Nhìn nòng súng tối đen trên đầu mình, La Minh Uy mảy may không hoài nghi vị Edward này chỉ cần di chuyển ngón tay một chút, chính mình sẽ có một cái chết thực trừu tượng.

“Suất ca, không mời tôi vào phòng sao?” Người đàn ông cười meo meo hỏi.

Mời cậu vào trong? Sau đó để cậu mời tôi lên thiên đường sao?

La Minh Uy nhíu nhíu mày, chậm rãi xoay người đi vào trong phòng. Người đàn ông đi theo sau y, bước chân rất nhẹ, đó là thói quen đặc biệt của sát thủ, khi bước đi che dấu tiếng bước chân, không để người khác phát hiện.

“Cậu muốn làm gì?” Liếc khẩu súng phía sau một cái, y hỏi.

“Ha ha! Anh cùng cậu ta thân thiết như vậy, hẳn sẽ không thể không biết tôi muốn làm gì chứ?” Hắn thả người xuống chiếc ghế bên tường, còn thuận tay sờ soạng mông y một phen.

La Minh Uy lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ lát nữa không cần một màn tiền *** hậu sát chứ?

“Hảo hảo ngồi đi, bằng không làm anh bị thương tôi sẽ thực đau lòng nga.” Tên kia phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng, ấn vai y xuống, dùng súng di chuyển qua lại trên cằm y.

“Như vậy hiện tại...” Chơi đủa xong rồi, người đàn ông mới đứng thẳng dậy nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó quay về phía của bếp còn đóng nói: “Chung tiên sinh có thể ra đây rồi chứ? Sát khí của cậu tôi đứng ở cửa cũng cảm nhận được, nếu không muốn tôi cho một lỗ trên người tiểu tình nhân của cậu, vậy ném súng ra trước.”

La Minh Uy nhìn về phía phòng bếp, trong lòng bất ổn. Chung Trạch Hào cậu nếu thực ném súng ra, chúng ta coi như xong.

Cửa tử từ mở, súng không xuất hiện, Chung Trạch Hào chậm rãi đi ra, lạnh lùng quét mắt nhìn hai người.

“Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi sợ tôi sẽ yêu cậu mất thôi.” Người đàn ông ngả ngớn cười cười, “Súng đâu?”

“Súng ở trong áo khoác, không mang trên người.”

La Minh Uy gần như muốn té xỉu. Thực mẹ nó thành thực!

“Con mẹ nó lúc nào rồi mà cậu còn muốn ra oai như vậy! Người cũng đã tới của cậu còn xem hắn như thằng bán rong a?!” Y rống lên một tiếng, nghĩ muốn đứng lên, lại bị súng đặt trên cằm ngăn lại.

Người đàn ông cười cười nhìn Chung Trạch Hào, “Tốt lắm, có quyết đoán.”

“Cậu là Hồng Hạt?” Chung Trạch Hào mặt không chút thay đổi hỏi, chậm rãi đi về phía trước vài bước.

Người đàn ông một tay chỉ chỉ đầu mình, đắc ý nói: “Rất dễ nhận ra nhỉ.”

Hồng Hạt? Hồng mao đan (quả chôm chôm) còn chính xác hơn! La Minh Uy trong lòng cắn răng mắng. Hiện tại lực chú ý của hồng mao đan đều ở trên người Chung Trạch Hào, nếu mình phản kích biết đâu còn có cơ hội — ngô, sự khó chịu từ eo và mông truyền đến nhắc nhở y, hiện tại không nên vận động kịch liệt. Đáng giận!

“Người cậu muốn giết là tôi, anh ta không liên quan gì hết, thả anh ta đi.” Chung Trạch Hào nhìn Hồng Hạt, ánh mắt đôi lúc đánh giá La Minh Uy đang nhe răng trợn mắt phía sau.

Xem ra cậu ta còn có chút nhân tính! “Đúng vậy! Tôi với cậu ta một chút cũng không quan hệ, cậu thả tôi ra đi! Tôi cũng cho cậu mượn nhà làm hiện trường giết người.” La Minh Uy nhăn nhở cười với Hồng Hạt nói.

“Nga?” Hồng Hạt dùng súng nâng cằm y lên, “Hai người ngày hôm qua diễn đông cung hí cả một buổi tối, thanh âm kia đến tôi nghe xong cũng đứng lên, còn nói không có quan hệ? Suất ca anh cũng tôi cũng không có quan hệ, vậy chúng ta bây giờ không phải cũng có thể đến một lần chứ?”

La Minh Uy nhất thời mặt xám như tro, tức tối nhìn về phía tên đầu sỏ, giống như đang nói: đều nhờ cậu làm chuyện tốt.

Chung Trạch Hào vô tội nhún nhún vai. “Là do anh lơn tiếng quá.”

“Kháo! Hiện tại đều là tại tôi? Cậu không khác gì con trâu động dục tại sao không nói?”

Hồng Hạt nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, “Câm miệng!”

La Minh Uy ngoan ngoãn mà đem miệng khóa lại, trong lòng đem hai người trước mắt mắng xối xả.

“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Chung Trạch Hào hỏi Hồng Hạt.

“Yên tâm đừng nóng, chúng ta còn đủ thời gian chơi đùa.” Liếm môi một chút, Hồng Hạt cúi đầu, dùng ánh mắt vô cùng rõ ràng liếc mắt nhìn La Minh Uy.

La Minh Uy nhịn không được run lên.

“Lại đây, dùng cái này trói anh ta lại.” Hồng Hạt từ trong túi lấy ra một thứ gì đó ném tới trước mặt Chung Trạch Hào.

La Minh Uy cúi đầu vừa nhìn — dây thừng SM dùng để trói!

Này, này là muốn làm gì a? Y không hứng thú với trò đùa này a!

“Cái kia — tôi có thể hỏi một chút vì sao muốn trói tôi không?” Y ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Hồng Hạt nhìn hắn đầy ám muội, “Để chơi a, yên tâm, sẽ không lưu lại sẹo.”

Mạng sắp không còn ai thèm quản có hay không a! Uy! Chung Trạch Hào cậu làm gì? Như thế nào nghe lời như vậy? Uy! Tôi cảnh cáo cậu không được trói tôi! La Minh Uy trong lòng điên cuồng mắng chửi, ánh mắt cũng không buông tha kẻ đang cầm dây thừng đi tới gần mình.

Không đếm xỉa đến ánh mắt muốn giết người của y, Chung Trạch Hào dưới sự “chỉ đạo” bằng súng của Hồng Hạt, dùng dây thừng trói toàn bộ nửa người trên của La Minh Uy vào ghế.

“Mạng sắp không còn, anh nghe lời một chút đi.” Buộc xong hắn nhún nhún vai với La Minh Uy, bộ dạng tôi cũng không có biện pháp.

“Chung, Trạch, Hào!” Y nghiến răng, “Tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu!”

“Tốt lắm, cậu hiện tại qua bên tường kia đứng, nghe lời, bằng không tôi sẽ sinh khí nga!” Hồng Hạt nhìn Chung Trạch Hào theo yêu cầu của hắn đi đến bên tường, đưa một tay kiểm tra nút buộc, sau khi xác định không tháo đực, hài lòng cười rộ lên.

“Không tồi!” Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Chung Trạch Hào, ánh mắt dao động trên người hắn.

“Cậu muốn thế nào? Nếu như là vì tiền, tôi có thể cho cậu gấp đôi.” Chung Trạch Hào cảm thấy Hồng Hạt dường như không có ý định lập tức muốn mạng của hắn, vậy chứng tỏ hắn còn có cơ hội bình tĩnh giải quyết nguy cơ trước mắt.

“Tiều đúng là rất mê người, tôi giết người cũng đích thực là vì tiền, thế nhưng –” Cười cười, tầm mắt của Hồng Hạt trở lại trên người La Minh Uy, nói một câu khiến hai người đều kinh hãi vô cùng.

“Nếu tôi nói, tôi muốn hai người hiện tại làm tình trước mặt tôi, các người thấy đề nghị này thế nào?”

Hai người, một người chau mày, ánh mắt lạnh như băng, một người mặt như mông khỉ, nghiến răng nghiến lợi.

“Đi chết đi! Đồ gay biến thái! Làm cái đầu mẹ cậu! Muốn nhìn người khác như vậy, tự mình cầm gậy mà làm!” La Minh Uy tức giận đến mức muốn nhấc chân đạp cho mấy cai, chính là người bị trói ghế trên, chỉ có thể thân hai chân múa loạn trên không.

“Tiểu suất ca tính tình thật không tốt nhỉ, thực là không xứng với khuôn mặt này ——” Hồng Hạt lắc lắc đầu, bắn một phát ngay dưới chân La Minh Uy, súng đã trang bị bộ giảm thanh không hề phát ra một chút âm thanh kinh động đến người dân trong khu nhà.

Cùng lúc hắn nổ súng, tay Chung Trạch Hào đã vươn ra, chỉ kém một ly liền có thể chế trụ cổ hắn, nhưng vẫn là chậm một bước.

“Đừng nhúc nhích!” Hồng Hạt nhíu mắt, súng đã chỉ vào ***g ngực của hắn.

Chung Trạch Hào nhắm hờ hai mắt, chậm rãi thu tay về.

La Minh Uy thoáng sửng sốt, nhìn sàn nhà còn bốc khói dưới chân mình.

Mẹ nó! Thực gia hỏa* a! (ờ, cái chỗ này bạn ko biết nghĩa là j nên cứ để thế á:”>)

“Thực sự là đáng tiếc.” Hồng Hạt cầm súng chậm rãi di động trước ngực Chung Trạch Hào, “Vốn muốn xem live show của cậu, chắc chắn sẽ khiến người ta huyết mạch tuôn trào, nhưng cậu thực sự quá nguy hiểm, cho nên đành phải ——” Nói xong, nòng súng ấn xuống gáy Chung Trạch Hào.

Chung Trạch Hào nhíu mày, cảm thấy một trận đau đớn, vài giây sau bỗng nhiên khí lực toàn thân giống như bị rút hết, cả người chầm chậm ngã xuống đất.

“Uy! Tên gay chết tiệt kia cậu làm cái gì?” Nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, La Minh Uy kêu lên, “Cậu vừa làm gì cậu ấy?!”

“Yên tâm, không chết được, cậu ta hiện tại mà chết thì rất vô nghĩa, đây chẳng qua là chỉ là một loại thuốc làm tê liệt hệ thần kinh, khiến cậu ta toàn thân không thể động đậy mà thôi. Bất quá, trái lại khi bị đụng chạm bên ngoài sẽ càng thêm mẫn cảm nga!” Nói xong chớp chớp mắt, ngồi xổm xuống bắt đầu sờ soạng ngực Chung Trạch Hào.

Chung Trạch Hào tuy rằng không lên tiếng, nhưng sắc mặt càng ngày càng đỏ, mồ hôi cũng dần dần đổ ra, chứng minh lời hắn nói là sự thật.

La Minh Uy nhìn vẻ “đặc biệt phong tình” hắn chưa từng lộ ra, nuốt nuốt nước bọt, nghênh mắt về phía Chung Trạch Hào, “thật có lỗi” nói: “Người ta không có hứng thú với tôi, cậu ta là coi trọng cậu a, cái này tôi cũng chẳng giúp được cậu.”

Tiểu hỗn đản! Chung Trạch Hào ở trong lòng hung hăng mắng một câu.

Ánh mắt tham lam không ngừng chạy trên người Chung Trạch Hào, Hồng Hạt cởi bỏ áo chemise của hắn.

“Thật là một cơ thể mê người...”

“Tránh xa tôi ra một chút!” Chung Trạch Hào rống lên một tiếng, trong thanh âm như kiềm chế điều gì.

Hồng Hạt cười cười, lại đem thắt lưng của hắn cởi ra, lấy tay luồn vào trong.

Mặc dù không muốn, nhưng dưới tác dụng của thuốc, Chung Trạch Hào vẫn phát ra tiếng thở dốc mỏng manh.

“Biểu hiện thật không tồi.” Nhìn mặt của hắn, Hồng Hạt lộ ra biểu tình say mê, nâng đầu hắn lên, dùng lưỡi chậm rãi liếm qua chiếc cằm với những đường nét khêu gợi kia.

Chung Trạch Hào cười lạnh một tiếng, đứt quãng nói: “Quả nhiên, Hồng Hạt... biến thái hệt như những tin đồn kia.”

“Thao!” La Minh Uy ở phía sau mắng một tiếng.

Không đếm xỉa tới lời của bọn họ, Hồng Hạt vừa định hôn lên môi Chung Trạch Hào, lại bị người nọ cố hết sức tránh đi.

“Vậy mà vẫn có thể động? Bất quá tin chắc cậu đến một ngón tay cũng không cử động được sớm thôi.” Nói xong, đầu lưỡi đo đỏ liền liếm ngực Chung Trạch Hào.

Không có cảm giác gì khiến hắn ghê tởm hơn! Nhưng hình như đúng theo lời Hồng Hạt nói, Chung Trạch Hào dùng sức cắn môi dưới nghĩ muốn duy trì tỉnh táo, bất đắc dĩ thuốc kia thực sự quá lợi hại, dây thần kinh khắp người hắn giống như bị đóng băng, tất cả đều không thể khống chế.

“Bộ dạng bất lực này của cậu, thật sự là làm người ta dục vọng dâng trào nha!” Hồng Hạt từ trong túi áo lấy ra một chiếc dao, lưỡi dao tỏa ra màu bạc lạnh lẽo, tố cáo cho mọi người biết nó sắc bén đến nhường nào. Vươn đầu lưỡi liếm liếm lưỡi dao, hắn chậm rãi để lưỡi dao lướt qua mặt Chung Trạch Hào, cuối cùng khẽ rạch một chút trên ngực, tơ máu nháy mắt trào ra.

“Ân!” Chung Trạch Hào cắn môi, có một loại cảm giác khó chịu còn hơn cả đau đớn.

Nhìn vết thương từ từ ứa máu, Hồng Hạt cúi đầu liếm một chút, lộ ra vẻ mặt si mê, cùng lúc nhấm nháp mùi máu tươi trong miệng, đem lưỡi dao chuyển đến cổ Chung Trạch Hào, “Tôi thích nhất loại biểu tình trước khi chết này ——”

Cảm giác nơi cổ lạnh như băng khiến da đầu Chung Trạch Hào tê dại.

“Để tôi, hảo hảo thưởng thức một chút đi.”

Cảm giác lưỡi dao đã cứa vào trong da, trong nháy mắt ——

“Đừng nhúc nhích!”

Cảm giác sắc nhọn nhắc nhở Hồng Hạt, cổ của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắt, biến cố đột ngột xảy ra này khiến hắn và Chung Trạch Hào đều mở to hai mắt không thể tin.

Tình cảnh đẫm máu cũng không có xuất hiện, chí ít bây giờ là như vậy.

La Minh Uy khẽ động vũ khí đặt trên cổ Hồng Hạt, “Không muốn bị cắt đứt động mạch chủ, mau bỏ lưỡi dao xuống.”

Tay cầm lưỡi dao không rời, thứ gì đó nơi cổ thoáng di chuyển về phía trước, Hồng Hạt thấy được, dĩ nhiên là nửa miếng kính!

“Anh làm sao lấy được nó?”

“Đây là bí mật của tôi, không cần nói cậu biết.” La Minh Uy hừ hừ cười hai tiếng, “Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, tôi kỳ thực cũng có chút khuynh hướng SM, máu chảy càng nhiều tôi càng hưng phấn, cậu muốn thử không?” Nhẹ tay khẽ động, ở trên cổ Hồng Hạt rạch nhẹ, hiệu quả không thua gì lưỡi dao.

Hồng Hạt nhíu mày, chậm rãi buông dao xuống, từ trên mặt đất đứng lên. “Tôi đã xem thường anh rồi.”

La Minh Uy không để ý tới hắn, nhìn thoáng qua Chung Trạch Hào trên mặt đất, người kia đang nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề.

“Uy, cậu có phải bị dọa chết khiếp rồi không đó?”

Nghe vậy, Chung Trạch Hào bỗng nhiên mở mắt ra, vừa vặn đáp lại ánh mắt của y.

La Minh Uy bĩu môi, “Cậu nợ tôi một cái nhân tình.”

Hắn cười khổ một chút.

Đẩy Hồng Hạt lên ghế, La Minh Uy giống như vừa rồi trói hắn lại, sau đó đến bên người Chung Trạch Hào ngồi xổm xuống.

“Chậc chậc! Tư thế này thật không tồi, so với nam chính GV còn tuyệt hơn nha.” Chậc chậc lưỡi, vẻ mặt y hệt sắc lang.

Chung Trạch Hào ngay cả sức lực xem thường cũng không còn, cố hết sức nói: “Anh... có thể làm chuyện đúng đắn chút được không?”

“Tôi cảm thấy tôi hiện tại rất đứng đắn a!” Hắn nhún nhún vai.

“Anh làm sao làm được?” Hắn vẫn còn rất ngạc nhiên y là như thế nào có thể làm miếng kính trở nên sắc bén như vậy.

“Đó là bí mật của tôi, không thể nói cho cậu.” Lắc đầu, La Minh Uy chỉ đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, bỗng nhiên lại âm hiểm cười nói: “Cậu nói xem —— tôi có nên tranh thủ hiện tại chiếm chút tiện nghi không a? Đêm qua bị cậu chiếm tiện nghi, hôm nay hẳn là nên bù lại đi? Hơn nữa cậu còn nợ tôi một cái nhân tình.”

Chung Trạch Hào đã không còn biết nên nói cái gì.

“Cậu như này quả thực là khiến người ta rất có ham muốn nha, chậc chậc!” La Minh Uy giả vờ giả vịt sờ soạng cơ thể màu đồng cổ kia. Ân, không tồi không tồi!

Chung Trạch Hào muốn mắng người, lại chợt cảm thấy cả người giống như thiếu dưỡng khí, cảm giác choáng váng mạnh mẽ đánh úp lại, hắn cố gằng trừng mắt nhìn, vô lực nói với La Minh Uy: “Anh —— anh mau gọi điện cho người của tôi tới đây...Mau...”

“Uy! Cậu làm sao vậy?” Nhận thấy được sự bất bình thường của hắn, La Minh Uy lập tức chấm dứt đùa giỡn, vỗ vỗ khuôn mặt có chút tái nhợt của hắn, phát hiện ánh mắt của hắn càng lúc càng mê man.

Này giống như —— muốn hôn mê.

“Chung Trạch Hào! Uy! Có việc gì cũng nói với tôi một tiếng a! Cậu ——” Cổ đột nhiên mát lạnh, La Minh Uy thu tiếng.

“Ha ha, suất ca, anh hình như cũng xem thường tôi rồi.”

Nhíu nhíu mày, y rũ mắt nhìn chiếc dao nhỏ trên cổ mình, ở sau lưng y, Hồng Hạt cười lạnh.

“Anh không biết đuôi con bò cạp cũng có độc sao?”

Hồng Hạt cả cơ thể dán sau lưng y, một tay lấy đao kề cổ y, tay kia dừng trước ngực y chậm rãi vuốt ve, tốc độ rất chậm nhưng rất hưng phấn mà nói: “Anh nói xem tôi nên làm gì anh đây? Đem thịt trên người anh từng chút từng chút cắt bỏ? Hay làm cậu ta tỉnh lại nhìn tôi thượng anh? Hay là anh thích cả ba người —— ngô!” Bụng đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn khiên y ngừng lại.

La Minh Uy buông tay ra, chậm rãi đứng lên đi về phía trước.

Hồng Hạt chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy thứ đang cắm trên bụng mình, vì không thể tin được mà đồng tử dần phóng đại.

Một miếng kính thật sâu cắm vào bụng hắn, tựa hồ cũng không cắm vào toàn bộ.

La Minh Uy xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn người rất nhanh máu chảy như trút.

“Anh ——” máu từ mảnh kính chầm chậm chảy xuống, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều. Hồng Hạt lùi về phía sau mấy bước, hai tay che vết thương, vẫn không cách nào ngăn máu từ giữa khe hở trào ra, nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt hắn, nghĩ muốn rút thứ trên bụng ra, nhưng nửa đường lại ngừng lại. Hắn biết, mảnh kính kia đâm vào chỗ yếu hại của hắn, cho dù có nhổ hay không nhổ —— hắn đều sẽ chết!

“Anh —— cư nhiên...” Hắn giơ tay nhìn đám máu phía trên, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông biểu tình hờ hững trước mặt.

Chỉ nghe thấy La Minh Uy lạnh lùng nói: “Đuôi bò cạp có độc, là cậu không biết mới đúng.”

Cúi đầu nhìn thoáng qua người đang mê man bất tỉnh, y thở dài, lại nhìn thi thể ngã trên mặt đất, hai mắt chưa hề nhắm lại cùng máu tươi khắp sàn, La Minh Uy nhắm mắt lại.

“Thực buồn nôn...”

—————

Bợn Uy nha bợn thiệt nà oai nha bợn thiệt nà giỏi quá nha:”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play