Nàng dẫn Mật Nhã ra khỏi phòng tân nương, tân khách thịnh yến đã xếp thành hàng ở hai bên trên thảm đỏ, La Cầm dẫn Mật Nhã, ở tên thảm đỏ chậm rãi đi tới, ở đầu thảm hồng khác, chú rễ Chung Dịch Luân một thân hắc phục đang chờ, giống như vương tử đến từ thế giới hắc ám, đang chờ đợi tân nương của hắn, mà bên cạnh chú rẽ, cư nhiên là Jayson.

Nàng có thể cảm giác được, cặp lam mâu sáng quắc kia đang nhìn nàng chằm chằm.

Hảo chán ghét, nhìn cái gì vậy nha? Bên tai truyền đến tiếng đàn du dương, Jayson chẳng những nhìn nàng chằm chằm, còn đối với nàng hình như gợi lên tươi cười vô đối, ánh mắt mang ý cười kia, hắn giống như thật cao hứng hướng nhìn nàng.

Nàng tuy nằng không đọc được tâm ý, lại có thể nhìn hắn tươi cười mà đoán ra trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.

Hắn xem ánh mắt nàng, coi nàng như đang muốn gã cho hắn, thực đáng giận! Lại nghĩ đến!

Nghười này hồng phấn tri kỹ có khắp thiên hạ, phấn hồng trên các quốc gia đều có, hơn nữa còn là tuyệt thế đại mỹ nữ, may mắn là nàng đã đem hắn quăng đi, hắn qua lại cùng người nữ ma cà rồng nào, cũng không phải là chuyện của nàng.

Lần sau, nàng sẽ tỉm nàng nhân có tướng mạo bình thường.

Đem tân nương tử, giao vào trong tay chú rễ, nàng im lặng đứng ở một bên, góc độ này vừa lúc có thể ngăn trở tầm mắt chán ghét kia.

"Đang giận ta sao?"

Di?

Nàng giật mình, nhìn xung quanh một chút, trừ bỏ Mật Nhã, bên cạnh nàng không có người nha, chẳng lẽ là nàng nghe nhầm?

"Đừng nhìn đông nhìn tây, mọi người đang nhìn."

Gặp quỷ! Nàng trừng lớn mắt, thế nhưng ở trong đầu nàng lại có thanh âm cùng nàng nói chuyện, hơn nữa thanh âm này rất quen thuộc, không sẽ là.....

Nàng vụng trộm nhìn hướng Jayson, một đôi lam mâu đối diện nàng khẽ nháy mắt cười.

"Là ngươi!"

"Đúng, là ta."

"Ngươi – ngươi nghe thấy ta suy nghĩ cái gì?" Nàng khiếp sợ vô cùng, nháy mắt thay đổi sắc mặt, một đôi mắt đẹp trừng thật lớn, đồng thời phẫn nộ không thôi, không nghĩ tới người này cư nhiên có thể biết trong lòng nàng có thể suy nghĩ cái gì.

"Chính xác mà nói, ta là dùng tâm tính tự cảm ứng nói chyện với ngươi."

"Con mẹ nó, ngươi là làm như thế nào?"

Jayson thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, bởi vì từ khi quen biết nàng đến bây giờ, làn đầu tiên ngeh nằng mắng thô tục.

"Ngươi dám nhìn trộm ý nghĩ của ta, hới quá đáng!"

"Đừng k1ich động, ta cũng không phải nhìn trộm đầu óc của ngươi, ta vừa nói. Là ta dùng tâm tính tự cảm ứng nói chuyện với ngươi, trừ phi ngươi trả lời, nếu không ta cũng vô pháp nghe được ‘tiếng lòng’ của ngươi.

Nàng bán tính bán nghi: "Thật không?"

"Ta có thể thề, tất cả là thật, ta không lừa ngươi, chỉ khi ngươi trả lởi, ta mới nghe được tiếng lòng của ngươi, nếu chính là trong lòng ngươi suy nghĩ, ta cũng không nghe được, ngươi hẳn là có thể cảm giác được khác biệt mà."

La Cầm thế tức giận mới giảm xuống, hơn nữa cảm giác thực thần kỳ, thanh âm kia giống như có người bên tai nhẹ nhàng nói nhỏ nhẹ, nhưng mà càng tiếp cận trực tiếp với thanh âm trong đầu nàng, hơn nữa cẩn thận cảm giác, nàng phát hiện xác thực hai người khác nhau.

Lhi nàng cùng Jayson dùng tâm tính tự cảm ứng nói chuyện, nàng cũng hiểu được thanh âm chính mình nghe thấy tựa hồ xuyên thấu từ nơi nào đó truyền đến, hơn nữa khi nàng tưởng nhớ truyền đi, mới có thể phát sinh tác dụng.

Cảm giác này thật sự là rất kỳ lạ.

"Hừ, nguyên lai ma cà rồng có thể sử dụng tâm tính ự cảm ứng nói chuyện." Nàng không khỏi kỳ quái, Mật Nhã như thế nào lại không nói với nàng?

"Không phải tất cả ma cà rồng đều có, đây là sở trường của ta."

"Ý của ngươi là chỉ có ngươi mới làm được?

"Đúng vậy."

Nàng không khỏi khen ngợi: "Thật là lợi hại....."

"Được ngươi ca ngợi, là vinh hạnh của ta."

Mặt nàng đỏ lên, mới ý thức được chính mình ngay cả tâm tính tự cảm ứng đều nói ra miệng, xem hắn đắc ý, làm cho nàng có cảm gíac chịu thiệt.

"Đừng đắc ý, biết tính tự cảm ứng có gì đặc biệt hơn người chứ?"

Nàng không chỉ nghe được thanh âm hắn truyền đến, còn có thể cảm giác được hắn dạt dào đắc ý.

"Ta và ngươi dùng tâm tính tự cảm ứng nói chuyện là bí mật, đừng nói ra ngoài, ngươi là nữ nhân duy nhất ta dùng tâm tính tự cảm ứng nói chuyện."

"Thí, ngươi nghĩ rằng mọi người sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao?"

"Ai, ngươi nói như vậy, như là đâm tâm ta bị thương."

"Tâm của ngươi chỉ có thuần ngân tạo ra ngân châm mới có thể đâm vào thôi?"

"Ha ha – thời điểm ngươi mắng chửi người đáng yêu nhất."

Cái gì, đối với hắn nói chuyện ngày càng độc, nhưng hắn lại càng vui vẻ, thật sự là ma cà rồng đáng đánh đòn. (Chys: chỉ có tỷ mới dám đánh thui mừh)

Lễ nghi của hút máu tộc bắt đầu, hai người bọn họ lại dùng tâm tính tữ cảm ứng đầu võ mồm càng đầu càng tăng.

Nghe nói vị trưởng lão chủ trì nghi thức chứng hôn của bọn họ, đã sống hơn chím trăm năm, là ma cà rồng già nhất, trong miệng nói tiếng Italy.

Mật Nhã nói, hút máu tộc đã sống rất lâu, cho nên có thể nói lưu loát các loại ngôn ngữ, cũng là nguyên nhân vì sao Jayson có thể nói một ngụm lưu loát tiếng Trung

Hôn lễ tối nay, là party cuồng hoan của hút máu tộc, nàng cũng hiểu biết hút máu tộc, bọn họ đã muốn dung nạp cùng xã hội, cuộc sống cũng giống như người bình thường.

Bạn tốt của nàng là tân sinh của hút máu tộc, hơn nữa lại còn gả cho ma cà rồng.

Thời khắc chú rễ hôn môi tân nương kia, nàng nhìn Mật Nhã, trong lòng cảm khái vô hạn, trong mắt yêu thích và ngưỡng mộ.

Yêu chẳng phân biệt dược thân phận cùng địa vị, chẳng phân biệt tuổi tác.

Dưới ánh trăng đêm khuya, bọn họ nhìn mặt nhau, chân thành tha thiết như thế, ngay cà nàng cũng cảm nhận được bọn họ yêu thương lẫn nhai, cùng với hôn lễ thần thánh này.

Thời khắc này, nàng xem si mê.

"Hâm mộ sao?"

Nàng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn không biết từ khi nào Jayson đã ở bên cạnh nàng.

Hắn tuấn mỹ xuất chúng như thế, ở dưới ánh trăng, cặp lam mâu thậm chí có ma lực, giống như muốn đem hồn nàng cấp trôi đi.

"Sẽ không." Nàng lại còn không nễ mặt, nghiêm chỉnh nói với hắn. "Ta muốn gã cho nam nhân, nhất định là người sống, chứ không cầm loại ma cà rồng nữa sống nữa chết."

Hừ.

Nàng xoay người, một chút cũng không để 1y đến hắn.

Đúng vậy, nàng mới không cần bị tình yêu chi phối, nàng muốn cùng nam nhân bình thường yêu đương.

O0O

Buổi tối thứ sáu, La Cầm ở trong tòa soạn báo đến khuya, đem buổi phỏng vấn cho tập san thứ hai tuần sau nhanh chóng sửa lại hoàn thành, viết thành tin tức, đặt ở trên bàn tổng biên tập, liền lêu taxi, nàng trở về nàh trọ, đã muốn hơn mười hai giờ tối.

Nàng cầm hảo hảo tắm rửa nghĩ ngơi một chút, bởi vì về nhà, cho nên cả người thả lỏng, cũng không suy nghĩ nhiều, nàng thẳng đến phòng ngủ, không khỏi cứng đờ.

Cà người nàng theo lòng bàn chân lạnh đến đỉnh, bởi vì trên giường của nàng, có một cái hòm.

Nàng cảm thấy da đầu run lên, điều này chứng tỏ có người vào phòng của nàng, mà ở trên hòm, còn có một phong thư, hình thức nàng nhận được phong thư, nàng đứng tại chổ nhìn cái hòm, do dự trong chốc lát, cuối cùng tiến lên mở nó ra.

Qủa nhiên là một phong thư đe dọa, đồng dạng vẫn là đánh chữ, nhưng làm cho nàng lạnh cả ngươi, là phong thư không có dấu bưu kiện, tỏ vẻ đối phương là ‘tự mình’ đưa đến.

Nàng mở hòm ra, sắc mặt nah1y mắt trắng xanh, bởi vì trong hòm là một con chuột điện tử, cũng may là nàng xã hội tin tức nhanh nhạy, sẽ không bị loại máu chảy đầm đià này dọa đến, nếu là nữ tử khác, có lẽ đã sợ đến hét lên thất thanh.

"Vương bát đản......"

Tên biến thái, xem nàng là loại nữ lưu dễ cho ngươi khi dễ sao? Cũng xem thường nàng quá, nàng sẽ không bị loại sự tình như vậy mà hù dọa.

Nàng cả người tức giận thay thế sợ hãi, cầm lấy điện thoại muốn báo nguy, nhưng lại nghĩ đến, việc này nếu các đồng sự khác biết, nàng vất vả lâu như vậy, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Vì thế nàng buông điện thoại xuống, ở bên trong phòng đi qua đi lại, thật sự càng nghĩ càng giận, gặp loại chuyện không hay ho này, nếu để cho nàng biết là ai làm, nàng tuyệt đối không buông tha cho đối phương!

Đánh chữ nặc danh, khẳng định cũng sẽ cẩn thận không để lại dấn vân tay, không cho người bắt được nhược điểm của hắn.

Nếu không thế báo nguy, mà nàng lại tự bảo hộ chính mình, trong đầu nàng lập tức nhớ đêén một người, bất đắc dĩ, nàng đành phải cầm lấy di động, theo thông tin tìm ra số điện thoại.

Cho dù cùng hắn chia tay, nhưng nàng vẫn như cũ luyến tiếc lưu lại số điện thoại hắn, nàng xem dãy số, hít sâu một hơi, ấn hạ gọi điện.

Microphone kêu vài tiếng, không bao lâu, chuyển được, truyền đến tiếng nói từ tính quen thuộc.

"Cầm."

Chỉ cần hắn gọi tên nàng một chữ vô cùng thân thiết như thế, mà nàng, bởi vì tiếng kêu vô cùng thân thiết của hắn mà tim đập nhanh hơn.

May mắn chỉ dùng điện thoại di động, nếu không sợ hắn sẽ nghe được âm thanh của lòng nàng.

"Thật khó, ngươi lại gọi điện thoại cho ta."

Tuy rằng không thấy Jayson, nhưng La Cầm có thể đóa được hắn hiện tại là biểu tình gì, mà nàng giống như có thể thấy được khoe 1moi6 hắn gợi lên đường cong, bởi vì nàng gọi điện mà lấy làm đắc ý.

"Ta có việc cần ngươi hỗ trợ."

"Không thành vấn đền."

"Ngươi không hỏi một tiếng, liền đáp ứng ta, không sợ đến lúc đó sẽ hối hận sao?"

"Giúp ngươi là việc ta làm sao có thể hối hận? Ngươi không tìm ta, ta mới hối hận, huống chi, ta lại có thể nhìn thấy nữ nhân mà ta mong nhớ ngày đêm."

Khuôn mặc La Cầm đỏ lên, biết rõ đây là lời ngon tiếng ngọt của hắn, nhưng khi nghe xong không tự chủ phát lên một tia ngọt ngào.

"Lời ngon tiếng ngọt của ngươi đối với ta là vô dụng, vẫn là giảm đi."

Nàng luôn luôn đem lời ngon tiếng ngọt của nam nhân vào tai này ra tai kia, nhưng lời ngon tiếng ngọt của Jasyon một chút cũng không làm cho nàng cảm thấy chán ghét, có đôi khi còn có thể làm nàng cười.

Microphone kia truyền đến tiếng thở dài. "Ai, ngươi nói như vậy, sẽ làm cho ta thương tâm."

Nàng cho rằng là hắn cố ý nói như vậy, là muốn làm cho nàng mềm lòng, nàng sẽ không làm đâu! Như vậy thật mất mặt, nghĩ muốn cái gì không có nữ nhân, một cái có thể có được rừng người, làm sao lại thương tâm a?

"Đừng nói linh tinh nữa, trở lại chuyện chính đi, ngươi hiện tại có tểh đến đây không?"

"Ta rấ muốn, nhưng đáng tiếc ta đang ở rất xa, chỉ sợ ‘hiện tại’ không thể xuất hiện liền trước mặt ngươi."

"Vậy khi nào ngươi có thể đến?"

"Ngày mai giữa trưa mười hai giờ ngươi có ở nhà không?"

Nàng kỳ quái hỏi: "Ở nhà, nhưng chuyện này với ngươi khi nào đến có quan hệ gì?"

"Bởi vì giữa trưa ngày mai sẽ có bưu kiện đưa đến, nhớ ký nhận là được rồi."

Bưu kiện? Bưu kiện cái gì? Nàng muốn hỏi rõ ràng, nhưng đầu kia di động đã muốn cắt đứt, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là bỏ.

Sau khi cắt đứ điện thoại, Jayson đứng lên, nhìn các ma cà rồng bạn bè.

"Thực xin lỗi các vị, ta tạm thời có viêc, xin cáo từ trước."

"Di? Ngươi phải đi?"

"Đúng vậy."

Hắn nhất thời mở miệng, nhóm ma cà rồng mỹ nữ không hẹn mà cùng kháng nghị.

"Còn sớm a, Jason, vì sao đột nhiên phảo đi? Ngươi mới đên mà giờ thế nào."

"Là nha, ngươi đi rồi không còn ý nghĩa a."

"Ngượng ngùng, nhóm mỹ nữ, ta cũng rất luyến tiếc, nhưng ta có chuyện quan trọng trong người a."

Trên thực tế, Jayson đang ở Paris, hắn hiện tại đang ở, là nơi cấp huyết sang quý cao cấp nhất Paris, huyết ở dưới tầng hầm, ánh mặt trời không chiếu đến được.

Chủ nhân quán bar là một ma cà rồng, sinh ở thế kỷ mười bảy, chuyên kinh doanh rượu nho, hơn nữa chuyên môn thiết đãi ‘huyế’ cho hút máu tộc.

Huyết của người này đều trải qua kiểm tra nghiêm khắc, huyết rất thuần khiết, không có tạp chất cùng bệnh khuẩn, trừ bỏ phải ướp lạnh trong nhiệt độ thấp, mỗi một chén huyết đều là khó kiếm được ở bên ngoài, trải qua phối hỗn hợp, khẩu ị thập phần độc đáo.

Nam chủ nhân có một đôi lục mâu: "Chuyện gì gấp như vậy? Nhất định phải đi sao?"

Jayson cung kính đối với hắn khom người, lấy Pháp văn thuần thục trả lời: "Thực xin lỗi, bá tước, ta nhất định phải đi, bởi vì ta phải đi gặp một người."

"Nữ nhân?"

"Đúng vậy." Jayson cười yếu ớt, cùng ab1 tước trao đổi ánh mắt hiểu ý.

Bá tước dương mi. "Vậy có thể đi, không nên chậm trễ."

Các nữ nhân khác tiếp tục kháng nghị. "Chán ghét, Jayson, chớ đi, không thể, nữ nhân kia là ai có thể khiến ngươi hiện tại li khai."

Jayson trước khi đi, cười trả lời: "Là một vị Mỹ nhân Đông Phương rất cá tính."

Sau khi cáo biệt bá tước cùng nhóm nữ sĩ, Jayson lập tức đánh điện nói, mua vé máy bay bay đi Đài Loan.

Là nha, tại đây có huyết của mỗi người đàn bà nào, bất luận là gợi cảm, kiều mỵ, xinh đẹp, hay là lãnh diễm, các màu sao đầu có. Nhưng hắn chỉ duy nhất tâm hệ, thủy ching chỉ có mình nàng – La Cầm.

O0O

Đúng giữa trưa, như lời Jasyon nói, thật sự có một bưu kiện được đưa đến chổ ở của nàng, hơn nữa còn muốn nàng ký nhận.

La Cầm kinh ngạc trừng mắt, cái thùng kia còn cao hơn so với nàng: "Đây là cái gì?"

"Đây là Jason tiên sinh cho người đưa tới, hắn nói chỉ cần ngươi ký nhận là tốt rồi."

Nàng không rõ vì sao Jayson lại đưa đến cho nàng cái thùng này? Nhưng nghĩ rằng Jasyon làm vậy là có đạo lý của hắn, tuy rằng còn thắc mắc, nhưng nàng vẫn làm theo.

Sau khi ký nhận bưu kiện, công nhân đem thùng nâng tiến vào phòng nàng, sau đó rời đi.

Công nhân đi rồi, La Cầm tò mò nhìn chằm chằm cái thùng, không biết bên trong là vật gì?

Thùng thật to, căn bản không hiểu được mở ra như thế nào, nàng tò mò gõ nhẹ vài cái, nghiên cứu cả buổi, bởi vì không biết mở ra như thế nào, mà một cái thùng ta như vậy đặt ở phòng khách, thật sự chiếm không gian, nàng nhịn không được nhắc đi nhắc lại.

"Thối Jayson, đang làm trò gì? Đưa tới cái thùng to như vậy, tối hôm qua đợi cả buổi cũng không thấy bóng dáng hắn, còn nói là sẽ đến, hừ, nói mạnh miệng."

Nàng lầm bầm lầu bầu một mình, miệng mắng Jayson, uống phí kì vọng lớn của chính mình đối với hắn, lúc ấy hắn nói muốn tới, nàng thật sự có cảm động, hiện tại ngẫm lại thật buốn cười.

Người này đối với mỗi người đàn bà đều tốt, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt đều là gạt người, biết rõ miệng hắn ngọt, nàng cũng tự nói với chính mình không cần tin tưởng hắn, tự xem đi, người này tối hôm qua vẫn không xuất hiện, nói không chừng giờ phút này đang có một mỹ nhân hút máu nào đó đang nằm ở trong lòng hắn!

"Jayson thối! Jayson chết! Ngươi nhớ ta cho kỹ!"

"Vì sao mắng ta?"

Nha? La Cầm nhìn tả nhìn hữu một cái, là nàng ngeh lầm sao? Nàng vừa rồi nghe được thanh âm của Jayson.

La Cầm thực xác định, đây thực sự là thanh âm của Jayson, hơn nữa là xuyên thấu qua tâm tính tự cảm ứng mà truyền đến, chứng tỏ hắn đang ở gần đây, nhưng là nàng không thấy hắn.

Nàng đối với không khí mắng ta: "Ngươi chừng nào thì đến? Ta như thế nào không thấy được ngươi? Ngươi trốn làm chi a?"

"Không, ngươi có vẻ thực vội, có phải nhớ ta hay không? Bảo bối."

"Nhớ cái đầu ngươi, đừng thiếp vàng trên mặt mình, ngươi rốt cuộc ở nơi nào, mau ra đây!"

Nàng thật sự nhớ hắn, vốn tưởng rằng tối hôm qua hắn sẽ xuất hiện, nhưng đến bây giờ còn không nhìn thấy, nàng xác thực có chút nóng vội, lại bị hắn nói như vậy, nàng xấu hổ trên mặt nhịn không được ửng hồng lên, nghe được thanh âm của hắn, thật không biết là nên tức giận hay cao hứng.

"Ta không phải là ở trước mặt ngươi sao?"

"Cái gì, trước mặt ta a? Trước mặt ta chỉ có cái thùng mà ngươi đưa đến –" Nàng dừng lại, bỗng dưng đôi mắt nhìn chằm chằm cái thùng, một ý tưởng đột nhiên hiện ra trong đầu, thấm mồ hôi lạnh nói: "Ngươi..... sẽ không phải ở trong thùng đó chứ?"

"Trả lời."

La Cầm nhìn xem tờ danh sách vừa rồi nàng ký nhận, thùng cư nhiên là từ Paris gửi qua, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bắt đầu dở khóc dở cười, rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra.

Nàng thiếu chút nữa đã quên là Jayson là ma cà rồng không thể gặp ánh mặt trời, vì để từ Paris lập tức bay trở về bên nàng, bưu kiện là phương pháp nhanh và hữu hiệu nhất.

Sau khi hắn nhận được điện của nàng tối hôm qua, liền lập tứ khởi hành, liên tục mười hai giờ đều ở trong thùng hẹp hòi, mà nàng lại đối với hắn phát giận, nghĩ đến nhịn không được cảm thấy ái náy.

"Hiện tại làm sao bây giờ? Ngươi làm sao đi ra đây?" Ngữ khí của nàng ôn nhu không ít.

"Đem rèm cửa sổ trong phòng đóng lại, đừng để ánh mặt trời chiếu vào."

"Hảo." Nàng lập tức hành động, nghĩ đến ánh mặt trời sẽ ăn mòn da thịt hắn, đưa hắn hóa thành tro tàn, thần kinh nàng cũng căng thẳng, không dám tùy tiện.

May mắn nàng dùng là rèm cửa sổ trăm phần trăm che nắng, sau khi kéo lại, bên trong lập tức trở nên u ám, vì dự phòng vạn nhất, nàng đem tất cả cửa sổ trong phòng đóng lại miễn cho một trận gió lớn thổi tới, làm cho ánh mặt trời theo khe hở tiến vào.

Xác định tất cả cửa sổ đều đóng chặt, bên trong đủ u ám, nàng nghĩ rằng như vậy đã không thành vấn đề, nàng lại nhớ tới trong phòng khách, lại phát hiện thùng đã muốn mỡ ra.

Nàng đi vào giữ thùng, tò mò nhìn chằm chằm bên trong thùng, bên trong cũng không có một bóng người.

"Nhớ ta sao? Bảo bối." Tiếng nói từ tính không phải phát ra từ bên trong thùng, mà là từ phía sau nàng, gần gũi giống như bên tai nàng nói nhỏ.

La Cầm quay đầu lại, tuấn dung quen thuộc kia gần trong gan tấc, hải lam mâu thâm thúy như khóa trụ người nàng, cánh môi tuấn mân ôm lấy cười.

Cho dù bên trong ú ám, nhưng nàng vẫn như cũ có thể nhìn thấy dung mạo anh tuấn của hắn gần trong ngang tất, như trong dĩ vãng, lòng của nàng lại không chịu thua kém, ý thức được điểm ấy, cho nên lập tức muốn hắn cách xa một chút, nhưng động tác nhất thời, cánh tay hữu lực đã muốn vòng trụ thắt lưng mảnh khảnh của nàng.

"Thật cao hứng, ngươi nhìn thấy ta lại vui vẽ như vậy."

Gương mặt phấn nộn của nàng như phát nhiệt, theo cánh môi khẽ nhếch cong của hắn, nàng thực khẳng định hắn cũng nghe được, nghe được tiếng tim đập nhanh của nàng.

Thật đáng ghét, cái gì cũng lừa không được hắn, căn bản là giống như bị phát hiện nói dối, mà hắn không chút nào giấu diếm đắc ý tươi cười, thật sự là làm nàng vừa yêu vừa hận.

Nếu lừa không được, nàng cũng lười phủ nhận.

"Nếu ta biết ngươi ở Paris, sẽ không gọi ngươi lập tức đến đây."

"Nhưng ta lại nghĩ khác, khó được nữ nhân của ta chủ động liên lạc với ta, ta một khắc cũng không được trì hoãn."

Nàng kiếc mắt nhìn thùng quan tài lớn, không biết nên khóc hay nên cười nói: "Ta cũng không hiểu được, ma cà rồng còn có thể dùng bưu kiện?"

Hắn nhún nhún vai. "Không có gì, thế giới luôn luôn tahy đổi, hút máu tộc của chúng ta cũng phải thích ứng chứ, vì phương tiện có thể di chuyển ban ngày, cho nên hút máu tộc vận chuyển buôn bán bưu kiện rãi ở toàn thế giớ, các quốc gia đều có cứ điểm của chúng ta, chỉ cần gọi điện thoại, công ty bưu kiện ‘Thăng quan phát tài’ sẽ đưa đến.

Nàng sửng sốt. "Thăng quan phát tài?"

"Tên công ty ở Á Châu."

"Tên tốt."

Hắn nhún nhún vai. "Kinh doanh là ma cà rồng ở Trung Quốc, ngeh nói hắn trước kia ở đời Thanh làm quan, vẫn rất muốn thăng quan phát tài, nhưng thời điểm làm người làm không được, sau khi làm ma cà rồng, hắn lại phát huy ý nghĩ của hắn, buôn bán lời không ít tiền mồ hôi nước mắt của ma cà rồng, kim quan tài lần này, là bình nhất huyết tốt nhất mà ta tìm được."

Nàng gặp quỷ hỏi: "Kim quan tài? Quan tài có kim?"

"Quan tài quả hắn chia làm bốn loại cấp bậc vàng bạc đồng thiết, kim quan tài là tốt nhất."

"Quan tài còn phân cấp bậc?"

"Các ngươi đáp máy bay có thể chia làm khoang hạng nhất, khoang thuyền thương vụ, khoang phổ thông, quan tài của chúng ta dương nhiên cũng có cấp bậc, ta nằm nhưng là cắp bậc cao nhất, quan mặt dùng là đàn dương cầm nước sơn màu đen."

Nàng nghe xong líu lưỡi, thật không ghĩ tới, ma cà rồng hiện tại cùng trên điện ảnh hoàn toàn khác với nhau, cuộc sống đã muốn phát đạt như vậy.

"Ta nghĩ các ngươi giống như trong điện ảnh chứ."

Hắn nhún nhún vai. "Thế giới tahy đổi, gia tộc hút máu của chúng ta sống lâu như vậy, nếu như không thay đổi, là không thể thích ứng, trên thực tế, chúng ta còn cùng với một ít nhân loại hợp tác chặc chẽ, việc này, về sau ta chậm rãi giảng cho ngươi nghe, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi gặp được khó khăn gì?

"Ngươi làm sao biết được ta gặp khó khăn?"

"Nếu không phải gặp khó khăn, ngươi quật cường như vậy, sẽ không tìm đến ta."

Nàng cảm thấy đỏ mặt, bị hắn vừa nói, nàng cảm thấy chính mình vô sự, có việc mới tìm hắn, không có việc gì liền đá hắn qua một bên, nàng có phải hay không thật sự rất vô tình?

Jayson sửng sốt, nguyên lai nàng cũng ngượng ngùng nha? Chuyện này làm hắn thực vui vẻ, bề ngoài tại đây nhìn như lạnh lùng, hắn lại phát hiện bộ mặt khác của tiểu mỹ nhân này.

"Thật cao hứng, ngươi lại cảm thấy ngượng ngùng với ta, không quan hệ, ngươi lập tức hô ta liền chạy đến."

"Ta mới không có, ngươi giúp ta, ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, ta sẽ trả thù lao cho ngươi."

Hắn tò mò hỏi: "Ngươi muốn trả tiền thù lao như thế nào?"

"Ta sẽ đưa tiền cho ngươi."

Hắn lắc đầu. "Ta có rất nhiều tiền, không cần."

"Kia, được rồi, ngươi muốn bao nhiêu huyết của ta."

"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không uống máu của ngươi." Tuy rằng, hắn từng có khát vọng với huyết của nàng, nhưng hiện tại, hắn tại đây không tìm được khát vọng. "Huống chi, ta nào dám hấp huyết của ngươi, ngươi al2 bạn tốt của Giang Mật Nhã, Mật Nhã nhất định sẽ không tha cho ta."

Nói đến Giang Mật Nhã thay đổi giữa chừng trở thành ma cà rồng, Jayson cũng không dám trêu chọc, bởi vì nữ nhân kai năng lực thật sự biến cường.

"Vậy ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn ngươi." Hắn cười cười trả lời.

"Ngươi!" Nàng giận tái mặt, mắt trừng lớn, trợn mắt trước sự mặt dày của hắn.

Vừa thấy nàng không nể mặt, hắn lập tức bướng bỉnh pha trò, "Đừng kích động, ta hay nói giỡn, tuy rằng ta rất muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng vì địa vị của ngươi ở trong lòng ta, đành phải nhịn đau buông tha cho cơ hội tốt này."

Nàng nguyên bản tràn đầy lửa giận, thế này mới hơi giảm.

"Bất quá lấy lui mà cầu tiếp theo."

Ánh mắt của nàng lại trừng lại, không đợi nàng mắng, hắn giải thích nói. "Ta nghĩ chỉ có vậy, xem ta ở Paris vì ngươi buông tha cho mỹ nhân tiếp khách hưởng thụ, ngươi ít nhất cũng nên cho ta ngon ngọt một chút."

Người này chính là da mặt dày, nàng dã sớm biết không phải sao?

Biết rõ hắn nhất định sẽ yêu cầu hồi báo, nhưng nàng vẫn không nhịn được tìm đến hắn, ở sâu trong nội tâm của nàng, có lẽ cũng là có điểm dành cho hắn.....

Từ chối một hồi lâu, mười ngón tay giao nhau nắm chặt, biểu hiện sự do dự của nàng, có điểm không tin tưởng nhìn hắn.

"Chỉ một cái hôn?"

"Đúng."

"Không cho phép ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một bước."

"Có thể."

Cẩn thận tính toán, giống như cũng không phải thiệt thòi nhiều a? Ít nhất hắn hôn cũng rất giỏi, thoải mái làm cho người ta phiêu lên trời, nghĩ đến đó, làm cho bên tai nàng nóng lên, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, gật đầu

"Hảo, ta đáp ứng ngươi.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play