Liên tục mấy ngày, Ngô Sở Úy đều ở cùng Khương Tiểu Soái.
Trước mặt Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy chưa từng liên lạc với Trì Sính, mỗi ngày than ngắn thở dài, oán trời trách đất.

Khương Tiểu Soái vừa rời mắt, y liền gọi điện cho Trì Sính, mặt mày rạng rỡ, ngọt nào điềm mật.
Ngô Sở Úy không vội, nhưng Khương Tiểu Soái gấp muốn chết.
Hắn cho rằng giữ Ngô Sở Úy ở đây, Trì Sính nhiều lắm chỉ nhịn mấy ngày, sẽ đến đón Ngô Sở Úy về.

Nào ngờ chiêu này căn bản không có tác dụng, lần này Trì Sính sắt lòng làm cặn bã, không thèm hỏi đến tình trạng của Ngô Sở Úy.
Có một người thất tình ở bên cạnh như thế, Khương Tiểu Soái cũng không dám liên tục liên lạc với Quách Thành Vũ, càng không dám đến chỗ Quách Thành Vũ, sợ Ngô Sở Úy thấy cảnh sinh tình, chán nản đau thương.

Trước kia cảm thấy Quách Thành Vũ rất chướng mắt, vì tránh né thế công cầu hoan của hắn mà không ngại ném đầu lâu rải máu nóng, hiện tại mới không gặp mấy ngày, thật sự thấy hơi nhớ hắn.
Có một câu nói rất hay, đàn ông giống như mấy bà thím, khi không đến thì nhớ, đến thì phiền.
Nếu muốn nói, không ai thể nghiệm sâu bằng Trì Sính, nỗi mong nhớ của hắn đối với Ngô Sở Úy đã đến mức cào ruột xé gan rồi.
Rõ ràng là tình nhân hợp pháp, lại giống như đang lén lút vụng trộm, hai người đó sớm chiều bầu bạn, Trì Sính không bắt được người, cả điện thoại cũng không thể muốn gọi là gọi.

Khó chịu nhất là buổi tối, tinh trùng sắp cắn chết Trì Sính luôn rồi, Ngô Sở Úy bên kia vẫn liên tiếp cự tuyệt.
Cuối cùng, tối hôm nay, Ngô Sở Úy cũng chịu không nổi.
Thấy Khương Tiểu Soái đã ngủ say, Ngô Sở Úy một mình vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa.
Xả đầy bồn tắm, hơi nước lan đầy, Ngô Sở Úy tựa vào cạnh bồn tắm, trò chuyện qua video với Trì Sính.
Trì Sính thật sự rất muốn kéo Ngô Sở Úy ra khỏi di động.
“Cậu có xong chưa hả?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Chuyện này không gấp được, quá gấp trông sẽ không thật, sư phụ của tôi thông minh như thế, chắc chắn sẽ phát giác.”
“Cho cậu thêm ba ngày, nếu không hoàn thành thì cậu bỏ thuốc sư phụ cậu, trực tiếp cột lên giường Quách tử.”
Ngô Sở Úy bĩu môi, “Anh có tư cách gì bàn điều kiện với tôi? Bây giờ tôi đang giúp anh em của anh, không phải anh em của tôi.

Trước kia không phải anh muốn tôi lấy công chuộc tội sao? Được rồi! Tôi đã bày mưu tính kế rồi, cũng tốn nhiều tâm huyết như thế, bây giờ anh lại muốn phá hoại thành quả lao động của tôi!”
“Tôi cho rằng kế hoạch của cậu tổn thất quá lớn, không đáng.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nhíu mày, “Ba ngày quá hà khắc, năm ngày được không?”

“Tôi chỉ có thể tiếp tục chịu đựng thêm ba ngày xa cậu, cậu tự coi rồi làm đi.” Trì Sính kiên quyết nói.
Ngô Sở Úy tức giận cầm hộp sữa tươi bên cạnh uống ừng ực, bổ sung năng lượng.

Ban ngày y luôn giả bộ không có khẩu vị, cơm cũng chả dám ăn nhiều, kết quả đến giờ này thì đói đến mức ngủ không nổi.

Hôm nay còn may, khi Khương Tiểu Soái pha sữa tắm còn dư lại một hộp, Ngô Sở Úy mới đỡ đói.
Do uống quá vội, bên miệng Ngô Sở Úy còn dính một vòng sữa.
“Bên miệng có sữa, liếm đi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy thè lưỡi liếm một vòng quanh miệng.
Cảnh liếm này câu toàn bộ dâm trùng trong lòng Trì Sính ra.
“Còn không vậy?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: “Còn, cậu liếm tiếp đi.”
Ngô Sở Úy lại thè lưỡi liếm.
“Mẹ nó tôi thật muốn thao cậu!” Trì Sính nhịn không được văng tục.
Ngô Sở Úy lười biếng híp mắt nhìn di động, nói xa xăm: “Đến thao đi! Không phải anh lên trời xuống đất, không gì không thể sao? Có bản lĩnh đến thao đi!”
Trì Sính ném ra một câu rất có sức nặng.
“Cậu đợi đó, ba ngày sau.”
Ngô Sở Úy vừa nghĩ đến ba ngày sau lại phải vào hang hổ, vội nhân lúc này ức hiếp Trì Sính qua di động.
Thế là, lẳng lơ tựa vào mép bồn tắm, liếc mắt nhìn Trì Sính.
“Tôi đợi không kịp rồi làm sao đây?”
Trì Sính khàn cả giọng: “Cậu trêu chọc tôi như vậy, không sợ tôi đến tìm cậu ngay bây giờ sao?”
Ngô Sở Úy cười tà ác.
“Anh sẽ không nỡ khiến nỗ lực của tôi thất bại trong gang tấc.”
Trì Sính thật muốn đâm nát cái miệng lẳng lơ của Ngô Sở Úy.
“Vậy cậu nỡ ủy khuất jj của tôi sao?”
Ngô Sở Úy nghe được câu này của Trì Sính, cố ý dời di động xuống cổ, để hắn thấy lồng ngực bị hun đỏ hồng của mình, sau đó thở phì phò nói: “Không phải tôi cũng cùng chịu ủy khuất giống anh sao?”
Trì Sính nhìn ra được, Ngô Sở Úy là cố ý.
Nếu đã vậy, thì chắc là tương kế tựu kế, bình thường ở trước mặt mình, cậu ta không dám lẳng lơ như thế, hôm nay nhân cơ hội này ý dâm đã nghiện.

“Tôi muốn nhìn pín lừa của anh.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính chiều ý y, dời di động xuống dưới, cự long đã phấn chấn.
Hô hấp của Ngô Sở Úy đã hỗn loạn.
“Tôi cũng muốn nhìn mông cậu.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy cố ý làm hắn thèm: “Không cho xem.”
“Nghe lời.” Trì Sính dịu giọng: “Đặt di động cạnh chân, quỳ trong bồn tắm.”
Ngô Sở Úy vốn không muốn bày tư thế khó coi đó, nhưng vừa nghĩ đến sẽ khiến Trì Sính không dễ chịu, y liền cố căng bộ mặt già này làm theo yêu cầu của Trì Sính.
“Mông nhích lên trước màn hình một chút, tôi nhìn không rõ.”
Ngô Sở Úy nghe lời nhích qua.
Trì Sính lại nói: “Tách ra cho tôi xem.”
Ngô Sở Úy nghiêng đầu ném cho Trì Sính một ánh mắt xấu hổ tức giận.
Trì Sính suýt đã bắn ra.
Ngô Sở Úy nhìn vẻ mặt cố gắng nhẫn nại của Trì Sính, trong lòng rất có cảm giác thành tựu, do dự một chút vẫn đưa tay ra sau, chậm rãi tách hai mông ra, để lộ đường rãnh gợi cảm và cửa động nóng bỏng.
Trì Sính nhìn mà mắt cũng đỏ lên.
“Được chưa?” Ngô Sở Úy đã hơi mệt.
Trì Sính nói: “Thò tay vào trong, kéo rộng ra một chút, tôi muốn nhìn thấy bên trong ra sao.”
Ngô Sở Úy đặc biệt thiếu đánh nói một câu.
“Nhét không vào, mấy ngày không chạm, nó lại chặt mất rồi.”
Trình độ bốc cháy của Trì Sính không nghĩ cũng biết.
Kết quả, hai người đang chơi rất H, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Đại Úy, đại Úy.”
Ngô Sở Úy giật mình, nhanh chóng ném di động và hộp sữa ra cửa sổ.
Khi Trì Sính nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, tiếp đó là âm thanh tút tút, có nghĩa là hắn sắp phải chịu đựng một đêm khó chịu nhất từ trước tới nay.
Ngô Sở Úy cắm đầu vào bồn tắm, mặt chìm trong nước, tứ chi giãn ra tự do.
Khương Tiểu Soái gọi vài tiếng không ai trả lời, cuối cùng nóng ruột, đạp mở cửa.
“Đại Úy!!!”

Kêu một tiếng dữ dội, Khương Tiểu Soái nhanh chóng kéo Ngô Sở Úy khỏi nước.
Sau đó, dọn sạch tạp vật trong miệng, làm hô hấp nhân tạo, xoa bóp tim gì đều không thiếu, sau đó cố gắng cõng y lên, chạy trong phòng tắm, để Ngô Sở Úy ọc nước trong bụng ra.
Ngô Sở Úy làm gì có nước trong bụng? Căn bản không thể ọc, vốn còn muốn giả vờ thêm chút nữa, nhưng Khương Tiểu Soái thật sự lắc y đến mức muốn ói sữa, thế là y chỉ đành suy yếu mở miệng ngăn cản Khương Tiểu Soái.
Đợi khi Ngô Sở Úy được buông xuống, Khương Tiểu Soái đã đổ đầy mồ hôi.
Nhìn dáng vẻ nôn nóng của Khương Tiểu Soái, trong lòng Ngô Sở Úy chỉ có một suy nghĩ: Quách tử, tốt nhất anh nên ra sức một chút, nếu không tôi chém chết anh!
Ngày hôm sau, Khương Tiểu Soái dẫn Ngô Sở Úy đến bệnh viện kiểm tra đủ khoản, tốn không ít tiền, Ngô Sở Úy đau lòng suýt rơi lệ.

Không ngừng tự an ủi mình: Bỏ đi, tiền này coi như tiền mừng.
Buổi chiều, Khương Tiểu Soái đi tìm Trì Sính.
Vào phòng làm việc của Trì Sính, không nói hai lời, đi qua đấm một cái vào mặt Trì Sính.
Sau đó, kích động chất vấn Trì Sính: “Đại Úy tự sát rồi anh biết không?”
Nếu nói Ngô Sở Úy là vua điện ảnh, vậy Trì Sính chính là thánh diễn xuất.
Rõ ràng là sốt ruột, nhưng vẫn có thể khắc họa một cách tuyệt diệu bốn chữ bình thản thong dong.
“Chết rồi sao?”
Khương Tiểu Soái căm hận kéo vạt áo trước của Trì Sính, nghiến răng nói: “Chết rồi tôi còn đến đây tìm anh sao? Chết rồi tôi trực tiếp tìm người đâm anh hai nhát, rồi tạo một sự cố chữa trị để anh chôn cùng!”
Vừa nói xong, đã bức đứt hai nút áo của Trì Sính, khiến lồng ngực phanh rộng, lộ ra cơ bắp cường tráng.
Trì Sính đảo mắt nhìn ngực mình một cái, sau đó nhìn sang Khương Tiểu Soái, ánh mắt rất chuyên chú.
Khương Tiểu Soái có thể không đọc ra hàm ý trong mắt Trì Sính sao? Lập tức thả lỏng tay.
“Trì Sính, mẹ nó anh là đồ súc sinh!”
Trì Sính không nói gì, tự châm một điếu thuốc, âm u hỏi: “Tự sát thế nào? Nói nghe thử.”
Khương Tiểu Soái nói: “Suýt nữa chết chìm.”
Tuy đây là cách tự sát duy nhất không tạo nên tổn hại bên ngoài đối với thân thể, nhưng trong lòng Trì Sính vẫn căng ra, có trời biết tên ngu xuẩn kia liệu có thật sự bị sặc nước hay không?
Chẳng qua, điếu thuốc vẫn được hút chậm rãi, cho dù là nhà tâm lý học cũng khó mà tìm được sơ hở trong động tác nhỏ của hắn.
Sau một hồi trầm mặc, Trì Sính đột nhiên cười.
Nụ cười của hắn lập tức chọc giận Khương Tiểu Soái.
“Trì Sính, rốt cuộc anh có phải là người hay không hả?”
Trì Sính nói: “Dù cậu ta có ngâm mình nữa, cũng không thể có được làn da trắng như cậu.”
Huyết dịch toàn thân Khương Tiểu Soái bắt đầu chảy ngược.
Trì Sính không cho hắn thời gian tiêu hóa, tiếp tục nói: “Dù cậu ta có làm thế, cũng là kẻ đã bị thao lỏng rồi.

Nào giống cậu? Hai chân kẹp thật chặt, chỉ có thứ sờ không tới chạm không được mới làm người ta nóng mắt.”
“Trì Sính, bây giờ tôi mới biết, hóa ra anh là hạng nông cạn như vậy!”
“Đàn ông không phải đều nông cạn sao?” Trì Sính cười dữ tợn, “Cậu đi mua thịt sẽ muốn mua thịt tươi, hay muốn mua thịt đã bị người ta gặm đã rồi?”

Khương Tiểu Soái vẫn không cách nào tiếp nhận: “Lẽ nào anh ở cùng cậu ta chỉ để ăn thịt sao? Giữa hai người không có tình cảm sao?”
“Sao lại không có tình cảm?” Trì Sính hào phóng thừa nhận, “Không có tình cảm tôi đã đá cậu ta từ lâu rồi! Chính vì có tình cảm, tôi mới chần chừ không mở miệng.

Nhưng điều đó không trở ngại tôi thưởng thức cậu, không trở ngại mỗi lần tôi thao cậu ta trong đầu đều là cậu.”
Khương Tiểu Soái giật lùi liền ba bước.
Có lẽ câu này người khác nghe được sẽ thấy vô cùng khốn nạn, nhưng đối với Khương Tiểu Soái mà nói, đàn ông bỏ rơi chính chủ tằng tịu với bạn thân là kinh nghiệm hắn từng trải.

Mà súc sinh không nói rõ chia tay, lại lợi dụng đủ thủ đoạn bức đối phương nhượng bộ cũng là người hắn từng yêu sâu sắc.
Hắn không muốn Ngô Sở Úy gặp phải khổ sở giống thế.
Thế là hắn gằn từng chữ với Trì Sính: “Tôi không thể thích loại người như anh.”
“Tôi cũng không thể cướp người của Quách tử, cho nên, tôi không cần cậu thích tôi.” Trì Sính nói.
Khương Tiểu Soái tức muốn chết: “Vậy rốt cuộc anh muốn gì?”
Trì Sính kéo Khương Tiểu Soái đẩy vào góc tường, nhẹ vuốt cổ họng hắn.
“Không rõ tại sao, mỗi người của Quách tử, tôi đều muốn ngủ.

Đặc biệt là cậu, tôi thích dáng vẻ lẳng lơ dụ hoặc người khác của cậu, cậu khiến Quách tử thèm thuồng, cũng khiến tôi thèm thuồng.”
Mặt Khương Tiểu Soái nghẹn muốn tím tái.
Trì Sính lại cảm khái một câu: “Nếu Ngô Sở Úy có sự dè dặt như cậu thì tốt biết bao! Tôi cũng không đến mức chẳng còn chút mong đợi nào với cậu ta.”
“Anh cũng không cần mong đợi về tôi!!” Khương Tiểu Soái phẫn hận đẩy Trì Sính ra: “Tôi cũng không thanh cao như anh nghĩ, tôi đã ngủ với không biết bao nhiêu người rồi.”
“Chỉ nói miệng không bằng cớ, không bằng để tôi nghiệm thân.” Trì Sính chậm rãi di tay xuống.
Khương Tiểu Soái liều mạng kháng cự: “Tôi cho anh biết, Trì Sính, tốt nhất anh đừng ép tôi! Tôi mà xúc động lên thì cái gì cũng làm được!”
Tay Trì Sính còn chưa di đến chỗ quan trọng đã dừng lại, hứng thú nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái.
“Từng ngủ với bao nhiêu người, mà còn sợ thế này?”
Khương Tiểu Soái thở phì phò, nói không ra lời.
“Hành động vì trinh tiết mà phấn đấu quên mình của cậu, sao Ngô Sở Úy không học được chứ?” Ánh mắt Trì Sính nhìn Khương Tiểu Soái tràn đầy chế nhạo và mờ ám.
Khương Tiểu Soái siết nắm đấm rôm rốp.
Trì Sính lại nói: “Sau này cậu bớt đến tìm tôi đi, cậu xuất hiện càng thường xuyên, tôi càng không muốn gặp Ngô Sở Úy.
Khương Tiểu Soái nhịn muốn xuất huyết nội.
“Bất kể thế nào, xin anh đi gặp Ngô Sở Úy một lần, hiện tại tâm trạng của cậu ta sa sút cực điểm.”
Trì Sính dập tắt điếu thuốc, hơi cong người, ghé vào mặt Khương Tiểu Soái, cách mặt hắn không đến hai cm.
“Nếu là cậu mở miệng, tôi đồng ý gặp mặt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play