Đường Nhạc vỗ nhẹ vai Tô Trữ Xuyên, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Tùy tiện đi tham quan xung quanh đi.”

Tô Trữ Xuyên không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu liền đi về phía suối phun bên kia.

“Ánh mắt ngươi không tồi nha tiểu kẹo.” Thượng Quan Thanh Thanh thản nhiên nhìn lướt qua bóng dáng của Tô Trữ Xuyên, mỉm cười nói với Đường Nhạc.

“Ánh mắt ta trước giờ vẫn tốt.” Đường Nhạc thuần thục đi đến mở một ngăn kéo, lấy ra một điếu xì gà dùng ánh nến châm lửa, sau đó mới ngồi xuống ghế dài trước mặt Thượng Quan Thanh Thanh thấp giọng nói: “Thượng quan, lần này ngươi định ở Đông khu bao lâu?”

“Không rõ.”Thượng Quan Thanh Thanh nhìn Đường Nhạc nhả ra từng ngụm khói, khẽ nhíu ánh mắt xinh đẹp: “Lần này trở về, cha muốn ta kế thừa gia sản, việc này vốn không có khó khăn gì. Chỉ là ta muốn chỉnh đốn một chút, không biết phải mất bao lâu.”

Đường Nhạc gật đầu, cũng cười một chút: “Chỗ ngồi cao nhất của Thượng Quan gia sẽ nhanh chóng nằm trong tay ngươi.”

“Kỳ thực cũng không nên.” Thượng Quan Thanh Thanh uể oải ngồi xuống lớp da lông dày: “Gấp quá, phỏng tay.” Gã nói như vậy, đôi mắt đẹp khẽ xếch lên, cười cười: “Ta không giống ngươi a, tiểu kẹo.”

“Ta không lười biếng như ngươi.” Đường Nhạc hừ lạnh một tiếng, cáu kỉnh dụi xì gà vào gạt tàn trên chiếc bàn bên cạnh, rồi mới trầm thanh nói: “Thượng Quan, bên ta có chút rắc rối, có chút việc cần nhờ ngươi hỗ trợ.”

“Được a.” Ánh mắt Thượng Quan Thanh Thanh có chút không nghiêm túc, hất cằm vế phía Tô Trữ Xuyên bên suối phun phía xa: “Đem vật nhỏ kia cho ta chơi đùa một lần đi.”

“Thượng Quan.” Sắc xanh trong đôi mắt Đường Nhạc ánh lên nét lạnh lùng, khóe miệng cũng lạnh nhạt cong lên.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, Thượng Quan Thanh Thanh tuyệt đối sẽ không thấy y khó mà không giúp. Đường Nhạc rất rõ điều này, vì thế câu trao đổi kia kỳ thật cũng chỉ là nói đùa, thế nhưng không hiểu vì sao Đường Nhạc lại cảm thấy có chút không vui.

Thượng Quan Thanh Thanh khẽ nhún vai, cũng không tiếp tục dây dưa. Ánh mắt thoáng hiện lên tia phức tạp, đột nhiên nói: “Hắn hình như rất thích ngươi a.”

“Ân?” Đường Nhạc nhíu nhíu mày, không hiểu được câu nói Thượng Quan Thanh Thanh có dụng ý gì. Đột ngột nói ra một câu khó hiểu.

Thích là loại tình cảm thân mật, nhưng y cùng Tô Trữ Xuyên chỉ có thân mật về thể xác. Trước đó, y chưa bao giờ nghĩ tới cũng không phủ nhận vấn đề này.

Mà Đường Nhạc cũng không có thời gian để suy nghĩ những lời khó hiểu của Thượng Quan Thanh Thanh, bởi vì ngay sau đó hai người đã bận rộn với vấn đề chính sự của Đường gia. Đây chắc chắn là vấn đề Đường Nhạc quan tâm nhiều hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play