Tối, Ngô Sở Úy vừa nằm lên giường, di động vang lên.
Đây là số điện thoại của ai?...!Do dự một chút, Ngô Sở Úy nghe máy.
Một âm thanh non nớt của bé trai vang lên trong di động, Ngô Sở Úy lập tức kích động.
“Con là Đâu Đâu, mẹ không có đây, con lén gọi điện cho cậu.”
Ngô Sở Úy vội đáp: “Cậu biết, cậu biết.”
Đâu Đâu lại nói: “Chiều ngày mai, mẹ muốn đến nhà dì Tiêu, nhà dì ấy ở số 602 đơn vị 2 tòa nhà số 3 tiểu khu Tân Vượng.

Con sẽ xin mẹ và dì mua đồ ăn cho con, cậu hãy tranh thủ lúc họ ra ngoài đến tìm con, được không?”
“Được được được.” Ngô Sở Úy vội đồng ý: “Con nói lại địa chỉ lần nữa đi, vừa rồi cậu nghe không rõ, tiểu khu Hưng Vượng khu mấy số mấy… a…”
Ngô Sở Úy còn chưa nghe được đáp án, điện thoại đã bị bên Đâu Đâu ngắt mất.
Trì Giai Lệ cầm di động, sau khi nhìn số, ném ánh mắt uy nghiêm qua.
“Được lắm, lớn rồi, chủ ý liền không nhỏ nữa!”
Đâu Đâu chu mỏ, mặt đầy ủy khuất: “Là mẹ ép buộc tách rời tụi con, hại tụi con nhớ nhau mà không thể gặp mặt.”
Trì Giai Lệ tức giận sắc mặt bất thiện.
“Mẹ rất khó hiểu, cậu ta tốt chỗ nào, đáng để hai đứa nhớ nhung như vậy?!”
Đâu Đâu nói: “Mắt cậu ấy vừa to vừa sáng, còn sẽ phát quang.”
Thế giới tuổi thơ luôn luôn trực quan mà khó thể lý giải như vậy.
Trì Giai Lệ không nói gì, Quyển Quyển ngồi cạnh lại mở miệng.
“Cậu ấy đối xử với tụi con rất rất tốt.”
Trì Giai Lệ hừ lạnh: “Các con ở đó được mấy ngày chứ? Cậu ta có thể tốt được đến đâu?”
“Cậu ấy luôn để tụi con ngủ chung, dù mấy bữa đó ngày nào con cũng tè dầm, cậu ấy cũng không hung dữ với con.

Cậu ấy để dành đồ ăn ngon lại cho tụi con, cậu ấy thường ăn những thứ tụi con ăn còn thừa, trước giờ chưa từng chê bẩn.”
Sắc mặt Trì Giai Lệ biến đổi, ấn tượng của cô đối với Ngô Sở Úy vẫn dừng lại ở dáng vẻ giả ngầu ăn cơm hôm đó, đương nhiên sẽ không tin lời Quyển Quyển.
Không kiên nhẫn phất tay, nói: “Đi đi đi, đừng ồn nữa, về phòng các con ngủ đi.”

Ngô Sở Úy còn đang đắn đo cái địa chỉ Đâu Đâu mới nói, tiểu khu Hưng Vượng… tòa nhà số mấy? Hình như là three, vậy là tòa nhà số 3… đơn vị 2… còn về số nhà, Ngô Sở Úy thật sự nghe không rõ, chẳng qua không sao hết, phần tin phía trước đã tường tận như thế, đến lúc đó gõ cửa hỏi thăm là biết.
Đang nghĩ thế, Trì Sính đẩy cửa vào.
Ngô Sở Úy cười nói với Trì Sính: “Vừa rồi Đâu Đâu gọi điện cho tôi.”
“Nói gì?” Trì Sính tùy tiện hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Nó bảo ngày mai sẽ theo mẹ đến nhà dì Tiêu, khi đó nó sẽ tìm cách đuổi mẹ đi, rồi tôi nhân cơ hội đến tìm nó.

Anh xem con nít bây giờ thật giỏi, mới ba tuổi đã nghĩ được điều này, nhớ hồi tôi ba tuổi…”
Trì Sính mở túi của Ngô Sở Úy, tùy tiện lục một chút, lục được một tờ hóa đơn mua đồ ở siêu thị, sắc mặt biến đổi.
“Này, anh có nghe tôi nói không vậy?” Ngô Sở Úy ở bên cạnh kêu lên.
Trì Sính bình thản cất hóa đơn đi, nghiêng đầu ừ với Ngô Sở Úy.
Sáng hôm sau, Trì Sính làm xong công việc của mình, liền lái xe đến nhà ba mẹ.
Lúc này trong nhà không có ai, cảnh vệ đang ngồi trong phòng cảnh vệ nhàn nhã nghịch di động.

Bên cạnh chất đầy đồ ăn vặt, toàn là Ngô Sở Úy đưa tới, đã bị hắn tiêu diệt một phần.

Lúc này trong tay đang cầm thanh chocolate lấy trong đó.
Trì Sính đẩy cửa vào, cảnh vệ thấy hắn, lộ vẻ kinh dị.
“Anh là…”
Người cảnh vệ lúc trước để Đâu Đâu bị mang đi mất đã bị Trì Viễn Đoan cho nghỉ, cảnh vệ này mới đến, vẫn không rõ lắm về Trì Sính, chỉ cảm thấy tướng mạo hắn khá tương tự Trì Viễn Đoan, đoán hắn chắc là con trai của lãnh đạo.
Trì Sính không nói gì, trầm mặc mở túi đồ ăn vặt, đối chiếu từng thứ với tờ hóa đơn mua hàng.
Cảnh vệ này sau khi hỏi thăm tình huống với một cảnh vệ khác, xác định đây chính là Trì Sính, lập tức cười làm thân với hắn: “Anh muốn ăn gì cứ tùy tiện chọn, dù sao cũng không phải tôi mua.”
Trì Sính âm trầm nhìn hắn, lặng lẽ hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”
“Tôi muốn ăn gì hả?” Cảnh vệ bị hỏi ngẩn ra, “Tôi… cái gì tôi cũng muốn ăn.”
Trì Sính cười lạnh, cười đến mức cảnh vệ cảm thấy lạnh lẽo.
“Vậy cậu ăn cái này đi.” Trì Sính chỉ một túi thịt lừa kho thật to.

Cảnh vệ vội xua tay: “Cái này tôi ăn không nổi, buổi trưa tôi đã ăn cơm rồi, ăn chút đồ ăn vặt thì được.”
Trì Sính hất cằm, ý bảo hắn ăn.
Cảnh vệ và Trì Sính nhìn nhau một lát, cuối cùng bị khí thế của hắn áp bức, gồng mình ăn nửa miếng.
“Ăn không nổi rồi.”
Trì Sính không biểu cảm nói: “Ăn.”
Cảnh vệ biết hắn đụng chuyện rồi, Trì Sính bảo hắn ăn tuyệt đối không phải là khách sáo, chắc chắn là ngứa mắt hắn cố ý muốn chỉnh hắn.

Hắn đã từng nghe về Trì Sính, thủ đoạn của người này rất tàn nhẫn, ngay cả Trì lão gia cũng phải kính người này ba phần.
Để tránh cho phải chịu khổ nhiều hơn, cảnh vệ vẫn cố nén cảm giác khó chịu trong dạ dày ăn hết nửa miếng còn lại.
Ăn xong rồi, cảm thấy dạ dày đã không còn chỗ trống, Trì Sính vẫn bảo hắn tiếp tục ăn.
Cảnh vệ khổ sở cầu tình, nói ăn nữa sẽ no chết.
Trì Sính chẳng hề dao động.
Cảnh vệ lại ăn một túi bánh kem, cảm thấy đã sắp ứ tới tận họng.
Trì Sính vẫn bảo hắn ăn.
Lần này nói sao cảnh vệ cũng nuốt không nổi, Trì Sính kẹp cổ họng hắn nhét đồ vào, nhét đến lúc mắt cảnh vệ trợn tròn cả lên, tay cào vai Trì Sính liều mạng kéo.
Trì Sính đấm một cái vào bụng hắn, chút đồ mới ăn vừa rồi toàn bộ ói ra hết.
Cảnh vệ ôm bụng, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
Hắn cho rằng như vậy là xong rồi, nào ngờ Trì Sính lại cầm qua một bịch bánh xốp, tiếp tục muốn ép hắn ăn.
“Trì thiếu, tôi biết sai rồi, tôi không nên ăn vặt vào giờ làm việc, sau này tôi không dám nữa.”
Trì Sính chỉ nói một chữ.
“Ăn.”
Cảnh vệ nhìn mắt hắn, vội cầm lấy ăn tiếp.
Đợi khi hắn ăn đến ứ như vừa rồi, Trì Sính lại đấm một cái, lần này hắn nôn đến chảy cả nước mắt.

Chỉ thiếu điều quỳ xuống xin Trì Sính, anh đánh tôi mắng tôi đều được, đừng bắt tôi ăn nữa được không?
Đáp án chính là, không được, cậu nhất định phải ăn hết mọi thứ trong cái túi này.
Cũng là do cảnh vệ này xui xẻo, Ngô Sở Úy làm người rất thực tại, mua đồ ăn toàn mua thứ đủ trọng lượng và đóng gói kín.

Hai túi nhìn thì không nhiều, nhưng khi cầm lên mới biết trọng lượng nặng cỡ nào.
Cảnh vệ ăn rồi nôn, nôn mấy lần, cuối cùng nôn hết đồ ăn vặt ăn được mấy hôm nay ra, ngay cả mật cũng nôn ra.

Nôn đến tái nhợt, hai chân run rẩy.
Trì Sính bóp cổ hắn, ánh mắt sắc bén đâm vào con ngươi đục ngầu của hắn.
“Có vài thứ cậu ăn được, có vài thứ cậu ăn không được, sau này phân cho rõ ràng.”
Nói xong, ném hắn vào chỗ mới ói vừa rồi, bớt được việc lau dọn.

Chiều, Ngô Sở Úy lái xe đến tiểu khu Hưng Vượng theo địa chỉ Đâu Đâu cho.

Tìm đến đơn vị 2 tòa nhà số 3, trực tiếp lên lầu sáu.

Ra khỏi thang máy thì có ba nhà, Ngô Sở Úy ấn chuông từng nhà, chỉ có một nhà có người.

Mở cửa là một bà cụ, trông ít nhất cũng hơn bảy mươi rồi.
“Xin hỏi nhà bác có một cô gái họ Tiêu không?”
Bà cụ lắc đầu: “Không có.”
Ngô Sở Úy lại hỏi: “Vậy hai nhà bên cạnh có họ Tiêu không?”
“Nhà đối diện đều họ Vương, nhà còn lại thì dọn đi từ lâu rồi.”
Ngô Sở Úy nghi hoặc xuống lầu, lẽ nào nghe lầm? Không sai mà! Chính là tòa nhà số 3, lẽ nào không phải đơn vị 2? Thế là, Ngô Sở Úy lại đến đơn vị một vàđơn vị ba gõ cửa một lượt, vẫn nhận được kết quả giống vậy.
Kỳ lạ, lẽ nào không phải tiểu khu này?
Ngô Sở Úy lấy di động ra, tra hết tiểu khu ở đoạn này, khi nhìn thấy “tiểu khu Tân Vượng”, ánh mắt liền khựng lại.

Đâu Đâu mới năm tuổi, phát âm không chuẩn là bình thường, nói không chừng chính là “tiểu khu Tân Vượng” này.

Nghĩ thế, Ngô Sở Úy lập tức lái xe đến đó.
Đâu Đâu và Quyển Quyển đang chơi ở nhà dì Tiêu, Đâu Đâu đột nhiên nói với Trì Giai Lệ: “Mẹ, con muốn ăn kẹo hồ lô.”
Trì Giai Lệ không kiên nhẫn nói: “Không có.”
“Mẹ mua cho con một xâu đi.”
Trì Giai Lệ nghiêm mặt nói: “Khu này làm gì có chỗ bán kẹo hồ lô? Về rồi nói.”
Đâu Đâu không nghe, kéo áo Trì Giai Lệ nói: “Con muốn ăn, con muốn ăn mà.”
Không bao lâu, Quyển Quyển cũng lại trợ trận, cũng nói giống y như vậy.
Dì Tiêu nói: “Mình nhớ qua hai con đường nữa rẽ phía đông, dưới gầm cầu vượt thứ hai hình như có một tiệm, không biết còn mở hay không, đã lâu lắm mình không đến đó mua.

Cậu đi tìm đi, khó lắm con nó mới đến một chuyến, chút yêu cầu này cũng không thể thỏa mãn sao?”
Trì Giai Lệ không chịu nổi Đâu Đâu và Quyển Quyển nài nỉ, đứng lên đi ra ngoài.
Dì Tiêu vội hỏi: “Cậu biết đường không?”
Trì Giai Lệ nhàn nhạt đáp: “Đoán là được!”
“Bỏ đi, để mình đi cùng cậu.”
Trước khi đi, dì Tiêu còn không yên tâm hỏi Trì Giai Lệ: “Để hai đứa nhỏ ở nhà có được không? Hay chúng ta dắt tụi nó theo?”
“Không cần.” Trì Giai Lệ bâng quơ nói: “Mình thường để hai đứa ở nhà một mình.”
“Cũng phải, dù sao cũng không xa lắm.”
Hai người đi rồi, Đâu Đâu và Quyển Quyển lập tức vui vẻ hoan hô, Quyển Quyển nói với Đâu Đâu: “Chúng ta ra cửa sổ xem mợ có đến chưa, sao nào?”
Đâu Đâu lập tức vỗ tay: “Được, được!”
Thế là, hai đứa bé chạy đến cửa sổ, vì cửa sổ quá cao, không thấy được gì.

Đâu Đâu liền bưng một cái ghế đến, cẩn thận leo lên cửa sổ, thò đầu ra ngoài.
“Thấy không?” Quyển Quyển hỏi.
Hai tay Đâu Đâu chống lên khung cửa sổ, thân thể nho nhỏ không ngừng rướn tới trước.
“Không có.”
Quyển Quyển nói: “Vậy anh mau xuống đi, cẩn thận kẻo ngã.”
“Anh không sợ đâu!” Đâu Đâu vì khoe khoang, cố ý buông tay ra: “Em xem anh không cần vịnh… oái…”
Chưa nói xong, Đâu Đâu đã ngã ra ngoài..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play