4. Nhà hàng này thật dễ chịu và ấm áp, sô-pha bọc vải màu trắng sữa, nến nhà được lát kiểu gạch cổ, tường được trang trí bởi những bức tranh hình hoa hướng dương, không xa còn có một dòng suối với tiếng nước chảy róc rách.
-Sao anh vô duyên vô cớ mời tôi ăn cơm?
-Đừng có nói nhiều.
Giọng nói của Thánh Y Đằng nghe có vẻ không vui.
Lúc này,một tiếng nhạc du dương cất lên, tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nhạc, trên chiếc ghế đá cạnh đó là mấy cô gái xinh đẹp mặc váy voan mày trắng đang chơi đàn hạc cầm, và tôi đột nhiên phát hiện, cả phòng ăn này chỉ có tôi và Thánh Y Đằng!
-Việc làm ăn của nhà hàng này sao mà kém quá vậy, có phải vì đồ ăn không ngon không, chúng ta đi mau thôi... - Tôi thì thầm nói bằng giọng mà chỉ hai người mới nghe được.
-Đồ ngốc, tôi bao cả nhà hàng rồi, đương nhiên là không còn ai khác!
-Bao rồi?
Tôi không kiềm chế được, buột miệng kêu lên, nhìn ánh mắt kì quái của mấy người phục vụ, tôi mới hạ thấp giọng nói:
-Đồ phá gia chi tử, tôi nói cho anh biết, trên người tôi chỉ có chưa đầy 100 tệ, ăn cho sướng miệng vào rồi bị giữ lại làm khổ sai đấy!
Với lại, hắn là con trai của đồng nghiệp của bố, mấy ông đồng nghiệp của người bố nghèo rớt mùng tơi của tôi thì đương nhiên cũng nghèo rớt mùng tơi rồi, gia cảnh không giày có gì lại còn xa xỉ như thế...
Chắc chắn là đồ phá gia chi tử!
-Tiền tôi trả rồi, còn nữa, dừng ngay những tưởng tượng bát nháo trong đầu cô đi, tiền của tôi đều do tôi tự kiếm đấy!
-Tự kiếm? - Tôi hồ nghi nhìn hắn, trong đầu xuất hiện cảnh tượng hắn dùng chiếc chìa khóa vạn năng để mở cửa nhà tôi. - Trời ơi, tôi không thèm ăn thức ăn mu bằng tiền ăn trộm đâu. Hu hu, tôi không muốn mình cũng xấu xa, nhơ bẩn như anh...
-Cô nói huyên thuyên cái gì vậy? Tiền của tôi kiếm được là do chơi cổ phiếu, không muốn ăn thì cút ra ngoài cho tôi...
Đôi lông mày cau tít lại của Thánh Y Đằng có khi phải kẹp chết được mấy con muỗi, biếu cảm của hắn thật là khó chịu.
Ọc ọc ọc...
Lúc này, cái bụng vô dụng của tôi lại kêu òng ọc.
Thế là khóe miệng của người đối diện khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười hoàn hảo.
Hắn...
Thánh Y Đằng đang cười với tôi!
Tôi thẫn thờ nhìn hắn. Đây là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng gặp, nó giồng như trà xanh, tỏa hương thơm thoang thoảng dễ chịu, dịu dàng đi vào trái tim tôi...
-Đồ con gái khó chịu! Phục vụ, mang thức ăn lên đi... Bắt đầu từ món chính, cô nàng này đói tới mức không chờ được nữa rồi! - Thánh Y Đằng lắc đầu, dặn dò phục vụ mang thức ăn lên.
Ngất mất thôi.
Thế nào gọi là "không chờ được"? Nói cứ như tôi là quỷ đói đầu thai không bằng!
Tôi bất mãn chu miệng, tỏ ý phản đối.
Nhưng khi món cá hồi nướng kiểu Pháp thơm lừng được mang lên, tôi lập tức cầm dao nĩa, thưởng thức ngon lành.
Món điểm tâm cuối cùng là bánh Tỉamisu. Ha ha, đây là món mà tôi thích nhất, vị đắng của cà phê, mùi thơm của bánh gato, vị đậm đà của socola, ngonn quá đi mất...
-Đồ đàn bà, lau kem dính trên miệng đi!
-Hử?
Tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu lên khỏi đĩa thức ăn ngon, một bàn tay đưa ra trước mặt tôi, thô lỗ lau miệng cho tôi.
-Đau, đau, đau! Sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì thế?
Ôi trời ơi...
Bao nhiêu thiện cảm tôi dành cho hắn ban nãy tan biến hết rồi, bởi vì hắn là một gã siêu xấu xa, một kẻ không chút dịu dàng!
Thật là... sao biến thành người lớn lại khỏe thế, mau biến nhỏ lại đi để tôi còn bắt nạt chứ! Ấy... đúng rồi, lần này sao được lâu thế rồi mà hắn chưa biến nhỏ lại nhỉ?
-Này, anh trong cái ngoại hình này hai tiếng đồng hồ rồi đấy, sao lần này lâu thế mà vẫn chưa biến lại? - Thấy sắc mặt hắn không bình thường, tôi đành phải tự lẩm bẩm để chuyển chủ đề. - Không biết Mông Thái Tử thế nào, hôm nay trông hắn có vẻ rất giận dữ...
Bàn tay của Thánh Y Đằng dừng lại trên miệng tôi, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn bóp chặt cằm tôi, nâng đầu tôi lên nhìn về phía hắn.
-Cô ghét tôi hả?
-Hả?
-Cô thích cái con khỉ đỏ đó và ghét tôi sao?
-Ơ...
-Thôi bỏ đi, tóm lại là tôi cũng chẳng bận tâm! - Hắn buồn bã buông tay ra, lạnh lùng nói.
Ngất mất...
Hắn nói không bận tâm mà sao còn giận thế?
-Đâu có, tôi đâu có ghét anh, anh đẹp trai như thế, lại biết biến qua biến lại, giống như kim cương biến hình vậy... Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn, tôi lắp bắp khen hắn, cảm thấy miệng mình khô không khốc, thế là tôi cầm cố nước trên bàn, uống một hơi.
Ấy?
Sao trước mắt tôi lại xuất hiện nhiều ngôi sao thế này, ha ha, chúng còn đang xoay tròn, xoay tròn...
-Chết tiệt, đó là Brandy, phục vụ, anh làm gì thế hả? Không biết cô ấy là học sinh trung học sao? Sao anh lại mang rượu ra đây?
Thánh Y Đằng, ha ha ha, sao gương mặt anh lại giống con heo thể nhỉ, còn biến thành quái thú ba đầu nữa? Hử, không đúng, là sáu đầu mới đúng, hi hi, thì ra anh không phải chỉ là kim cương biến hình mà còn là yêu quái, yêu quái.
-Đồ con gái kia, cô tỉnh lại đi, tỉnh lại... Á, cô nôn vào đâu thế? Cái áo sơ mi này là hàng limited đấy... Đúng làđồ ngốc, tưởng đó là nước hay sao mà uống ừng ực thế hả...
** *
Hu hu, đau đầu quá, sắp nổ tung ra rồi...
Tôi ôm đầu trở mình, đập vào rèm mắt tôi là thân hình bán nuy của một cậu bé trên chiếc sô-pha bên cạnh, nhìn lên trên, đó là một gương mặt nhỏ xinh đẹp, đôi môi mỏng màu hồng phấn, hàng lông mi cong vút,như chằng hoàng tử đang ngủ say, đẹp như trong truyện cổ tích!
Ôi trời, xem ra Thánh Y Đằng lại biến thành tiểu quỷ rồi.
Á...
Nhớ ra rồi, hôm qua sau khi rời khỏi công viên nước, tôi với Thánh Y Đằng cùng đi ăn tối, sau đó tôi uống một cốc "nước"... hu hu, không phải, đó hình như là rượu!
Nhìn ra xung quanh. Ừm, là nhà tôi, vẫn may, vẫn may, nhưng khi tôi lật chăn ra định xuống giường thì phát hiện mình đang mặc đồ ngủ...
Chẳng nhẽ?
hu hu hu, Thánh Y Đằng, đồ xấu xa, anh nói đi, anh làm gì với tôi hả? Tôi tóm lấy cái gối ném về phía ghế sô-pha.
Thật là quá đáng!
Sự trong sạch của tôi...
-Hử? - Gã tiểu quỷ lười biếng vươn vai một cái, nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội.
-Vì sao tôi lại mặc đồ ngủ?
-Ồ, tôi thay giúp cô mà! Có sao... - Gã tiểu quỷ khoanh tay lại, thản nhiên trả lời.
-Hu hu hu, sao anh có thể độc ác như thế? Anh bảo tôi sau này làm sao mà nhìn mặt người khác được, hu hu... tôi phải đi làm tu nữ, tôi phải lên núi làm ni cô...
-Stop! Đừng có quậy nữa, tôi bảo bà thím hàng xóm thay cho cô!
Gã tiểu quỷ không chịu được bịt tai lại, nói thật.
-Thật không?
Trên mặt tôi vẫn còn hai hàng nước mắt, tôi hỏi lại lần nữa, cho tới khi hắn gật đầu rồi mới tin.
-Sao anh lại ngủ ở phòng tôi? - Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác.
-Tối qua cô nôn suốt, làm sao tôi không chăm sóc cô được? Đúng là đồ đàn bà không biết điều!
-Ồ, lần sau đừng có hở một chút là chạy vào phòng tôi! - Miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn thấy rất ấm áp. Tôi buộc tóc cẩn thận, định xuống giường đi đánh răng cho hết mùi rượu còn sót lại hôm qua.
Ui cha.
Từ phòng vệ sinh đi ra, tôi giẫm phải một vật thể không rõ nguồn gốc, suýt thì trượt chân ngã, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một cái chai Côca, trên còn có hình anh "NHật Thần đại nhân" đẹp trai của tôi.
Hu hu...
Từ khi sống chung với gã tiểu quỷ này, hình như đã lâu lắm rồi tôi không quan tâm tới tin tức về "Nhật Thần đại nhân" nữa. Tôi đúng là một fan kém cỏi!
Thế là tôi bắt đầu lôi gã tiểu quỷ ra trút giận.
-Anh lại uống trôm Côca trong tủ lạnh, thật là không biết điều, giờ anh đang ở nhờ nhà người khác, anh có biết không hả...? -Chưa nói xong, tôi đã trợn tròn mắt, bởi vì tôi phát hiện gã tiểu quỷ đang biến lớn dần, lớn dần...
-Chuyện gì hả?
Tôi nhìn Thánh Y Đằng, rồi lại nhìn chai Côca trong tay, hình như... hắn có thể biến lớn lên là nhờ uống Côca Nhật Thần, một sản phẩm mới của tập đoàn Sun?
-Trời ơi! Côca... anh chỉ cần uống Côca là biến lớn lên được đúng không?
-ừm, hình như là thế...
Thánh Y Đằng nuy nửa thân trên, ánh mắt thoáng tối đi khi nhìn vào chai Côca.
-Thế thì còn chờ gì nữa? Chúng ta ra siêu thị đầu đường mua hết Côca về, sau này anh có thể biến lớn bất cứ lúc nào... - Tôi vui vẻ kéo cánh tay hắn, lao ra ngoài cửa.
-Bối Tây Mễ, cô định kéo tôi ra ngoài như thế này sao?
Cái gì?
Tôi quay đầu lại, sau đó hét lớn...
Thánh Y Đằng gần như nuy hoàn toàn trước mặt tôi! Chắc chắn là vì hắn biến lớn nên... quần áo trên người hắn đều rách ra cả, đến cả quần cũng biễn thành nhỏ xíu!
Nhân lúc bà thím hàng xóm còn chưa nhìn thấy, tôi vội vàng đẩy hắn vào nhà.
Phù...
Nguy hiểm quá! Nếu bà thím hàng xóm nhìn thấy thì chắc chắn bà ấy sẽ tưởng tôi đưa con trai về nhà, còn... còn gì gì... với hắn nữa! Đến lúc đó thì danh dự của tôi sẽ mất sạch, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết!
Thế là tôi chờ Thánh Y Đằng thay quần áo rồi cả hai mới đi siêu thị.
Trên đường đi, ai đi qua cũng quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cả đố kị, tôi phổng mũi vui vẻ, tim đập thình thịch, xem ra đi ra ngoài với hắn cũng hay phết!
Để xác định rốt cuộc loại Côca nào có thể khiến hắn biến to, chúng tôi mua mỗi loại vài chai, toàn bộ khiến trong ví của tôi hết nhẵn, đau lòng quá...
Nhưng ai bảo tôi gây cái họa này, khiến Thánh Y Đằng biến nhỏ?
** *
Tối hôm đó, trời nổi gió to, căn phòng chung cư của tôi chìm trong ánh đèn ấm áp.
-Uống thêm một lon nữa đi má
-Đồ đàn bà chết tiệt, cô muốn mưu sát chồng mình hả? Bắt tôi uống lon nữa thử xem? Á...
-Thầy giáo vật lý nới rồi, thĩ nghiệm phải tìm kiếm nhiều số liệu, nếu không sẽ gây ra sai lầm!
-Tôi đã uống liên tục 9 lon rồi...
-Hả? 9 lon sao? Sao tôi chỉ ghi có 3 lon nhỉ?
-Cô cố tình phải không? Nếu tôi uống Côca mà chết thì cô phải chết theo đấy...
-Ha ha ha, đừng lo, bên cạnh có một bệnh viện thú y, lần trước Cục Xương ăn nhầm đồ thiu, tôi cũng đưa nó tới đó rửa ruột!
-Câm miệng!
...
Cuối cùng chúng tôi phát hiện hình như chỉ vó loại Côca của tập đoàn Sun là có thể khiến Thánh Y Đằng biến lớn, ha ha, không ngờ Côca do "Nhật Thần đại nhân" nhà tôi chế tạo lại có công hiệu thần kỳ như thế...
Đúng là quá lợi hại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT