Cận Liễu Liễu cho dù
ngu độn như thế nào, nhưng cũng biết nói “Namnữ ái ân” bốn chữ là chỉ
chuyện gì, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng: “Này! Phi!
Phi! Ta còn tưởng rằng nhị thiếu phu nhân cho ta cái gì thứ tốt đâu!
Nguyên lai là cái không biết xấu hổ như vậy! Ngươi nhanh cầm nó mang đi! Mắc cỡ chết được! Mắc cỡ chết được!”
Vân thượng chế nhạo bộ dáng không một chút đứng đắn: “Tam thiếu phu nhân đang nói cái gì vậy?Namnữ
hoan ái, vốn là là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ngay cả Khổng phu tử
cũng nói: tú sắc khả cơm. Ngươi hiện nay cũng không phải là khuê nữ chưa lấy chồng, ngươi là tam thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của cổ
gia, hầu hạ phu quân của ngươi, chẳng lẽ còn là chuyện gì không biết cảm thấy thẹn sao?”
“Nguyên lai, nguyên lai, bọn họ nói , nói hầu hạ, chính là chỉ loại sự tình
này!” Cận Liễu Liễu bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng hiểu được tối hôm đó,
Cổ Vưu Chấn ở trên giường, kỳ thật muốn cùng nàng làm chuyện trên diễn
xuân đồ, khuôn mặt đã đỏ nháy mắt lại càng nóng rực lên.
Vân
Thượng Phi thấy nàng tâm thần không yên, ánh mắt dao động không ngừng,
tựa hồ là đang nhớ lại cái gì, mặt lại mang ý cười đánh giá nàng kỳ thật đang nhớ tới cái gì đó, bất giác có chút ghen tị.
“Tam thiếu phu nhân vì cái gì đột nhiên mặt đỏ đến vậy?” Hắn cố ý hỏi.
Cận Liễu Liễu vuốt hai gò má nóng bỏng, lắc đầu, xấu hổ đến nói không ra lời. Chuyện như vậy, làm sao có thể nói ra miệng đâu?
Nàng khi còn bé lớn lên ở nông thôn, tự nhiên cũng là nghe qua rất nhiều lời nói quê mùa, nhưng bởi vì cha nàng vẫn bệnh nặng, mẫu thân lại không
rảnh bận tâm nàng. Vì thế nàng đối với việc nam nữ, nghe được rất ít,
chưa hiểu hết, vẫn chỉ biết thoáng qua.
Đêm nay thấy được diễn
xuân đồ kia, thật giống như địa phương nhiều năm bị sương mù che phủ,
nay một chút sương tan đi, ánh sáng tràn ngập khắp nơi.
Nhưng nhị thiếu phu nhân, vì sao phải đưa cho nàng cái vật như vậy đâu? Chẳng lẽ
việc này, còn có cái bí quyết gì không đồng dạng như vậy sao?
A, đúng rồi. Kia đồ thượng nam nữ mỗi một phúc đều là bất đồng tư thế, khả năng khác nhau liền ở trong này đi.
Nhất thời bỗng tò mò đứng lên, nếu đã muốn khuy được một góc, nàng liền hy vọng có thể nhìn xem toàn cảnh.
Vân Thượng Phi không hổ là cao thủ hái hoa, chỉ nhìn thần sắc của nàng, cũng đã hiểu được nàng suy nghĩ cái gì.
Vì thế khóe miệng hơi cong lên, mang theo một chút tà khí mỉm cười, chậm
rãi đến gần nàng: “Dù sao tam thiếu phu nhân cũng đang tò mò, không
bằng, chúng ta cùng nhau đến xem cái này đến tột cùng?”
Cận Liễu Liễu lập tức lùi lại nói: “Thật không biết xấu hổ, ai muốn nhìn?”
Vân Thượng Phi đảo mắt, bỗng nghĩ ra một chủ ý, vì thế làm bộ như bỏ qua
chuyện đó đi ra chỗ thùng nước tắm thân thủ sờ soạng một phen: “Ai nha,
nước sắp nguội rồi, ngươi vẫn là tắm rửa thay quần áo trước đi.”
Cận Liễu Liễu nhớ đến Cổ Vưu Chấn cảnh cáo mỗi ngày phải tắm rửa thay quần
áo, trong lòng nhất thời rùng mình, nhanh chóng nói: “Mời ngươi đi ra
ngoài, ta muốn tắm rửa .”
Vân Thượng Phi nhìn như rất quy củ rời khỏi phòng , còn cẩn thận đóng cửa lại.
Cận Liễu Liễu không có nghi ngờ hắn, tay chân lanh lẹ cởi quần áo trên người, ngâm mình vào trong dục trũng (*).
(*) dục trũng: thùng nước tắm
Nước đã muốn không thể nào nóng , nàng nên tắm mau một chút, miễn cho nước
tắm lạnh hẳn, chính mình lại cảm lạnh. Vì thế, nàng cầm lấy khăn tắm
Tiểu Liên đã chuẩn bị trước, nhanh nhẹn lau qua toàn bộ cơ thể, sau đó
liền vắt khô khăn tắm, bước ra khỏi dục trũng, trần truồng đứng ở cạnh
dục trũng lau khô thân thể.
Không tốn nhiều công sức, bọt nước
trên người đã được lau khô, nàng nhìn trái nhìn phải, muốn tìm quần áo
để thay, lại không biết vừa rồi Tiểu Liên nói đem quần áo đặt đâu .
Cố gắng tìm lại lần nữa, bỗng nghe thấy thanh âm Vân Thượng Phi ở địa
phương rất gần vang lên: “Tam thiếu phu nhân, ngươi tìm xiêm y sao? Đều ở chỗ này đây, ta đã lấy đến cho ngươi rồi đây.”
Cận Liễu Liễu hoảng hốt, bởi vì rất kinh ngạc đều đã quên che chắn thân thể của chính mình: “Ngươi như thế nào ở trong này?”
Vân Thượng thản nhiên cười chế nhạo, tự đắc: “Trước khi tam thiếu phu nhân
ra khỏi dục trũng, ta đã ở trong này . Ta sợ ngươi tắm xong rồi, lại
không tìm thấy xiêm y, cho nên đặt biệt lấy đến cho ngươi thôi.”
Cận Liễu Liễu chân tay luống cuống, thẳng đến phát hiện Vân Thượng Phi đang dùng một đôi mắt phượng nhìn chòng chọc đánh giá toàn thân nàng từ trên xuống dưới, mới hét lên một tiếng, ôm lấy thân thể liền ngồi thụp
xuống, cuộn người lại thành một khối nho nhỏ.
Nhưng là đã sớm trễ , Vân Thượng Phi đã sớm đem nàng nghiệm hóa xong, xác nhận là mặt hàng thượng thừa.
Nhất là đối với cái thắt lưng tinh tế mềm mại kia cực kỳ vừa lòng, có thể
tưởng tượng nhỏ đến mức không đủ cho một tay hắn nắm, chẳng những đường
cong tuyệt đẹp, cái khó là màu da toàn thân đều đều mịn màng, không
giống đa số nữ nhân khác, màu da trên luôn đậm nhạt không đồng nhất.
Ngực nàng tuy còn nhỏ, nhưng nếu nghĩ đến tuổi của nàng, coi như là bình
thường. Chỉ cần chú ý bồi bổ, ăn được uống được, Vân Thượng Phi hắn cơ
hồ có thể kết luận, vài năm sau, Cận Liễu Liễu nhất định sẽ là một tuyệt đại giai nhân.
Quả nhiên hoa dại khắp nơi đều có, không thể xem thường tiểu giai nhân xuất thân hương dã này a.
Trong lòng hắn bỗng nổi lên một tia lo lắng, đến tột cùng là đợi cho vài năm
sau, nàng phương hoa chính mậu (*) mới đến hái, hay là hiện tại liền
động thủ đâu?
(*) phương hoa chính mậu: đơm hoa kết trái
Mặc kệ hắn nghĩ thế nào, hai chân hắn đã muốn tự phát tiêu sái đi đi về
phía Cận Liễu Liễu, đến khi đứng trước mặt nàng, hắn thân thủ nâng nàng
dậy, dùng một cái áo choàng mỏng khoác lên người nàng: “Đêm dài trời
lạnh, không mặc xiêm y cẩn thận, thực dễ dàng cảm lạnh .”
Cận Liễu Liễu hai tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy hai vạt áo choàng, cúi thấp mặt, không nhìn hắn.
Hắn lại vươn một ngón tay thon dài tế bạch giống như một miếng bạch ngọc
thượng đẳng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đưa mặt nàng nhìn thẳng vào
mình.
“Ta là thật tâm quan tâm ngươi, chẳng lẽ, ngươi nhìn không
ra?” Hắn thanh âm mị hoặc trầm thấp, như là một khối nam châm, dẫn dắt
Cận Liễu Liễu không thể phân tâm.
“Ta, ngượng ngùng thôi.” Nàng nói.
“Có cái gì ngượng ngùng ? Ta cũng không phải bắt buộc ngươi làm chuyện thẹn thùng gì, ta chỉ là sợ ngươi cảm lạnh, nghĩ muốn giúp ngươi mặc vào
xiêm y mà thôi. Đến đây, ta ôm ngươi ngồi vào trên giường, ta giúp ngươi mặc quần áo.”
Cận Liễu Liễu bị thanh âm cùng sóng mắt của hắn
làm cho choáng váng mơ hồ, không chút phản kháng bị hắn ôm đến bên
giường ngồi xuống, mặc hắn cởi cái áo choàng ra.
Nàng bỗng nhiên
khẩn trương đứng lên, trong đầu lại hồi tưởng khởi ngày đó Cổ Vưu Chấn
muốn làm như thế đối với nàng, vì thế chậm rãi muốn lui về phía sau.
Ai ngờ Vân Thượng Phi nhưng không có bất kỳ động tác gây rối nào với nàng, hắn chỉ là cầm tiết khố của nàng đến, động tác mềm nhẹ vì nàng mặc vào, thời điểm hai tay rời đi, lại làm như có ý vô tình dùng đầu ngón tay
như có như không lướt qua hai chân của nàng,.
Tiếp theo, hắn lại
rất tự nhiên, mặc cái yếm vào cho nàng, vì nàng nhẹ buộc dây lưng phía
sau lưng, tiếp theo là mu bàn tay lại nhẹ nhàng lướt qua phía sau lưng
của nàng, lại làm cho nàng run rẩy không thôi.
Cận Liễu Liễu
không biết những động tác đó của hắn là cố ý, chỉ nói là vì nàng mặc
quần áo có khi không cẩn thận đụng tới mà thôi. Nàng còn vì mình mạc
danh kỳ diệu run rẩy cảm thấy kỳ quái.
Hai tay Vân Thượng Phi
dường như mang theo ma lực bình thường, rất nhanh mặc cho nàng xiêm y
toàn thân, bởi vì cũng sắp buồn ngủ , cho nên cũng không mặc trung y.
Hắn nhìn Cận Liễu Liễu si ngốc túy túy, cười càng thêm tà mị: “Tam thiếu phu nhân, xiêm y đã mặc xong.”
Cận Liễu Liễu cả kinh: “Nga, đa tạ ngươi .”
“Ta hầu hạ , có tốt không? Tam thiếu phu nhân cảm thấy thoải mái hay không thoải mái?”
Nàng thành thật nói: “Ta cảm thấy rất kỳ quái, trên làn da cảm thấy ngứa nhè nhẹ .”
Vân Thượng Phi trong mắt hiện lên một chút thần sắc đắc ý: “Đây là ta mới
chỉ là lướt qua công phu đơn giản nhất, thử tam thiếu phu nhân một chút
thôi, thế mà tam thiếu phu nhân đã có nhiều cảm giác như vậy. Ngươi nói
sau này, ngươi còn có thể coi khinh nam nữ thuật sao?”
Cận Liễu Liễu đối với điều này trở nên nghi hoặc khó hiểu : “Namnữ thuật? Ngươi chỉ là ở giúp ta mặc quần áo a.”
“Namnữ thuật thượng thừa, vô luận nói chuyện, vẻ mặt, động tác, cho dù là một
ánh mắt, đều có thể là vũ khí lợi hại mê vô hình. Tam thiếu phu nhân nếu bái ta làm thầy, ta tự nhiên nguyện ý dốc túi truyền thụ, ngươi chỉ cần có thể học được một nửa chân truyền của ta, đừng nói cái phu quân giả
bệnh kia của ngươi, bất kỳ nam nhân nào trên đời, đều có thể bị ngươi
nắm trong tay. Ngươi nói, những ngày sau này của ngươi, còn sợ có ai dám khi dễ ngươi đâu?”
Cận Liễu Liễu nghe không lắm rõ ràng, nhưng
cái câu “Giả bệnh phu quân”, nàng lại nghe rõ ràng, không khỏi giật
mình: “Ngươi như thế nào biết được phu quân hắn là giả bệnh ?”
Vân Thượng Phi cười thần bí: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình
đừng làm. Ta đi vào trong viện của hắn tìm hiểu một phen, liền phát giác có điều kỳ lạ. Một thiếu gia dưỡng bệnh mà thôi, làm cái gì lại có
nhiều thân vệ gác sân như vậy. Vì thế, ta liền tìm tòi đến tột cùng. Rồi mới phát hiện hắn nguyên lai là giả bệnh đã nhiều năm, bị nhốt trong
viện đã lâu, trách không được tính tình lại cổ quái như vậy . Muốn ngươi mỗi ngày hầu hạ hắn, thật ủy khuất ngươi .”
Hắn một mặt nói
chuyện, một mặt thân thủ cầm hai tay Cận Liễu Liễu lại có thêm vết
thương mới: “Cái tay này, tốt nhất không được dính nước.”
Hắn lại lấy ra cái bình sứ nhỏ hôm trước, bôi thuốc lên hai tay cho nàng, tiếp
theo lại đưa ra một mảnh vải sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước, bược vết
thương cho nàng.
“Đau không?”
Nàng lắc đầu, cười thiên
chân vô tà (*) : “Lúc đầu cũng đau , nhưng là nhiều vết thương quá chồng lên nhau, cũng liền không cảm thấy là đau như thế nào nữa.”
(*) thiên chân vô tà: ngây thơ
Vân Thượng Phi than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ nếu khuê nữ này sinh ra ở nhà đại phú, sẽ không phải chịu nhiều bắt nạt như vậy.
“Ngươi có muốn không phải chịu đau đớn như thế này nữa không?”
“Đương nhiên là muốn .”
“Vậy ngươi liền làm theo lời ta nói đi, bái ta làm thầy, học tập nam nữ
thuật, sau đó mê hoặc con mèo giả bệnh kia, ngươi bảo hắn làm cái gì,
hắn liền đáp ứng cái gì. Có hắn làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi nếu có thể
mỗi ngày ngủ lại chỗ hắn, vậy Lý Thị kia cho dù có hung hãn, cũng không
làm gì được cho ngươi .”
Hắn vốn là muốn nói không những hưu Lý
Thị, phù Cận Liễu Liễu lên làm chính thất cũng không phải không thể nào. Nhưng là nghĩ đến quan hệ sâu xa giữa Cổ gia và Lý gia, chỉ sợ sẽ
không dễ dàng như vậy.
Cũng may Cận Liễu Liễu thiên chân vô tà,
không có dã tâm, chỉ cần có thể bảo vệ nàng bình an trưởng thành từ một
gốc cây trở thành một bông hoa động lòng người, những cái khác cũng
không quan trọng .
Cận Liễu Liễu thấy hắn nói hợp tình hợp lý, nhất thời cũng hiểu ra.
Nàng tuy rằng không biết cái gì là việc nam nữ, nhưng là lại biết chính mình đã gả lại đây, phải vì Cổ gia kéo dài hương khói , mà muốn kéo dài
hương khói, nên là phải làm những động tác cổ quái trên diễn xuân đồ kia đi.
Dù sao sớm muộn cũng đều là phải làm, không bằng liền cùng
Vân Thượng Phi học cho giỏi . Nàng hiện tại đã nhận định Vân Thượng Phi
tuyệt đối không là người xấu, tại Cổ gia cơ khổ vô y, hắn giống như là
cứu tinh của mình, nào có đạo lý không tin hắn?
Vì thế, nàng lúc
này liền đáp ứng, ước định về sau Vân Thượng Phi buổi tối sẽ đến dạy
nàng nam nữ thuật, nhưng là cũng không gọi hắn là sư phó, về phần bái
hắn làm thầy, chính là nói mà thôi.
Hắn muốn nàng gọi hắn là
thượng phi, mà hắn, bởi vì nàng thuận theo như là một con dê non trắng
noãn, một đôi mắt to ôn nhuận dễ thân, lại là ngây thơ , rõ ràng đã gọi
nàng là “Tiểu dương nhi” .
Thời gian đã không còn sớm, hắn hầu hạ Cận Liễu Liễu ngủ say, lại vì nàng nhẹ nhàng xoa bóp hai chân đau nhức, đến tận khi nàng cả người run rẩy, mềm mại như nê bàn, mới ngừng tay,
chờ trong lúc nàng đang ngủ, lại nghênh ngang mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT