Sau khi rời tòa lầu phẫu thuật, không biết sao, trước mắt Nhan Cảnh luôn hiện lên hình ảnh chân phải cha run rẩy trong quá trình phẫu thuật. Anh cứ cảm thấy cái run ấy không tự nhiên, cực kỳ giống những bệnh nhân parkinson anh từng gặp ở nước ngoài.

Nhan Cảnh cau chặt mày, nghĩ thầm có cần phải mời thám tử tư tra thử bản ghi chép khám bệnh của cha có bí mật không, di động bỗng vang lên, trên màn hình hiện tên Nhan Như.

Nhan Cảnh hơi nghi hoặc, tiếp điện thoại hỏi: “Chị? Có chuyện gì sao?”

Nhan Như giọng điệu bình thản, “Bây giờ em có thời gian không, tiện đường đến công ty chị một chuyến. Chị có chút chuyện muốn nói với em.”

Nhan Cảnh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là thời gian tan tầm năm giờ rưỡi, vì thế gật đầu nói: “Được.”

Từ bệnh viện qua một con phố là công ty của Nhan Như, Nhan Cảnh đi thang máy lên tầng mười, thấy chị đang bàn giao với ai đó. Sau khi thấy anh chị gật đầu, rồi quay lại nói chuyện với cô gái trẻ: “Chiều ngày mai nhớ đến xưởng in lấy tập tuyên truyền mới. chị có việc phải đi trước.” Cô gái ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, em biết rồi.”

Vẫn là tác phong mạnh mẽ như trước.

Nhan Cảnh đứng tại chỗ mỉm cười nhìn vẻ mạnh mẽ kiên quyết của chị, sau một lúc lâu, chị mới bàn giao xong công việc, đi đến trước mặt Nhan Cảnh cười nói: “Em đi theo chị.”

Nhan Cảnh đi theo sau chị, đến văn phòng ở cuối hành lang.

Văn phòng của chị rất sạch sẽ, kẹp tài liệu trong giá sách đặt ngay ngắn, giống như hàng kệ trong thư viện. Nhan Cảnh nhớ tới văn phòng của cô Chu Diệt Tiệt sư thái ở giáo vụ trường học, cũng phong cách nghiêm cẩn lạnh như băng này, quả nhiên là thói quen của người phụ nữ mạnh mẽ, luôn kỹ lưỡng trong công việc.

Người phụ nữ bốn mươi tuổi trông vẫn trẻ như trước, vóc dáng chuẩn, khí chất tao nhã thanh lịch, đạt tới vị trí tổng giám đốc, hoàn toàn đại diện cho người phụ nữ của sự nghiệp.

Thế nhưng, chị không kết hôn lần nữa.

Từ sau cái năm Nhung Vũ Thành tai nạn giao thông bỏ mình, chị dồn toàn nghị lực vào công việc.

Thấy chị như bây giờ, lòng Nhan Cảnh cũng không dễ chịu. Năm đó đả kích chị hai phải chịu có bao nhiêu, Nhan Cảnh kỳ thật rất rõ. Cho tới giờ chị đều là người con gái mạnh mẽ nhất, từ nhỏ quen nếp độc lập chống đỡ hết thảy, sau khi Nhung Vũ Thành mất, chị chưa từng khóc trước mặt người khác.

Nhưng rất nhiều lần trong đêm khuya, Nhan Cảnh nửa đêm đi vệ sinh, sẽ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khóc kiềm nén truyền từ trong phòng ngủ chị. Đau lòng trộm vào xem chị, lại phát hiện chị đã ngủ. Chị mạnh mẽ là thế, có lẽ cũng chỉ ở trong mộng mới có thể rơi lệ.

“Ngồi đi.” Nhan Như chỉ sô pha bên cạnh, “Trên bàn có cà phê.”

Nhan Cảnh đi qua ngồi xuống, cầm lấy cà phê uống vài hớp, hỏi: “Chị tìm em có việc gì?”

“Sinh hoạt cá nhân của em chị vốn không nên hỏi đến, có điều lần này…” Nhan Như tạm dừng, ánh mắt lợi hại nhìn Nhan Cảnh chằm chằm, “Cậu trai trẻ ở cạnh em, em biết bối cảnh thân thế của cậu ta?”

Nhan Cảnh cười cười, “Chị quả nhiên đi tra cậu ta?”

Nhan Như nhìn anh, không nói lần nào.

Sự im lặng xấu hổ kéo dài hồi lâu, Nhan Cảnh mới nhún vai, nói thản nhiên: “Yên tâm, tuổi trẻ nhất thời xúc động ai sẽ tin là thật.” Dừng một lúc, lại cười khẽ bổ sung, “Em sẽ không phạm sai lầm giống như năm đó.”

Anh nói nhẹ nhàng thản nhiên, ánh mắt Nhan Như nhìn thẳng anh, vẫn không thể nhìn ra chút ít sơ hở từ nụ cười trên mặt anh. Khi anh nói những lời này, Nhan Cảnh trở lại vẻ phong lưu tiêu sái, vô tâm vô phế như trước kia.

Nhan Như lúc này mới thở phào, cười nói: “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất.”

Nhan Cảnh gật đầu, bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, mấy năm gần đây bố có chỗ nào khó chịu không? Hôm nay em xem bố phẫu thuật, phát hiện chân bố cứ cách một thời gian ngắn là run.”

Nhan Như hơi trầm mặc, “Em đã phát hiện, cũng không có gì để giấu. Đầu năm nay bố kiểm tra bị PD.”

Tim Nhan Cảnh thắt chặt.

Quả nhiên là bệnh parkinson, căn bệnh phổ thông của người cao tuổi, nguyên nhân trước mắt chưa rõ, tổn hại hệ thần kinh sẽ làm tứ chi run rẩy mất kiểm soát. Tình hình bây giờ của cha chắc hẳn hai chân xuất hiện run rẩy trước, còn tay không sao, cho nên ông mới cố gượng phẫu thuật.

Nhan Như giọng điệu bình thản: “Tuổi bố đã sớm có thể xin về hưu, nhưng không nỡ rời bàn mổ. Chẩn đoán ra bệnh PD đã đả kích bố rất lớn, chị khuyên bố nhiều lần, bố vẫn không chịu sớm về hưu, nhất quyết phải ở bệnh viện cho đến cuối năm nay. Cũng vì nguyên nhân này, chị với mẹ mới tìm gọi em về nước.”

Nhan Cảnh gật đầu.

“Bệnh tình của bố phát triển càng lúc càng nhanh, gần đây ngón tay cũng bắt đầu run nhẹ, chỉ có thể dùng thuốc để khống chế. Lần giải phẫu này của Nhan Tự, có lẽ, là cuộc giải phẫu cuối cùng trong đời bố.”

Nhan Cảnh im lặng nhìn cà phê trong tay, ngón tay cầm cốc dần trở nên cứng đờ.

Trách sao cha muốn đích thân phẫu thuật chi Nhan Tự, có lẽ ông muốn cứu một người có quan hệ huyết thống trước khi tạm biệt bàn mổ lần cuối.

Vẻ mặt Nhan Như có chút đau buồn, đè thấp giọng: “A Cảnh, kỳ thật bố rất thương em. Em không biết, mấy năm nay người trộm chuyển tiền vào tài khoản em không phải là chị. Bố sợ em phát hiện, cố ý đi ngân hàng đổi nhân dân tệ thành đôla, chuyển đến tài khoản của một người bạn ở Mỹ, rồi để đối phương chuyển cho em, dối rằng chị chuyển cho em. Mỗi lần chuyển tiền đều có thể làm khổ như thế, chị thật sự bội phục tính cố chấp của bố.”

Nhan Như hơi tạm dừng, “Còn có, cái lần em gặp chuyện không may ở Úc, cũng là bố xem tv mới biết được. Bố thường xuyên xem các kênh bên em, thấy chỗ em ở xảy ra hỏa hoạn, lập tức gọi điện thoại ra lệnh cho chị đến Úc xem em. Bởi vì em thuộc nhóm máu hiếm, mỗi khi gặp chuyện không may thật đúng là khó cứu, người truyền máu cho em cũng là người bạn ở Úc của bố liên lạc từ sớm. Bố trước giờ thần thông quảng đại, bằng không, em cho rằng chỉ bằng chị có thể trong vòng mấy giờ tìm được người có nhóm máu hiếm một trên một triệu sao?”

Nhan Cảnh mặt không chút thay đổi nghe chị tự thuật, đầu ngón tay lại khẽ run.

Người cha tính khí bướng bỉnh ưa sĩ diện, cho tới giờ cũng không chịu nói ra những lời này.

Hóa ra, cha không phải ghét anh. Có lẽ, chỉ giận anh không chịu thua kém thôi, câu “đừng nhắc lại” ở phòng phẫu thuật. cũng là sợ anh chưa hết hy vọng với Nhung Vũ Minh mà lại chịu đau khổ. Năm đó vì Nhung Vũ Minh mà anh quỳ trước ông, nhất định đã làm ông… thất vọng nặng nề?

“Từ sau khi em đi rồi, tâm trạng bố lúc nào cũng không tốt, tình trạng thân thể càng ngày càng kém, cứ mãi đi xuống không biết có thể kiên trì bao lâu. Bố còn có cao huyết áp, không thể chịu kích thích quá lớn. Hiện giờ, bố đã sáu mươi lăm tuổi, những chuyện khác chị cũng không có tâm trạng để quản, chị chỉ hy vọng bố có thể an hưởng tuổi già.” Nhan Như bình tĩnh nhìn anh, cuối cùng nói, “Chuyện của em xử lý thế nào, chị nghĩ, em đều có thể đúng mực.”

Nhan Cảnh im lặng thật lâu, mới nhẹ giọng nói: “Em hiểu.”

Kỳ thật rất đơn giản, lựa chọn chỉ có hai cái, một là người cha không được tự nhiên yêu mình mà không chịu biểu đạt ra, một là người yêu cũng yêu mình. Thời trẻ, anh chọn cái sau, người cha bị thương tâm trút từng roi một rồi trục xuất nước ngoài. Hiện giờ, người cha tuổi già đã không còn sức lực cầm roi, mà anh cũng không còn xúc động như thời niên thiếu, vì thế, anh chọn thứ hai.

Có lẽ cha sẽ chẳng còn được mấy năm nữa, anh không muốn vào lúc này lại làm ông tức đến chảy máu não.

Ván bạc này, anh thua không vực dậy.

Khi rời khỏi công ty của chị, trời đã chập tối. Nhan Cảnh bước một mình trên đường, gió đêm thổi có chút lạnh, anh nhét hai tay vào túi quần. Nhớ tới ngày đó cùng Nhung Tử sóng vai trên đường, cậu thanh niên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh không nói lời nào, chỉ cố chấp nắm tay anh, giống như sẽ làm hai trái tim gần nhau hơn.

Nếu tuổi trẻ nhất thời xúc động, ai sẽ tin tưởng? Ai sẽ ngốc nghếch phạm phải sai lầm giống năm đó?

Lúc nói chuyện với chị, tuy trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng lại không chút vui vẻ. Có lẽ, cũng chỉ có đồ ngốc anh đây, mới có thể vấp cùng tảng đá hai lần.

Cũng chỉ có thể vào thời điểm sắp xa cách, anh mới phát hiện mình lại lưu luyến Nhung Tử đến vậy.

Như luyến tiếc tách một cái gì đó khỏi sinh mệnh.

Kỳ thật trong vô thức đã sớm động tâm. Thậm chí, đã yêu người ấy.

Người ta nói vấp ngã một lần phải khôn ra, mình lại càng ngày càng lùi bước, sao còn chật vật hơn đó chứ?

Nhan Cảnh cười tự giễu, vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Khi về đến nhà, đã thấy một bóng dáng quen thuộc ngay hành lang cổng.

Người thanh niên dáng người thon dài đang im lặng tựa vào cửa chờ người, có lẽ chờ đã lâu thấy hơi chán chán, cậu cúi đầu nghịch điện thoại. Ánh sáng của màn hình di động chiếu trên mặt cậu, tỏa ra vẻ đẹp trai ngời ngời.

Dường như cậu ta đang chơi game nào đó, ngón tay trượt nhanh trên màn hình, chơi rất vui, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

Quả nhiên là người trẻ tuổi, chơi game thôi đã có sức sống như thế.

Nhan Cảnh cong khóe môi, đi đến bên cạnh cậu xem. Cậu đang chơi một loại game chiến đấu lạ lùng, nhân vật bé tí trong màn hình cầm súng máy bắn phá quái vật không ngớt, cậu chơi quá xuất thần, thậm chí không phát hiện Nhan Cảnh tới gần. Mãi đến khi trên màn hình hiện lên chữ Congratulation, Nhan Cảnh mới không nhịn được cười khẽ, nói: “Qua màn sao?”

Nhung Tử “Ớ” một tiếng. Vội vàng cất di động, hơi ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Anh về rồi?”

“Ừ.” Nhan Cảnh vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh tóc mái cho cậu, “Đợi lâu rồi à?”

Nhung Tử gật đầu, “Em nghĩ anh năm rưỡi tan tầm, mua nhiều đồ ăn qua đây, muốn cùng làm cơm chiều với anh.” Cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đã bảy giờ rưỡi. Anh bận nhiều việc ở bệnh viện à, sao tan tầm trễ vậy?”

Nhan Cảnh thuận miệng nói: “Có mấy người khám gấp.”

“Ồ.” Nhung Tử cũng không hỏi nhiều, mỉm cười nói, “Vậy anh nhất định mệt lắm rồi. Đói bụng chưa? Mau mở cửa, em nấu cho anh. Lần trước không dám nấu cơm cho anh, mấy ngày nay em học mấy món Pháp, đợi lát nữa làm cho anh ăn.”

Bấy giờ Nhan Cảnh mởi thấy hai chiếc túi bự để bên chân cậu, bên trong toàn rau củ tươi mới. Cười cười, lấy ra chìa khóa mở cửa, thuận miệng hỏi: “Sao cậu chờ ở cửa, không phải cho cậu chìa khóa rồi sao?”

Cậu thanh niện trả lời thành thực: “Em đi vội quá, quên mang theo.”

Nhan Cảnh nói đùa: “Vội muốn gặp tôi?”

Trái lại Nhung Tử chẳng chút che giấu, mỉm cười nói: “Vâng, rất nhớ anh.”

Nhan Cảnh thoáng trầm mặc, tránh né ánh mắt nghiêm túc của cậu, xoay người mở cửa vào nhà.

Nhung Tử thay dép lê, thành thạo chạy vào phòng bếp, mặc tạp dề rửa rồi cắt đồ ăn, bận quên trời quên đất. Nhan Cảnh đứng bên ngoài phòng bếp, nhìn sườn mặt nghiêm túc của cậu, lòng không biết là tư vị gì.

Anh biết, thời khắc ấm áp này sẽ mau chóng rời xa hai người.

Vậy hãy để anh níu kéo vài phút đồng hồ. Hưởng thụ một lúc… Những ôn nhu cuối cùng cậu thanh niên chỉ dành cho anh.

Lúc tắm rửa xong bước ra, Nhung Tử đã hoàn thành bữa chiều.

Bốn món một canh, bày trên bàn trông cực kỳ phong phú, mỗi một món đều đầy đủ sắc hương vị, nhìn ra được cậu đã rất vất vả để nấy ăn. Nhìn gương mặt tươi cười ấm áp, nghĩ đến cậu vì mình mới đi học nấu ăn, Nhan Cảnh không khỏi buồn lòng.

“Đói bụng nhỉ? Mau tới ăn cơm.” Nhung Tử mang dáng vẻ đàn ông nội trợ tiếp đón anh, Nhan Cảnh đi tới đối diện cậu ngồi xuống, trước mặt rất nhanh được truyền sang một bát cơm và một bát soup, sau đó đũa cũng được đưa tới tận tay. Điểm Điểm cũng được cậu ôm lên ghế, bên cạnh là bát cơm trộn thức ăn mèo.

Cậu thật sự săn sóc từng chút một.

Nhan Cảnh sờ đầu mèo con, cầm lấy đôi đũa, nhẹ giọng nói, “Vất vả cậu rồi.”

Nhung Tử cười nói: “Có thể nấu cơm cho anh em rất vui, chẳng hề cảm thấy vất vả.” Nói xong gắp một miếng thịt trong đĩa đặt vào bát anh, “Thịt bò nấu tương này em mới học được, anh nếm thử xem.”

Nhan Cảnh gật đầu, gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng, nén nỗi chua xót trong mắt, thì thầm: “Cậu làm rất ngon.”

Được khen, Nhung Tử cười vui vẻ hẳn, “Nếu anh thích ăn, sau này em mỗi ngày đều nấu cho anh.”

Nhan Cảnh không trả lời, chỉ cúi đầu ăn cơm. Nhung Tử thấy anh không muốn nói, cũng không nói nhiều, quan tâm gắp rất nhiều đồ ăn vào bát anh.

Một bữa cơm gần một giờ, hai người một dùng bữa một gắp thức ăn, cư nhiên ăn sạch sành sanh bốn món, Nhung Tử dọn dẹp bàn, vào phòng bếp cho bát đũa vào máy rửa chén, rồi rửa tay trở lại phòng khách.

Nhan Cảnh đang mở TV xem chương trình, trong lòng ôm Điểm Điểm nghịch, thấy Nhung Tử đi tới liền mở miệng nói: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Hôm khác nhé, thời gian không còn sớm em nên về thôi.” Nhung Tử cười mỉm, xoay người đi về phía cửa.

“Nhung Tử.” Nhan Cảnh gọi cậu lại.

Cậu thông minh như vậy, có lẽ đã sớm dự đoán được mình muốn nói gì, cho nên mới vội vàng rời đi. Nhưng mà, chuyện này không thể trốn tránh thêm nữa.

Nhan Cảnh nhẹ nhàng nhắm mắt, “Chúng ta, chính thức chia tay thì tốt hơn.”

Nhung Tử dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Em nói rồi, em sẽ không từ bỏ.”

“Cho nên, bây giờ là tôi từ bỏ.” Nhan Cảnh nói gằn từng tiếng.

Bầu không khí trầm mặc duy trì hồi lâu, ngay cả con mèo trong lòng cũng bất an rụt đầu.

Nhung Tử nhìn Nhan Cảnh, ngón tay nắm chặt bên người, hạ giọng nói: “Là vì người nhà anh sao? Chúng ta có thể chậm rãi giải thích với họ, một ngày nào đó họ có thể hiểu được. Khi bố mẹ em mới biết cũng giận lắm, nhưng mà, em quyết tâm muốn bên anh, bọn họ cuối cùng vẫn mềm lòng. Vì em… Ngay cả cố gắng một lần anh cũng không chịu sao?”

Nhan Cảnh trong lòng run lên, không trả lời thẳng câu hỏi của cậu, chỉ nhẹ giọng nói: “Cậu đừng đợi tôi nữa. Nếu như năm đó cậu không đợi được tôi quay về cô nhi viện thăm cậu, hiện tại, cậu cũng không đợi được ngày tôi thích cậu. Thật sự… Đừng đợi.”

Nhung Tử nhẹ nhíu mày, “Anh đừng cố chấp như thế.”

“Là cậu quá cố chấp.” Nhan Cảnh mặt không biểu cảm cắt ngang cậu, “Tôi không thể yêu cậu. Bởi vì, tất cả tình cảm của tôi đã hết sạch vào năm mười tám tuổi. Cả đời tôi, yêu nhất, yêu duy nhất, chỉ có một mình Nhung Tử Minh.”

Nhung Tử câm lặng, trong đôi mắt đen láy vụt qua một nỗi buồn tổn thương.

Nhan Cảnh cười khẽ, nói: “Nhung Tử, cậu còn trẻ, đừng lãng phí thời gian ở tôi. Cậu không biết sao? Cậu cố chấp theo đuổi tôi không tha, chỉ gây áp lực và rắc rối cho tôi.”

Bầu không khí như bị đông lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nhung Tử vẫn nhìn anh, nhìn biểu tình bình tĩnh nghiêm túc của anh, nhìn ánh mắt bình thản không gợn sóng của anh, nhìn anh ngồi nơi ấy, tư thái và giọng điệu giống như một người trưởng bối đang nói chuyện với vãn bối.

Rốt cuộc, nắm tay siết chặt dần buông ra, Nhung Tử cười tự giễu, “Em biết, cho tới bây giờ anh chưa từng để em trong lòng.”

“Nhưng mà, em cả đời, yêu nhất, yêu duy nhất, cũng chỉ có một mình Nhan Cảnh anh.”

Bóng lưng người thanh niên rời đi cứng đờ như tách rời xương tủy, tiếng đập cửa mạnh như muốn phá vỡ màng nhĩ.

Cậu đã đi một lúc lâu, trong phòng dường như còn lưu lại bầu không khí khiến người ta khó thở. Nhan Cảnh nới lỏng cổ áo ngủ, hít một hơi thật sâu điều chỉnh hô hấp, ôm mèo con rụt đầu bất an trong lòng tựa nhẹ vào ghế salon.

Kệ TV cách đó không xa, còn đặt một bó hoa hồng đỏ, do mấy ngày không thay nước, đóa hoa đã trở nên héo rũ.

Gương mặt tươi cười của Nhung Tử khi tặng anh hoa hồng vẫn chân thực như ngày hôm qua, nhưng tình yêu như sắc hồng kia, không thể kéo dài lâu như anh mong muốn.

Nhan Cảnh cuối cùng đứng dậy, cầm bó hoa lên, dùng báo quấn lại, ném vào thùng rác.

Luôn phải héo tàn.

Giữ bó hoa này thêm một ngày, đối với anh hiện nay, đó là một loại tra tấn.

Nhưng, Điểm Điểm Nhung Tử tặng anh vẫn không thể ném xuống, có lẽ, cũng chỉ có nó, mới có thể làm bạn với mình, cô độc sống quãng đời còn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play