Sau khi chấm dứt, Đường Nhạc dần dần khôi phục lại thanh tỉnh, y nhìn thấy thân thể Tô Trữ Xuyên dưới thân mình tràn ngập vết thương xanh tím, giữa hai chân không thể khép lại là huyệt khẩu yếu ớt đã bị xé rách, đột nhiên trong đầu có cảm giác vô cùng kinh hoảng.
Quả thực không có cách nào tin được, chính mình lại tra tấn thiếu niên thành cái dạng này.
“Trữ Xuyên….? Trữ Xuyên?”
Cơ thể tràn đầy vết thương dọa người kia làm Đường Nhạc vô cùng lo lắng, y gọi hai tiếng cũng không có trả lời, nhưng khi cúi người xuống xem xét lại phát hiện hai mắt Tô Trữ Xuyên vẫn còn trợn tròn.
Cặp mắt đen tuyền ôn nhuận, trống rỗng nhìn lên trần nhà, nhưng không còn cảm xúc nào bên trong.
Qua một lúc thật lâu, hắn rốt cuộc hơi quay đầu nhìn Đường Nhạc, giọng nói khàn khàn: “Thái tử, ngươi…. buông tha ta đi.”
“Ta đã nói rồi, không được.” Những từ này cơ hồ thoát ra từ kẽ răng Đường Nhạc. Lúc này y chỉ cảm thấy trái tim mình bị đánh vỡ tan.
Tô Trữ Xuyên không nói gì nữa, chỉ im lặng liếc mắt nhìn Đường Nhạc một cái, sau đó lẳng lặng đem ánh mắt dời đi.
Ánh mắt hắn, trống rỗng, cũng không có chút gợn sóng sợ hãi, chính là loại trống rỗng này so với bất kỳ loại phẫn nộ nào lại càng đáng sợ hơn. Tràn ngập tuyệt vọng, cũng như không còn quan tâm tới bất kỳ thứ gì nữa.
Đường Nhạc cao cao tại thượng, từ khi sinh ra tới bây giờ không hề băn khoăn điều gì, cũng chưa bao giờ có cảm giác bất an như lúc này.
Đó là một loại cảm giác, cho dù y dùng sức mạnh giữ người này lại, cũng không thể loại bỏ được cảm giác sợ hãi.
Đường Nhạc đột ngột vươn tay, đem mặt Tô Trữ Xuyên xoay lại, để đôi mắt đen kịt của hắn nhìn thẳng mình.
“Ngươi hãy nghe cho kỹ.” Giọng nói y trầm thấp khàn khàn: “Ta nói không được chính là không được. Ta không muốn nói những lời này, nhưng có lẽ ngươi không biết những việc ta có thể làm. Ta sẽ không đối với ngươi như vậy, nhưng mà trong lòng ngươi phải hiểu rõ, ta có thể làm ngươi hối hận tột cùng.”
Đường Nhạc thực sự không muốn nhìn vào mắt Tô Trữ Xuyên, đây là thời điểm đáng khinh bỉ và xấu xa nhất trong cuộc đời y.
Chính là y không còn sự lựa chọn nào khác, y phải làm như vậy, nếu không sẽ không có cách nào đem thiếu niên đã hoàn toàn tuyệt vọng này cột chặt bên người.
Không còn phương pháp.
Trong khoảnh khắc, Tô Trữ Xuyên nhìn thấy Đường Nhạc, giống như trong khoảnh khắc không thể tin được những điều tai mình nghe thấy.
Đường Nhạc cũng không nói thẳng ra, nhưng mà hắn làm sao lại không hiểu kia có ý tứ gì.
Một giây này, hắn đột nhiên nhớ tới lời mẫu thân nói trước đó không lâu, làm như vậy sau này hắn chỉ có thể lâm vào bị động. Khi đó hắn cương quyết nói sẽ không có, chính là hiện giờ nhớ tới lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Đường Nhạc cũng không chờ Tô Trữ Xuyên trả lời, quả thật cũng không quan trọng.
Y xuống giường cầm lấy quần áo bị vất tán loạn trên mặt đất, chầm chậm bắt đầu mặc vào, mãi đến khi xong hết chuẩn bị đi ra phòng khách thì nghe thấy tiếng thiếu niên nhỏ giọng, khẽ gọi một tiếng: “Thái tử….”
Đường Nhạc ngừng bước, đưa lưng về phía giường cũng không xoay người lại, chính là vẫn típ tục chờ đợi hồi âm.
Tô Trữ Xuyên cố sức cử động cơ thể, sau đó run rẩybước xuống giường, từng bước, từng bước tiến về phía Đường Nhạc.
Vết thương trên đùi, còn có đại phương khó nói kia truyền tới từng trận đau đớn bỏng rát, chính là đối với Tô Trữ Xuyên lúc này cũng không còn quan trọng.
Kia chỉ ngắn ngủi vài bước nhưng hắn đi thật lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng run rẩy từ phía sau lưng ôm lấy nam nhân cao lớn lãnh khốc cầu xin tha thứ.
“Ta sai rồi, thái tử….”
Tô Trữ Xuyên nghe thấy giọng nói hèn mọn đáng thương của mình đang cầu xin vang vọng trong phòng: “Ta biết sai rồi, cầu ngươi…. thái tử, ta sai rồi… cũng không dám nữa….”
Thời khắc này, từng hơi thở trong căn phòng đều trở nên tịch liêu.
Tô Trữ Xuyên từ phía sau ôm chặt lấy Đường Nhạc, trong lòng lại vô cùng trống rỗng.
Vui vẻ hạnh phúc chỉ còn trong trí nhớ, chỉ là một khoảng khắc mà thôi.
Năm hắn mười tám tuổi đã có rất nhiều thay đổi, ngày qua tháng lại, nhưng cuối cùng vẫn giống như trước lại đau đớn rơi vào trong bóng đêm mịt mùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT