Cung Tuyết Lăng chết đuối sao? Đương nhiên không có, còn
không có nhìn thấy cảnh võ lâm oanh động do thất Diêm La, nàng có thể
nào có thể chết, chết thật cũng muốn trở về nữa!
Bất quá nàng thật ra uống
không ít nước bùn, lại ý thức không rõ ngủ mê một thời gian, thanh tỉnh
mới phát hiện nàng cùng Lục Bội Nghi đều được thương đội cứu sau đó đến
quan ngoại, bởi vì lúc ấy thương đội xuất quan tiến vào trong sa mạc,
nàng cũng không dám chính mình xuyên qua sa mạc quay về Trung Nguyên,
một cái không cẩn thận từng bước đi nhầm, cũng không có người có thể nói cho nàng biết phương hướng chính xác.
Trong sa mạc chỉ có cát và rắn chắc sẽ không nói cho nàng biết đi?
Huống chi thân thể của nàng
vẫn đang thực trống rỗng, đi cũng đi không được xa, nàng cũng không hứng thú trong sa mạc phơi nắng thành thịt khô, bởi vậy nàng quyết định chờ
thương đội làm xong sinh ý sau lại theo chân bọn họ cùng quay về Trung
Nguyên, tuy rằng muốn nhiều hao tổn chút thời gian, ít nhất cam đoan an
toàn.
Trăm ngàn lần không thể tưởng
được người dẫn đầu khuyên bảo nàng không cần vội vả tự mình một người về quan nội trước, bằng không thực dễ dàng bị lạc ở trong sa mạc…, căn bản là lời ngon tiếng ngọt gạt người.
Hắn đã sớm tính toán, muốn đem nàng cùng Lục Bội Nghi cùng nhau bán.
May mắn nàng khi tỉnh lại công lực đã khôi phục, đại khái là ở trong nước sông đ ụng ph ải chổ nào đó, nên đã giải được huyệt đạo, bất quá nàng sẽ không để cho biểu tỷ biết,
nữ nhân kia, còn muốn mưu hại nàng!
Tóm lại, nàng quyết định trước một phen, sẽ tìm cơ hội đào tẩu, về phần biểu tỷ, bất kể nàng đi tìm chết!
Lục Bội Nghi không chú ý tới,
nàng chú ý tới, cái kia khô cằn, lão nhân gầy linh linh dẫn đầu cùng hai cái hộ vệ đều có một thân võ công không kém, những người khác cũng
tương đương hung hãn, tưởng cũng là, dám xuất quan cùng người Mông Cổ
làm việc buôn bán, không có một chút bản sự bảo vệ mình không thể được,
muốn cùng bọn họ giương oai, hơn phân nửa là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Xem đi, xem đi, biểu tỷ lại
muốn xảo quyệt, kết quả ngược lại bị điểm huyệt phế bỏ võ công, còn bị
trói gô thành bánh chưng rồi!
Sau, các nàng bị bán cho bọn buôn lậu nô lệ Mông Cổ, lại qua mấy tay sau đó bán cho Bộ Lạc Thát Đát.
Bởi vì đó là ở đó có một cái
sân thi đấu thể thao kiêm giao dịch hội chợ mua bán thập phần long
trọng, mọi người vội vàng giao dịch cùng thi đấu thể thao, cũng không có ai nghĩ đến muốn trước “Nếm thử xem” các nàng “Tư vị” như thế nào, các
nàng mới có thể tránh được thảm cảnh bị mấy chục, thậm chí mấy trăm nam
nhân”Thử dùng”.
Đợi thành phố vừa kết thúc,
người thát đát lập tức bắt đầu dạy các nàng ngôn ngữ Mông Cổ, huấn luyện các nàng học tập ẩm thực cùng thói quen của bọn họ, cùng với thát đát
ngày 7-1 âm lịch thường có các loại công tác, bởi vì con gái của thủ
lĩnh phải xuất giá rồi, các nàng phải làm”Đồ cưới” sáu nữ đày tớ, hai
kẻ hầu, mà nô lệ định nghĩa chính là:
Làm việc cực nhọc, cái gì cũng đều được.
Bất quá, cái loại này là việc
nhỏ, việc còn khó hơn cũng không làm ngã Cung Tuyết Lăng, từ khi gả cho
trượng phu nông dân, mỗi ngày nuôi gà nuôi vịt, trồng rau lại hạ điền,
các loại nông gia khổ sai đều làm đến không được, còn kém không đi đào
đất khiêng đá tạo tường thành, còn sẽ có cái gì càng vất vả hơn sao?
Ách, tiếng Mông Cổ là có chút khó nha, nhưng là, nếu sinh hoạt tại bộ lạc của bọn họ, nghĩ sẽ không khó khăn.
Nhưng là Lục Bội Nghi được
nuông chiều từ bé thì có thể không được, nàng chẳng những cái gì cũng sẽ không làm, hơn nữa ngạo mạn cũng không chịu bắt chước, võ công bị phế
vẫn không biết sống chết, lại vẫn dám dùng ngữ khí chanh chua nói người
ta là ngang tàng bạo ngược, trái lại bắt người ta hầu hạ nàng.
Kết quả có thể nghĩ, nàng đầu
tiên là ăn bạt tay, tiếp theo là quyền đấm cước đá, kế tiếp ăn roi, cuối cùng chung quy đã có kinh nghiệm —— một chút.
Nàng rốt cục hiểu được phải
nhẫn nại rồi, tựa như nàng xuất ra kiên nhẫn lén lút theo dõi Cung
Tuyết Lăng hơn hai tháng, cuối cùng rốt cục cho nàng có được cơ hội làm
cho Cung Tuyết Lăng “tiếp nhận báo ứng” —— tuy rằng sắp thành lại bại,
nhưng nàng lại không ngừng cố gắng, tuyệt không buông tha.
Hiện tại, nàng cũng phải nhịn như vậy, cũng sẽ cho nàng có được cơ hội hảo hảo trả thù người Mông Cổ dã man đó!
Nhưng nàng vẫn như cũ không hiểu được sai lầm của mình.
Kỳ thật nữ nhi thủ lĩnh Bộ Lạc là Na Đóa chẳng những biết tiếng Hán, còn là cô nương Mông Cổ thập phần hào phóng, thực dễ dàng hầu hạ, đối đãi nô lệ cũng tương đối khoan
dung, nhưng bởi vì thái độ Lục Bội Nghi thật sự làm cho người rất chán
ghét, mới làm cho nàng phản cảm.
Rõ ràng là nô lệ, Lục Bội Nghi lại luôn làm bộ tư thái cao cao tại thượng, đối với nàng hơi tốt một
chút, nàng liền ra dáng ngạo mạn muốn mọi người —— bao gồm Na Đóa —— đều được thuận theo nàng; thế nào cũng phải muốn phạt nàng một chút, nàng
mới có thể khiêm tốn một chút.
Này ch nh là đã định tương lai vận mệnh Lục Bội Nghi sẽ thực bi thảm, chính là Lục Bội Nghi còn không
biết, vẫn còn ở bên kia tính toán phải như thế nào trả thù người Mông Cổ đã vũ nhục khi dễ của nàng.
Về phần Cung Tuyết Lăng thì tương phản, nàng được đến Na Đóa phi đối đãi thường thân mật, bởi vì. . . . . .
“Di, ngươi mang thai sao?”
“Hơn bốn tháng .”
“A. . . . . .” Na Đóa ánh mắt tràn ngập đồng tình.”Ngươi là bị lừa đến, vẫn bị bắt đến?”
“Cái này sao. . . . . .” Cung Tuyết Lăng suy nghĩ một chút.”Đều cho là như vậy đi!”
“Thực xin lỗi, không có lý do
gì, ta không thể trả tự do cho ngươi.” Na Đóa áy náy nói.”Hoặc là trượng phu ngươi đưa tiền đây chuộc lại ngươi?”
Tốt nhất là, đáng tiếc. . . . . .
“Không có khả năng, hắn hơn
phân nửa đã cho rằng ta đã chết.” Cung Tuyết Lăng cười khổ.”Hơn nữa hắn
cũng không thể có thể biết ta thế nhưng lại chạy đến quan ngoại!”
Nàng đoán rằng Độc Cô Tiếu Ngu nhất định là dọc theo hạ du Hoàng Hà tìm kiếm nàng, đây là lẽ thường,
nước chảy không phải người cũng không phải mèo hoặc cẩu, chỉ biết đi
xuống bơi, sẽ không quay đầu quay về thượng du, chắc hẳn phải vậy, hắn
cả tóc cũng tìm không thấy, bởi vì nàng đã bị bán đến quan ngoại.
Vì thế, hắn sẽ cho rằng nàng
đã chết đuối — như dân chạy nạn giống nhau mất tích trên sông Hoàng Hà,
làm không tốt thi thể đều bị cá tôm cắn đi một nửa, cái loại này thi thể không tìm cũng thế, tìm được rồi cũng nhận thức không ra có phải nàng
hay không, luôn mãi lo lắng, hắn quyết định vì “Vong linh vợ” xây một
tòa mộ chôn quần áo và di vật, nhỏ vài giọt nước mắt, có lẽ còn có thể
làm bài thơ thương tiếc nàng, vẻ bức tranh nhớ lại nàng, sau đó, về nhà
làm ruộng đi.
Loại tình cảm vợ chồng gặp tử vong bỏ mạng cũng sẽ đoạn tuyệt.
Cho nên, muốn chạy trốn khõi
địa bàn người Mông Cổ, nàng sẽ từ từ nghĩ biện pháp, cái này cũng không
khó khăn lắm, chỉ cần có chuẩn bị kế hoạch hoàn mỹ là được.
Trên thực tế, trong đầu nàng đã bắt đầu có một cái kế hoạch thập toàn thập mỹ.
“Như vậy đi, ta sẽ bảo hộ
ngươi, ngươi có thể an tâm sinh hạ đứa nhỏ, ta cam đoan sẽ không kẻ nào
cướp đi hài tử của ngươi.” Na Đóa khẳng khái nói.”Ngoài ra, trừ phi
ngươi nguyện ý, ta cũng sẽ không để nam nhân chạm vào ngươi, ngươi cảm
thấy như thế nào?”
Nàng cũng sẽ không cho phép gì nam nhân chạm vào nàng, trừ bỏ Độc Cô Tiếu Ngu.
“Cám ơn ngươi, ngươi thực khẳng khái,
không biết ta nên như thế nào báo đáp ngươi mới tốt?” Đây là thật tâm
nói, ở đây nàng chỉ là nô lệ, Na Đóa lại đối đãi nàng giống như bằng
hữu.
“Không khách khí, nhưng nếu ngươi thật muốn báo đáp ta. . . . . .” Chẳng biết tại sao, Na Đóa đột nhiên đỏ mặt lên.
“Như thế nào?” Cung Tuyết Lăng hoang mang hỏi.
“Ngươi có thể không thể. . . . . . Khụ khụ, có thể hay không nói cho ta biết. . . . . . Ách, nói cho
ta biết đêm tân hôn. . . . . .” Na Đóa chẳng những mặt càng lúc càng đỏ, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ.”Đến tột cùng. . . . . . Đến tột cùng
sẽ phát sinh chuyện gì?”
Cung Tuyết Lăng giật mình một cái, đột nhiên mà bật cười.”Không ai nói qua cho ngươi sao?”
“Có a, nhưng là ta căn bản không hiểu các nàng nói cái gì.”
“Ta nghĩ cũng thế. . . . . .”
Nhớ rõ lúc xưa mẹ nàng nói cho nàng biết cũng chỉ bất quá là nói đêm động phòng hoa chúc tất nhiên sẽ
có đau đớn, có đổ máu, nhưng nàng nhất định phải nhẫn nại, không thể
ngạc nhiên vừa khóc lại bảo nói: “Không cần!” Về phần ” nội dung bên
trong nửa chữ cũng không có nhắc tới.
Bà mối càng khoa trương, chỉ
nói muốn nàng bắt chước thi thể giống nhau ngoan ngoãn nằm đó, tùy ý nam nhânở trên người nàng muốn làm gì thì làm là được rồi.
Nói đơn giản, đầu đêm thì có thể, nhưng sau đó muốn làm thi thể sẽ rất khó!
“Ngươi nghĩ muốn biết được bao nhiêu?”
“Càng rõ ràng càng tốt!”
“Được, như vậy. . . . . .”
Cung Tuyết Lăng thanh âm đột
nhiên nhỏ xuống, nhìn hai bên một chút thấy không có người, vẫn là không yên lòng, một phen bắt lấy Na Đóa kéo xuống rèm cửa.
“Kỳ thật rất đơn giản, nam nhân a, cùng cẩu giống nhau, khi bọn hắn. . . . . .”
Nửa tháng sau, Na Đóa liền đến Bộ Lạc Lí Nha Dịch ở Bắc Phương, Cung Tuyết Lăng cùng Lục Bội Nghi tự
nhiên cũng đi theo, bởi vì các nàng là “Đồ cưới” của cô dâu. (A Tử: giống như nha hoàn đc gả theo ấy.)
Sau, mặc kệ Na Đóa có vấn đề gì, sẽ bí
mật hỏi Cung Tuyết Lăng, Cung Tuyết Lăng cũng tận tình vì Na Đóa giải
thích nghi hoặc, Na Đóa cũng nhớ kỹ lời hứa bảo hộ nàng, không chỉ có
làm cho Cung Tuyết Lăng có thể thanh thản ổn định dưỡng thai, hơn nữa
nàng giao cho Cung Tuyết Lăng công việc duy nhất là: làm bạn nàng.
Nửa năm sau, Cung Tuyết Lăng sinh hạ hai bé trai song sinh, Độc Cô gia đại đại đơn truyền bị đánh vỡ!
Ở trên địa bàn người Mông Cổ, không thăm dò rõ ràng Đông Tây Nam Bắc, làm không tốt sẽ dẫn đến lạc đường!
Cho nên, dựa theo kế hoạch,
hơn chín tháng hẳn là đủ thời gian nàng giành được chiếm được tín nhiệm
của Na Đóa, lại âm thầm thăm dò rõ ràng đường đi nước bước, sau, chờ
đứa nhỏ qua trăm ngày, nàng có thể tìm cơ hội bỏ trốn.
Kế hoạch cỡ nào hoàn mỹ!
Nàng không dự đoán được là, ông trời tuyệt không đồng ý kế hoạch của
nàng, muốn giành được chiếm được na đóa hoàn toàn tín nhiệm cũng không
quá khó khăn, nhưng ở Lí Nha Dịch từ tháng mười cho đến tháng năm, lúc
nàng đã làm Na Đóa tín nhiệm đủ để cho chính nàng đi lại nơi nơi thì ông trời chợt bắt đầu cho tuyết rơi, đứa nhỏ qua trăm ngày thì băng tuyết
cũng mới vừa mới bắt đầu muốn tan ra, đừng nói điều tra đường đi, nàng
ngay cả trại cũng không tưởng bước ra khõi nửa bước.
Vô Tích mùa đông cũng sẽ có
Tuyết, tuy rằng tuyết rơi cũng không nhiều, nhưng nàng cũng không gặp
qua thế giới đóng băng nh ư thế này, cái lạnh cơ hồ đông lạnh cái mũi
của nàng, làm sao còn có biện pháp muốn làm rõ ràng Đông Tây Nam Bắc.
Hoàn mỹ kế hoạch hoàn toàn hỏng mất!
Được rồi, lặp lại, chính là hiện tại, bắt đầu điều tra đường đi!
Nhưng là, Mạc Bắc đầu mùa xuân luôn luôn là kém cỏi nhất mùa, bình thường dân chăn nuôi sẽ thừa dịp
mùa hạ đi về phía trước, di chuyển đến bên hồ có cỏ nghỉ mát, để ngựa
dê bò lại lần nữa có thể nuôi mập mạp.
Ngay cả “Gia” đều phải đổi địa phương, còn điều tra đường gì chứ!
(A Tử: chử “Gia” chổ này nói đến mấy nghĩa nên ta ko thay từ thuần việt nhá. Gia=> gia đình, nhà)
Bất đắc dĩ, nàng đành hoãn kế
hoạch phải lại lần nữa, đi theo Bộ Lạc cùng nhau di chuyển đến nơi ở
mới, sau đó, mọi người bắt đầu công việc lu bù lên, hạ trại, đuổi dê bò
ăn cỏ, lấy phân trâu chuẩn bị nhiên liệu một chút.
Thẳng đến trời đông giá rét tiến đến, bọn họ đều đã ở nơi này.
“Đi, a Tuyết, theo giúp ta đi
dò xét!” Na Đóa gọi Cung Tuyết Lăng cùng nàng đi tuần tra, bởi vì Na Đóa tương lai là thủ lĩnh phu nhân, đây là trách nhiệm nàng phải học tập.
“Xin chờ một chút!” Cung Tuyết Lăng vội vàng muốn đem một đứa con trai cõng trên lưng, một đứa khác ôm vào trong ngực.
“Cho ta một đứa đi!” Na đóa
thuận tay ôm đi một đứa.”Ta cũng nên học tập một chút như thế nào chiếu
cố hài tử.” Bởi vì nàng cũng đang mang thai.
Vì thế, hai nữ nhân một người
ôm một tiểu oa nhi, vừa đi ra khỏi trại liền gặp phải một người quần áo
lam lũ, nữ nhân bụi đầy mặt, trong lòng ôm một đống đồ chuẩn bị đi châm
lửa, nữ nhân kia đi qua các nàng thì bên người Cung Tuyết Lăng có thể
cảm giác được từ trên người nữ nhân này truyền đến hận ý nồng đậm.
“A bội giống như rất hận ngươi, vì sao?” Na Đóa thuận miệng hỏi.
“Nàng cũng rất hận ngươi nha!”
“Nàng hận ta thực bình thường, nhưng ngươi không phải biểu muội nàng sao?”
“Thì tính là gì?” Cung Tuyết
Lăng nhún nhún vai. “Chỉ cần không chịu thuận theo nàng, cho dù ta là mẹ nàng, nàng cũng sẽ hận!”
“Cho nên ngươi mới không muốn giúp nàng nói chuyện, cho nàng thoải mái một chút sao?”
“Nàng muốn hại chết ta, ta mới bị bắt đến nơi đây làm nô lệ, ta vì sao phải giúp nàng nói chuyện?”
“Nàng muốn hại chết ngươi?” Na Đóa lắp bắp kinh hãi.”Thật ác độc! Khó trách ngươi không muốn giúp
nàng, đổi là ta, ta sẽ giết nàng!”
“Không, giết nàng rất tiện
nghi cho nàng, khiến cho nàng tiếp tục ở đây chịu khổ, để nàng hiểu được muốn hại người, mình cũng phải nhận được báo ứng!” Nói một cách khác
thời điểm khi nàng phải rời khỏi nơi này, nàng cũng sẽ không tiếp đón
biểu tỷ cùng đào tẩu, nàng cũng không có nhiều cái mạng như vậy làm cho
biểu tỷ hại hết lần này đến lần khác.
“Cũng là, đến bây giờ nàng vẫn là như vậy ngạo mạn bất tuân, chỉ sợ có cơ hội, nàng vẫn là sẽ hại ngươi!”
“Ta cũng vậy nghĩ như vậy.”
Cung Tuyết Lăng liếc nàng một cái, làm bộ như không chút để ý hỏi: “Đúng rồi, nơi này cách Lương châu rất xa sao?”
“Khá xa, cưỡi ngựa cũng muốn bảy, tám ngày đi!”
Xa như vậy? !
Cung Tuyết Lăng nuốt nhổ nước
miếng, có điểm bất lực ngắm phương xa. Như vậy lộ trình đào vong rất xa
xôi, nàng nên như thế nào điều tra đường đi chứ?
A, đúng rồi, phải hỏi !
Lộ trình đào vong rất xa xôi,
không thể tự mình đi điều tra, Cung Tuyết Lăng đành phải hỏi, lại trộm
bản đồ đến vẽ ra đường đi, đến lúc đó dựa theo bản đồ đi là được rồi.
Đương nhiên, kỹ xảo hỏi phương thức ph ải khéo léo, hơn nữa cái này hỏi người này một chút, người kia hỏi một chút, miễn cho bị người ta biết nàng tính bỏ chạy. Mặt khác,
còn phải chuẩn bị lương thực, chuẩn bị tã cho đứa nhỏ, tốt nhất có thể
trộm được một con ngựa, bằng không còn không có chạy về tới… Trung
Nguyên, nàng khả năng trước hết mệt chết đi được!
Tự nhiên, phương thức này
tiêu tốn rất nhiều thời gian, đợi nàng rốt cục chuẩn bị thỏa đáng lại
qua ba tháng, Bộ Lạc lại lần nữa công việc lu bù lên rồi, lúc này biểu
diễn ngàn dặm thì đào vong thích hợp nhất.
Không ngờ, nàng còn chưa bắt đầu trốn, thì có người đến kiếm chuyện. . . .
***
Tháng năm tới tám tháng là mùa đại mạc trên thảo nguyên sáng nhất, hoang vắng trọc thấu vùng quê phủ
thêm một m àu mới tinh xanh biếc, bầu trời màu lam xa xa, hòa phong phơ
phất, các chú dê con, ng ựa con, nghé con thành đàn vui mừng nhảy qua
nhảy lại, sữa tươi trắng noãn như suối bắn ra, súc vật tại đây thịt béo
mãn mùa, đúng là lúc dân tộc thảo nguyên tụ tập đến chung quanh “Gò
đống”, lấy phương thức Tế Tự đến cảm tạ thiên nhiên đã hậu đãi.
Bộ Lạc Na đóa cũng không ngoại lệ, sáng sớm nhóm tộc dân liền thay tân trang xinh đẹp, tươi cười rạng
rỡ cưỡi tuấn mã, Lạc Đà đi đại thảo nguyên tham gia ngày đại hội Na Đạt
Mộ. (A Tử: Na Đạt Mộ: ngày hội Na-ta-mu (của người Mông Cổ) m ún bit th
êm xin nhờ gg ka ka.)
Đây là ngày tối hưng phấn nhất của bọn họ trong một năm, bởi vì sau tế gò đống còn có thể cử hành trận đấu tài nghệ, mà ngày đại hội này cơ hồ tương đương một tòa thành thị
lâm thời, là sự kiện thi đấu thể thao, cũng là nơi tập kết hàng, vật tư
để trao đổi, dân chăn nuôi sẽ ở trên đại hội bán đi thu hoạch trong một
năm, lại mua được vật phẩm một năm cần đến, vô cùng cao hứng vui chơi,
thuận tiện đạt thành giao dịch.
“Rất nhiều thương đội người Hán cũng tới, cái thương đội kia bán đi của ngươi hẳn là cũng sẽ lại đến.” Na Đóa nói.
Trải qua nhắc nhở của Na Đóa, Cung Tuyết Lăng mới nhớ tới năm trước nàng cũng là ngày này trên đại hội bị bán đi.
Không nghĩ tới đã một năm trôi qua, thời gian trôi qua thật là nhanh, cái trượng phu nông dân kia của
nàng hơn phân nửa đã muốn tái giá lão cưới một bà khác, đã sinh hạ cho
hắn nhi tử “Đại đại đơn truyền”, nàng nếu trở về lời mà nói…, không hiểu được hắn sẽ đem “Vong vợ” là nàng làm gì đây? (A T ử: L ăngnhi àh lăng
nhi, sau lại nghĩ tiếu ka xấu như vậy ch ứ… hjc, tội nghiệp tiếu ka.)
Linh vị trên bàn?
“Thật hy vọng bọn họ bị
thương!” Đáng giận, đều là bọn họ làm hại, rõ ràng là người Hán, thế
nhưng lại bắt người Hán bán cho người Mông Cổ, quá kém, cái loại người
này không có báo ứng cũng thật sự thật là không có thiên lý!
“Đó là rất có thể, dù sao ở trên thảo nguyên, cướp bóc đoạt lấy là bình thường.”
“Ít nhất các ngươi sẽ không cướp bóc người Mông Cổ chính mình đi?”
“Ai nói , Bộ Lạc đối địch
chúng ta cũng hay làm vậy, Bộ Lạc Ngõa thứ thường đến cướp bóc chúng ta, chẳng lẽ các ngươi người Hán cũng sẽ không cướp bóc người Hán sao?”
Làm sao sẽ không, khắp nơi đều có nha!
“Còn bao lâu mới có thể đến
đại thảo nguyên?” Cung Tuyết Lăng hỏi, nhẹ nhàng giữ chặt tay nhi tử
không để cho nó nghịch mái tóc nàng.
“Chắc là nửa ngày đi!” Na Đóa không chút để ý trả lời, ánh mắt hướng một bên.
“Nửa ngày a. . . . . .” Cung
Tuyết Lăng cũng không yên lòng lặp lại nói, con ngươi cũng hướng cùng
một phương hướng mà ngắm.
“A Tuyết.”
“Làm sao?”
“Biểu tỷ ngươi lại đang trừng ngươi.”
Bầu trời mênh mông vô bờ trãi
rộng một màu xanh, đội ngũ theo đường bắc đến nam kéo đến thảo nguyên,
hưng phấn mà hướng đại thảo nguyên gò đống đi tới, Cung Tuyết Lăng cùng
Na Đóa trước ngực ôm một tiểu oa nhi ngồi ở trong xe, phía sau đi theo
năm nô lệ đi bộ, mặc đơn giáp bào điệu xấu xí, rối bù, bởi vì không có
thời gian sửa sang lại chính mình.
Trong đó một cái đầu cúi sâu, một đôi mắt tràn ngập oán hận cũng không ngừng tiến vào bên trong xe Lăng Trì các nàng.
“Không, là ngươi.”
“Rõ ràng là ngươi!”
“Ta xem là ngươi.”
“Ta nói là ngươi!”
“Là chúng ta, có thể đi?”
“Ngươi nói nàng có thể hay không ở trong lương thực của chúng ta hạ độc?”
“. . . . . .” Muốn hạ độc cũng phải có độc có thể hạ đi?
Bất quá, dù sao cũng là biểu
tỷ của mình, mắt thấy Lục Bội Nghi từ nhỏ nuông chiều biến thành nô lệ
vạn năng, mỗi ngày đến trễ làm việc không ngừng, mặc dù Cung Tuyết Lăng
xem ra những công việc kia cũng không tính là quá vất vã, nhưng đối với
người quen sống an nhàn sung sướng như thiên kim đại tiểu thư mà nói, tự mình rửa đem mặt đều thực vất vả, huống chi là làm việc cực nhọc, kia
quả thực là muốn tính mạng của nàng mà!
Nói thật, nàng thật là có điểm đồng tình với Lục Bội Nghi.
Nhưng là, nàng vẫn là sẽ không để cho Lục Bội Nghi cùng nàng cùng nhau đào tẩu, nhưng ít ra nàng có
thể cùng Na Đóa nói vài lời lời hay, làm cho Lục Bội Nghi thoải mái một
chút, bất quá nàng trước nên cùng Lục Bội Nghi nói chuyện.
“Biểu tỷ, ngươi vẫn là như vậy hận ta, hận không thể ta chết sao?”
Thừa dịp giữa trưa đội ngũ
dừng lại chuẩn bị đồ ăn, Na Đóa theo thường lệ đi dùng cơm cùng phu quân của nàng thì Cung Tuyết Lăng tìm tới Lục Bội Nghi, muốn cùng nàng nói
chuyện.
“Không, ta hận ngươi hơn rồi!”
Vậy sao!
Cung Tuyết Lăng thật sâu thở
dài.”Vì sao? Ta rốt cuộc làm cái gì mà ngươi như thế thống hận ta, hận
đến không thể không giết ta?”
“Sự tồn tại của ngươi khiến cho ta thống hận!” Lục Bội Nghi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Wey wey Wey, này rất vô lý nha?” Cung Tuyết Lăng kháng nghị.
“Cậu thương yêu ngươi nhất.”
Lục Bội Nghi giống như không nghe thấy người nào đó kháng nghị, cứ thế
nói tiếp.”Nhưng mẹ ta không yêu ta nhất, mà là đại ca. . . . . .”
“Đó là vấn đề c ủa cô cô, làm sao tính trên người của ta đến?”
“Cậu có năng lực bảo hộ ngươi, che chở ngươi, mẹ ta lại chỉ có thể sử dụng phương pháp bức bách cậu
thay nàng xử lý phiền toái. . . . . .”
Ai bảo nàng không tìm Lục gia, cố tình tìm về Cung gia.
“Những phiền toái này là do các ngươi tự tìm lấy!”
“Ngoại công sớm liền thay ngươi lập hôn ước, Lục gia căn bản mặc kệ chuyện chung thân của ta. . . . . .”
Loại chuyện đó cũng muốn tính với nàng?
“Ta không phải tặng cho ngươi rồi hay sao!”
“Ngươi gả cho nông dân trôi qua hạnh phúc vô cùng, ta lại vô duyên vô cớ bị Hạ Hầu Lam hưu. . . . . .”
Vô duyên vô cớ?
“Ta mỗi ngày làm trâu làm ngựa, ngươi cũng không nhìn thấy!” Cung Tuyết Lăng thì thào lẩm bẩm.
“Tức nhất là…” trên mặt Lục Bội Nghi vô
cùng bẩn tràn cùng đầy oán hận, ánh mắt nếu có thể giết người, Cung
Tuyết Lăng sớm đã bị nàng giết chết một nghìn lần.”Tưởng rằng ngươi gả
cho nông dân gặp qua gian khổ, thực uất ức, kết quả là lại phát hiện
nguyên lai cái nông dân kia mới là lợi hại nhất . . . . . .”
Nàng cũng không nghĩ tới mà,
ai sẽ nghĩ tới con trai bảo bối của Tiếu Diêm La trong chốn võ lâm dĩ
nhiên là cái nông phu làm ruộng mà sống!
“Đó là ngươi chính mình không cần!”
“Còn có, ngươi cố ý kêu Quân Lan Chu không cần thay ta giải độc!”
Lục Bội Nghi mỗi lần nói điều
giống nhau, Cung Tuyết Lăng đều có biện pháp đúng lý hợp tình phản bác,
cho đến khi Lục Bội Nghi lên án đến chuyện này, nàng rốt cục có vẻ có
điểm chột dạ, bất quá vậy cũng không thể toàn bộ tính lên người của
nàng.
“Cái kia. . . . . . Ách, khụ khụ, ta chỉ là hy vọng ngươi có thể xem lại một chút hành vi của mình. . . . . .”
“Ta đẩy ngươi xuống nước,
ngươi thế nhưng cũng đem ta kéo xuống luôn!” Lục Bội Nghi trong đôi mắt
đẹp toát ra vô cùng phẫn nộ cùng khiển trách.”Ngươi nghĩ hại chết ta
sao?”
Nàng muốn hại chết nàng ta sao?
Buồn cười quá, nàng có thể muốn giết người liền giết người, người bị hại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn sẽ chết sao?
“Uy, ngươi có thể giết người,
ta liền không thể tìm hung thủ báo thù sao?” Cung Tuyết Lăng không biết
nên khóc hay cười cãi lại.
“Đồng dạng làm nô lệ, ngươi có thể dễ dàng làm, ta không làm phải ăn roi!”
Đó cũng là nàng tự tìm!
“Ai bảo ngươi không đổi được tính tình tùy hứng bá đạo, kia có thể trách ta sao?”
“Mặc kệ ngươi như thế nào biện giải, lương tâm của ngươi không thể phủ nhận hết thảy đều là lỗi của ngươi!”
Lương tâm?
Thỉnh trước tìm xem lương tâm chính nàng trốn đến nơi nào được không!
“Được rồi.” Cung Tuyết Lăng
xoa bóp mũi, rốt cuộc chịu không sự nổi vô lý biểu tỷ. “Tóm lại, ngươi
chính là muốn đem tất cả bất mãn tất cả đều đỗ lỗi lên trên người của ta đúng không?”
“Vốn đều là lỗi của ngươi!”
Không phải người nào đó đầu có vấn đề, chính là người nào đó Logic suy luận sai lầm rồi.
“Ngươi liền một chút sai đều không có?”
“Ta làm sao sai lầm chứ?”
Không, không phải người nào đó đầu có vấn đề, mà là người nào đó đầu đã sớm rửa nát!
“Ngươi không cho rằng chính mình rất ích kỷ, tùy hứng lại bá đạo sao?”
“Đó là quyền lợi của ta!”
Ai cho nàng quyền lợi a?
“Cho nên, ngươi tuyệt sẽ không buông tha cho ta?”
“Tuyệt không!” Lục Bội Nghi ngạo mạn hất cao cằm.”Trừ phi ngươi phải gặp báo ứng!”
Nên được báo ứng nên là ai vậy?
“Quên đi!” Cung Tuyết Lăng thì thào than thở xoay người rời đi.”Lời hay ta lưu trữ chính mình dùng,
ngươi tựu đợi đi đến Địa ngục thôi!”
“Sẽ tới Địa Ngục cùng ngươi!”
Lục Bội Nghi rống giận đuổi theo, Cung Tuyết Lăng lắc đầu, lười đáp lại nàng.
Một năm chịu đựng còn không
đổi được tính tình ích kỷ bốc đồng của nàng, mà càng thêm nghiêm trọng,
xem ra biểu tỷ thật sự là hết thuốc chữa rồi!
***
Nói thực ra, lúc này kế hoạch Cung Tuyết Lăng hẳn là hoàn mỹ vô khuyết, một khi tới ngày đại hội sau, nàng là có thể thừa dịp Na Đóa cùng phu quân đi tham gia trận đấu thì
mang theo gánh nặng vụng trộm sớm chuẩn bị tốt trốn đi.
Ở trong đám người đầy khắp núi đồi Ô Nha, tuyệt sẽ không có người chú ý tới của nàng rời đi.
Về phần ngựa cũng rất dễ dàng, trong bộ lạc mọi người đã sớm nhận được nàng là tâm phúc của Na Đóa
rồi, nàng chỉ cần nói một tiếng là Na Đóa gọi nàng lấy con ngựa đi, thủ vệ tuyệt sẽ không ngăn cản nàng.
Chỉ cần nàng hỏi thăm được đường đi là không có vấn đề, nhiều nhất tám ngày sau là có thể trở lại quan nội.
Duy nhất cảm thấy có điểm băn
khoăn là Na Đóa, Na Đóa vẫn đối với nàng tốt lắm, nàng lại phụ tín nhiệm của Na Đóa đối với nàng, bất quá nàng cam đoan nhất định sẽ trở về báo
đáp nàng ta.
Đáng tiếc hoàn mỹ kế hoạch của nàng còn chưa ra bước đầu tiên, trên đường liền xuất hiện Trình Giảo Kim . . . . . .
” Đây là cái gì chứ?”
Dùng qua cơm trưa sau, đội ngũ đang chuẩn bị trở lên đường, nhưng là cánh tay thủ lĩnh mới giơ lên một nửa liền dừng ở giữa không trung, chợt kéo về mệnh lệnh đưa tới một vị
trinh sát đi phía trước phương điều tra, Cung Tuyết Lăng chính thấy nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy trên mặt truyền đến một trận chấn động kỳ dị,
phảng phất như động đất, nàng kinh ngạc hỏi Na Đóa sự việc là thế nào,
Na Đóa lại sắc mặt ngưng trọng là không nói, chỉ nghiêng tai chuyên chú
nghe.
Chỉ chốc lát sau sau. . . . . .
” Tộc Ngoã Lạt! Cướp bóc!” Trinh sát quất ngựa chạy như điên, một đường kêu trở lại.
(A Tử: Ngoã Lạt… l àm nhớ tới CCCT ghê…)
“Cướp bóc?” Cung Tuyết Lăng
không dám tin nói thầm.”Đáng giận, sớm không tới, muộn không tới, vì sao cố tình chọn lúc này tới? !”
Đúng vậy, nàng vận khí tốt, rốt cục cho nàng thấy một lần dân tộc du mục cướp bóc .
Rất nhanh, đội ngũ dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh nhanh chóng làm thành một cái bảo hộ vòng, hàng hóa
cùng phụ nữ và trẻ em không thể chiến đấu tụ tập ở trong vòng bảo hộ,
chung quanh là xe, vật phẩm cùng súc sinh có thể làm lá chắn —— cường
đạo sẽ không thương hại súc sinh, bởi vì đó là một trong mục tiêu bọn họ cướp bóc.
Ở bên này vừa làm tốt chuẩn bị chiến đấu thì tiền phương đột nhiên xuất hiện bốn, năm trăm tuấn mã gót sắt như bay, trên mỗi một con ngựa đều cưỡi một tên Ngoã Lạt vung đại
đao tiếng giết người rung trời, không có nửa tiếng tiếp đón, song phương liền đại đao đối đại đao.
Cung Tuyết Lăng chỉ thấy qua
một lần hai quân đánh với đánh nhau, nhưng đó là dưới tình huống song
phương đều có võ công, một chọi một, một chọi hai hoặc một chọi nhiều
người, đánh nhau không phải nghiêng về một bên, thế lực ngang nhau.
Mà về trận chiến cũng là
nguyên thủy nhất, mù quáng chém giết, không có bất kỳ chiêu thức, cũng
không có quy củ gì, chỉ bằng bản năng sinh tồn, chém tới, lập tức chém
người kia, lập tức giết người này, kiệt lực biện bác, vứt mạng triền
đấu, nếu răng nanh có thể cắn chết nhân, bọn họ đại khái cũng sẽ làm
theo chó điên cắn người.
Bất quá tình hình chiến đấu
rất nhanh liền chuyển làm nghiêng về một bên, không phải người Ngoã Lạt
tương đối mạnh hung hãn, cũng không phải người Tatar có vẻ sợ chết, mà
là sức chiến đấu chênh lệch quá lớn.
(A Tử : Tatar => Thát Ðát 韃靼 một bộ lạc ở phía bắc nước Tàu, tức xứ Mông Cổ 蒙古 bây giờ.)
Dựa theo Na Đóa bọn họ đều là
đem nam nhân trong bộ lạc chia làm hai nửa, một nửa lưu lại doanh địa,
một nửa khác đi tham gia đại hội, mà tham gia đại hội này một nửa nam
nhân chẳng những muốn chiến đấu, còn muốn bảo hộ phụ nữ và trẻ em —— nữ
nhân cũng là một trong mục tiêu cướp bóc, không giống đối phương có thể
một lòng toàn lực tiến công, kể từ đó, song phương sức chiến đấu liền
rất rõ ràng rớt ra chênh lệch.
“Đại mạc thảo nguyên cường
đạo quả nhiên thanh thế lớn.” Cung Tuyết Lăng lẩm bẩm nói.”Vừa xuất ra
là đã bốn năm trăm nhân mã bội phục! Bội phục!”
“Bọn họ không chỉ là cướp bóc, mà còn báo thù.” Na Đóa sắc mặt ngưng trọng chú ý đến tình hình chiến đấu.
“Báo thù?” Bên này đoạt lấy bên kia, cho nên bọn họ bên kia cũng muốn đoạt lại?
“Năm trước Bộ Lạc mẹ ta cũng
đi đoạt lấy bọn họ, còn giết chết nhi tử của thủ lĩnh bọn họ, cho nên
lúc này bọn họ dốc toàn bộ lực lượng có phải là vì báo thù hay không,
thật không nghĩ đến. . . . . .” Na Đóa cười khổ.”Bọn họ không tìm Bộ Lạc mẹ ta, lại tìm tới ta!”
Wow, cái này phiền toái lớn nha, cũng không chỉ là vấn đề đến cướp đi mà thôi!
“Bọn họ sẽ báo thù như thế nào?”
“Giết chết nam nhân bên này sở hữu nữ nhân chúng ta!”
Thực rõ ràng!
“Kia. . . . . .” Cung Tuyết Lăng cúi đầu xem nhi tử trong lòng.”Giống như con trai ta thì sao?”
“Không nhất định, có lẽ bị bắt trở về nô lệ cho làm bọn họ, cũng có lẽ toàn bộ giết hết để chấm dứt hậu hoạn!”
Cung Tuyết Lăng tâm đầu nhất khiêu.”Thật ác độc!”
Na Đóa một tay ôm một bé trai
khác, một tay ấn lấy bụng của mình.”Vô luận như thế nào, ta tuyệt sẽ
không để cho bọn họ bắt đi!”
Nhưng là bọn họ sẽ giết qua đến đây nha!
Cung Tuyết Lăng ngắm nhìn bốn
phía, phụ nữ và trẻ em đều ở bảo hộ trong vòng, tạm thời thực an toàn,
nhưng này an toàn có thể bảo trì bao lâu thật sự rất vấn đề, bởi vì
người Tatar cũng sắp ngăn cản không nổi rồi, tùy thời cũng có thể bị
người Ngoã Lạt phá tan vòng phòng vệ.
“Vì con ta, ta cũng vậy không
thể để cho bọn họ giết!” Nàng vừa nói một bên đem nhi tử trong lòng để
vào một cánh tay khác của Na Đóa “Giao cho ngươi!” Lại thuận tay rút ra
loan đao đặt ở một bên, xoay người uy phong lẫm lẫm đối mặt bảo hộ ngoài vòng tròn.”Muốn thương tổn con ta, trước thông qua ta đây!”
“Công lực của ngươi bị đóng
lại rồi, có năng lực làm cái gì?” Một bên, Lục Bội Nghi vui sướng khi
người gặp họa cười ha ha, nghĩ đến Cung Tuyết Lăng kia cùng hai đứa con
trai sẽ bị chém thành thịt vụn, nàng không biết có bao nhiêu thống
khoái!
Cung Tuyết Lăng ngoái đầu nhìn lại cười.”Ai nói công lực của ta bị đóng?”
Lục Bội Nghi tiếng cười thốt nhiên bị chặt gãy.”Ta rõ ràng ngăn lại công lực của ngươi!”
“Thật sao. ” Cung Tuyết Lăng
chậm rãi quay đầu lại, cười khẽ nhẹ chớp mắt.”Nhưng ta khi…tỉnh lại,
công lực đã khôi phục!”
“Ngươi. . . . . .” Lục Bội Nghi cả khuôn mặt nháy mắt xả bẹp.”Ta không tin!”
“Ta đây liền lập tức chứng minh cho ngươi xem đi!”
Dứt lời, Cung Tuyết Lăng thân
thể mềm mại xoay mình một cái quay về, đột nhiên đột phá vòng bảo hộ
xông vào ba đại hán Ngoã Lạt, loan đao phun ra nuốt vào giống như điện,
trong chớp mắt chém liền ba cái tên kia, lại linh hoạt trở lại vung loan đao, loan đao trong tay bỗng nhiên bổ ngang dựng thẳng, lại có hai
người ngã xuống đất, còn có người bị liên hoàn cước của nàng đá quay về
bên ngoài vòng tròn bảo hộ, thân thủ linh hoạt tuyệt vời, sạch sẽ gọn
gàng, người Tatar cùng người Ngoã Lạt cái loại mù quáng chém lung tung
giết lung tung căn bản không có so được.
Lục Bội Nghi hai mắt trợn
trừng, vừa tức vừa hận; Na Đóa cứng họng, khó có thể tin; những nữ nhân
khác cùng tiểu hài tử lại kinh ngạc, không nghĩ tới nữ nhân cũng có thể
so với nam nhân lợi hại.
Đang ở đó được đám nữ nhân
cùng tiểu hài tử khâm phục mục, Cung Tuyết Lăng xuất ra võ công từ nhỏ
khổ luyện của đối phó người Ngoã Lạt, động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ, đao
ảnh thật mạnh trào ra, luôn hai ba người đại hán Ngoã Lạt cùng nhau ngã
xuống đất, mặc dù có càng nhiều người Ngoã Lạt phá tan bảo hộ vòng,
nhưng Na Đóa được cung tuyết lăng hộ vệ cẩn thận, không có nửa người có thể xông qua nàng cửa ải này.
Nhưng mà nàng chung quy chỉ có một người, hơn nữa còn là một nữ nhân, nàng không có Độc Cô Tiếu Ngu
cái loại thân thủ kinh hãi thế tục, cũng không có nam nhân cái loại thể
lực cường hãn này, Từ lâu rồi, nàng mà bắt đầu lộ ra vẻ mỏi mệt rồi,
mệt mỏi đầy người cũng không dám ngừng nghỉ một lát, bởi vì vòng bảo hộ
mình bị công phá, bốn phương tám hướng đều là địch nhân. . . . . .
Không, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, nàng cũng không thể để bọn họ đụng tới con trai của nàng!
Vì thế, nàng không dám chút
nào lơi lỏng, tiếp tục chiến đấu hăng hái, nhưng là người Ngoã Lạt số
lượng thật sự nhiều lắm, một cái ngã một cái khác lập tức thay vào, tựa
như một đoàn chó hoang vây công một con hổ, con hổ có năng lực duy trì
bao lâu đây?
Nàng bắt đầu thở dốc, loan đao trên tay càng lúc càng trầm trọng. . . . . .
***
“Thật sự là một hồi đại hỗn chiến!”
“Giống như chó hoang kéo bè kéo lũ đánh nhau!”
“Ngươi nói bên kia sẽ thắng?”
“Vô nghĩa, tự nhiên là cái bên nhiều người sẽ thắng!”
Trên thảo nguyên mấy trăm
người đang bên kia đánh cho một trận hỗn loạn, không ai chú ý tới không
xa trên sườn núi, chẳng biết lúc nào nhưng lại chạy tới hai người xem
không mời mà tự đến ở bên kia xem diễn.
Hai người đều là tiểu tử khoảng hai mươi tuổi, một người cắn ngô, một người cắn chân gà, một bên bình luận.
“Vậy cũng không nhất định, xem, người Tatar bên kia có một tiểu nữ nhân còn rất lợi hại đây này!”
“Là cũng không tệ lắm, nhưng
nàng cũng chỉ bất quá một người, song quyền nan địch tứ thủ, ngươi chưa
từng nghe qua sao?”
( A T ử: song quyền nan địch tứ thủ=> câu này ta hiểu là 1 ng ko đánh lại nh người. Ai hiểu rỏ hơn hoặc ta
hiểu sai xin cứ cm để lại, để ta chỉnh)
“Nói cũng phải. Bất quá. . . . . .” Ngô chần chờ buông xuống.”Ách, ngươi có hay không chú ý tới, kia
tiểu nữ nhân khiến cho hình như là người Trung Nguyên nha!”
“Thì tính sao, chúng ta. . . . . .” Thanh âm bỗng dưng gián đoạn, chân gà rơi xuống đất.
Hai tiểu tử kinh nghi mặt hướng vào nhau.
“Sẽ không vừa lúc là nàng đi?”
” Sẽ không chứ!”
“. . . . . . Đến hỏi!”
” Được!”
Tiếng rơi, hai cái thân ảnh giống như hai đầu sư tử mãnh liệt giống như đập xuống triền núi. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT