Nhìn hương túi tinh xảo ấy, Uất Trì Nghiên San trầm mặc.

Con ngươi bình tĩnh đạm mạc dậy lên sóng ngầm mãnh liệt, hai nắm đấm dưới ống tay áo không biết đã gắt gao siết chặt từ bao giờ, móng tay cứng rắn đâm vào lòng bàn tay, đau đớn ấy vẫn không thể che giấu được những rền rĩ trong tâm.

Hắn thật sự làm vậy cơ đấy, quả là châm chọc, ha ha ······

Quả nhiên, làm sai đều phải chịu sự trừng phạt a, kiếp trước nàng đối xử với hắn như vậy, làm gì còn tư cách mà mơ mộng chuyện hắn vẫn yêu nàng như lúc trước nữa?

Mà thấy Uất Trì Nghiên San trầm mặc không nói, mọi người càng nghị luận lớn tiếng, thậm chí đại đa số người đã tin cái gọi là sự thật.

Nam tử đang quỳ trên đất thấy thế, tâm thần bất an không yên cũng dần trầm ổn lại, vừa định đắc ý mở miệng, chợt nghe Uất Trì Nghiên San bình tĩnh nói: “Thứ này thật sự là của bổn tiểu thư.”

Khắp xung quanh ồ lên!

Nàng thừa nhận à?! Đó không phải nói lên cái nam nhân kia thật sự tình lang của nàng à? Đường đường là đại tiểu thư của Hộ quốc Đại Tướng quân phủ, là vị hôn thê của Minh Vương, vậy mà đã lén lút trao đổi tín vật với nam tử khác?!

Nhưng mà, còn chưa chờ mọi người phục hồi lại từ trong kinh ngạc vạn phần, Uất Trì Nghiên San đã lạnh lùng quát: “Người đâu! Trói tiểu tặc lớn mật này đưa tới quan phủ điều tra!”

“Dạ, đại tiểu thư!”

Vài tên hộ vệ nghe vậy lập tức tiến lên chế trụ nam tử từ hai bên, hắn ta nhất thời giật mình, kinh hoảng hét lớn: “Các ngươi muốn làm gì? Buông ra! Buông ta ra!”

“Làm gì? Đương nhiên là bắt tiểu tặc to gan lớn mật nhà ngươi tới quan phủ !”

“Dựa vào đâu? Ta chả làm gì cả, các ngươi dựa vào đâu mà đòi bắt ta đi quan phủ!”

“Còn dám hỏi dựa vào đâu sao? Hừ!” Uất Trì Nghiên San hừ lạnh nói: “Vậy bổn tiểu thư muốn hỏi một chút, túi hương rõ ràng là tín vật đính ước hôm qua bổn tiểu thư vừa mới đáp lễ cho vị hôn phu của ta, sao lại ở trong tay ngươi?”

“Tiểu tặc lớn mật đáng giận này, đã ăn trộm túi hương còn dám tới cửa đổi trắng thay đen một cách vô căn cứ, ý đồ hủy hoại thanh danh và nhân duyên của bổn tiểu thư!”

“Vị công tử này, ta đã đắc tội gì ngươi? Tại sao lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy đến hại ta?”

Lời cuối cùng vừa dứt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ từ từ chảy hai hàng thanh lệ, hàm răng khẽ cắn môi hồng, thân thể mềm mại mà đơn bạc, giống như nhỏ bé yếu ớt đến nỗi phải tựa vào gió mà đứng, khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Bản năng con người là thích ra vẻ trượng nghĩa, cộng thêm một màn mỹ nhân rơi lệ, bộ dáng mảnh mai như một nhành lê hoa giữa xuân đang chịu đựng mưa gió, đám nam tử xung quanh nháy mắt liền thất hồn lạc phách, chỉ hận không thể lôi tên đáng chết chọc mỹ nhân rơi lệ kia ra đánh chết, ngay cả mấy nữ nhân vốn nên “ghen tị làm khó” cũng không thể nói thêm một câu nặng lời nào.

Cán cân trong lòng dân chúng nháy mắt đã hoàn toàn nghiêng hẳn về một phía.

“Ngươi ······ ngươi ······ ngươi ngụy biện! Túi hương rõ ràng là ngươi tặng ta, nay lại nói là tín vật đính ước đáp lễ gửi Minh Vương, ta······ Có bản lĩnh thì ngươi lấy ra tín vật của Minh Vương đi!”

Nam tử cố gắng cưỡng chế khủng hoảng mà lớn tiếng kêu lên, tuy rằng chắc chắc nàng không có tín vật của Minh Vương, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn cứ không ngừng bối rối.

Không có khả năng, nàng tuyệt sẽ không có tín vật đính ước, chỉ cần nàng không đưa ra được, hắn liền nhận định nàng đang nói dối, đến lúc đó xem nàng còn xảo biện được kiểu gì nữa!

Mấy trăm ánh mắt lại đồng loạt quay về trên người Uất Trì Nghiên San, chờ xem kết quả cuối cùng.

Uất Trì Nghiên San trào phúng nhếch khóe môi, xuất ra một khối ngọc bội từ trong tay áo, ngọc bội trong suốt như băng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nó phản chiếu ra hào quang chói mắt, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm!

Mà trên ngọc bội cũng khắc một chữ “Trạch” thật to, ấy chính là bằng chứng tốt nhất không thể phủ định!

“Vương, ngọc bội kia ······” Ảnh kinh ngạc nhìn ngọc bội, làm ảnh vệ bên người Vương, hắn tất nhiên nhận ra nó.

Ẩn từ một nơi bí mật gần đó xem diễn, trong khoảnh khắc nhìn thấy mảnh ngọc bội, Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không khỏi giật mình, mày kiếm nhíu chặt. Thứ đeo bên người mười mấy năm, làm sao nhận sai cho được?

Chết tiệt, hắn lại bị nữ nhân này phản kế một phen!

“Sao? Ngươi còn gì để nói?” Uất Trì Nghiên San trào phúng: “Đừng bảo bổn tiểu thư đã biết ngươi sẽ giở trò nên cố ý chuẩn bị một khối ngọc bội như vậy từ trước nhé?”

“Tuy bổn tiểu thư không quen công tử, cũng không biết vì sao ngươi phải dùng thủ đoạn ác độc như vậy để hãm hại ta, nhưng cây ngay không sợ chết đứng, sự thật cuối cùng là như thế nào, ánh mắt quần chúng đều sáng trong công bình, nhất định trong lòng mọi người đều có định luận rồi.”

Uất Trì Nghiên San vừa dứt lời, dân chúng lòng đầy căm phẫn liền không nhịn được mở miệng:

“Dùng loại thủ đoạn này đến vu khống một cô nương, thật sự là đáng giận đến cực điểm!”

“Theo ta thấy, tên trộm này nói không chừng là kẻ ái mộ Uất Trì tiểu thư, yêu mà không có được nên tâm sinh hận ý, xuất ra thủ đoạn hạ lưu như vậy để hại Uất Trì tiểu thư, ý đồ hủy hoại thanh danh cùng nhân duyên người ta!”

“Phi! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga? Cũng không biết lấy cái bô ra soi lại xem chính mình là cái dạng đức hạnh gì!”

“Uất Trì tiểu thư trăm ngàn lần đừng mềm lòng, hạng ti bỉ vô sỉ hạ lưu này, nên đưa hắn vào đại lao, bắt hắn ăn cơm tù cả đời trong ấy mới được!”

Nghe tiếng chỉ trích của đám người chung quanh, nam tử sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, liền tục lắc đầu nói: “Không phải ······ không phải vậy, không phải ta ······ là ······”

Nhưng mà nói còn chưa xong, giọng đã lập tức im bặt, lập tức chỉ thấy hai nam tử thân hình cao gầy, dung nhan tuấn mỹ đi về phía trước.

Chung quanh nhất thời lâm vào một loại yên tĩnh đến quỷ dị, tất cả mọi người đều kinh diễm nhìn nam tử tuấn mỹ không thuộc phàm trần đi đầu, tao nhã, cao quý, mà khí phách, sắc bén······

“Tham kiến Minh Vương!” Uất Trì Văn Cảnh nhận ra người vừa đến, vội vàng cung kính thi lễ. Đám người còn đang kinh ngạc cũng vội vàng quỳ xuống theo, vừa nãy còn dõi theo từng cử chỉ của hắn, nay đã hận không thể dán mặt vào đất luôn!

Nhìn cái gì chứ? Đó là Minh Vương a! Là Minh Vương tàn nhẫn thô bạo, tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt!

“Miễn lễ.” Thanh âm uy nghiêm mà lãnh khốc vang lên, mọi người chỉ thấy tâm can run rẩy một trận, khấu tạ đứng dậy rồi cung kính cúi đầu dạt về một phía, thở cũng không dám thở quá lớn.

Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên đối diện Uất Trì Nghiên San, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thật có lỗi, Uất Trì tiểu thư, cô vương chưa từng nghĩ đến, lại có kẻ mượn lá gan ông trời mà dám trộm đồ của cô vương.”

“Mong Uất Trì tiểu thư có thể giao người này lại, cô vương chắc chắn sẽ ‘chiêu đãi’ hắn thật tốt, cho hắn biết hành vi lần này có bao nhiêu ngu xuẩn, dám trộm đồ của ta, cô vương chắc chắn sẽ dạy hắn thế nào là trả giá đại giới đến khắc cốt minh tâm!”

Uất Trì Nghiên San cũng không yếu thế, xảo tiếu: “Minh Vương nói đúng, nên giáo huấn cho tốt, đường đường nam nhi bảy thước lại dùng thủ đoạn như vậy đến đối phó một nữ tử, thật sự là······ Mong Minh Vương có thể thay Nghiên San công đạo.”

“Uất Trì tiểu thư yên tâm, cô vương nhất định sẽ giáo huấn hắn thật tốt.” Hoàng Phủ Vũ Trạch cười lạnh, cắn răng phun ra vài từ, ánh mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên tươi cười của Uất Trì Nghiên San, cảm thấy giận dữ bùng nổ!

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên có người làm hắn chịu thiệt như bây giờ! Nữ nhân này, thật sự là ······ Trí tuệ tâm cơ cỡ này thật sự không thể khinh thường!

Tuy nhiên, có thể gặp một đối thủ tương xứng như vậy, cũng coi như một chuyện thú vị!

Cánh môi băng lãnh cong lên một độ cong mang theo chút hứng thú, đáy mắt cũng hơi lóe ra một loại ánh sáng tên là “tán thưởng”.

Một nữ nhân xinh đẹp không là cái gì, nhưng một nữ nhân đồng thời có cả mỹ mạo trí tuệ, thực lực và tài hoa, vậy không thể không nói: Uất Trì Nghiên San, ngươi đã gợi lên hứng thú của cô vương thành công rồi đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play