Vào lúc ban đêm, Cổ Vưu Chấn tựa như cơn lốc chỉ huy Cận Liễu Liễu đem tất cả đồ đạc của nàng cất vào trong bao quần áo, một thứ cũng không để lại.

Hắn khôi phục lại bộ dáng sảng khoái mà Cận Liễu Liễu thấy lúc mới gặp, vênh mặt hất hàm sai khiến, tai quái xảo trá chẳng sợ thiên hạ không loạn. Hắn còn châm chọc khiêu khích khi thấy Cận Liễu Liễu lại không búi tóc.

“Đúng rồi, gia thiếu chút nữa đã quên, làm sao có thể trách ngươi không búi tóc chứ? Chờ ngươi vào vương phủ kia, nói không chừng ngày khác sẽ có thể bay lên biến thành phượng hoàng .Đến lúc đó thuộc hạ thị nữ vô số để cho ngươi sai sử, làm sao còn cần ngươi tự mình làm đâu?Nói như vậy, vẫn là gia ủy khuất ngươi, việc gì cũng bắt ngươi tự làm, khó trách ngươi ước gì không thể đến ngay chỗ Lục hoàng tử. Người ta là hoàng tử, tay cầm binh quyền lại tiêu sái tuấn tú. Ngươi đi đi, chạy nhanh đi, ngày khác làm Vương phi nương nương, còn phải phiền toái người giúp đỡ Cổ gia chúng ta nhiều hơn đâu.”

Cận Liễu Liễu không rên một tiếng, nghe một mình hắn thao thao bất tuyệt, chính là trước kia bất kể lời nói của hắn quá đáng đến thế nào đưa ra yêu cầu xảo quyệt thế nào, trong lòng nàng đều không có cảm giác gì.

Nhưng là hiện tại, nghe một câu câu châm chọc khiêu khích kia trong lòng nàng khổ sở như là bị kim đâm.

Cổ Vưu Chấn thấy gặp Cận Liễu Liễu không nói tiếng nào, trong lòng càng cảm thấy thêm căm tức. Đúng vậy, hắn chỉ là dân thường, làm sao so được với Lục hoàng tử phong lưu phóng khoáng?

Trước kia khi nhà chưa xảy ra chuyện, nàng đều tâm tâm niệm niệm muốn rời khỏi hắn, còn ngây ngốc tìm một kẻ thô kệch làm thuê đến chọc giận hắn.

Hiện tại Cổ gia bọn họ thất thế, lại bị vây trong nguy nan, cũng không biết có thể sống đến mùa xuân năm sau hay không, tình huống này bất cứ ai cũng sẽ không nguyện ý lưu lại .

Đi thôi! Đi là tốt!

Lúc trước khi còn ở nhà, hắn nên hiểu được nàng không phải cái loại người sẽ cam nguyện ở lại bên người mình.

Hiện tại nàng có một cơ hội đi hưởng thụ vinh hoa phú quý, đó là mệnh nàng tốt!

“Hừ!” Cổ Vưu Chấn hừ lạnh một tiếng, đem bao đồ Cận Liễu Liễu vừa mới dọn dẹp xong “Phanh” một tiếng ném xuống sàn, khiến cho đồ đạc bên trong rơi hết ra .

Cổ Vưu Chấn cười càng khó coi: “Xin lỗi , gia trượt tay một chút! Bất quá hiện tại cũng không có hạ nhân giúp ngươi thu dọn, còn phải phiền toái ngươi tự mình động thủ.”

Cận Liễu Liễu không nói gì, chỉ ngẩng đầu dùng cặp mắt to trong suốt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn ngập khó hiểu cùng u oán, khiến lòng Cổ Vưu Chấn rung động mạnh.

Vì thế, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, phải nói là hắn không đành lòng nói thêm gì nữa đi.

Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy Cận Liễu Liễu thong thả ngồi xổm xuống đi, kiên nhẫn nhặt từng đồ vật lên.

Bỗng nhiên, trên mặt Cận Liễu Liễu hiện ra ý kích động, bò trên mặt đất tìm kiếm cái gì đó.

Cổ Vưu Chấn đầu tiên là không để ý đến nàng, sau lại thấy nàng nhặt từng thứ lên để tìm kiếm sau đó lại tiếp tục bò trên mặt đất tìm kiếm, có chút không kiên nhẫn nói: “Còn có thể tìm kiếm cái bảo bối gì a? Gia lại không có tiền, chưa mua cho ngươi được cái gì đáng giá! Tìm cái gì nha, chờ ngươi đi chỗ Lục hoàng tử kia ngươi muốn cái gì hắn lại không mua cho ngươi sao!”

Cận Liễu Liễu không để ý tới hắn, hãy còn tinh tế tìm ở chung quanh cái bàn, ngay cả mỗi một tấc đất cũng không buông tha.

Tìm xong chung quanh cái bàn rồi, nàng lại tiếp tục tìm kiếm dưới gầm tủ hộc bàn, cuối cùng hận không thể chui cả người vào dưới sàn.

Cổ Vưu Chấn rốt cục phát hỏa : “Gia kêu ngươi đừng tìm! Ngươi không nghe được sao?”

Thấy Cận Liễu Liễu vẫn không để ý tới, hắn kéo cổ áo nàng, nhấc nàng lên. Nàng lại liều mạng giãy dụa, cuối cùng thiếu chút nữa khóc òa lên.

“Không mua được , không mua được !” Nàng kiên quyết muốn tiếp tục tìm kiếm.

“Hảo! Ngươi cứ tiếp tục tìm! Tìm a!” Cổ Vưu Chấn hung ác rống lên một tiếng, hiện tại hắn thấy nàng thế nào cũng không vừa mắt.

Hai hốc mắt Cận Liễu Liễu đỏ lên, nước mắt như trân châu đảo quanh hốc mắt, lại vẫn cẩn thận quỳ rạp trên mặt đất chậm rãi tìm kiếm.

Qua một khắc, Cận Liễu Liễu rốt cục cũng nhặt lên được một vật nhỏ ở dưới giá rửa mặt, hưng phấn kêu lên một tiếng. Sau đó lấy từ trong lòng ra một cái khăn tỉ mỉ lau khô cái vật kia.

Cổ Vưu Chấn không khỏi tức giận, vươn tay đoạt lấy cái vật kia. Vừa thấy, cư nhiên ngây ngẩn cả người.

Đó là một con quay làm bằng gỗ, cũng không tính là đặc biệt tinh xảo, bên trên tô một vòng tròn màu đỏ, là cái loại này ở bên đường tùy ý đều có thể mua được một đống.

Cổ Vưu Chấn chỉ cảm thấy cổ họng mình có chút khó thở, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng có chút không thông thuận : “Đây là? Đây là?”

Cận Liễu Liễu nín khóc mỉm cười: “Đây là trước kia phu quân mua cho ta.”

Cổ họng Cổ Vưu Chấn vẫn không thể trở về bình thường: “Một con quay hỏng thôi, bán đầy đường, ngươi tìm nó làm cái gì?”

“Trên đường bán là trên đường bán, nhưng đây là phu quân mua cho ta, không giống như vậy.”

“Ngươi vẫn giữ ? Vẫn mang theo trên người?”

“Đương nhiên rồi.”

“Liễu Liễu.” Hốc mắt Cổ Vưu Chấn đỏ lên, thân thủ liền ôm Cận Liễu Liễu vào trong ngực. Hắn ôm thật chặt, giống như hận không thể đem nàng nhập vào thân thể mình.

“Liễu Liễu, gia không để ngươi đi vào phủ đệ của Lục hoàng tử được không? Gia mang theo ngươi xa chạy cao bay, chúng ta lưu lạc thiên nhai đi, được không?”

Tâm tình Cổ Vưu Chấn rất kích động, hiện tại hắn cái gì cũng không muốn nghĩ nữa. Hắn thầm nghĩ muốn Cận Liễu Liễu vĩnh viễn ở lại bên người mình.

Hắn hỏi một hồi lâu, Cận Liễu Liễu lại không một chút hồi âm.

“Liễu Liễu, ngươi có chịu không? Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, bắt gia làm cái gì gia đều nguyện ý.”

Một bàn tay vô lực đẩy vào ngực Cổ Vưu Chấn “Liễu Liễu?”, hắn nghi hoặc buông tay ra.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cận Liễu Liễu đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn mở to, liều mạng hấp khí: “Hô, hô, ta thiếu chút nữa, thiếu chút nữa bị ngươi làm nghẹn chết.” (linhxu: ngất lun với độ lãng mạn của Liễu Liễu)

Trên mặt Cổ Vưu Chấn hình như có mồ hôi lạnh lướt qua, hắn lập tức thân thủ giúp Cận Liễu Liễu xoa xoa lưng thuận khí.

Một lát sau hơi thở Cận Liễu Liễu bình ổn lại, nhẹ nhàng nâng đầu, chân thành hỏi: ” Nếu chúng ta đi lưu lạc thiên nhai, lão gia sẽ thế nào đây?”

Cổ Vưu Chấn suy sụp ngồi xuống, mặt lộ thần sắc thống khổ: “Ngươi nói rất đúng, ta bất quá là người si nói mộng thôi.”

Cận Liễu Liễu không biết nên nói cái gì cho tốt, thấy bộ dạng hắn suy sụp tinh thần lại khổ sở trong lòng, chỉ có thể tiếp tục đi đến cái bàn tiếp tục thu thập đồ vật.

Nàng làm thực thong thả, mãi đến canh hai mới dừng tay.

Đối lập với ngày nàng rời khỏi Cổ phủ, đã nhiều thêm vài bao đồ, đều do bên đường Cổ Vưu Chấn đã mua thêm cho nàng rất nhiều quần áo mùa đông và trang sức.

“Phu quân, ta đã thu dọn xong.” Cận Liễu Liễu nhẹ nhàng nói.

Cổ Vưu Chấn nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhưng Cận Liễu Liễu rõ ràng thấy trên gương mặt tuấn mỹ của hán có một dấu vết ẩm ướt, nếu không bị ánh nến chiếu vào cơ hồ phát hiện không ra.

Trong lòng Cận Liễu Liễu như bị một vật nặng chèn lên, tựa như khi nàng ở nhà cùng A Bảo ăn uống, bởi vì ăn quá nhanh phải mất một hồi lâu đồ ăn mới xuống đến dạ dày.

Nhưng hiện tại ngực nàng nhưng vẫn khó chịu, qua một khắc vẫn đau khiến người ta khó chịu.

Một đêm này dài như một năm, hai người bọn họ đều không ngủ, một người ngồi ở trên ghế cạnh bàn tròn, người kia ngồi trên mép giường, cùng nhau nhìn đối phương, không nói lời nào.

“Đốc, đốc”, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

Cổ Vưu Chấn chợt cả kinh, nhìn ra cửa sổ mới phát hiện trời đã sáng.

“Chấn nhi, các ngươi dậy rồi sao? Nên chuẩn bị đi đến chỗ Lục hoàng tử.”

Cổ Vưu Chấn đứng lên như một con rối, bước vài bước đến cửa, nhẹ nhàng mà mở cửa ra, đi ra ngoài.

Vạn Chính thấy bộ dạng cháu ngoại trai thất hồn lạc phách, chỉ có thể thở dài trong lòng, lắc đầu đi theo.

Nhất thời Lưu thị đi vào trong phòng, mang theo một nha hoàn giỏi chải dầu nhất đã đi theo mình nhiều năm, nói là để giúp Cận Liễu Liễu sửa soạn.

Cận Liễu Liễu nghe lời gật gật đầu, để các nàng thay cho mình một bộ xiêm y màu hồng cánh sen mượt mà, bên ngoài buộc một cái dây lưng màu vàng nhạt, trên cổ treo một dây xích vàng óng, phía dưới đeo một kim kỳ lân nho nhỏ vàng rực rỡ, đây là một chút tâm ý của Vạn Chính và Lưu thị.

Nha hoàn kia lại cởi bỏ dây buộc tóc của nàng, dùng chiếc lược bạc của Lưu thị chải vuốt óng mượt như nước, sau đó trên tay tựa như thêu hoa, mất chút công phu liền chải một kiểu tóc thịnh hành nhất kinh thành hiện nay.

Tiếp theo, nàng kia đi quanh Cận Liễu Liễu xem xét sau đó cài lên tóc một chiếc trâm vàng tinh xảo bên trên nạm một viên mã não lớn, rồi cả lỗ tai, cổ tay, ngón tay cũng đeo một bộ trang sức giống vậy.

Bộ trang sức này là Cổ Vưu Chấn mua cho nàng trên đường đi, do một cửa hiệu trang sức lâu đời chế tác, thủ công tinh xảo, hình thức cũng tốt. Cổ Vưu Chấn từng nói, vạn nhất nếu ở nhà cậu mừng năm mới, phục sức của Cận Liễu Liễu không tốt mọi người sẽ cho rằng hắn rất keo kiệt.

Không nghĩ bộ trang sức này lại được dùng tới trước.

Búi tóc, mang trang sức xong, nha hoàn kia lại tinh tế xoa lên mặt nàng một tầng phấn trân châu mỏng, lông mi vẽ tinh tế, mi chính giữa tâm vẽ một đóa hoa mai nhỏ màu hồng.

Trên môi tô một lớp son mỏng, thản nhiên như có như không, nhưng vẫn phi thường hiệu quả, ngay cả móng tay cũng sơn đỏ chót.

Trang điểm xong, nha hoàn kia liền nhẹ nhàng mà nâng Cận Liễu Liễu dậy, để cho Lưu thị kiểm tra.

Lưu thị liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức tán thưởng không thôi: “Thật sự là rất đẹp, chỉ tiếc Chấn nhi không phúc khí. Ai! Đi thôi, xe ngựa đã muốn chuẩn bị xong.”

Nói xong, lại bảo nha hoàn kia phủ thêm áo choàng da chồn bạc cho Cận Liễu Liễu, lấy ra một cái mũ da rái cá cho Cận Liễu Liễu đội.

Chiếc mũ này là đồ của Lưu thị, nàng cho Cận Liễu Liễu cũng là hy vọng nàng có thể càng thêm mỹ lệ, cố gắng khiến Lục hoàng tử càng thêm cao hứng một ít. Như vậy khả năng tỷ phu Cổ Bân được cứu vớt cũng lớn hơn.

Lưu thị mang theo Cận Liễu Liễu xuống lầu, đi về phía tiền sảnh. Dọc theo đường đi, bọn hạ nhân Vạn gia cùng tiểu nhị khách điếm đều lặng lẽ đánh giá Cận Liễu Liễu.

Lúc này nhìn thấy bộ dạng nàng vừa đẹp quyến rũ, lại thanh khiết như ánh trăng, người người đều tự nói trong lòng : khó trách.

Cận Liễu Liễu lại giống như không biết người khác đều đang nhìn nàng, đôi mắt của nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Cổ Vưu Chấn đang đứng cạnh xe ngựa trước cửa điếm.

Bong dáng cao gầy của Cổ Vưu Chấn đứng cạnh xe ngựa, đưa lưng về phía cửa điếm, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm người còn rất thưa thớt ở ngã tư đường, tấm lưng kia tiêu điều cô tịch, cả người đều bị bao phủ trong không khí ưu sầu.

Trong lòng Cận Liễu Liễu lại một lần nữa bị đè nặng, nhưng rõ ràng buổi sáng nàng chưa ăn cái gì. Trước khi trang điểm, Lưu thị từng kêu người mang một ít cháo lên cho nàng ăn qua, nhưng nàng chỉ ăn một miếng rồi buông xuống.

Đối với Cận Liễu Liễu mà nói, nàng lớn đến như vậy trừ bỏ thời điểm sinh bệnh, tình huống như thế này vẫn là lần đầu phát sinh.

“Chấn nhi, người đã chuẩn bị xong.” Lưu thị nhẹ nhàng gọi.

Cổ Vưu Chấn nghe vậy xoay người lại, nhìn về phía Cận Liễu Liễu đã trang điểm hoàn toàn khác, chỉ cảm thấy vừa quen thuộc lại xa lạ.

Cận Liễu Liễu thoạt nhìn diễm lệ hơn rất nhiều, có thể là do kiểu tóc cùng phấn son, trên người nàng sâu kín tràn ra một cổ khí mới mẽ, yêu diễm.

Nhưng cặp mắt kia giống như khóc, giống như oán, đôi mắt to trong suốt lại có vẻ vô cùng hồn nhiên. Yêu diễm cùng hồn nhiên ở trên người nàng đan xen lẫn nhau lại không làm cho người ta cảm thấy quái dị chút nào, chỉ cảm thấy xinh đẹp động lòng người làm cho người ta đui mù.

Cổ Vưu Chấn biết Cận Liễu Liễu xinh đẹp, nhưng nhìn thấy Cận Liễu Liễu trước mắt, tuy xinh đẹp nhưng lại có chút xa lạ, khiến hắn cảm thấy không giống thực.

Hắn há miệng thở dốc, nhưng không nói ra lời nào.

Vạn Chính nhìn hai người một chút, lắc lắc đầu, lớn tiếng nói: “Lên xe, xuất phát!”

Xe ngựa lảo đảo đi về phía nội thành, Vạn Chính ngồi một mình ở giữa xe, Cổ Vưu Chấn ngồi bên cạnh, Cận Liễu Liễu lại dựa vài vách xe, cúi đầu không nói.

Không khí trong xe ngựa cơ hồ muốn ngưng trệ, mỗi khi bánh xe chuyển một vòng, Cổ Vưu Chấn lại cảm thấy lòng mình như bị cứa thêm một đao.

Hắn nghĩ đến tương lai, nghĩ đến hai từ vĩnh viễn, nghĩ nhiều!

Hắn thậm chí nghĩ hiện tại mang theo Cận Liễu Liễu bỏ đi, bỏ lại tất cả mọi thứ.

Nhưng là hắn không thể, hắn không thể .

Trước khi lên xe ngựa, Vạn Chính nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, giống như là một chiếc gông xiềng, chặt chẽ cố định hắn lại: “Chấn nhi, ngẫm lại cha ngươi.”

Cổ Vưu Chấn bắt đầu an ủi bản thân, ít nhất bọn họ có thể bảo trụ tánh mạng.

Ít nhất ở cùng một chỗ với Lục hoàng tử kia, so với để cho Lê Tuyền mang theo Cận Liễu Liễu bỏ mạng nơi thiên nhai tốt hơn.

Ít nhất nàng còn lưu lại ở kinh thành. Về sau hắn có lẽ còn có thể gặp nàng một lần.

Chính là một mình nàng có thể được thoải mái ở chỗ Lục hoàng tử sao?

Tính cách nàng mơ hồ, có thể hay không sẽ bị người nơi đó khi dễ để rồi mỗi ngày khóc ở trong phòng.

Cho dù xe ngựa đi chậm, cũng dần dần sắp đến.

Vẫn cúi đầu không nói, Cận Liễu Liễu bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cổ Vưu Chấn một cái, nói: “Phu quân, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không ngu ngốc .”

Lục phủ ngũ tạng trong lòng Cổ Vưu Chấn trong nháy mắt nhão ra, đau triệt nội tâm. Hắn thân thủ giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Cận Liễu Liễu, ngoài mặt cười, nhưng nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

“Tayngươi đã lạnh thành như vậy, còn bảo người khác không cần lo lắng? Gia chỉ sợ vật nhỏ ngươi không biết suy nghĩ này, qua không được mấy ngày sẽ kêu cha gọi mẹ .”

“Phu quân mới phải cẩn thận, buổi tối khi ngủ đều giống A Bảo nhà chúng ta luôn đá chăn ra. Về sau ta không có ở đó, ngươi buổi tối cần phải mặc áo dày để ngủ, trăm ngàn đừng để cảm lạnh .”

“Gia khi nào thì đá chăn ? Ngươi nói bậy!” Cổ Vưu Chấn vẫn cười, nhưng là trong ánh mắt lại lóe ra đau khổ.

Cận Liễu Liễu không phục : “Ta nói đều là sự thật.”

Vạn Chính ngồi ở một bên nhìn hai người nói chuyện, trong lòng cư nhiên cũng cảm thấy buồn.

Hắn cũng từng có thời tuổi trẻ, cũng biết có một người âu yếm ở bên người là phúc đức nhân gian. Mà hắn cũng từng mất cơ hội ở cùng một chỗ với người yêu, khiến cho suốt đời hối hận.

Cho nên hiện tại, hắn hiểu được tất cả tâm tình cháu trai. Nhưng hiểu được thì cũng không để làm gì, hắn không thể để cháu trai lại tiếp tục như vậy.

“Phía trước chính là Tiêu Dao vương phủ.” Thanh âm Vạn Chính đột nhiên vang lên, hơn nữa vô cùng nghiêm túc.

Cổ Vưu Chấn cắn khớp hàm, không thèm nhắc lại, chỉ biết nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cận Liễu Liễu. Cận Liễu Liễu bị hắn nắm đau cũng không kêu, chỉ ngồi nhìn hắn.

Xe ngựa chậm rãi giảm tốc, cuối cùng ngừng lại.

Cổ Vưu Chấn đỡ Cận Liễu Liễu xuống xe ngựa, hai tay rốt cục cũng buông lỏng ra.

Cận Liễu Liễu cảm thấy bàn tay ấm nóng kia chợt rời đi, toàn thân rùng mình một cái. Tiếp theo, không thể nói rõ là vì sao, nước mắt của nàng bắt đầu đảo quanh hốc mắt.

Vạn Chính lại ho khan một tiếng thật mạnh, Cận Liễu Liễu ngừng nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía tòa tòa nhà lớn trước mặt. Đó là tòa nhà lớn nhất nàng từng thấy, hai bên đều cơ hồ không nhìn thấy đầu, đại môn rộng lớn, sơn đỏ tươi tỏa sáng. Trước cửa có hai con sư tử bằng đá vô cùng lớn, uy phong lẫm lẫm, giống hệt như thật.

Trước cửa có vô số binh lính võ trang đầy đủ, người người cầm trường thương trong tay, đứng thẳng.

Ngay bên trên đại môn rộng lớn, có một tấm biển lớn ánh vàng rực rỡ, phía trên viết bốn chữ to rồng bay phượng múa: Tiêu Dao vương phủ.

Nguyên lai Lục hoàng tử này bởi vì làm người phóng đãng không kềm chế được, Hoàng Thượng lại cũng không quản hắn, lúc trước phong đất cho hắn cũng từng phong hắn là Lương vương, nhưng hắn lại lắc đầu nói thẳng bất mãn, cố tình tự phong là Tiêu Dao vương, mà Hoàng Thượng cư nhiên cũng đáp ứng.

Vì thế ở Tây Bắc dân chúng đều gọi hắn là Tiêu Dao Vương gia, mà trong kinh thành quan to quý nhân cũng vì thói quen, và cũng vì kiêng kị thái tử không thích danh hiệu kia của hắn cho nên vẫn gọi là hắn Lục điện hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play