Ngô Sở Úy đi chưa bao lâu, Khương Tiểu Soái đã đi tìm Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ đang bận bán rắn trong vườn, thuận tiện cũng bán luôn mảnh đất đó, Khương Tiểu Soái cảm thấy khó hiểu, liền hỏi Quách Thành Vũ: “Đang yên lành bán làm gì?”
“Gần đây kẹt tiền.” Quách Thành Vũ nói.
Khương Tiểu Soái không tin: “Anh còn có lúc kẹt tiền sao?”
“Mua hai căn nhà, nói chính xác là mua một căn tặng một căn.”
“Anh nhiều nhà như thế, còn mua?”
Quách Thành Vũ nói: “Mua cho cậu.”
Khương Tiểu Soái tưởng hắn đang đùa, kết quả đụng phải ánh mắt của Quách Thành Vũ, mới đột nhiên phát giác là thật.
“Không bằng… tôi nói này, Quách Thành Vũ, mẹ nó anh đừng mua nhà cho tôi, tôi có nhà rồi!”
Quách Thành Vũ không nói.
“Tôi cho anh biết nha, cho dù là nhà tặng không, tôi cũng không cần, anh thích cho ai thì cho!”
Quách Thành Vũ mở miệng: “Yên tâm đi, nhà tặng không đã cho rồi, cậu khỏi mong nhớ nữa.”
Khương Tiểu Soái nhịn không được hỏi: “Cho ai vậy?”
“Nhạc Duyệt.”
“Nhạc Duyệt? Sao anh lại có liên can tới cô ta? Đợi một chút…” Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến gì đó, mắt lóe sáng: “Chắc không phải Nhạc Duyệt là do anh mời đến chứ?”
“Nếu không thì sao?” Quách Thành Vũ cười hi hi.
“Té ra cô ta thật sự bị anh nhốt, khó trách Ngô Sở Úy sử dụng nhiều mối quan hệ như thế cũng không tìm được, anh quá âm hiểm!” Khương Tiểu Soái nghĩ không thông: “Sao anh phải thuê cô ta đến phá hoại chứ?”
“Ai nói tôi thuê cô ta đến phá hoại?” Quách Thành Vũ hỏi vặn lại: “Sự xuất hiện của cô ta đối với Ngô Sở Úy mà nói không phải là chuyện xấu đúng không?”
Khương Tiểu Soái đờ ra không nói nên lời.
Quách Thành Vũ lại nói: “Uông Thạc mưu tính tôi bảy năm, tôi chỉ đâm cậu ta một nhát, không quá đáng chứ?”
Khương Tiểu Soái lại một lần nữa cảm thấy Quách Thành Vũ quá nguy hiểm, loại người này có thù tất báo, hễ chọc đến hắn, hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để đâm lại một đao sau lưng, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay.
“Sao anh xác định sau khi Trì Sính biết chuyện này, sẽ không tức giận đá Ngô Sở Úy? Hay là ngay từ đầu anh đã không quan tâm đến sống chết của Ngô Sở Úy, chỉ một lòng muốn cho anh em của anh biết chân tướng?”

“Nếu tôi muốn để Trì Sính biết chân tướng thì đã cho cậu ta biết từ lâu rồi, hà tất phải đợi đến hôm đó?”
Khương Tiểu Soái vẫn không dám tin tưởng: “Vậy sao anh xác định Trì Sính nhìn thấy cái này thì nhất định sẽ chia tay Uông Thạc?”
“Là cậu khai sáng cho tôi.”
“Tôi?” Khương Tiểu Soái giật mình.
Quách Thành Vũ hỏi: “Còn nhớ Mạnh Thao chứ?”
Chân mày Khương Tiểu Soái hơi nhăn lại: “Đang yên lành nhắc tới anh ta làm gì?”
“Làm sao cậu triệt để từ bỏ gã ta được?” Quách Thành Vũ ám thị cho Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái vỡ lẽ, ba năm Mạnh Thao bỏ rơi hắn, hắn vẫn luôn tâm niệm tên cặn bã đó.

Cho đến khi gã ta trở lại tìm đến hắn, tất cả chân tướng lộ rõ, người này liền hoàn toàn bị xóa khỏi lòng hắn.
Thật ra nghĩ kỹ, hai chuyện này sao không phải cùng một tính chất chứ?
Quách Thành Vũ tiếp tục nói: “Uông Thạc là người thông minh, bàn cờ này cậu ta đánh rất khéo léo, năm đó không từ mà biệt, khóa chặt sáu năm của Trì Sính.

Đợi khi về rồi, lại mượn tay người khác tẩy trắng cho mình, làm rõ chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, dự định tiếp tục duyên phận với Trì Sính.

Kỳ thật thời gian sáu năm này, cậu ta không làm gì khác ngoài hoàn thành một việc, chính là trừ đi tâm phúc đại họa là tôi.”
Khương Tiểu Soái nói: “Vậy anh ta cũng giỏi kiềm nén quá, một lần đến sáu năm!”
“Sáu năm có là gì? Cậu ta đã đến Bắc Kinh, còn có thể nhẫn nại chờ sáu tháng, cậu cho rằng sáu năm này đối với cậu ta mà nói thì tính là gì?”
Khương Tiểu Soái không thể tưởng tượng nội tâm của người này biến thái cực đoan cỡ nào.
“Trong sáu tháng đó, cậu ta trù tính rất chu toàn, đầu tiên là thăm dò tình trạng mỗi người, sau đó lặng yên chờ đợi một ngày nào đó bị bất ngờ phát hiện.

Tiếp theo lợi dụng Ngô Sở Úy tẩy trắng cho mình, trong quá trình này không ngừng bôi đen Ngô Sở Úy, tạo thành ngăn cách tình cảm giữa họ.

Nhìn thì như nước chảy thành sông, không chút sơ hở, nhưng thật ra ngay từ đầu đã đi sai hướng rồi.”
Khương Tiểu Soái tiếp tục nói theo hướng suy nghĩ của Quách Thành Vũ.
“Anh ta luôn cho rằng mất rồi có lại là một chuyện hạnh phúc, nhưng không ngờ còn có một cách nói khác, chỉ có mất đi mà không có được mới là tốt nhất.

Ý nghĩa trân trọng Trì Sính dành cho anh ta nằm ở chỗ “mất đi”, mà Ngô Sở Úy đã phá hoại thuộc tính này triệt để, đối với Trì Sính thì anh ta không còn bất cứ giá trị nào.”
“Có thể nói thế.” Quách Thành Vũ nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy chưa đủ lực, cho nên thêm món ăn Nhạc Duyệt này.

Trong tình huống đó, chuyện của Uông Thạc đã làm rõ, Trì Sính không còn bất cứ mong nhớ nào với cậu ta.

Nếu chuyện của Nhạc Duyệt bị vạch trần, Trì Sính tin là thật, vậy thì đối với cậu ta Ngô Sở Úy chính là người ‘không đạt được, lại đánh mất’, ý nghĩa của Ngô Sở Úy trong lòng Trì Sính lập tức tăng gấp bội, Trì Sính có thể nhẫn tâm với Ngô Sở Úy sao? Cậu cho rằng có thời cơ nào vạch trần sự việc tốt hơn lúc đó chứ? Nếu thừa nhận sai lầm này từ trước, vậy nó chỉ có thể biến thành một viên đá, ấn trong lòng Trì Sính rất nhiều năm.

Hiện tại nói rõ, đồng nghĩa với hóa bất lợi thành có lợi, biến nhược điểm bị người khác nắm giữ thành vũ khí trong tay mình, nâng giá trị hiện thực lên lớn nhất.

Tôi cảm thấy Ngô Sở Úy cũng hiểu đạo lý này.”
Trước kia Khương Tiểu Soái cho rằng EQ của mình rất cao, bây giờ đem so với Quách Thành Vũ, quả thật giống như chú chim non.
Nhưng có chuyện hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Anh làm thế, là vì báo thù Uông Thạc nhiều hơn, hay vì hạnh phúc của anh em mình?”
Quách Thành Vũ cười nhéo mặt Khương Tiểu Soái: “Cậu nói xem?”
Khương Tiểu Soái vỗ bàn đứng lên: “Bố anh, chỉ vì hạnh phúc của Trì Sính mà anh bỏ ra cả một căn nhà? Nếu tôi bảo anh tặng Nhạc Duyệt căn nhà mua cho tôi, còn căn nhà dành tặng cô ta liền chuyển sang cho tôi thì sao?”
“Cậu từng thấy ai mua một căn ba bốn triệu, lại đi tặng một căn sáu bảy chục triệu chưa?”
Khương Tiểu Soái không nghe thấy sáu bảy chục triệu phía sau, chỉ dòm lom lom vào ba bốn triệu phía trước không buông.

“Má, anh lại đi tặng không cho hạng phụ nữ cặn bã đó ba bốn triệu?”
Quách Thành Vũ an ủi hắn: “Chịu thiệt là phúc, có vài người bản lĩnh không lớn, nhưng đừng tùy tiện chọc, đặc biệt là người vẫn luôn phản bội.

Hơn nữa, Nhạc Duyệt người ta cũng không dễ dàng, bị Ngô Sở Úy mưu tính lâu như thế, sau đó còn phải lo sợ nơm nớp qua ngày, một căn nhà không tính là nhiều.”
“Anh là muốn bịt miệng cô ta để giúp Trì Sính an tâm sao? Anh sợ anh em của mình bị ám toán hả?” Khương Tiểu Soái quyết không tha.
Quách Thành Vũ thở ra một cái: “Sao cậu không nói tôi mời Nhạc Duyệt đến để chia rẽ Ngô Sở Úy và Trì Sính, chỉ là phá hoại không thành, mới tìm một lý do miễn cưỡng thế này?”
Khương Tiểu Soái tức giận hừ hừ: “Nếu muốn tôi nói thì anh đúng là nghĩ như vậy, nói không chừng căn nhà mua cho tôi cũng là để bịt miệng tôi, khiến tôi đã cầm đồ của anh rồi thì không thể nói gì được nữa.”
“Ừ, phải.” Quách Thành Vũ cố ý chọc tức Khương Tiểu Soái: “Tôi bán vườn rắn này cũng là vì nó không còn giá trị lợi dụng với tôi nữa, lúc trước tôi xây nó chính là để làm vật hy sinh cho rắn của Trì Sính.”
Sắc mặt Khương Tiểu Soái đen thui: “Quách Thành Vũ, anh mau lấy căn nhà mua cho tôi về đi, thích cho ai thì cho, ông đây không ham!”
“Trên giấy tờ đã viết tên của cậu, nếu cậu không muốn phải trả hơn ba triệu phí chuyển nhượng, tôi không để ý lấy lại.”
Khương Tiểu Soái nghiến răng nghiến lợi, quay đầu muốn đi.
Quách Thành Vũ kéo hắn lại, giật mạnh vào lòng, tay giữ chặt mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đừng mãi giở trò với tôi được không? Cậu còn giận tôi thế nữa, tôi sẽ thật sự không cần cậu.”
Khương Tiểu Soái cố ý gây hấn: “Cầu còn không được, mời ngài mau chóng đổi người.”
“Mạnh Thao chạy khỏi chỗ tôi rồi.” Quách Thành Vũ xấu xa nhắc nhở: “Tôi nói nha, liệu gã ta có nửa đêm bò vào nhà cậu không?”
Khương Tiểu Soái giật bắn, giả bộ bình tĩnh quay đầu trừng Quách Thành Vũ.
“Bớt giả thần giả quỷ đi! Anh ta đâu có chết!!”
“Nhưng gã ta tàn rồi.” Quách Thành Vũ nói: “Bây giờ gã ta sống có khác gì chết, mỗi ngày giống như một cái xác, ánh mắt nhìn đăm đăm, nói chuyện cũng thần thần bí bí.”
Mắt Khương Tiểu Soái đảo đảo không yên: “Bớt hù dọa người khác đi!”
Quách Thành Vũ ấn tay sau cổ Khương Tiểu Soái, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch truyền ra.
“Ai dọa cậu chứ? Cha mẹ gã đều đến rồi, cậu nói xem cha mẹ gã thấy con trai mình trở nên như thế, trong lòng sẽ nghĩ gì? Ai đã hại con tôi thành thế này? Dù tôi có liều mạng già, cũng phải lăng trì xử tử kẻ đó!”
Sau khi tim đập điên cuồng hồi lâu, Khương Tiểu Soái bắt đầu tự ám thị.
Anh ta tuyệt đối chỉ đang hù dọa mày thôi! Mày không thể sợ hãi, mày mà sợ hãi anh ta sẽ thành công.
Mấy phút trôi qua, hô hấp của Khương Tiểu Soái đã ổn định lại.
“Tôi về nhà đây, bái bai ngài nha!”
Ngẩng đầu cất bước ra đến cửa, nghiêng đầu cho Quách Thành Vũ một nụ cười xin anh yên tâm.

Quách Thành Vũ thật sự muốn thượng Khương Tiểu Soái ngay tại cánh cửa này, chẳng qua hắn đã đợi lâu như thế, cũng không gấp nhất thời.
Tối, Khương Tiểu Soái về đến nhà, lại cảm thấy gió lạnh vù vù.
Vừa vào nhà đã mở tất cả đèn lên.
Kết quả, trên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bộ mặt.
Khương Tiểu Soái gào lên một tiếng, tê liệt ở góc tường.
Kết quả, gương mặt đó lại biến mất.
Hòa hoãn cả buổi, huyết áp mới hạ xuống mức độ bình thường.
Hắn run rẩy bước lại cửa sổ, vực can đảm nhìn ra ngoài, một người cũng không có.
Vậy gương mặt vừa rồi…
Khương Tiểu Soái nổi da gà toàn thân.
Khi hắn hoảng loạn lao vào phòng ngủ, một tờ báo bị gió thổi lên lặng lẽ rớt xuống con đường bên ngoài.
Khương Tiểu Soái không dám xem ti vi, cũng không chơi máy tính, chui ngay vào ổ chăn.
Mơ mơ hồ hồ vừa định ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm.
Khương Tiểu Soái giật bắn người, đợi khi hắn ngồi dậy, tiếng gõ cửa lại im bặt.
Kết quả, lúc hắn lấy chăn bịt đầu lại, tiếng gõ cửa lại vang lên, còn kèm theo tiếng khóc u ám của phụ nữ.
“Con của tôi, con trai ngoan của tôi, mạng con sao lại khổ như vậy chứ?”
Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi ướt rượt.
Lý Vượng ở bên ngoài ngáp một cái.
Quách Thành Vũ này cũng thật là, buổi tối cũng không cho người ta ngủ, bảo hắn cầm máy ghi âm đến trước cửa nhà người ta phát đoạn ghi âm đã tốn năm trăm tệ mời thím bán trái cây ghi dùm.
Hơn nữa còn cách mười phút phát một lần, phát đủ mười lần mới được.
Đến lần thứ chín, Khương Tiểu Soái đã bị dọa cho hư thoát.
Đợi lần thứ mười vang lên, Khương Tiểu Soái lăn xuống giường.
Lý Vượng hoàn thành nhiệm vụ bỏ đi.
Hắn vừa đi, Khương Tiểu Soái liền lảo đảo lao vào thang máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play