Thật ra, Ngô Sở Úy ra ngoài không bao lâu, Trì Sính đã giải được đáp án chính xác.
Có lúc con người luôn là như thế, càng nôn nóng càng dễ vây khốn đường tư duy của mình, một chuyện vốn rất đơn giản, nhưng lại vì quá mức cẩn thận mà bị bản thân suy nghĩ thành vô cùng phức tạp.

Đợi khi tâm trạng thả lỏng rồi, mới phát hiện đáp án chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng vì tư duy đi lệch như vậy, nội tâm Trì Sính liền phải chịu đựng trách móc nặng nề.
Trừ không giải đúng được ám hiệu, điều khiến Trì Sính phiền não là hắn không đoán được Ngô Sở Úy ở nhà ba mẹ mình, làm y phải chịu uất ức nhiều ngày.

Còn đối với Trì Viễn Đoan, tuy Trì Sính có hiểu lầm, nhưng thủ hạ của ông dù sao cũng đã đánh Ngô Sở Úy, Trì Sính cũng không có quá nhiều áy náy.
Cửa mở, Ngô Sở Úy trở vào.
Sau khi vào cũng không thèm nhìn Trì Sính một cái, đi thẳng lại giường nằm, đưa lưng về phía Trì Sính, sau ót tỏa ra hơi lạnh.
Trì Sính bất đắc dĩ cười cười, duỗi tay ôm Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vừa không giãy ra cũng không phản ứng, thân thể cứng đờ, khóe môi căng cứng bướng bỉnh.
Trì Sính không tìm cho mình bất cứ lý do nào, trực tiếp thừa nhận sai lầm.
“Là đầu óc tôi không nhạy.”
Ngô Sở Úy âm trầm phản kích: “Đầu anh không nhạy để đoán ám hiệu, nhưng nhạy để yy tôi và ba anh sao? Tôi có tiện như thế không? Mới ở bốn ngày đã thay lòng đổi dạ?”
“Tôi không cảm thấy cậu sẽ có ý gì với ông ấy, tôi chỉ sợ ông ấy làm gì cậu, cậu mới dùng cách đó để ám thị tôi.”
Ngô Sở Úy phẫn hận: “Ba anh đã lớn tuổi lắm rồi, ông ấy có thể làm gì tôi hả? Lại nói, ba anh cũng không thích đàn ông, sao ông ấy có thể hứng thú với tôi?”
Trì Sính ngừng một chút, nói: “Tôi thích cậu, cho nên tôi cảm thấy tất cả mọi người đều nên thích cậu.”
Ngô Sở Úy hơi dại ra, nhưng nhanh chóng sụ mặt xuống.
Trì Sính lại nói: “Ông ấy bảo cậu ngủ chung giường với ông ấy cậu cũng đồng ý? Sao cậu không biết tránh né gì hết? Với tướng ngủ đầy tật xấu của cậu, lỡ ngủ say ôm ông ấy, không phải để ông ấy chiếm tiện nghi sao?”
“Còn nữa, những thứ luôn phải mặc trên người như quần lót cũng tùy tiện ném trên giường? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Thứ đó đừng để người nào khác nhìn thấy ngoài tôi!”
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính không những không xin lỗi, còn trách mắng mình, trong lòng càng nghẹn khuất.
“Anh cho rằng ba anh vui vẻ ngủ chung với tôi sao? Ông ấy chỉ là muốn giám sát tôi thôi! Ngay cả quần áo lót của tôi anh cũng muốn quản, sao anh không tự quản bản thân? Khi anh và Quách Thành Vũ vuốt súng, có từng nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?”
Quả nhiên, cái miệng rộng Khương Tiểu Soái đã cáo mật rồi.
Trì Sính giải thích: “Tôi chỉ là vì quá nhớ cậu, mới không thể khống chế bản thân.

Không phải vì Quách tử ngồi bên cạnh tôi mới muốn làm vậy, mà khi tôi làm chuyện đó thì trùng hợp cậu ta đang ngồi bên cạnh tôi mà thôi.”

Ngô Sở Úy sắc bén phản bác: “Khỏi tìm lý do cho sự phóng đãng của anh đi!”
Thật ra, khi Ngô Sở Úy mắng câu này, y cũng không đủ tự tin lắm.

Vì cùng tối hôm đó, y cũng làm chuyện như thế, hơn nữa trùng hợp bị người ngoài nhìn thấy.
Trì Sính trầm mặc rất lâu cũng không nói.
Ngô Sở Úy thầm nghĩ, không lẽ bị tôi khích cho nóng ruột rồi? Hừ… nóng ruột cũng đáng đời! Ai bảo anh không biết tự kiềm chế, còn quản tôi mọi chỗ chứ! Nếu anh dám trở mặt với tôi, tôi và anh liền tách riêng, xem ai hơn ai!
Quả nhiên, sự thật chứng minh, vẫn là người trong túi giữ tiền thì khí phách hơn.
Trước kia Trì Sính dám nói dám làm, luôn giữ nguyên tắc của mình, không ai dao động được.

Lần đầu tiên trong đời, vì sở thích của mình mà chịu thua người khác.
“Sau này hễ là chuyện cậu yêu cầu, tôi sẽ làm được, như vậy được chưa?”
Ngô Sở Úy lập tức nhớ ra một điều: “Vậy trước khi anh yêu cầu thượng tôi, anh có thể cho tôi thượng không? Sau này trong chuyện đó hai chúng ta có thể chia ra làm?”
“Không thể.” Trì Sính trả lời rất chắc chắn.
Ngô Sở Úy lập tức đen mặt: “Nếu đã thế, còn nói công bằng gì nữa?”
Nói xong húc chỏ vào ngực Trì Sính, muốn đẩy hắn ra, lại bị Trì Sính ôm càng chặt.
“Úy Úy!”
Trì Sính thấp giọng gọi.
Ngô Sở Úy hoàn toàn không để ý Trì Sính dỗ dành, vẫn liều mạng giãy dụa.

Giống một con trâu hoang ương bướng, bất kể thế nào cũng muốn cày mảnh đất y đã nhìn trúng.
“Úy Úy!”
Một tiếng gọi bình lặng, một ánh mắt như mũi dao đâm vào mặt Ngô Sở Úy, tràn đầy lực uy hiếp.
Ngô Sở Úy không động dậy, nhưng cũng không nhìn Trì Sính.
Trì Sính đưa hai tay giữ mặt Ngô Sở Úy, con mắt thâm trầm lặng lẽ nhìn y.
“Nếu cậu muốn tôi thay đổi thành một người hoàn toàn nghe theo ý cậu, thuận theo lòng cậu, thỏa mãn cậu vô điều kiện, vậy cậu cần gì phải ở cùng tôi? Trực tiếp đổi người khác không phải càng đỡ việc hơn sao? Tôi chính là một người như thế, trong cuộc sống tôi nhân nhượng cậu thế nào cũng được.

Nhưng lên trên giường, tôi phải làm cậu, phải thao cậu, phải chỉnh cậu hoàn toàn phục tùng.”

Má__! Ngô Sở Úy tức muốn nổ phổi, nói bậy bạ gì vậy chứ? Còn nói rất lý lẽ nữa!
“Cái này không dính dáng gì đến vấn đề công bằng hay không, đây chính là chỗ thiếu hụt sinh lý của tôi, giống như người thuận tay trái thì không thể dùng tay phải, người có bàn chân bẹt thì không đi nổi đường dài.

Cái jj của tôi mọc ra là để thao người khác, tôi không có bản lĩnh để người thao! Nếu cậu đã sống cùng tôi, thì phải bao dung cho khuyết điểm của tôi, thử yêu khuyết điểm của tôi.”
Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ thế này! Ngô Sở Úy hận đến mức điên cuồng gãi đầu dậm chân, cuối cùng dứt khoát kéo chăn trùm đầu không lên tiếng.
Trì Sính kéo chăn trên đầu Ngô Sở Úy xuống, nhéo mặt Ngô Sở Úy.

Sau khi bị Ngô Sở Úy ném cho một ánh mắt ghi thù, liền cười đưa cằm đặt lên xương quai xanh của y.
“Không được nổi giận với tôi, tôi không thích thấy cậu giận, cười lên rất dễ thương.”
Mặt Ngô Sở Úy càng âm u.
Trì Sính lấy di động qua, chụp đặc tả cho Ngô Sở Úy, sau đó đưa cho y xem.
“Cậu tự xem đi, quá khó coi.”
Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn, đột nhiên nện giường bật dậy, đè Trì Sính xuống, cào quất, đạp đá điên cuồng lên mông hắn.

Sau khi lăng nhục xong, lại như mất sức nằm sấp một bên.
Cái mông lớn tâm ái của tôi ơi! Sao anh lại keo kiệt như vậy chứ?
Trì Sính đưa tay ra sau, xoa tóc Ngô Sở Úy.
Thấy y không kháng cự, liền ngồi dậy, kéo y vào lòng.

Cúi nhìn Ngô Sở Úy, trong mắt đầy tình yêu.
Ngô Sở Úy vẫn chán chường.
Trì Sính nhẹ xoa vết ứ nhạt ở chân mày y, dịu giọng hỏi: “Hôm đó bị cướp trên đường, hai người đó đánh cậu có đau không?”
Ngô Sở Úy sượng mặt nói: “Không đau bằng anh đánh.”
Trì Sính bật cười: “Động tác của tôi có thể gọi là đánh sao? Cái đó là yêu cậu, thương cậu mới làm thế.”
“Nói bừa!” Ngô Sở Úy tức giận: “Anh chính là cảm thấy tôi có gì đó với ba anh, mới đem tôi trút giận!”
Trì Sính ra vẻ oan uổng: “Nếu tôi thật sự nghĩ vậy, bây giờ cậu đã vào bệnh viện nằm rồi.

Nếu cậu nhất định muốn nghe lý do của tôi, đó cũng là vì cậu luôn nhìn chằm chằm cái mông lõa của người ta thôi.”
Ngô Sở Úy nhăn mày thành hình chữ thập.
Trì Sính cắn một cái lên trán y, giả bộ tức giận chất vấn: “Là ai lúc ở phòng tắm đã bắn?”
Ngô Sở Úy cắn chặt răng không lên tiếng.
“Cậu thật sự không thích?” Trì Sính bức hỏi.
Ngô Sở Úy gồng mình nói: “Không thích.”
“Thật sự không thích?” Trì Sính vỗ một cái lên mông Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy ăn đau, phẫn hận nói: “Không thích, không thích một chút nào.”
Kết quả, liền bị Trì Sính ôm vào lòng, tay còn đuổi theo mông để đánh, đủ mạnh, cảm giác tiết tấu rõ ràng.

Ngô Sở Úy tức giận mắng, thở dốc, phản kháng, vặn vẹo, rên rỉ… cuối cùng vẫn cương không tiền đồ.
Trì Sính lột quần y, trên mông đo đỏ, lóe tia sáng mê người.

Trì Sính gập đầu gối lại, đưa miệng tới, ác liệt gặm cắn.
Ngô Sở Úy níu chặt ra giường, eo run rẩy không thể khống chế, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Trì Sính lại quay người y qua, vẫn ôm chặt trên đùi, nghiêng đầu hôn môi Ngô Sở Úy.

Đầu lưỡi xông thẳng vào, bá đạo hoành hành khoang miệng của Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy không chịu nhân nhượng, hung tợn mút chặt đầu lưỡi của Trì Sính không buông.

Hơi thở của phái mạnh giao hòa vào nhau, ấp ủ tình yêu nồng đậm, từ từ thấm vào xương cốt.
Dùng luôn tư thế này, Trì Sính đâm vào người Ngô Sở Úy, để y ngồi xổm trên đùi mình vặn vẹo.
Ngô Sở Úy đổ đầy mồ hôi, gương mặt động tình tràn đầy dụ hoặc.
Trì Sính kéo y ngã về sau, nhưng không đẩy lên giường, mà hợp với giường thành góc 45°, như vậy có thể nhìn rõ được nơi giao hợp.
“Không được động đậy.” Trì Sính nói: “Dùng lỗ nhỏ hút.”
Ngô Sở Úy lộ vẻ khó xử, nhưng dưới sự trêu chọc của Trì Sính vẫn nôn nóng khó nhịn co chặt cửa động.

Cứ bại lộ dưới tầm mắt hai người như thế, tạo nên cảm giác kích thích khác thường.
Trì Sính thở dốc một cái: “Chặt quá, hút tiếp đi.”
Ngô Sở Úy lại co chặt cúc hoa, bản thân cũng kích động rên rỉ ra tiếng.

Trì Sính chưa từng cảm nhận được vách ruột ấm áp chặt khít như thế, cái mông mạnh mẽ này, mỗi lần đều khiến hắn vui sướng muốn chết.
Ngô Sở Úy thúc giục: “Trì Sính, tôi muốn anh động.”
Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lại, gặm cổ y hỏi: “Cậu gọi tôi là gì?”
Ngô Sở Úy thở dốc nói: “Thì Trì Sính!”
Trì Sính hung tợn húc một cái, đúng lúc húc vào chỗ yếu ớt của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy kêu một tiếng dâm loạn mang âm khóc, thủy triều khoái cảm lại dần tan đi, Trì Sính không tiếp tục động.
“Không đúng, suy nghĩ tiếp.”
Sau khi Ngô Sở Úy gọi Trì Trì, Sính Sính, đại Trì, Trì ca gì đều không có tác dụng, bị ép phải gọi một tiếng cha nuôi.
Trì Sính cử động hông, hung mãnh đâm Ngô Sở Úy ba cái, rồi dừng lại.
“Suy nghĩ tiếp"
Ngô Sở Úy chịu không nổi, tự mình động, lại bị Trì Sính ấn chặt.
“Đừng giày vò tôi.” Ngô Sở Úy khẩn cấp lại xấu hổ cắn tai Trì Sính.
Trì Sính vẫn cố nén không hành động, còn dùng đầu lưỡi trêu chọc đầu nhũ mẫn cảm của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy như sụp đổ ghé vào tai Trì Sính gọi một tiếng ông xã.
Trì Sính giống như bị người ta tiêm một liều thuốc mê, trong lòng dậy trào sóng lớn, cuồn cuộn đổ tới.

Đây không phải là lần đầu tiên nghe người khác gọi hắn là ông xã, nhưng lại là lần duy nhất đâm vào tim hắn.

Mặt vì kích động mà có hơi vặn vẹo, vật lớn bên dưới cũng sung huyết to đùng, cứng chắc như thép.
Ngô Sở Úy bị Trì Sính lật ngược lại, ngực dán ngực, mười ngón tay đan vào nhau, lối vào chật hẹp bị ép tiếp nhận tiến vào và đâm xuyên thô bạo hết lần này sang lần khác.
“A a… cứng quá… chính là chỗ đó đó… được…”
Trì Sính bị dục vọng xâm lấn, gương mặt trở nên dữ tợn! Hắn kích động cắn lên cổ, lên mặt Ngô Sở Úy, khuấy động điên đảo trời đất, sung sướng tận cùng trong người Ngô Sở Úy.
“Thích bị ông xã thao không?”
Ngô Sở Úy mang âm khóc kêu thích.
“Ông xã tìm vài người cùng gian cậu thì sao?”
Ngô Sở Úy thần trí mê mang lắc đầu.
“Đừng… chỉ để anh thao…”
Nghe được câu này, khoái cảm trong lòng Trì Sính dâng lên cuồn cuộn, rong ruổi gào thét trên người Ngô Sở Úy như phát điên.
“Cậu biết ông xã thích cậu thế nào không? Thích thao cậu thế nào không?”
“Úy Úy, cậu chính là mạng của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play