Trong hộp, hai thanh trường kiếm lóe ra ngân quang vô cùng sắc bén đang lẳng lặng nằm đó. Trên mũi kiếm một thanh có khắc hình cự long đằng vân giá vũ đang nhe nanh múa vuốt, thanh còn lại là phụng hoàng giương cánh chuẩn bị bay cao.

(*đằng vân giá vũ: cưỡi mưa, đè mây. Ý nói sự biến hoá đi lại của quỷ thần, cũng như thành ngữ “Đi mây về gió”)

Một rồng một phượng vô cùng sống động xa hoa, cho dù là vật chết được khắc ra thì áp lực uy nghiêm mà thần thành đến bất khả xâm phạm từ phong cách cổ xưa mà nó toát ra vẫn làm tâm thần người ta phải chấn động.

“Bên trong có vật gì vậy?” Uất Trì Nghiên San hiếu kỳ hỏi.

Chỉ trong nháy mắt, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại khôi phục sự đạm mạc trấn định của ngày trước, “Song kiếm, Long Du – Phượng Vũ.”

“Cái gì?!” Uất Trì Nghiên San kinh ngạc mở to hai mắt trông lại, “Là song kiếm Long Du – Phượng Vũ đã biến mất gần năm trăm năm trong truyền thuyết?!”

“Ừ.”

Lúc này Uất Trì Nghiên San đã kinh ngạc không thốt nên lời , nhắc tới song kiếm Long Du – Phượng Vũ, đó là kì vật mang hơi thở thần thoại a.

Truyền thuyết kể rằng đó là đôi kiếm có tâm tư tương thông nhất, mà người có thể được Long Du – Phượng Vũ nhận làm chủ, tất nhiên phải là một đôi nam nữ kì tài yêu nhau chân thành.

Sau khi sở hữu Long Du – Phượng Vũ, hai người sẽ gặp được nguyên bộ Long Du – Phượng Vũ kiếm pháp, theo truyền thuyết thì hai bộ kiếm pháp này vô cùng ảo diệu, thậm chí xưng tụng là kiếm pháp thượng thừa.

Một khi hai người luyện kiếm đạt tới cảnh giới tối cao sẽ tâm tư cũng tự nhiên tương thông, một chiêu Song Kiếm Hợp Bích đánh ra có thể quét ngang ngàn quân!

Nhưng mà, loại kiếm pháp ảo diệu đến vậy, đương nhiên không phải ai đều có thể luyện thành, mười đôi chủ nhân được Long Du – Phượng Vũ chọn thì có một đôi luyện được cũng đã được cho là không tồi rồi.

Mà để đạt tới cảnh giới tối cao chẳng khác nào khó như lên trời, trăm ngàn năm qua cũng chỉ có một đôi như vậy mà thôi.

“Chẳng lẽ, trong quan tài chính là ······ hai vị tiền bối ấy?” Uất Trì Nghiên San khiếp sợ thốt ra, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thần sắc kính sợ.

Sự tồn tại của “hai vị tiền bối ấy” trong lòng người đời đã trở thành thần linh, ngay cả việc gọi tên của họ đã thấy bất kính!

Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng yên lặng gật đầu, đi đến trước quan tài, trang trọng vái đủ ba cái để biểu đạt kính ngưỡng của chính mình.

Lúc này, bỗng nhiên Long Du – Phượng Vũ trong hộp nảy lên, chia ra hai đường, tự bay đến trước mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San rồi lẳng lặng treo trước mặt hai người, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.

Cả hai vạn phần kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thử vươn tay nhỏ một giọt máu lên thân kiếm.

Kế tiếp, một màn trình diễn càng thần kỳ hơn thế xuất hiện!

Sau khi hai giọt máu bị “cắn nuốt” hết, hai thanh kiếm liền tỏa ra một trận kim quang chói rọi, trùm lên cả hai người Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San. Từng hình ảnh và văn tự ùa vào trong óc, rõ ràng chính là hai bộ kiếm pháp Long Du – Phượng Vũ.

Đợi hào quang tản đi hết, hai thanh kiếm cũng tiêu thất vào hư không.

Hai người nhìn nhau, thật lâu cũng không nói được tiếng nào, nhưng khi bốn mắt giao hòa, một thứ gì đó đã bắt đầu biến hóa.

Lúc này, một tiếng “ầm vang” truyền đến, ngay sau đó liền nghe được từng đợt bước chân hỗn độn.

“Vương? Vương?”

“Tiểu thư? Người ở đâu, tiểu thư?”

Rất nhanh, Ảnh và Uyển Quân đã dẫn theo một đội người đi đến trước cửa mật đạo, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San, mọi người hiển nhiên đều thở dài nhẹ nhõm.

“Thuộc hạ tham kiến Vương!”

Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên gật đầu, sắc mặt bỗng nhiên lại trở nên âm trầm khủng bố, trong ánh mắt lướt qua đám tựa hồ còn có một tia bất mãn khó hiểu.

“Tiểu thư! Tiểu thư làm sao vậy?” Nhìn đến sắc mặt Uất Trì Nghiên San trắng bệch không một chút máu, trên người còn khoác tấm áo choàng nhuốm máu của Hoàng Phủ Vũ Trạch, trái tim Uyển Quân nhất thời nhảy lên tận họng, vội vàng lao về phía nàng.

Ai ngờ trước mắt chợt lóe bóng đen. Hoàng Phủ Vũ Trạch bước ra chặn đường.

“Minh ······ Minh Vương? Ngài định làm gì?” Tuy e ngại khí thế Minh Vương, nhưng lo lắng cho tiểu thư lại khiến cho cô dũng cảm hơn rất nhiều.

Xác định nha đầu trước mắt thật sự lo lắng cho Uất Trì Nghiên San, Hoàng Phủ Vũ Trạch mới hơi thu liễm chút hàn khí bên ngoài, trầm giọng ra lệnh: “Đi tìm một bộ nữ trang đến đây.”

Uyển Quân do dự liếc nhìn tiểu thư, thấy nàng yếu ớt gật đầu, mới cẩn thận vừa lo lắng vừa rời khỏi cổ mộ.

Ước chừng một nén nhang sau, Uyển Quân cầm một bộ xiêm y mới tinh về, Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức dẫn mọi người theo mật đạo đi ra ngoài trước, chỉ để Uyển Quân ở lại thay đồ cho Uất Trì Nghiên San.

Nhìn mấy vết thương chỉ được băng bó qua loa trên người Uất Trì Nghiên San trên, Uyển Quân lại đau hết cả lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống, làm cho người bệnh như Uất Trì Nghiên San phải mở miệng an ủi một hồi rồi cô mới dịu lại.

Thay đồ sạch sẽ xong, ngoài sắc mặt trắng đến dọa người với một bên má sưng đỏ, có vẻ Uất Trì Nghiên San không có gì bất ổn cả, lại lấy một cái khăn che mặt nữa thì không còn chút khả nghi nào nữa.

Dưới sự giúp đỡ của Uyển Quân, Uất Trì Nghiên San đi tới trước quan tài cung kính lạy ba cái, Uyển Quân thấy vậy cũng không hỏi gì, đồng dạng quỳ xuống dập đầu ba cái như tiểu thư, sau đó chậm rãi ra khỏi mật đạo.

Lối vào ở ngay phía sau tượng phật trong ngôi miếu đổ. Khi Uất Trì Nghiên San đi ra đã thấy một nhuyễn kiệu tinh tế đặt bên ngoài. Thấy biểu tình Uyển Quân hơi hơi kinh ngạc, nàng liền biết đây chẳng phải kiệt tác của cô ấy.

Thoáng nghĩ chút, nàng nhìn về phía nam nhân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn như vô tình kia, chậm rãi đưa lên một nụ cười ngọt ngào.

Trên đường trở về, Hoàng Phủ Vũ Trạch như một hộ hoa sứ giả cưỡi tuấn mã màu đen, thong thả đi bên cạnh một cỗ kiệu, mọi người đều kinh ngạc trợn mắt mà nhìn.

Đến khi thấy Uyển Quân cũng đi theo kiệu, đều đồng loạt lộ ra biểu tình “thì ra là thế”, đều nở nụ cười gian.

Bởi vậy, lời đồn “Minh Vương – Hoàng Phủ Vũ Trạch, chung quy anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, đã hoàn toàn quỳ gối dưới váy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân – Uất Trì gia Đại tiểu thư” càng truyền càng thịnh.

Trong phủ Hộ quốc Đại tướng quân, Uất Trì Hàm Tranh đương mong chờ “bên kia” truyền tin tốt.

Ai ngờ đợi mãi lại đợi được tin Uất Trì Nghiên San lông tóc vô thương trở về, thậm chí, bất luận đi chỗ nào đều có thể nghe mọi người hâm mộ chúc phúc và bàn luận chuyện Hoàng Phủ Vũ Trạch đã cam nguyện vì Uất Trì Nghiên San mà tự hạ mình đảm đương chức vụ hộ hoa sứ giả như thế nào!

Không nghĩ cũng biết, trong lòng cô ta nhất định đang điên cuồng ghen tị và căm hận.

“Tiểu thư, vết thương sâu như vậy, nhất định rất đau đúng không?” Uyển Quân vừa đắp thuốc cho nàng, vừa đau lòng rơi lệ.

“Không có gì.” Uất Trì Nghiên San tỏ vẻ lơ đễnh cười một cái, trên trán lại vì đau đớn mà chảy ra một tầng mồ hôi.

“Tiểu thư, thực xin lỗi, đều là lỗi của nô tỳ, nếu không vì nô tỳ ······” Khởi Lăng quỳ gối trước mặt nàng khóc lóc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn đầy áy náy và đau lòng, còn có cảm kích, cảm động.

Đời này liệu có bao nhiêu chủ tử có thể giống tiểu thư của cô, vì một tỳ nữ mà không để ý an nguy của bản thân?

Đời này có thể phụng dưỡng chủ tử như vậy chính là phúc khí của cô, bằng phần tình thâm nghĩa trọng này của tiểu thư, muốn cô làm chuyện gì cũng tuyệt không có một câu oán hận!

“Không liên quan đến ngươi, người nọ muốn ra tay với ta, ngươi chỉ là bị liên lụy mà thôi. Nếu nói cho cùng, là ta xin lỗi ngươi mới đúng.”

Nhắc tới người đứng sau mọi việc, đáy mắt Uất Trì Nghiên San chợt bắn ra hai mũi nhọn lạnh lẽo. Nàng lại không biết, cái tên hộ hoa sứ giả nào đó đã bắt đầu hành động từ lâu.

“Tra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play