“Tiện nhân, ngươi còn không mau cút xuống đây, đừng tưởng được làm hoàng hậu thì ngươi không còn xem ai ra gì, hôm nay bổi tiểu thư nhất định sẽ dạy dỗ ngươi...” Diệp Hinh Tuyết thấy người trên xe ngựa không lên tiếng thì càng hóng hách hơn....
“ Bổn cung cũng rất muốn biết ngươi không khách khí với ta như thế nào...”
Một tiếng nói thanh thuý vọng ra từ trong xe ngựa, tuy giọng điệu rất nhẹ nhưng lại khiến người khác rét run, trong không khí còn vương chút sát ý, khiến vài người sợ trắng mặt.
Ngân Hồ vừa nghe giọng điệu của chủ nhân liền biết chủ nhân đang tức giận, liền lập tức ngoan ngoãn vén rèm xe, nàng thâm ý liếc nhìn vị hoàng thượng nào đó ở trong xe ngựa một cái sau đó vô cùng cung kính dắt tay chủ nhân của mình.
Diệp Y Lam nhờ sự giúp đở của Ngân Hồ thuận lợi xuống xe ngựa.
Nàng tao nhã bước xuống, cộng thêm y phục vàng nhạt, không hoa lệ, không trang điểm quá loè loẹt nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt được.
Nàng nhếch môi cười nhẹ khiến mọi người đốn tim, nụ cười thật đẹp, thật giống như tiên nữ hạ phàm.
Diệp Hinh Tuyết khi nhìn thấy người mình ghét nhất xuất hiện một cái liền đè bẹp nàng thì càng khó chịu.
Dựa vào cái gì một tiện chủng không rõ nguồn gốc lại có thể hơn nàng chứ, nàng không cam tâm, một chút cũng không cam tâm.
“ Hừ, tiện nhân ....” Diệp Hinh Tuyết phất mạnh roi da đến chổ Diệp Y Lam.
“ Chát....” Nhưng người trúng roi không phải Diệp Y Lam mà là Ngân Hồ bên cạnh nàng.
Mắt Diệp Y Lam tối lại, cả người nàng phát ra hơi thở lạnh lùng nhìn thân thể run lên của Ngân Hồ.
Mọi người xung quanh cũng không ngừng hút khí, đột nhiên một trận sát khí từ trên trời giáng xuống.
Một nam tử một thân cẩm bào màu xanh xuất hiện, mắt hắn lạnh đến người khác cũng hoảng sợ mà run rẩy.
Các bước chân của hắn vững vàng đến bên cạnh Ngân Hồ, ôm nàng vào trong ngực, thấy lưng nàng vết máu loang lố mắt hắn càng lạnh hơn.
Hắn không nói hai lời trực tiếp phóng nội lực về phía Diệp Hinh Tuyết, khiến nàng ta bị văng ra xa đập vào cánh cửa phủ.
“ Diệp thừa tướng dưỡng nữ nhi thật giỏi, ngay cả nữ nhân của bổn vương cũng dám đã thương, các ngươi không muốn sống nữa rồi sao? “ Quân Mặc Diễn lạnh lùng nhìn người đang hớt hãi chạy ra, khoé miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
Bên cạnh Diệp Y Lam nhìn Ngân Hồ lại nhìn nam tử cẩm bào, khoé miệng giật giật sau đó cười cười, một chưởng vừa rồi thật mạnh tay a~.
Bất quá nếu nàng ra tay, Diệp Hinh Tuyết chắc chắn sẽ tàn phế, dám động đến người của nàng thật không biết sống chết.
Diệp Vân Thanh sợ run một cái, lão biết Thất Vương Gia - Quân Mặc Diễn không dễ chọc nhưng không nghĩ cùng với hoàng thượng đều khát máu như nhau.
“ Việc vừa rồi chỉ là hiểu nhầm, là hiểu nhầm, thất vương gia đừng để ý.” Lão ta chân chó nịnh nọt nói.
Sau đó khoé mắt ra hiệu với quản gia kéo Diệp Hinh Tuyết đi.
Quân Mặc Diễn ánh mắt càng ám hơn, đang tính mở miệng thì Diệp Y Lam vốn im lặng bỗng nhiên mở miệng.
“ Diệp thừa tướng, lúc nãy là hiểu nhầm vậy mấy người ở đây mắt thật sự có tật rồi....” Giọng điệu của nàng trầm tỉnh, khoé miệng cười cợt nhưng ánh mắt tuyệt đối là lạnh lùng, khí thế âm trầm bức người khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Diệp Vân Thanh ánh mắt cũng loé lên sự kinh ngạc, sau đó cười ha ha cho qua chuyện nói:
“ Ha ha, Lam nhi, con với Tuyết nhi là tỷ muội, hai đứa không phải trước kia đều đùa như vậy sao? Như thế nào hôm nay lại nghiêm túc như vậy.”
Trong lời nói của lão ta tuyệt đối là uy hiếp.
Diệp Y Lam cố nén cảm xúc muốn cười, đùa giỡn, nghe thật mượt tai, đáng tiếc nàng vốn không phải là “ nàng”, nữ phụ có thể vì phụ thân mình làm bất cứ thứ gì nhưng nàng thì không.
“ Đùa giỡn, Diệp thừa tướng nói đùa rồi, nếu lúc nãy là đùa giỡn vậy thì chính là đùa giỡn dưới uy quyền của hoàng gia rồi, tội này chính là chu di cữu tộc đó, Diệp thừa tướng ngươi gánh nổi không?”
Diệp Y Lam vẫn giọng điệu bình thản, nhưng người nghe lại không thể bình tỉnh như vậy.
Quân Mặc Diễn lúc này mới nhìn về phía nàng, đôi mắt loé lên sự tán thưởng, hắn cảm thấy việc này hắn chưa cần xen vào, việc trước mắt là lo cho bảo bối của hắn trước đã.
Hắn nhìn gương mặt trắng nhợt của Ngân Hồ, càng nhìn càng đau lòng, lòng bàn tay hắn rung rung lau mồ hôi trên trán nàng sau đó móc trong y phục ra một lọ thuốc, đổ vào miệng nàng.
Diệp Vân Thanh bên này sắc mặt trắng nhợt nhìn Diệp Y Lam.
“ Lúc nãy nàng mắng ta tiện nhân, tiện chủng, nhưng mà hiện tại ta đang là hoàng hậu danh chính ngôn thuận của hoàng thượng, như vậy có phải là đang trèo lên đầu hoàng thượng mắng ngài hay không? Đó được xem là bất kính...
Các ngươi thấy ta cùng thất vương gia không hành lễ thì dược xem là coi rẽ hoàng quyền.
Hơn nữa dù các ngươi có khinh thường ta đi nữa cũng đừng làm bộ mặt đó, như vậy được xem là khinh thường hoàng thất.
Đừng quên các ngươi đang sống ở đâu, đang được ai che chở, mỗi một tội đũ cho các ngươi bị chu di cữu tộc, các ngươi nói xem, trò đùa này có phải hay không là leo lên đầu hoàng thất ngồi, các ngươi ngại mình sống đủ lâu rồi, nên không muốn sống nữa sao?”
Lời nói của Diệp Y Lam vốn nhẹ nhàng nhưng mà thật sự nó chẳng nhẹ nhàng chút nào, mọi người đều tái nhợt cả.
Đột nhiên Diệp Hinh Tuyết đang nằm dưới đất rống lên.
“ Diệp Y Lam, ngươi đừng tưởng ngươi thật sự là hoàng hậu rồi, cái thứ tiện nhân như ngươi chẳng qua chỉ là bù nhìn mà thôi, ngươi tưởng mình thật sự là hoàng hậu sao? Nực cười.... Tiện nhân, ta nghe nói hoàng thượng ngay cả nhìn ngươi cũng không nhìn, hiện tại dù có giết chết ngươi, hoàng thượng cũng không có ý kiến, biết đâu hoàng thượng còn vui mừng nữa là đằng khác..” Diệp Hinh Tuyết đắc ý nói.
Khụ, đây gọi là ngực bự mà không có đầu óc suy nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT