Ngày ấy sau khi Hàn
Thượng chạy đi thì không còn trở lại chỗ Cận Liễu Liễu nữa. Bởi vì hắn
mang theo đội thân vệ suốt đêm chạy về đất phong ở Tây Bắc.
Trong vương phủ, các nữ nhân đã quen Hàn Thượng như vậy cho nên người người
cũng đều tỏ ra như không có việc gì phát sinh. Theo lệ thường đi chùa
miếu thắp hương cầu phúc cho hắn, thời gian còn lại đều ở trong phủ qua
ngày.
Bởi vì mùa xuân đã đến, hoa trong hoa viên các phủ đều bắt
đầu nở rộ, một đám nữ tử đều bỏ đi trang phục mùa đông, ăn mặc trang
điểm xinh đẹp ở trong vương phủ mời nữ quyến các phủ khác đến uống trà
ngắm hoa.
Nếu là Lâm thục phi chủ trì hội ngắm hoa thì Cận Liễu
Liễu và đám mỹ cơ đều tham dự làm người tiếp khách. Cận Liễu Liễu đã
được Hứa Tam Nương dạy qua cũng đã quen thuộc với rất nhiều các phương
thức ăn diện, hơn nữa dung mạo càng thêm tuyệt mỹ ở giữa đám nữ tử lại
nổi bật hơn người.
Bất quá tính cách nàng dịu dàng, Hứa Tam Nương lại dặn nàng trong thời điểm Hàn Thượng không ở kinh thành không cần
bộc lộ tài năng. Bởi vậy nàng ở giữa đám người cũng không làm gì khiến
người khác chú ý.
Người bình thường nếu muốn tìm người tán gẫu
cũng sẽ tìm Mai cơ. Vô luận Hàn Thượng có ở kinh thành hay không nàng
tựa hồ luôn giữ một bộ dáng như cũ: xinh đẹp đến tận xương, cố ý muốn
nổi bật hơn người.
Một hôm, Lâm thục phi gọi toàn bộ năm thiếp
thất đến chờ mọi người đông đủ, nàng nói: “Lần trước Vô Song công chúa
nói hoa trong phủ chúng ta nở rất đẹp, còn nói các vị tỷ muội tao nhã
hiểu lễ nghi, vài ngày nữa công chúa điện hạ muốn mở hội thưởng hoa ở
Lâm viên Đông Giao nói là mời tất cả mọi người cùng đến.”
Cận
Liễu Liễu đã gặp qua Vô Song công chúa một lần, nàng chưa đến hai mươi
tuổi nhìn rất giống Hàn Thượng, đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh cơ hồ có thể câu đi linh hồn của tất cả mọi người.
Bất quá Vô Song
công chúa làm người nghiêm cẩn trang trọng, tuy rằng dung mạo phi thường xinh đẹp nhưng bởi vì khí chất ung dung đẹp đẽ quý giá, đoan trang uy
nghiêm lại làm cho khí chất xinh đẹp trên mặt bị giảm đi rất nhiều.
Nhất thời Mai cơ cũng mở miệng hỏi một câu: “Không biết tổ chức khi nào?”
“Năm ngày sau. Đến lúc đó các vị tỷ muội trăm ngàn không được tham ngủ,
dường đến Lâm viên Đông Giao khá xa, chúng ta phải đi sớm một chút.”
Nói cho hết lời, người cũng liền tản đi, bình thường Lâm thục phi rất ít
khi nói chuyện với năm người các nàng cho nên dặn dò xong nàng cũng liền đi vào.
Cận Liễu Liễu đối với việc quý tộc tụ hội cũng không cảm thấy quá hứng thú, không thể chơi đùa, không thể nói năng thoải mái,
không thể mồm to ăn uống, mỗi khi gặp người khác đều phải nở nụ cười, cơ hồ mỗi một lần tụ hội nàng đều phải cố nén mới có thể ở yên được.
Bất quá lúc này bởi vì Hứa Tam Nương nói Đông Giao Lâm viên cảnh trí phi
phàm đẹp không sao tả xiết, mùa xuân đi có thể thấy cả vườn hoa tươi nở
rộ lại phối hợp với rừng trúc u tuyền, thật sự là một nơi tuyệt vời cũng khiến cho Cận Liễu Liễu có chút chờ mong .
Vì thế năm ngày sau
từ sáng sớm mọi người đều thức dậy mặc quần áo trang điểm, sớm an vị lên xe ngựa, đi một đoạn đường rất dài mới đến Đông Giao Lâm viên.
Hạ xe ngựa đến nơi mới biết được hội thưởng hoa hôm nay của Vô Song công
chúa quy mô thật lớn, chỉ thấy khắp nơi đều là xe ngựa hoa lệ cùng người hầu quần áo bất phàm.
Đi vào đường lớn Lâm viên thấy vô số thanh niên nam nữ đang đi bộ trong đó, Cận Liễu Liễu khẽ nhỏ giọng hỏi Hứa
Tam Nương: “tại sao lại có nhiều người như vậy đâu?”
Hứa Tam
Nương cười nói: “Ta vẫn chưa nói cho Liên phu nhân, Vô Song công chúa
hàng năm đều tổ chức một lần loại hội thưởng hoa này, ngay cả Thái tử
điện hạ cũng rất vui mừng đến dự .”
Cận Liễu Liễu gật gật đầu, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ.
Đương kim hoàng thượng tuy rằng con nối dòng khá đông, đáng tiếc lại ít con
gái, chỉ sinh được hai nữ nhi nên xem các nàng như bảo bối.
Trong đó tiểu công chúa vẫn còn nhỏ tuổi, chưa đến mười bốn. Vì thế Vô Song công chúa đã lập gia đình là được sủng ái nhất.
Đám cơ thiếp Cận Liễu Liễu được Lâm thục phi dẫn dắt tìm đến chỗ Vô Song
công chúa hành lễ và đưa lên lễ vật đã chuẩn bị từ trước.
Đợi cho nên đến khi mọi người đến hội thưởng hoa mới chính thức bắt đầu.
Bọn Cận Liễu Liễu bởi vì là nữ quyến của Hàn Thượng cho nên theo lẽ thường
phải ngồi ở mấy bàn bên trong. Cận Liễu Liễu sau khi ngồi xuống lại chấn động, nguyên lai đối diện với bọn họ là bàn của Hàn Húc và gia quyến
hắn (Hàn Húc), mà không biết vì sao Cổ Vưu Chấn cũng ngồi cùng bàn với
hắn (Hàn Húc) vừa vặn ngồi đối diện với Cận Liễu Liễu.
Trong lòng Cận Liễu Liễu “Bang, bang” kêu loạn lên, lại không dám vọng (nhìn: ta
thấy từ này rất ý nghĩa nhưng lại ko tìm được từ tiếng Việt nào hay bằng nên đành để nguyên) về phía Cổ Vưu Chấn, đành phải thỉnh thoảng lén
liếc mắt nhìn hắn một cái, ra vẻ nàng không yên lòng .
Hôm nay
trời nắng rất to, đám người trẻ tuổi lại tốn nhiều công phu trang điểm
ăn mặc, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, thậm chí so với vườn hoa nở rộ còn
muốn đẹp hơn.
Nhưng dù là anh tài quần tụ như vậy, Cận Liễu Liễu nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy Cổ Vưu Chấn xuất chúng nhất.
Trước kia ở Cổ gia suốt ngày đối diện với hắn cũng không biết được điều này.
Hiện tại Cận Liễu Liễu đã hiểu biết hơn rất nhiều, cũng gặp qua nhiều người xuất sắc mới nhận ra Cổ Vưu Chấn thật xuất chúng.
Cổ Vưu Chấn vẫn mặc một thân áo trắng, vẫn giống như tiền (ý bảo anh ý
lạnh lùng đấy ạ) không thích mang kim quan chỉ dùng một sợi dây màu đen
cột tóc lại.
Thần sắc hắn vẫn mang theo vẻ ưu sầu khó nhận ra lại càng khiến hắn tăng thêm vài phần thần bí càng có vẻ xuất trần thoát tục.
Cận Liễu Liễu hiện tại hoàn toàn có thể lý giải vì sao khi đó Lý thị lại
tìm hết mọi biện pháp muốn trừ bỏ nữ tử mà nàng (Lý thị) nghĩ rằng được
Cổ Vưu Chấn sủng ái bên người.
Từ xưa nữ tử khuynh thành là họa thủy, kỳ thật nam tử khuynh quốc khuynh thành cũng vậy.
Cận Liễu Liễu mới ngồi xuống một lát đã nghe thấy bọn Mai cơ bên cạnh bắt
đầu nghị luận về Cổ Vưu Chấn, còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cận Liễu
Liễu một cái, khe khẽ nói nhỏ cái gì đó.
Cận Liễu Liễu biết có
người đang nhìn nàng, liền không dám tiếp tục nhìn lén về phía Cổ Vưu
Chấn nữa sợ bị người khác nhìn thấu tâm sự của mình.
Nhưng nàng
không biết kỳ thật Cổ Vưu Chấn cũng có tâm tư giống nàng. Bị mọi ánh mắt lấy làm tiêu điểm càng không thể nhìn lung tung.
Nhưng hắn cũng
hiểu được Hàn Húc ưu ái cho hắn ngồi cùng một bàn là có mục đích gì.
Trong nháy mắt khi Cổ Vưu Chấn ngồi xuống thấy bóng người mặc y phục màu vàng nhạt ở bàn đối diện, trong lòng liền nở hoa.
Hắn hiểu được Hàn Húc đang lung lạc hắn.
Từ khi nhận thức Hàn Húc tới nay hai người chuyện trò, từ cầm kỳ thư họa
đến quốc gia đại sự Cổ Vưu Chấn đã biết Hàn Húc là một nhân tài trị quốc hiếm gặp, cũng nhìn ra Ngũ điện hạ luôn luôn không chớp mắt kỳ thật dã
tâm trong lòng còn lớn hơn so với tất cả các vị điện hạ khác.
Hàn Húc đã mấy lần nói chuyện muốn hắn tham gia khoa cử năm nay. Kỳ thật
cho dù hắn không nói Cổ Vưu Chấn cũng phải thi, gần đây tinh thần cha
hắn không bằng trước kia cho nên đem toàn bộ hy vọng đều ký thác ở trên
người hắn.
Thời gian này Cổ Vưu Chấn đã nhìn ra Lục điện hạ Hàn
Thượng cũng không có tâm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng Hàn Húc lại
cố gắng thân thiết với hắn (Hàn Thượng) hiển nhiên là hy vọng mượn sức
hắn (Hàn Thượng) tương lai có thể lấy binh quyền của Hàn Thượng làm một
quân cờ.
Việc nhóm đại quan Cổ Bân bị vu tội tuy rằng đã chấm
dứt nhưng vì chuyện này phái của Thái tử đã tổn thương thảm trọng phe
phái trung thành cũng không mạnh như trước nữa. Về phần Tam hoàng tử lại cũng không có cái gì ưu việt, ngược làm cho Hoàng Thượng đối hắn nổi
lên một tia cảnh giác.
Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đã sớm tranh đoạt, Lục hoàng tử vô tâm với ngôi vị hoàng đế, ngược lại đã tạo cho
Ngũ hoàng tử một tiện nghi lớn.
Đây chính là cái gọi là đường
lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau, Tam hoàng tử tự cho là thông minh
nhưng thật ra Cổ Vưu Chấn cho rằng hắn còn không bằng Hàn Húc.
Hàn Húc đã sớm tập hợp được không ít thế lực sau lưng tựa hồ là đang chờ thời cơ hành động.
Cổ Vưu Chấn đối việc tranh quyền đoạt lợi này không hề hứng thú nhưng là
phụ mệnh khó trái, hắn thân là con trai độc nhất của Cổ gia nếu không kế thừa gia nghiệp của phụ thân chính là đại bất hiếu.
Cổ Vưu Chấn
càng nghĩ không khỏi càng thêm lo lắng, thình lình để cho Cận Liễu Liễu
thấy trong lòng nàng lại càng thêm lo lắng cho hắn.
Nếu đến ngắm
hoa, tất nhiên không thể thiếu ngâm thơ giải đố, rượu ngon món ngon. Một đám mỹ tỳ liên tục đi lại giữa các bàn, liên tiếp đem rượu ngon món
ngon đưa lên.
Cận Liễu Liễu phải dậy từ sớm bụng đã đói đến phát
ra tiếng, nhưng Hứa Tam Nương cứ đứng ở sau lưng nàng nhìn chằm chằm
nàng, khiến nàng căn bản không dám mồm to ăn nhiều.
Nhất thời Vô
Song công chúa mời Lan cơ đánh đàn cho mọi người thưởng thức, nghe xong
một khúc Thái tử điện hạ hưng trí càng cao lại nói muốn tìm người xướng
khúc.
Ngồi ở cách Cận Liễu Liễu không xa, Quý Mẫn Chi xung phong
nhận việc đề cử Cận Liễu Liễu: “Thái tử điện hạ, trong phủ Lục điện hạ
chẳng những có danh cầm đệ nhất kinh thành, mà còn có tiếng ca đệ nhất
kinh thành nữa.”
Thái tử mừng rỡ: “Là ai? Mời nàng lên đây.”
Cận Liễu Liễu bị mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm trong lòng không khỏi run
sợ, chỉ cảm thấy tay chân đều đang phát run tựa hồ bước đi cũng khó.
Hứa Tam Nương ở nàng phía sau nhẹ giọng nói: “Liên phu nhân không cần sợ
hãi, chúng ta đã luyện lâu rồi đúng là nên thừa dịp biểu diễn cho mọi
người coi trộm một chút.”
Lời của Hứa Tam Nương tiếp thêm cho Cận Liễu Liễu một ít an ủi, nàng chậm rãi đứng lên đi lên đài hiến nghệ.
Bởi vì Cận Liễu Liễu trở thành tâm điểm chú ý, vì thế Cổ Vưu Chấn cũng có thể danh chính ngôn thuận nhìn nàng.
Mới qua mấy tháng, Cận Liễu Liễu đã thật sự thành một nữ nhân, một mỹ nhân quỳnh tư hoa mạo đẹp tựa hoa xuân.
Ban đầu lúc đi đường nàng là một tiểu phiền toái, nếu vui vẻ còn có thể nhẹ nhàng nhảy lên.
Nhưng hiện tại mỗi một bước đều như đang đạp mây, nhẹ nhàng uyển chuyển, ôn
nhu phiêu dật, mỗi một bước chân đều không lớn không nhỏ, không nhanh
không chậm, đầu ngẩng cao, mắt không chớp, bất kể động tác hay thần thái cũng đều vô cùng tao nhã.
Hứa Tam Nương nhìn bộ pháp Cận Liễu
Liễu rất ý nhị, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác tự hào, mấy tháng
công phu này quả thật là không có uổng phí a.
Cận Liễu Liễu đã trưởng thành một mỹ nhân chân chính.
Cổ Vưu Chấn lại nghĩ đến Cận Liễu Liễu xinh đẹp là vì Hàn Thượng mà trang
điểm trong lòng khó chịu như bị cào xé, nhưng ánh mắt lại luyến tiếc
không muốn rời khỏi người Cận Liễu Liễu.
Cận Liễu Liễu đi lên đài cao, Lan cơ hỏi nàng: “Xướng bài gì?”
“Namphong ca.”
Bàn tay trắng nõn của Lan cơ như múa lên nhất thời tiếng đàn du dương bay khắp sân, mọi người đều như thất thần.
Chính vào lúc này tiếng ca Cận Liễu Liễu nhẹ nhàng vang lên, như là tiếng
chim phượng hoàng bay thấu trời xanh, chỉ cảm thấy lọt vào tai vô cùng
thư thái, dù là cái sân rất rộng nhưng ngay cả ở bàn xa nhất cũng đều có thể nghe được rành mạch từng chữ.
Lúc này Hứa Tam Nương cơ hồ đã muốn trào lệ, quả thật nàng đã dạy không ít nữ tử nhưng có tư chất
giống như Cận Liễu Liễu thì thật không tầm thường.
Vì giúp cho
Cận Liễu Liễu hoàn thiện ca nghệ Hứa Tam Nương đã huy động nhiều tầng
quan hệ mới mời đến được Biện Cách tiên sinh nổi danh nhất kinh thành
trước đây đến dạy Cận Liễu Liễu cách lấy hơi.
Mà nàng đạt đến thành quả này thật quá tài giỏi.
Dưới cầm kỹ xuất thần nhập hóa của Lan cơ, nếu tiếng ca của Cận Liễu Liễu
không tốt cũng có thể che đậy được, nhưng hiện tại càng làm tiếng ca trở nên hay hơn.
Từ đó về sau Cận Liễu Liễu dùng một khúc danh chấn kinh thành.
Mọi người dùng ánh mắt hỗn tạp cực kỳ hâm mộ và sợ hãi than thầm nhìn theo Cận Liễu Liễu.
Hứa Tam Nương hận không thể lập tức ôm lấy Cận Liễu Liễu lớn tiếng hoan hô, nàng đang trong cảm xúc cực kỳ vui mừng lại quên một từ “vui quá hóa
buồn” cũng không chú ý đến mọi người xung quanh, vì thế không nhìn thấy
ánh mắt ác độc của Mai cơ.
Kết thúc hội thưởng hoa, mọi người đều tận hứng mà về. Bởi vì khách nhân rất đông e sợ cho đường lớn chật chội nên mọi người đi thành từng nhóm một.
Vô Song công chúa đêm nay
quyết định ở lại Đông Giao một đêm cũng mời mấy vị hoàng huynh, nhưng
Thái tử và Tam hoàng tử lại lấy lý do có chuyện quan trọng trong người
mà từ chối, chỉ có ngũ hoàng tử Hàn Húc ở lại nói là muốn cùng hoàng
muội cầm đuốc ngắm cảnh đêm.
Bởi vì Ngũ hoàng tử lưu lại nên Cổ
Vưu Chấn cũng bị giữ lại. Hắn phân phó Cổ Uy về nhà thông báo một tiếng, còn mình liền dẫn theo Ngọc Trúc cùng Hàn Húc đi vào vườn bạch quả đi
dạo.
Đang nói chuyện bỗng nhiên nghe thấy ở cách cổng Lâm viên
không xa truyền đến nhiều tiếng xôn xao, thủ hạ của Hàn Húc thấy vậy
quát: “Người nào? Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Lại nghe thấy thanh âm lo lắng của Hứa Tam Nương truyền đến: “Thiếp thân là người trong phủ Lục điện hạ, mới vừa rồi nhiều người hỗn tạp không biết tại sao lại lạc mất Liên phu nhân.”
Cổ Vưu Chấn cả kinh, Hàn Húc cũng ý thức được sự tình khẩn cấp, bước đến: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Mới vừa rồi, mới vừa rồi ra khỏi bàn tiệc, Mai phu nhân trong phủ chúng ta
mời Liên phu nhân cùng nàng ngồi chung một xe đi, bởi vì đông người
không ngồi hết nên ta liền ngồi một chiếc xe ngựa khác.Ai biết đi được
một nửa, Mai phu nhân cùng Liên phu nhân xuống xe… Xuống xe đi rửa tay,
trở về… trở về, đã nói Liên phu nhân bị lạc…Ta, chúng ta đã phái thị vệ
tìm khắp nơi không nghĩ rằng tìm thế nào không cũng thấy. Thiếp thân
nghĩ Liên phu nhân nếu không tìm thấy xe có thể một mình trở về hay
không cho nên mới dẫn người trở lại xem.” Hứa Tam Nương đã khóc ầm lên .
Vẻ mặt Hàn Húc ngưng trọng: ” bị lạc ở chỗ nào?”
“Thưa, tại cách rừng cách Lâm viên chừng bảy, tám dặm.”
“Nếu đã cách xa như vậy, nói vậy Liên phu nhân cũng sẽ không một mình trở lại đây.” Hàn Húc nói.
“vậy, vậy…”
“Hẳn là vẫn đang ở phụ cận cánh rừng, ngươi đừng sốt ruột. Sắc trời cũng
không còn sớm, người ở đây cũng rất thưa thớt không biết có thể có mãnh
thú lui tới…” Hàn Húc trầm tư trong chốc lát, đột nhiên hét lớn một
tiếng: “Người đâu! Lập tức hết thị vệ ở đây, tất cả đi đến cánh rừng
tìm, nhất định phải tìm được Liên phu nhân!”
Cả người Cổ Vưu Chấn đã sớm giống như kiến bò trên chảo nóng, không nghĩ ngợi lập tức muốn
mang theo mấy người Ngọc Trúc cưỡi khoái mã đến tìm người nhưng lại
không tìm được cớ gì.
Hàn Húc như là biết hắn đang suy nghĩ cái
gì, quay người lại nói với Cổ Vưu Chấn: “chuyện xảy ra đột ngột không
chừng Liên phu nhân gặp chuyện không may, chẳng biết có thể mời Cổ công
tử thay thế bổn vương toàn quyền phụ trách việc tìm người lần này
không?”
Cổ Vưu Chấn cơ hồ muốn cảm động đến rơi nước mắt: “Nguyện vì điện hạ góp chút sức mọn.”
Hàn Húc cười gật gật đầu lại dặn dò vài câu, Cổ Vưu Chấn nhất nhất lĩnh mệnh đáp ứng.
Hàn Húc còn đang chuẩn bị an ủi hắn một câu đã thấy Cổ Vưu Chấn sớm nhảy
lên ngựa mang theo một đội nhân mã phóng như tên bắn vội vàng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT