“Trà Lí Hàn! Ngươi có ý gì?” Tiêu Nghệ Kỳ từ trên ghế nhảy dựng lên, rống lớn một tiếng.

“Cái gì có ý tứ gì? Kỳ Vương cần gì kích động như vậy chứ?” Trà Lí Hàn trấn định mà nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Nghệ Kỳ động tác tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.

Chính là sắc mặt của Tiêu Nghệ Kỳ càng ngày càng đen, quát: “Tại sao không chịu xuất binh? Phụ vương của ngươi đã đáp ứng chúng ta rồi kia mà!”

“Vương gia, lời này…” Trà Lí Hàn nhìn Tiêu Nghệ Kỳ sắc mặt ảm đạm, nói: “Vậy xin mời Vương gia đi hỏi mượn binh lực của phụ vương ta đi.”

“Ngươi… Ngươi…” Tiêu Nghệ Kỳ tức giận vô cùng, mắt cũng trợn trắng lên.

“Ta cái gì?” Trà Lí Hàn cười, cười đến trấn định, không hề mất bình tĩnh, nhưng lại cảm giác được chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài.

“Được! Ta đi tìm phụ vương của ngươi!” Tiêu Nghệ Kỳ đè xuống cơn tức giận của chính mình đẩy cửa đi ra ngoài.

Vân Hinh bưng trà đi ra, nhìn Trà Lí Hàn, nói: “Được rồi, vương tử không cần giả bộ nữa, giả bộ như vậy, Vân Hinh cảm thấy được ngươi thật đáng sợ đó!” Vân Hinh đem trà đặt ở trước mặt Trà Lí Hàn, cười, cười đến ngọt ngào, cũng rất đẹp.

Trà Lí Hàn lập tức cười to, nói: “Ta cũng không muốn như vậy, Lâm Lĩnh nói rất đúng, tính tình của tên Tiêu Nghệ Kỳ này rất nóng nảy chỉ cần kích một chút liền làm sai sự tình, ha ha, quả nhiên.”

“Đương nhiên rồi, kỳ thật Lâm Lĩnh rất thông minh.” Vân Hinh giả bộ như một lão nhân gia đang nói chuyện, còn vuốt ve cằm của chính mình, bộ dáng thực sự giống như một lão nhân.

“Uh, được rồi, đưa cái hộp kia ra đây, xem thử trong hai túi tiền kia Lâm Lĩnh viết cái gì.” Trà Lí Hàn nói với Vân Hinh. Cuộc sống vợ chồng của bọn họ rất hòa hợp, cơ hồ mọi người đều cho rằng bọn họ vốn rất là hạnh phúc, chính xác, Trà Lí Hàn cũng hiểu được chính mình lấy được Vân Hinh là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Nàng cũng không hiểu chuyện, cũng không hề yếu ớt, nàng không thành thục, nếu không phải nói rằng nàng không có não. Nàng cũng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng lại chưa bao giờ bởi vì những chuyện vụn vặt mà cùng Trà Lí Hàn đối chọi đến ngươi chết ta sống. Nàng vốn là một thê tử tốt, Trà Lí Hàn cảm giác được đây chính là một điều hạnh phúc, mặc dù Trà Lí Hàn biết chính mình cũng thích Lâm Lĩnh, nhưng mà hắn cảm giác được, Vân Hinh lại là một người bầu bạn bên cạnh rất tốt.

“Được.” Vân Hinh đi vào nội các.

Lúc Lâm Lĩnh bị trói đến ngày thứ ba, Trà Lí Hàn lại đi nhìn hắn một lúc, Lâm Lĩnh đưa cho Trà Lí Hàn một cái hộp, bên trong chỉ có hai túi tiền, Lâm Lĩnh nói, Trà Lí Hàn cứ dựa theo những gì bên trong mà làm.

Túi tiền thứ nhất, Lâm Lĩnh viết:

Mấy ngày nay, Tiêu Nghệ Kỳ nhất định tới tìm ngươi yêu cầu hợp tác, nếu ngươi không đáp ứng, hắn nhất định sẽ đi tìm phụ vương ngươi, xin vương tử không cần phải đáp ứng!

Túi tiền thứ hai…

Vân Hinh mở ra túi tiền thứ hai, từ bên trong lấy ra một tờ giấy.

Trên giấy viết:

Đi tìm An Tả Gian.

Chỉ có năm chữ này, Trà Lí Hàn không hiểu rõ lắm, nhưng mà vẫn cứ làm theo.

“Cốc… cốc…” Trà Lí Hàn gõ cửa phòng An Tả Gian.

“Vào đi.” An Tả Gian thảnh thơi mà ngồi ở trên ghế, nhìn Trà Lí Hàn bước vào cửa, cũng không có hành lễ, nói: “Ta biết hôm nay vương tử sẽ đến, cho nên đặc biệt ở chỗ này chờ.” An Tả Gian chọn mi.

“Oh? Ngươi làm sao mà biết được?” Trà Lí Hàn khiêu khích mà nhìn An Tả Gian, trong lòng lại không hiểu được vì sao Lâm Lĩnh bảo mình phải đến đây tìm hắn.

Trà Lí Hàn ngồi xuống, hắn cũng không để ý đến chuyện An Tả Gian vô lễ.

“Là Di Phi cho ngươi tới.” An Tả Gian trấn định mà uống trà.

“Ngươi như thế nào cái gì đều biết?” Trà Lí Hàn bắt đầu bối rối tay chân, An Tả Gian này không khỏi có điểm khủng bố đi?

“Ha hả, bởi vì, trên đường đến đây Di Phi đã đoán được thân phận của ta rồi, cái này ta cũng hiểu được, ha hả, Di Phi quả nhiên lợi hại, công phu quan sát sắc mặt rất tốt.” An Tả Gian chọn mi, tiếp tục nói: “Được rồi, mọi người đều nói thẳng đi, không cần vòng vo nữa, ta là người do Hoàng Thượng phái tới, căn bản không phải là thủ hạ của Kỳ Vương, nhưng mà ta lại là trưởng tử của An Vương, bất quá, ta làm như vậy cũng là muốn thay cha ta chuộc tội, được rồi, ta đã nói rõ thân phận của mình cho ngươi biết, vương tử còn nghi vấn gì nữa hay không?”

“Không… Đã không có.” Trà Lí Hàn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, cảm thấy hai người này như thế nào đều giống nhau, một người tại nơi thâm cung nội viện chưa từng rời khỏi cung, từ một thái giám biến thành phi tử, nhưng lại có thể không thay đổi sắc mặt mà nhìn ra được nội tâm của những người xung quanh, nhìn ra họ sắm vai gì. Một người còn lại là thế tử trong phủ Vương gia, đồng dạng cũng chưa từng ra khỏi đại môn, nhưng lại có thể đoán ra suy nghĩ của mọi người, trong lòng Trà Lí Hàn thầm than chính mình thật tầm thường, nhưng rất nhanh lại từ trong đống suy nghĩ của mình mà tỉnh táo lại, nói: “Vậy… thế tử có ý gì?”

“Cùng ngươi đi tìm kì vương, sau đó đến gặp phụ vương của ngươi” An Tả Gian nói ra câu này.

“Cái gì? Ý gì?” Trà Lí Hàn bị những lời nói này làm cho hồ đồ rồi.

“Vương tử đi theo ta là được, tóm lại, ta nghĩ, trận chiến tranh này nhất định là cha của ta thua.” An Tả Gian mỉm cười, không biết đây là thay phụ thân thở dài mà tươi cười, hay là cao hứng mà tươi cười, làm cho Trà Lí Hàn mao cốt tủng nhiên.

“Được rồi.” Trà Lí Hàn đáp ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play