Moon_xinh

Phong Ca

Nước mắt trên mặt Mục An bị gió thổi qua, nước mắt dần khô cạn hết, da mặt lại bị gió tạt mạnh nên hơi rát, tạo ra một cảm giác đau đớn, ê ẩm, rất giống tình cảm của cô đối với Du Khâm. Bàn tay Du Khâm nắm chặt ở hông cô: “Mục An…”

Mục An nghiêng mặt nhìn anh, khóe môi Du Khâm nhếch lên cười khẽ, cúi đầu hôn cô, hai tay Mục An hơi do dự hạ xuống che lên mu bàn tay anh đang quấn quanh hông cô. Du Khâm mở mắt ra, nhìn thấy lông mi cô đang run lên nhè nhẹ, anh nhẹ nhàng hôn lên lông mi của cô, dịch chuyển xuống khóe môi, đầu lưỡi thâm nhập vào, cuốn lấy chiếc lưỡi xinh xắn của cô, không ngừng mút vào. Mục An bị anh hôn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như sắp nổ tung ra. Trước khi hít thở không được, anh mới rời môi cô, chỉ tách ra trong một giây, anh đã lại cúi người nhẹ nhàng chạm vào môi cô. Hơi thở Mục An càng trở nên gấp hơn, lồng ngực cũng phập phồng theo.

Du Khâm lại cúi đầu cười bên tai cô, môi còn chạm nhẹ vào cổ cô, dịu dàng cắn cắn: “Mục An…” Giọng nói của anh như bùa mê khiến lý trí Mục An bỗng chốc hóa thành hư vô, Mục An run run, anh vẫn ở bên tai cô nhẹ nhàng liếm làm cho cô cảm nhận từng đợt tê dại, Mục An co rúm người lại: “Du Khâm, dừng lại…”

Du Khâm nhắm chặt mắt, hai tay vòng qua người cô, ôm chặt lấy: “Mục An… em đã chọn sai người một lần, lần tiếp theo, để anh chọn giúp em.” Nói xong liền xoay người Mục An, nâng cô ngồi lên lan can, phía sau là khoảng biển đen sâu thẳm, Mục An vội kêu nhỏ một tiếng, vô thức đưa hai tay ôm chặt cổ Du Khâm.

Du Khâm nắm chặt hông cô, ánh mắt nheo nheo lại, dáng vẻ như rất hài lòng với phản ứng của cô, gió biển buổi tối thổi thành từng đợt khiến tóc Mục An không ngừng tung bay, Du Khâm cười cười nhìn cô: “Mục An, nói em yêu anh.”

Tim Mục An đập thình thịch, không dám mở mắt.

Du Khâm giả vờ đẩy ra, Mục An kinh ngạc mở to mắt: “Du Khâm!”

Khóe miệng Du Khâm tràn ngập ý cười, chậm rãi cúi sát cô nói: “Mục An… Nếu như không yêu, anh sẽ thả em xuống.”

Mục An cắn môi dưới, nội tâm không ngừng đấu tranh, cô cụp mắt xuống, giọng nói thật thấp: “Tại sao lại phải ép tôi, đã biết rõ… đáp án của tôi rồi.”

Cánh tay Du Khâm nắm ở bên hông cô lại tăng thêm một phần lực, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn Mục An nói: “Mục An, mau nói đi. Nếu như yêu, anh vĩnh viễn sẽ không thả em đi, cho dù… tương lai em sẽ hận anh, anh cũng sẽ không buông em ra.”

Mục An không hiểu vì sao mà anh lại bướng bỉnh như vậy? Biết rõ ràng tình cảm của mình đối với anh, tại sao lại phải dùng đến cách thức cực đoan này để ép mình thừa nhận, cuối cùng là vì sao?

Du Khâm khe khẽ thở dài: “Mục An, nếu như anh nới lỏng tay ra…” Anh áp sát vào tai cô nhẹ giọng nói: “Anh sẽ cùng em nhảy xuống.”

Mục An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không hiểu sao một người mười tám tuổi như anh lại có một tình cảm cực đoan như thế, phức tạp như thế, thế nhưng… Bởi vì anh là Du Khâm, cho dù cực kỳ bất thường cô cũng không kháng cự lại được. Viền mắt Mục An hồng hồng, cô chớp nhẹ mắt, khóe mắt có chút ẩm ướt, đưa cánh tay ra ôm lấy cổ anh, chậm rãi kéo anh sát vào mình: “Du Khâm, anh là người điên rồ, thế nhưng em yêu anh.”

Cánh tay Du Khâm đặt bên hông cô từ từ vòng ra sau lưng: “Mục An, yêu thì sẽ không được rời đi.”

Mục An gật đầu, một giây sau thì nhăn mày lại nói: “Du Khâm, em không thể hít thở được… buông tay.”

“… Được.”

“Vậy em thở được chưa?”

“Rồi.”

“Đồ ngốc.”

“Không được nói em ngốc!”

“Rồi.”

“Mục An, em chần chừ là có ý gì?”

“Không có ý gì cả.”

“Coi anh là tên khờ hả?”

“… Không có.”

“Sao lại chần chừ?”

“Ừm.”

“Ừm cái gì?”

“Du Khâm à…”

“…”

“Vì sao anh… Chuyện kia… nụ hôn 18 tuổi, không phải là nụ hôn đầu tiên sao?”

“…”

“Nói đi!”

“…”

“Du Khâm! Anh là tiểu sắc lang!”

“…”

“Du… a…”

“Còn muốn biết không?” Trong mắt Du Khâm mang theo ý cười, nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô.

Mục An phiền muộn nhìn anh: “Du Khâm, anh có phải là con gì đó không? Vì sao lại thích cắn người!”

Hai người bắt đầu lén lút ở bên nhau, Mục An không nói cho cha mẹ và bạn bè của cô biết, luôn bí mật hẹn hò với Du Khâm. Du Khâm không vui, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt Mục An trầm xuống chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

Rốt cuộc Mục An đang sợ cái gì chính cô cũng không biết, có lẽ vẫn cảm thấy Du Khâm không cho mình đủ cảm giác an toàn, ví dụ như, ngay từ đầu cô không biết cha nuôi của Du Khâm là Du Ức Sinh. Hay ví dụ như đến bây giờ, Du Khâm chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ đẻ của anh với cô. Hai người giống như vẫn còn một lớp ngăn cách, Mục An không muốn nghĩ quá nhiều, hai người trắc trở lâu như vậy cuối cùng cũng được ở bên nhau, với Mục An như thế là đủ. Trong tình yêu, phụ nữ thường hay mù quáng.

Thời gian hai người hẹn hò so với thời gian khi trước học bổ túc không khác nhau nhiều lắm, phần lớn vẫn đều ở trong phòng trọ kia. Thời gian càng ngọt ngào càng trôi đi rất nhanh, khi đó Du Khâm đã được 19 tuổi, cũng có cái giống như các đôi yêu nhau bình thường, tình cảm của hai người trong một năm chậm rãi ấm lên, chỉ còn chưa vượt qua mức thân mật thôi.

Mục An vẫn cảm thấy Du Khâm chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ vô thức không đi quá bước kia. Nhiều lần súng sắp phát hỏa, đột nhiên Mục An lạnh mặt ngăn lại, vì chuyện này Du Khâm luôn cảm thấy tổn thương, cảm giác mình ở trong lòng Mục An vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên.

***************

Mục An đã mua quà, chuẩn bị cả nguyên liệu để tự mình làm bánh ngọt, đang ở trong phòng vừa nhìn thực đơn vừa làm, di động vang lên, Mục An vội vã cởi găng tay vồ lấy, nhìn số điện thoại hiển thị trên di động thì lại nhíu mày, do dự một lúc mới nghe: “Vâng?”

“Làm sao vậy, nhìn thấy số của anh thì bất ngờ à?” Chương Hành sảng khoái cười nói.

Trong lòng Mục An âm thầm thở dài, thấy bản thân mình quá nhạy cảm, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng bây giờ cô luôn cảm thấy người này rất có dã tâm: “Em thấy chúng ta không còn gì để nói cả.”

“Đúng là không có gì để nói, nhưng… anh nghĩ nên nói với em một số chuyện về Du Khâm.”

Mục An nhíu mày nghi hoặc: “Anh muốn nói gì?”

“Em có hứng thú nghe?”

“Anh muốn nói thì nói, không muốn nói thì em cúp máy.” Mục An không cảm thấy Chương Hành sẽ tốt bụng nói cho cô nghe tin tức gì, nhất định là có ý đồ, tuy nhiên cô lại không biết mình còn có gì thu hút được hứng thú của anh ta.

“Em đã muốn biết, vậy hai giờ chiều mai, anh ở phòng 2098 khách sạn Ngân Tọa chờ em. Nhớ kỹ là chỉ được đi một mình thôi.”

Cúp điện thoại , Mục An ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha, tin tức kia liên quan gì đến Du Khâm? Sẽ là… cái gì nữa?

Di động lại vang lên lần thứ hai, Mục An hơi hoảng sợ, nhìn thấy màn hình hiện lên tên Du Khâm, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh đang ở đâu?”

“sao vậy? sao biết là anh gọi?” Giọng Du Khâm mang theo ý cười, nghe ra tâm tình đang rất tốt, “Ở nhà của chú anh, ông muốn giữ anh lại ăn cơm chiều, có thể không kịp trở về ăn cơm với em.”

Mục An bĩu môi, trong lòng cảm thấy không vui: “Được rồi.”

“Không vui hả?” Du Khâm đứng ở hành lang, liếc nhìn về phía sau, Triệu Chấn Minh đang ngồi trong phòng cùng anh và mấy người nữa, anh đi về phía trước vài bước: “Anh sẽ trở về sớm, chờ anh được không?”

Mục An thở dài: “Biết rồi, cúp máy đây.”

“Mục An… Buổi tối… ở lại với anh được không?” Du Khâm không biết bản thân mình đang sợ cái gì, qua đêm nay, ở trong phòng này ăn một bữa cơm, chuyện ở cùng Mục An thực sự không thể tiếp tục được nữa, thế nhưng… anh vẫn ôm một tia hi vọng , có lẽ sẽ có biện pháp vẹn toàn cả hai.

Mục An đỏ cả tai, lẩm bẩm nói: “Không nên.”

Du Khâm cúi đầu cười: “Đây là nguyện vọng trong ngày sinh nhật của anh.”

Mục An muốn lườm anh, tiếc là người không ở trước mặt nên không thể lãng phí biểu tình này: “Vậy… Nếu anh có thể trở về trước 12 giờ, em sẽ suy nghĩ.” Nói xong lập tức đỏ mặt, cúp máy.

Nhìn cả bàn ăn đầy đã nguội ngắt, liếc mắt cũng đã 11 giờ, Mục An ấn điều khiển từ xa, tivi đang bắt đầu phát lại tin tức buổi chiều. Cảm thấy buồn chán, mí mắt Mục An cũng bắt đầu mỏi, vô thức liền ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng ngủ một lúc lâu, lại bị cảm giác ngứa ngáy làm cho tỉnh giấc, Mục An liền mở mắt, thấy ngay một đôi mắt đen nhánh của anh, hai tay anh chống bên cạnh cô trên ghế sôpha, nhẹ nhàng cọ xát vào chóp mũi của cô: “Sao lại ngủ ở đây?”

Mục An xoa xoa mắt, giọng cô nghèn nghẹn toàn âm mũi: “Anh đã trốn về được rồi à?”

Du Khâm cười, vươn tay ôm cô: “Phải nhanh chóng trở về trước 12 giờ, em hoàn thành nguyện vọng trong ngày sinh nhật của anh.”

Mục An đang đứng dậy, động tác bị cứng lại một giây, bất giác nhìn về phía đồng hồ treo tường, kim giờ cùng kim phút trùng nhau đúng số 12. Mục An nhìn Du Khâm đang ở trước mặt, vẻ mặt ôn hòa, khóe môi chủ động áp vào môi anh: “Sinh nhật vui vẻ, tiểu vương tử của em.”

Du Khâm ôm cả hông cô, môi quấn lấy môi cô trằn trọc, đến lúc buông cô ra mới hé mắt nhìn: ““Tiểu” vương tử?”

“Ừ, không đúng sao?” Mục An hoàn toàn không ý thức được ánh mắt Du Khâm nhìn cô đang thể hiện là ánh mắt tham lam của gã thợ săn nhìn con mồi. Một giây sau, cả người cô bỗng nhiên bị ôm ngang lên, Mục An trợn mắt hét lên: “Làm gì thế?”

Du Khâm cười, giọng điệu mờ ám: “Làm… tình.. Làm cho em biết vương tử và “tiểu” vương tử khác nhau thế nào.”

Mục An đỏ mặt, kéo áo sơmi của anh: “Em biết em sai rồi, đừng làm rộn nữa, em đói bụng…” Trong thời gian chờ anh về, cô còn chưa ăn gì cả.

“Vì thế nên mới muốn ăn em.” Du Khâm cười rất giảo hoạt, nhẹ nhàng cắn cánh môi của cô, nói xong vẫn ôm cô đi về phía phòng ngủ.

Vị cồn nhàn nhạn tỏa đầy khoang miệng, Mục An nhăn mày: “Anh uống rượu?”

“Ừ, một chút thôi” Du Khâm vẫn tiếp tục bước chân vào cửa phòng ngủ. Đặt Mục An trên giường, tay Du Khâm bắt đầu xấu xa di chuyển trên người cô, Mục An giãy dụa: “Du Khâm, có phải anh… có chuyện gì giấu em?” So với việc Chương Hành tự nói với cô, cô rất hy vọng được nghe chuyện này từ miệng Du Khâm.

Ngọn đèn đầu giường tỏa ra tia sáng ấm áp, lông mi Du Khâm nhẹ nhàng rung động, giọng nói cũng trầm xuống: “Sao cơ?”

“À, không có gì.” Bàn tay Mục An ở bên cạnh đang siết chặt ga giường bên dưới, tại giây phút mà ánh mắt Du Khâm nhìn xuống cô, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi… sợ hãi?

Bàn tay Du Khâm chậm rãi vuốt ve gương mặt cô: “Mục An, đừng suy nghĩ lung tung, em chỉ cần nhớ kỹ… Anh đối với em, từ đầu đến cuối, đều là thật.”

Mục An mỉm cười, trong lòng bất ngờ trầm xuống: “Được.” Du Khâm, anh không biết rằng vào lúc anh nói câu này, cũng là đang nói cho em biết… Những lời đã nói chính là lời xin lỗi sớm cho những sai lầm sau này sao? Quả nhiên, anh đang giấu giếm em chuyện gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play