Vì thế đoàn người tiếp tục hướng kinh thành mà đi. Cửa ải cuối năm càng gần. Càng là đi về phía hướng bắc, trời lại càng giá rét .

Cổ Vưu Chấn cùng bọn Ngọc Trúc đều đã luyện qua công phu. Tuy rằng không thường xuyên ra ngoài, nhưng cũng không sợ vất vả. Chỉ khổ nhất là Cận Liễu Liễu, mỗi ngày bọc trong áo lạnh dày cộm, cả ngày ôm ấm lô trong lòng mới có thể vượt qua.

Nàng thuở nhỏ sinh trưởng ở GiangNam, vào mùa đông chỉ cần một tấm áo bông là có thể thoải mái đi qua. Nhưng hiện tại mỗi ngày đều mặc giống như một chú gấu nhỏ, cũng vẫn cảm thấy lạnh.

Một ngày đi được tới một thành lớn, sắc trời vẫn còn sớm. Cổ Vưu Chấn để một mình Cận Liễu Liễu ở khách sạn nghỉ ngơi, còn mình thì mang theo Ngọc Trúc đi ra ngoài một chút.

Thời điểm trở về hắn cầm theo một cái bọc to, trực tiếp ném vào trong lòng Cận Liễu Liễu.

“Phu quân? Đây là cái gì?”

Cổ Vưu Chấn vẻ mặt đắc ý, nháy mắt kêu nàng mở ra xem.

Cận Liễu Liễu vừa mở ra đã thấy, cư nhiên là một chiếc áo choàng lông xù tuyết trắng lớn. Từ dọc đường nàng đi ngang thị trấn trong thành, thấy một ít tiểu thư phu nhân nhà giàu đi ngang qua vì thế đã nói: “Áo choàng như thế nào lại làm thành bộ dáng như thế này, rất kỳ quái a.”

“Ngươi chưa thấy qua nên không biết, gia nói cho ngươi nghe, đây là làm từ da chồn bạc tốt nhất. Gia thấy ngươi mỗi ngày đều kêu lạnh, sợ ngươi đông lạnh chết trên đường, cho nên mua một chiếc cho ngươi mặc.”

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ. Nhưng kì thực cái áo choàng này tiêu tốn rất nhiều bạc. Ngay cả Ngọc Trúc có chút kinh ngạc. Thiếu gia lại hào phóng như vậy mua cho tam thiếu phu nhân áo choàng lông chồn bạc đắt tiền như vậy.

Cổ Vưu Chấn từ đêm gặp qua chuyện xấu hổ của Cận Liễu Liễu, khi đối mặt với nàng luôn cảm thấy có chút không tự nhiên. Dường như tay chân cử động đều không phải của mình. Dọc đường đi trong nội tâm cư nhiên sinh nhiều suy nghĩ, sợ Cận Liễu Liễu có cái gì đau đầu nhức óc .

Cận Liễu Liễu lần đầu tiên có quỳ thủy, không quá hai ngày cũng liền ngừng. Nàng vụng trộm giặt sạch nguyệt bố cùng tiết khố. Nhưng vào thời điểm ở trong phòng vẫn không tránh được bị Cổ Vưu Chấn thấy.

Khi quỳ thủy của nàng hết, bọn họ liền đi rất vội vàng. Bằng không, chỉ sợ Cổ Vưu Chấn đời cũng sẽ không nhìn thấy nguyệt bố hình dạng cổ quái này.

Cận Liễu Liễu dọc theo đường đi thấy không ít chuyện mới lạ ở trong khách điếm, quán trà cùng tửu lâu. Cũng nghe đến rất nhiều chuyện phố phường bát quái, nhưng thật ra cũng để ý hiểu được không ít chuyện.

Tỷ như nàng đã muốn biết, nguyên lai Cổ Vưu Chấn đối đãi nàng thật tốt. Sự kiện giống như chuyện nàng lôi kéo nhị Ngưu ca ra tường, nếu là gặp gỡ người hung hãn, chỉ sợ nàng đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết, càng đừng nói đến cái gì về nhà đoàn tụ cùng cha mẹ.

Nàng không phải đứa ngốc. Biết Cổ Vưu Chấn kỳ thật là người tốt. Thời gian này hắn nói cái gì, nàng liền ứng cái đó. Lại nhớ đến cha kêu nàng hồi báo đại ân đại đức của Cổ gia. Nàng cũng không biết có thể làm được cái gì, đành phải dùng nghe lời làm báo đáp.

Lúc này nhìn thấy áo choàng chồn bạc, nàng cũng không phải không thích. Chính là nghe thấy phải giết nhiều hồ ly mới có thể làm thành một tấm áo choàng. Trong lòng đầu tiên là sửng sốt một chút, mới nói: “Đây là làm từ da chồn bạc?”

Cổ Vưu Chấn đắc ý gật gật đầu: “Đương nhiên,tốn hết hơn mười tấm da, mới có thể làm được một chiếc như vậy. Hoàn hảo Trạc Dương là thành lớn, bằng không cũng không mua được.”

“Phải dùng hơn mười tấm da hồ ly bạc, nhiều như vậy? Kia không phải, rất đáng thương”. Nàng đang cầm áo choàng, có chút cảm thấy đáng thương cho lũ hồ ly bị lột da làm áo choàng.

Lại nghe Cổ Vưu Chấn hừ một tiếng thật mạnh: “Ngươi không hiếm lạ thì quên đi, gia mang đi ném! Hồ ly này cũng không phải gia đi đánh. Hiện tại đều đã làm thành áo choàng. Ngươi không mặc, nó cũng không quay về được !”

Hắn ngây ngốc đi mua chiếc áo choàng sang quý trở về cho nàng ủ ấm thân mình, không nghĩ tới lại bị xem thành một người tàn nhẫn. Nhất thời rất mất mặt, nắm áo choàng kia lên, định theo ngoài cửa sổ ném xuống.

Cận Liễu Liễu liều mạng nhỏ túm chặt tay hắn: “Không được ném!”

“Đây đều là làm từ da chồn bạc! Ngươi còn giữ làm cái gì?”

“Mặc kệ đây là làm từ cái gì, ta chỉ hiểu được đây là phu quân mua cho ta.” Ánh mắt nàng trong suốt, mang theo sự ôn nhu đặc hữu* của nữ nhi.

Cổ Vưu Chấn trên mặt ửng đỏ, nhẹ buông tay, áo choàng đã bị Cận Liễu Liễu ôm vào trong ngực.

Nàng vô cùng cao hứng mặc áo choàng vào, bởi vì trong phòng không có gương, vì thế lại hỏi: “Phu quân, như vậy đẹp mắt không?”

Nàng so với thời điểm mới tiến vào Cổ gia cao thêm không ít. Gần đây tuy rằng liên tục đi đường dài, nhưng bởi vì đều ở trong xe ngựa, nguyên bản màu da hơi nhộm nâu, lại ít tiếp xúc với ánh mặt trời cũng khôi phục vài phần trở nên trắng nõn.

Cổ Vưu Chấn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nở nụ cười mềm mại như hoa, đôi mắt to sáng ngời như mặt trăng, trong cánh môi hồng hồng lộ ra một hàm răng tinh tế, cuộn mình trong áo choàng tuyết trắng. Càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn thêm trắng noãn, không tự giác thốt lên nói: “Đẹp mắt.”

Nói vừa xong, thật ra Cận Liễu Liễu cảm thấy rất bình thường, chính hắn lại đỏ mặt lên.

Gần đây hắn cùng Cận Liễu Liễu sớm chiều ở chung, mỗi ngày ôm nàng đi vào giấc ngủ, lại không dám động thủ động cước đối với nàng. Vì sao nha?

Hắn chỉ cần nhìn đến Cận Liễu Liễu tươi cười thiên chân vô tà*, liền không hạ thủ được. Ngay cả chính hắn đều ở trong lòng thầm mắng: tiểu thiếp của chính mình! Gia như thế nào không dám động?

thiên chân vô tà*: hồn nhiên, trong sáng.

Cận Liễu Liễu lại không biết tâm sự trong bụng hắn, chỉ nghĩ bởi vì Cổ gia xảy ra biến cố, nên thiếu gia tính tình cũng mềm mỏng ba phần.

Suy nghĩ này của nàng, tuy rằng trưởng thành hơn xưa, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ với cảm tình nam nữ chưa hiểu hết, đối với Cổ Vưu Chấn cũng chỉ có kính sợ, mà không có thân cận cùng tâm tư khác.

Ngày hôm sau lúc bắt đầu đi, Cận Liễu Liễu mặc chiếc áo choàng chồn bạc kia, Cổ Vưu Chấn thấy chân tay nàng không tiếp tục bị co cóng, trong lòng rất đắc ý.

Lúc này đã đến rất gần kinh thành, phong cảnh trên đường so với GiangNamkhác nhau rất lớn. Bọn họ một đám người trẻ tuổi, mặc dù có việc lớn trong người, nhưng vẫn còn tâm tính thiếu niên, vẫn không quên dọc đường du lãm một phen.

Trên đường nhìn ngắm rất nhiều danh lam thắng cảnh, Cận Liễu Liễu so sánh một chút với những cuốn sách mình đã đọc qua, mới chính thức hiểu được đạo lý “Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường”.

Cổ Vưu Chấn tất nhiên là không cần nhiều lời, hắn tại trong viện kia sinh hoạt nhiều năm. Hiện tại đi ra ngoài du lãm núi sông, mới cảm thấy được trải qua nhân sinh, trước đây tựa hồ đều là sống uổng phí .

Hai chiếc xe ngựa lần lượt đi trên đường, Cận Liễu Liễu cảm thấy phơi nắng dưới ánh mặt trời rất tốt. Vì thế mở cửa kính xe ra, xa xa thấy đằng trước có một rừng rậm lớn, một trà quán mở ngay trước cửa vào rừng rậm.

“Phu quân, ngươi muốn uống trà không?” Nàng mở miệng hỏi.

“Uống trà? Ngươi khát sao? Chúng ta đi xuống ngồi một lát, mua một bình trà lên xe uống rồi lại đi.”

Cận Liễu Liễu lại lắc đầu nói: “Ta nghĩ đi phương tiện.”

Cổ Vưu Chấn lông mi lại dùng sức hướng lên trên, hơn nửa ngày mới hung hăng lớn tiếng nói: “Dừng xe! Gia muốn xuống xe uống trà!”

Xe ngựa dừng lại ở trước quán trà, trong quán thưa thớt không có nhiều khách nhân. Ngọc Trúc đi theo lão bản quán trà tìm lấy một ấm nước sôi, lấy ra lá trà bản thân mang theo, pha cho Cổ Vưu Chấn.

Cận Liễu Liễu đã sớm chạy đến đầu kia rừng rậm, thoải mái làm xong chuyện, lại chạy đến lấy nước rửa tay, cùng Cổ Vưu Chấn uống trà thư giãn.

Lão bản thấy Cận Liễu Liễu lớn lên xinh đẹp, liền nói với Cổ Vưu Chấn: “Vị quan nhân này, trong rừng đằng trước gần đây không được thái bình. Phu nhân ngươi xinh đẹp thế này, chỉ sợ sẽ có người nổi lên lòng xấu xa. Hiện tại đã gần cuối ngày, mặt trời đã muốn xuống núi, các ngươi không bằng chờ buổi sáng ngày mai hãy tiếp tục đi qua cánh rừng kia .”

Cổ Vưu Chấn hỏi: “Như thế nào lại không yên ổn? Chẳng lẽ là có sơn tặc?”

Lão bản nhanh chóng đè thấp thanh âm: “Xin nói nhỏ một chút. Sắp đến lễ mừng năm mới, trên núi nhóm đại vương này cũng muốn mừng lễ năm mới không phải sao? Các ngươi vừa thấy đã biết là nhà giàu, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn.”

“Qua cánh rừng này mất bao lâu?”

“Không lâu, các ngươi có xe ngựa, khoảng hai nén hương là đủ.”

“Ngọc Trúc, ngươi thấy thế nào?”

Ngọc Trúc nghĩ nghĩ nói: “Tất cả do thiếu gia làm chủ.”

“Qua này cánh rừng chính là Miên Tây trấn nơi này hẻo lánh, đi nông gia tá túc cũng chỉ sợ không ổn. Thời gian hai nén hương, chúng ta cẩn thận một chút, cũng sẽ trôi qua.”

” Vâng.”

Trả tiền trà xong, nói cảm tạ với lão bản, đoàn người tiếp tục lên đường.

Trong rừng tất cả đều là tùng bách, tuy là mùa đông nhưng vẫn xanh um tươi tốt. Khi có gió lạnh thổi qua, thật sự cảm thấy có chút đáng sợ.

Cổ Vưu Chấn đem Cận Liễu Liễu ôm vào trong ngực. Ngọc Trúc cũng ngồi lên chiếc xe này theo chân bọn họ cùng nhau đi. Mỗi người trong tay đều nắm trường kiếm, chỉ đợi khi có chuyện gì, có thể tùy cơ hành động.

Thời gian một nén nhang đi qua rất nhanh. Cận Liễu Liễu lui vào trong lòng Cổ Vưu Chấn, ngẩng đầu lên hỏi: “Phu quân, thật sự có sơn tặc sao?”

“Không biết.”

“Nếu thực sự có, ta rất muốn liếc mắt xem một cái, ngươi nói sơn tặc này đều lớn lên thành cái dạng gì a?”

“Không biết.”

Cận Liễu Liễu tiếp tục nói: “Ta xem sơn tặc nhất định là sinh ra cao lớn vạm vỡ, mặt có râu quai nón, người người hung thần ác sát , phu quân ngươi nói đúng không?”

“Không biết.” Cổ Vưu Chấn giọng điệu đã có chút không kiên nhẫn.

“Nga.” Cận Liễu Liễu cúi đầu, không dám hỏi tiếp.

Ngọc Trúc lại mỉm cười một chút: “Tam thiếu phu nhân, sơn tặc cũng không phải là cái gì thú vị. Chúng ta lặng lẽ đi qua chỗ này thôi, thật sự không muốn gặp phải phiền toái.”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy bên ngoài xe ngựa vang lên một trận tiếng kêu, một thanh âm hào sảng quát to: “Trong xe lão gia, phu nhân, thiếu gia, các tiểu thư nghe đây, gia là Hắc Phong trại, chúng ta không đả thương mạng người, chỉ cần các ngươi lưu lại tiền tài, liền tha các ngươi bình an đi qua!”

Cận Liễu Liễu sợ tới mức lập tức dúi đầu vào trong lòng Cổ Vưu Chấn, vừa nói Tào Tháo, thật đúng là Tào Tháo đến nha!

Cổ Vưu Chấn cũng là vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là đem Cận Liễu Liễu ôm chặt thêm một ít.

Thanh âm hào sảng kia hô lại ba lần, trong xe ngựa động tĩnh gì cũng không có, người nọ bắt đầu cất giọng mắng: ” Đại gia ngươi! Người trong xe là điếc hay là mù a? Nghe không thấy gia gia đang hỏi sao?”

Lại nghe bên cạnh một thanh âm thực trẻ tuổi cười hì hì, mở miệng: “Lưu lão tam, ngươi hẳn nên hỏi người ta điếc hay là câm điếc, không nói lời nào cùng người mù cũng không khác nhau là mấy a.”

Người kêu Lưu lão tam ngừng trong chốc lát, ngượng ngùng nở nụ cười : “Lão đại, ta lại kêu thêm một lần nữa .”

Lại nghe thanh âm trẻ tuổi kia nói: “Quên đi, vẫn là ta đến đi, nếu trong xe có đứa nhỏ, sợ sẽ bị ngươi dọa khóc.”

Một mặt nói xong, thanh âm trẻ tuổi lại nâng lên vài phần, hiển là trung khí mười phần: ” Bằng hữu trong xe, Hắc phong trại ta trong những ngày gần đây không dư dả lắm, tưởng hướng chư vị mượn chút ngân lượng. Nếu chư vị ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta đương nhiên sẽ không đả thương người. Nhưng nếu là chư vị không xứng, thủ hạ ta cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì.”

Cổ Vưu Chấn là thiếu niên tâm tính tự cao, hơn nữa võ công cao cường. Lúc này bị đối phương nói như vậy, trong lòng không phục, xốc mành xe ngựa lên nói: “Không xứng thì sao?”

Lão đại trẻ tuổi Hắc phong trại hiển là không dự đoán được người trong xe sẽ nói như vậy, không khỏi hít sâu một hơi.

Cận Liễu Liễu nghe thấy bọn họ nói chuyện, phi thường hiếu kỳ, xốc màn xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy mấy chục mãng hán cưỡi ngựa ngăn đường lại. Nổi bật là một nam tử trẻ tuổi sạch sẽ, nhã nhặn cưỡi trên một tuấn mã màu đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play