Đi được một đoạn đường không dài lắm, tôi bắt đầu mệt mỏi, cắn chặt môi ngăn mình không được ngủ, cố gắng kiên
trì, đột nhiên thấy phía trước có nhiều ánh lửa, nghe cả tiếng chó sủa,
có tiếng người ồn ào, tôi kinh ngạc, một đám người đến trước mặt, có
chừng hai ba mươi người cầm cây đuốc đi tới.
Nam Cung Vân tỉnh dậy cố gắng ngồi thẳng lên, tay đặt ở chuôi kiếm.
Đám người bước tới trước mặt chúng tôi
cũng vô cùng ngạc nhiên, một người bước ra hỏi: “Có phải hai vị vừa gặp
bầy sối hoang đúng không?”
Nam Cung Vân cảnh giác nhìn bọn họ nhưng
không trả lời, haizz, tên Nam Cung Vân lúc nào cũng xấu tính như vậy!
Người ta rất có ý tốt hỏi thăm thì mình cũng phải trả lời một tiếng chứ, thật là vô duyên! Vì thế tôi ở sau nhô đầu ra nói: “Đúng vậy.”
Người kia nở nụ cười, nói: “Tối nay chủ
nhân chúng tôi nghe tiếng bầy sói hoang kêu rất khác thường, sợ rằng có
người bị bầy sói tấn công, cho nên yêu cầu chúng tôi tới đây đón, nếu
hai vị không chê thì ở lại chỗ chúng tôi nghỉ tạm, bầy sói này vẫn chưa
bỏ đi hẳn đâu! Trên người hai vị vẫn còn mùi máu, chỉ sợ…”
Còn có bầy sói! Tôi vừa nghe thấy tay
chân đã mềm nhũn, nếu tôi và Nam Cung Vân còn gặp sói tiếp chỉ e rằng
đành phải làm mồi cho chúng mà thôi. Thấy vẻ mặt người kia nhiệt tình
chân thật, nghĩ họ nói nghỉ tạm một đêm cũng được, hơn nữa Nam Cung Vân
lại đang bị thương nặng, tôi lặng lẽ kéo kéo tay áo Nam Cung Vân, thì
thầm: “Chúng ta nghỉ tạm một đêm nhé, tôi sắp không chịu được nữa rồi,
tôi sắp chết cóng rồi.”
Nam Cung Vân ngoảnh lại nhìn tôi, nhíu mày, rồi quay lại cao giọng nói; “Đa tạ ý tốt các hạ, không biết các hạ là…”
Người kia vội nói: “Tại hạ là Phùng Phú,
là tổng quản của Vọng mai sơn trang, sơn trang chúng tôi ở ngay phía
trước không xa lắm, chủ nhân của chúng tôi trước nay đều rất hiếu khách, xin hai vị cứ yên tâm.”
Nam Cung Vân vẫn còn do dự, tôi thì muốn
đi theo họ, liền dùng ám hiệu với Nam Cung Vân, ý là nhóm người này
khống giống người xấu, huống hồ chúng ta ở bên ngoài cũng không an toàn.
“Vậy làm phiền các hạ nhiều.” Nam Cung Vân ôm quyền nói.
Tổng quản Phùng Phú cũng đáp lễ, không
nói nhiều lời dẫn chúng tôi đến sơn trang, dọc đường đi mùi khói thơm
càng lúc càng đậm làm nức lòng người, đi chưa được bao xa đã đến một
trang viên nằm dưới chân núi, bóng đêm mờ mờ không rõ là sơn trang này
rộng lớn bao nhiêu, nhìn phong thái cổng vào, đây không thể là một trang viện nhỏ được.
Vào trang viện, mọi người tản đi giao Ngự Phong cho hạ nhân, còn Phùng Phú dẫn chúng tôi vào phòng khách nghỉ
ngơi, cũng không nói là đi gặp trang chủ, tôi nghĩ thầm, cũng không
trách họ được, cho dù người ta có hiếu khách đến đâu thì bây giờ cũng đã quá muộn rồi, phái người sắp xếp cho chúng tôi hai phòng, cho người
tiếp đón chúng tôi thế là cũng quá tốt rồi.
Dọc đường đi qua hành lang rồi qua một
cầu nhỏ, đi bảy tám vòng mới tời phòng khách, tôi líu cả lưỡi, ở thời
đại này có ông chủ thật sự là sống quá hưởng thụ! Biệt viện của Vương
gia Dịch Phàm cũng đã rộng lắm rồi, nhưng không ngờ cái gì Vọng mai sơn
trang này còn rộng lớn hơn rất nhiều. Haizz! Xa xỉ quá! Nơi chúng tôi
sắp nghỉ tạm khoảng hơn tám trăm mét vuông có thể cả một gia đình sống
còn được. Thật không thể so sánh!
Phùng Phú sau khi sắp xếp xong đã rời đi, tôi và Nam Cung Vân ở phòng khách, nhìn phòng khách được chuẩn bị đầy
đủ chu đáo, có thể nhận ra trang chủ là người rất hay tiếp đón khách.
Quần áo mới, thùng nước tắm rửa, lại cả người hầu hạ nữa! Trang chủ này
đúng tiêu tiền như nước mà!
Tôi bảo tiểu nha hoàn ra ngoài, còn lại
để mình tự làm, không nên làm phiền họ quá nhiều, để người ta hầu hạ thì thật không biết xấu hổ. Tự mình tắm rửa giặt giũ, sau đó đi xem Nam
Cung Vân thế nào rồi.
Đẩy cửa bước vào thấy Nam Cung Vân đang
ngồi trên giường tự mình bôi thuốc vào vết thương trên ngực, vết thương
bị sói cào nhìn vô cùng thảm! Thấy miệng vết thương lở loét, chân tôi
run lẩy bẩy, tôi bước vội đến cướp lấy bình thuốc trên tay Nam Cung Vân, nhẹ nhàng bôi lên vêt thương, lúc ngẩng lên thấy mặt Nam Cung Vân đỏ
bừng. Haizz! Đồng chí này sao lúc nào cũng xấu hổ như vậy chứ? Sao lúc
tôi nhìn anh ta trần trụi lấy tuyết lau người thì anh ta lại chẳng đỏ
mặt nhỉ? Còn hiện giờ thì trên mặt đã đỏ đến mang tai rồi. Cái tên này
sau khi bị thương da mặt lại mỏng thế không biết?
Tôi rất vô tư giúp Nam Cung Vân bôi
thuốc, nhưng khi thấy Nam Cung Vân mặt cứ đỏ lựng lên như vậy làm tôi
cũng ngại đỏ cả mặt lên, thầm mắng mình, Trương Tĩnh Chi, mày đỏ mặt cái gì!
Nhất thời cả hai người không biết nên nói gì với nhau.
“Anh đã từng nghe nói đến Vọng mai sơn trang này chưa?” Tôi hỏi.
Nam Cung Vân lắc đầu, “Chưa từng nghe qua, trước kia cũng từng đi qua đây nhưng cũng không nghe nói đến Vọng mai sơn trang.”
Hừ! Vậy sao tự nhiên lại mọc ra một Vọng
mai sơn trang ở đây nhỉ? Tôi hơi sợ hãi, những chuyện ma quỷ ở phim ảnh
bắt đầu hiện lên trong đầu, nửa đêm, tại nơi hoang vu, người chết…
“Có phải là nơi ở của ma quỷ không?” Giọng tôi run run.
Tôi đỏ bừng mặt, tôi là thanh niên cộng sản ở thế kỷ hai mốt! Tôi mà sợ ma? Chuyện cười! Nhưng lại không dám mạnh mồm nói dối.
“Tối nay tôi và anh ngủ chung.” Tôi nói.
Nam Cung Vân cười thành tiếng, thấy tôi
tức giận, nín cười, nói: “Vậy ta sẽ nói với họ chúng ta là huynh muội,
buổi tối ngủ cùng một phòng, được không?”
“Mặc kệ! Ai cho anh nói chúng ta là huynh muội! Như vậy là nói dối với chủ nhà, chúng ta không nên làm vậy đúng
không? Cái gì mà huynh muội! Người ta nhìn là biết nói dối rồi, sẽ khiến họ nghĩ khác, tưởng rằng chúng ta cùng nhau bỏ trốn! Thôi cứ nói thẳng
ra chúng ta là vợ chồng đi! Như thế còn đáng tin hơn.”
Nam Cung Vân giật mình, nhìn chằm chằm
vào tôi, tôi phát hiện ra có vẻ trong câu nói của mình hình như hơi
không phù hợp, xong rồi! Sai trong lời nói, sai trong ngôn ngữ rồi! Như
thế nào gọi là danh nghĩa vợ chồng? Thấy thái độ của Nam Cung Vân là
biết anh ta hiểu sai, tôi trừng mắt nhìn Nam Cung Vân, nói: “Đừng có
nghĩ lung tung! Dù sao tối nay tôi cũng vẫn ngủ ở đây, anh nếu không
ngồi ngủ thì nằm ngủ dưới đất đi! Khi trời sáng tôi sẽ quay về phòng
tôi!” Nói xong chẳng ngại ngần trèo lên giường, đắp chăn ngủ.
Nằm cả buổi cũng không thấy Nam Cung Vân
có động tĩnh, tôi mở mắt ra nhìn trộm, Nam Cung Vân đã tĩnh tọa trên
giường. Tôi yên tâm nhắm mắt ngủ.
Cảm giác ngủ được một giấc dài, mở mắt ra thấy trời đã sáng, Nam Cung Vân vẫn ngồi đầu giường, thấy tôi tỉnh dậy
liền cười, tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, sao đồng chí này lại nở nụ
cười đáng yêu như vậy chứ? Chẳng lẽ không còn là một thích khách Nam
Cung Vân lạnh lùng nữa hay sao? Chẳng lẽ một chưởng của Trầm Triệu Thiên đã phá hủy đầu óc của anh ta rồi?
Nhỏm dậy nhìn ra bên ngoài, phòng vẫn
thế, không có gì thay đổi, xem ra không có ma quỷ biến hóa gì! Tôi yên
tâm nằm xuống định ngủ thêm một giấc nữa.
“Lúc muội ngủ sao lại chảy nước miếng?” Nam Cung Vân hỏi.
Nam Cung Vân ngăn lại, “Đừng trốn nữa, vừa rồi có người đến báo, chủ nhân nơi này muốn gặp chúng ta, chúng ta đi xem đó là ai.”
Tôi nhảy từ trên giường xuống, tôi cũng
muốn gặp tên tiêu tiền như nước này là ai, rồi hỏi Nam Cung Vân vết
thương thế nào, Nam Cung Vân chỉ cười nói không sao, tôi vẫn còn lo lắng liền ép Nam Cung Vân ăn thêm một viên Ngưng hương hoàn, nhìn Nam Cung
Vân vừa ăn vừa tỏ ra đau lòng, thuốc này thật sự quý đến vậy sao?
Rửa mặt qua loa, tôi đi cùng nam Cung Vân ra ngoài, ngoài cửa đã có một thị nữ đứng chờ dẫn chúng tôi đi gặp trang chủ.
Trời đã sáng nên tôi nhìn rõ trang viện
này, đúng là trang chủ ở đây thật sự có rất nhiều tiền, cứ nhìn kiến
trúc trang viện là đoán ra ngay, kiến trúc rất nhiều, rất tinh xảo,
không giống như trang viện của phương Bắc, nếu không phải nơi này một
màu tuyết trắng, tôi còn nghĩ mình đang ở vùng sông nước Giang Nam.
Nam Cung Vân đã đổi sang khuôn mặt lạnh lùng làm tôi nghi ngờ khuôn mặt tươi cười buổi sáng của Nam Cung Vân là ảo giác.
Theo thị nữ bước vào một sảnh nhỏ, chưa
bước đến cửa đã thấy một người nam giới mặc trang phục màu trắng đứng
quay lưng lại, nghe tiếng chúng tôi bước vào liền xoay người lại, miệng
cười rất tươi, tôi thấy mà choáng váng đầu óc! Trời! Trên đời thật sự có người đàn ông như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT