Ăn cơm trưa xong, Trì Giai Lệ dẫn Quyển Quyển đi tìm Đâu Đâu.
Trên đường, cô hỏi Quyển Quyển: “Nếu đến đó rồi, anh con không cùng chúng ta về nhà, con sẽ làm sao?”
Quyển Quyển nghiêm túc nói: “Con sẽ khuyên ảnh, để ảnh cùng chúng ta về nhà.”
“Con khuyên nó thế nào?”
Quyển Quyển suy nghĩ rồi nói: “Con sẽ nói với ảnh, ông ngoại bà ngoại rất nhớ ảnh, mẹ cực kỳ nhớ ảnh, con cũng rất nhớ ảnh, chúng ta đều hy vọng ảnh có thể về nhà.”
“Đúng, anh con nghe lời con nhất, chỉ cần con nói con nhớ nó, anh con nhất định sẽ về.”
“Ừm!” Quyển Quyển trịnh trọng gật đầu, “Con còn giảng lý với ảnh.”
Trì Giai Lệ hứng thú nhìn Quyển Quyển: “Con muốn giảng lý với nó ra sao?”
Quyển Quyển nói: “Con sẽ nói với ảnh, trong khi chưa được cha mẹ cho phép, thì không thể tùy tiện qua đêm ở nhà người khác.

Cha mẹ nuôi chúng ta không dễ dàng, chúng ta phải luôn luôn suy nghĩ đến cảm thụ của họ.”
Trì Giai Lệ sờ tóc Quyển Quyển, lộ ra nụ cười an ủi.
“Vẫn là Quyển Quyển ngoan nhất.”
Trì Giai Lệ đến trước cửa nhà Trì Sính, ấn chuông cửa.
Người mở cửa là Ngô Sở Úy, Đâu Đâu cũng theo ra, nó đã tháo mắt kính xuống rồi.

Vì khi ăn cơm nó phát hiện cơm đen thui, sống chết không ăn, nên bị Ngô Sở Úy tháo mất.
Trì Giai Lệ đảo mắt nhìn Đâu Đâu một cái, ném ánh mắt chế nhạo sang Ngô Sở Úy.
“Không phải nói có thể biến con tôi trắng ra sao? Nó trắng chỗ nào?”
Ngô Sở Úy vẫn chưa nói gì, Đâu Đâu đã vội vàng chạy vào trong phòng.

Lấy mắt kính đặt trên sô pha, đeo lên rồi hưng phấn hô to với Trì Giai Lệ: “Mẹ mau nhìn, con đã trắng ra rồi!”

Trì Giai Lệ vừa tức vừa đau lòng vỗ một cái lên đầu Đâu Đâu, giả bộ tức giận nói: “Trắng chỗ nào? Không phải vẫn đen sao?”
“Mẹ, mẹ đeo mắt kính lên nhìn đi.” Đâu Đâu không nản chí.
Trì Giai Lệ vừa đeo lên đã tháo xuống, ném ánh mắt phẫn hận sang hai tên “buôn người” đang ăn cơm cạnh đó.
Sau đó kiên nhẫn nói với Đâu Đâu: “Con trai ngốc, con bị họ lừa rồi.

Da con vốn không trắng ra, là mắt kính này có vấn đề.

Chúng ta nhìn da con vẫn đen thui, chỉ có con tự nhìn mới thấy trắng.”
Đâu Đâu tranh luận: “Da con sẽ đổi màu, là mọi người không có mắt kính ma thuật thôi.”
“Mắt kính ma thuật gì chứ!!” Trì Giai Lệ tức giận, “Mắt kính đó chỉ biến đổi tầm nhìn của con, không đổi màu da của con, người khác nhìn con vĩnh viễn đều thấy đen.”
“Mẹ, mẹ đeo lên đi, đeo lên đi!” Đâu Đâu cố chấp không theo.
Trì Giai Lệ tức giận quát: “Đeo lên mới trắng thì được cái khỉ gì? Tháo ra không phải vẫn đen sao?”
Đâu Đâu không hề sợ hãi đáp trả: “Cho nên nó mới là mắt kính ma thuật! Chỉ có người có nó mới có thể muốn trắng thì trắng, muốn đen thì đen!”
Trì Giai Lệ suýt bị Đâu Đâu chọc tức ngất xỉu.
Trì Sính ngồi ăn cơm đối diện Ngô Sở Úy, đột nhiên lộ ra nụ cười khó hiểu.
Ngô Sở Úy đá cổ chân hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: “Cười cái gì vậy?”
“Lúc nhỏ không phải cậu cũng giống nó sao?” Trì Sính liếc mắt nhìn Đâu Đâu.
Ngô Sở Úy tức mình: “Ai nói? Lúc nhỏ tôi ranh lắm!”
Trì Giai Lệ lạnh mặt ngồi xuống sô pha, Quyển Quyển lại gần an ủi mẹ nó.
“Mẹ, đừng giận, con khuyên ảnh giúp mẹ.”
Lúc này Trì Giai Lệ mới nhớ ra, cô còn một đứa con nhỏ hiểu chuyện.
Quyển Quyển lại gần Đâu Đâu, dùng ngón tay trắng nõn chọt một cái lên cái trán đen thui của Đâu Đâu, nói: “Anh vẫn đen mà, đen hệt trước kia.”
“Em nói bậy!” Đâu Đâu tháo mắt kính xuống đeo cho Quyển Quyển: “Em nhìn lại đi!”

Quyển Quyển lộ vẻ kinh ngạc, ủa? Thật sự trắng ra rồi.
Đâu Đâu như hiến bảo kéo Quyển Quyển lại trước gương, chỉ vào Quyển Quyển trong gương nói: “Em xem, có phải em đen đi rồi không?”
Quyển Quyển còn vui mừng hơn Đâu Đâu, vì nó vẫn luôn muốn có cùng màu da với Đâu Đâu.
“Như vậy, có phải chúng ta sẽ giống nhau không?” Quyển Quyển hỏi Đâu Đâu.
Đâu Đâu khổ sở suy nghĩ, cuối cùng nghĩ thông.
“Đúng, bây giờ anh đang đen, em đeo mắt kính lên rồi cũng đen đi, hiện tại chúng ta đều đen hết!”
Quyển Quyển nhíu mày: “Vậy nếu chúng ta muốn trắng ra thì sao?”
Đâu Đâu ra vẻ thông minh tháo mắt kính của Quyển Quyển đeo lên mặt mình, nói: “Sau khi anh đeo lên, hai chúng ta không phải đều trắng ra sao?”
Quyển Quyển bừng tỉnh gật đầu.
Hai đứa đồng loạt quay người, vui vẻ nhảy nhót với Trì Giai Lệ.
“Mẹ, bất kể đeo hay tháo mắt kính ra, hai chúng con đều có làn da giống nhau!”
“Đừng gọi tao là mẹ!” Trì Giai Lệ thật muốn bóp chết hai đứa này.
Quyển Quyển đột nhiên nghĩ ra gì đó, kéo tay Đâu Đâu nói: “Em không muốn tách khỏi anh, em sẽ nhớ anh.

Anh nói với cậu, cho em ở đây luôn đi!”
Đâu Đâu lộ vẻ rầu rĩ: “Nhưng nếu vậy, mẹ có không vui không?”
“Không đâu.” Quyển Quyển nói: “Em sẽ nói lý với mẹ.”
Mắt Đâu Đâu sáng lên: “Em nói lý với mẹ thế nào?”
Miệng Quyển Quyển mím lại, lộ ra vẻ kiên định.
“Em sẽ nói với mẹ, mẹ không cho em ở lại đây, em sẽ khóc.”
Trì Giai Lệ hết nhịn nổi, đen mặt hạ lệnh.
“Hai đứa bây đừng mơ ở lại đây, đi theo tao hết.”

Vừa nói xong, căn phòng giống như phát nổ, hai đứa nhỏ khóc la tru tréo.

Mỗi đứa ôm đùi một người, Quyển Quyển ôm đùi Trì Sính, Đâu Đâu ôm đùi Ngô Sở Úy, nói gì cũng không chịu buông tay.
Ngô Sở Úy giả bộ khuyên nhủ, tháo mắt kính của Đâu Đâu xuống nói: “Ngoan, chúng ta không cần mắt kính này nữa, về nhà với mẹ đi!”
Tiếng khóc của Đâu Đâu lập tức lớn hơn.
Trì Sính nói với Quyển Quyển: “Chỉ có một cái mắt kính, con để anh con lại đây, con về nhà với mẹ đi!”
Âm lượng của Quyển Quyển lập tức tăng cao.
Hai thằng nhóc so tài khóc, không ai nhường ai, gọi cả bác gái ở lầu dưới lên.
“Chuyện gì vậy?” Vẻ mặt bác gái đầy đau lòng: “Sao cháu nó lại khóc ra thế này?”
Ngô Sở Úy nói: “Hai đứa nó muốn ở lại chỗ cậu, nhưng mẹ nó không cho.”
Bác gái quay mặt nhìn Trì Giai Lệ, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Khuê nữ à! Bác gái nói con này, quản con như thế không nên đâu! Con cái nên buông tay cho nó hoạt động bên ngoài, cứ nhốt ở nhà không phải là chuyện tốt.

Bác có một cháu gái cùng tuổi với con, con của nó cũng bị quản như thế, đã năm tuổi rồi còn chưa biết tự ăn cơm, dẫn ra ngoài sẽ bị người ta chê cười…”
Lời nói của bác gái hoàn toàn là quất vào mặt Trì Giai Lệ, cảm giác nấu sủi cảo trong bình trà, có miệng mà không thể nói này suýt bức điên cô.

May mà cô được bồi dưỡng đầy đủ, không mất khống chế trước mắt người ngoài, vứt lại một ánh mắt rồi bỏ đi.
Về đến nhà, Trì Giai Lệ lại lấy quyển “bảo điển” của Trì Viễn Đoan ra.
Trước đó chia cắt hai người là bị bức ép cùng đường, hiện tại chia rẽ hai người là yêu cầu cấp thiết, Trì Giai Lệ dự định tin tưởng Trì Viễn Đoan thêm lần nữa.
Điều thứ hai của kiến nghị cá nhân: “Trải qua nhiều ngày ở chung, phát hiện tính dục của người này rất mạnh, hơn nữa khó khống chế.

Từ đây tổng kết ra thủ đoạn mạnh mẽ để đối phó với người này là ngăn cản hai người sinh hoạt tình dục, lâu dần, tất sẽ vì thân thể không thỏa mãn mà dẫn đến tình cảm sứt mẻ.”
Trì Giai Lệ lại lật ra sau, sau khi xác định không có sửa chữa gì với điều này, mới gấp tư liệu lại.
Nói thế, hình như để Đâu Đâu và Quyển Quyển ở lại đó cũng không phải chuyện xấu.

Hôm sau, Trì Giai Lệ lại đi tìm hai thằng con.
Đâu Đâu và Quyển Quyển được Trì Sính dẫn đến nhà cũ của Ngô Sở Úy, khi Trì Giai Lệ qua, hai đứa con chia nhau cưỡi trên lưng hai người cậu, đang hưng phấn hái hạnh nhân.

Trì Giai Lệ không trực tiếp đi vào, mà đứng trước cửa lặng lẽ nhìn một lúc.
Đây là kiểu nhà cũ của thập niên bảy mươi tám mươi, trên mái hiên còn phủ đầy màng nhện.
Trì Giai Lệ nhớ đến hơn hai mươi năm trước, nhà cô cũng là loại vườn lớn này, Trì Sính cũng lớn như Đâu Đâu Quyển Quyển bây giờ.

Lúc đó cô chạy trong vườn, Trì Sính đuổi theo sau lưng cô.
Sau đó, Trì Sính trưởng thành, cô cũng gả cho người ta, khoảng cách của hai chị em càng lúc càng xa.
Cô chưa từng nghĩ Trì Sính sẽ còn bước vào kiểu nhà thế này, càng không cách nào tưởng tượng nó sẽ kiên nhẫn làm chuyện đơn giản vô vị này, sẽ nở nụ cười thỏa mãn khi Quyển Quyển nhét hạnh nhân vào miệng nó.
Mà Ngô Sở Úy mang giày vải, sắn quần lên cao, bị Đâu Đâu sờ mặt nhéo tai, so với “tổng giám đốc Ngô” mà cô gặp hôm đó cứ như hai người.
“Mẹ!”
Đâu Đâu phát hiện Trì Giai Lệ trước, hưng phấn la to trên vai Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy và Trì Sính đặt Đâu Đâu và Quyển Quyển xuống, tùy ý tụi nó chạy tới chỗ Trì Giai Lệ.
Trì Giai Lệ vẫn là câu đó: “Theo mẹ về nhà.”
Đâu Đâu và Quyển Quyển lập tức lộ vẻ không tình nguyện, em một câu anh một câu phản bác đề nghị của Trì Giai Lệ.
Trì Giai Lệ giả bộ thỏa hiệp, nói: “Không về nhà cũng được, nhưng các con nhất định phải hứa với mẹ một chuyện.”
Hai đứa con nhất tề gật đầu.
“Các con nhất định phải ngủ chung một phòng với hai người họ, mẹ mới đồng ý cho các con ở lại đó.”
Hai thằng con tỏ vẻ không vấn đề.
Để bảo đảm, Trì Giai Lệ cũng lấy ra một cái mắt kính.
“Cặp kính này cũng là một cặp kính ma thuật, chỉ cần mẹ đeo nó, thì có thể từ nhà giám sát mọi hành động của các con.

Nếu các con không ở chung phòng với hai người họ, hôm sau mẹ sẽ đến đón các con về.”
Đâu Đâu và Quyển Quyển đều mang vẻ căng thẳng, hiển nhiên là tin lời Trì Giai Lệ.
Trì Giai Lệ đeo mắt kính lên, trước khi đi còn cười với Ngô Sở Úy và Trì Sính một cái.

Mẹ đây cũng có mắt kính, vẫn có thể trị các người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play