"Cuối cùng ngoại trừ biết thân phận "Tử Thần dự bị" của ông bác da đen, những thứ khác cái gì cũng không biết. Còn có quyển Bút Ký Tử Vong không biết có tác dụng gì hay không này. Ài, chuyến này có tính là trắng tay không?". Doãn Khoáng ngồi trên một cái ghế dài ở công viên, vỗ trán đầy khổ não.
"Ài, nội dung cốt truyện thì càng đào càng sâu, thậm chí có khả năng vượt qua cả phạm vi nhiệm vụ lần này, nhưng nó lại không hề có ích lợi gì đối với nhiệm vụ cả. Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn chờ đợi Tử Thần thiết kế". Ngửa đầu, nhắm mắt lại, Doãn Khoáng cảm giác đầu mình thật đau.
Đột nhiên một hương thơm nhàn nhạt bay tới, sau đó Doãn Khoáng liền nghe thấy âm thanh của Tiền Thiến Thiến: "Cậu khát nước chưa? Tôi mua nước cho cậu này. Tôi cũng không biết thích uống cái gì nên mua nước khoáng luôn". Doãn Khoáng mở mắt ra, không tự chủ liếm liếm đôi môi khô khốc, liền nói: "Cảm ơn". Nói xong mở nắp chai ra tu mấy ngụm, chỉ thấy nước ngọt vô cùng, đồng thời dòng nước lạnh buốt cũng thoáng xua đi muộn phiền trong lòng.
Tiền Thiến Thiến cũng ngồi ở một đầu khác của chiếc ghế dài, đung đưa đôi chân, cái này giơ lên cái kia lại hạ xuống.
"Doãn Khoáng, cậu nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Ông chú da đen ngoại trừ nói mấy câu khó hiểu ra thì không nói cho chúng ta biết cái gì hết. Ài, tôi đã sớm nghĩ tới. Đừng nói ông ấy có biện pháp nào tránh được Tử Thần không, cho dù có, cũng chưa chắc nguyện ý nói cho chúng ta biết a".
Doãn Khoáng liếc nhìn Tiền Thiến Thiến, đột nhiên, một câu của ông bác da đen lại hiện lên trong đầu hắn: "Một người được pháp tắc bảo vệ", tựa hồ ta cũng nói với mình một câu như vậy, chỉ có điều đằng sau còn có thêm hai từ "đáng tiếc", sau đó lại thần thần bí bí, chỉ nói một nửa rồi thôi.
"Người được... lực lượng pháp tắc bảo vệ?". Doãn Khoáng cắn môi một cái, nhìn Tiền Thiến Thiến, trong nội tâm thầm nghĩ: "Ông bác da đen là "Tử Thần dự bị"... Dựa theo Bút Ký Tử Vong giới thiệu, chỉ có người vẫn luôn tránh được thiết kế của Tử Thần mới có thể trở thành "Tử Thần dự bị". Còn có một câu là "tìm hiểu Tử Vong Pháp Tắc". Ông ta lại tự xưng là "kẻ vùng vẫy". Tử Vong Pháp Tắc, Tử Vong Pháp Tắc, thứ gọi là pháp tắc này đến cùng là chỉ cái gì đây?... Kết hợp với "được pháp tắc bảo vệ", cho tới bây giờ cho tới bây giờ Tử Thần vẫn chưa từng thiết kế Tiền Thiến Thiến. Nếu như là bởi vì "pháp tắc bảo vệ" mà nói, vậy có phải chỉ có lực lượng pháp tắc khác mới có tư cách đối chọi với Tử Vong Pháp Tắc, hoặc là, phải lĩnh ngộ được Tử Vong Pháp Tắc...".
"Doãn Khoáng? Doãn Khoáng... Cậu làm gì mà ngẩn ra vậy...". Tiền Thiến Thiến đôi má hơi ửng đỏ, trong lòng nghĩ: "Nếu như hắn cũng nhìn mình như vậy, thật là tốt biết bao...".
Doãn Khoáng chìm trong suy nghĩ của chính mình, không hề di chuyển ánh mắt, vẫn luôn luôn để trên người Tiền Thiến Thiến. Mặc dù Doãn Khoáng không hề để ý đến Tiền Thiến Thiến nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm. Tiền Thiến Thiến bị Doãn Khoáng nhìn mặt cũng đỏ lên, cúi đầu, chân khua loạn. Nhưng khi vừa nhớ đến ánh mắt nhìn mình không có một chút cảm tình nào của một người con trai khác, cô lại có chút ai oán. Những Doãn Khoáng giống như không nghe cô nói gì, ai oán liền biến thành phiền não.
Sau đó Tiền Thiến Thiến liền lấy dũng khí vươn tay quơ quơ trước mắt Doãn Khoáng: "Doãn Khoáng! Cậu nhìn tôi lâu như vậy làm gì?".
Một tiếng này cũng không nhỏ, Doãn Khoáng lập tức tỉnh lại từ trong trầm tư, thấy bộ dáng của Tiền Thiến Thiến, lông mày hơi nhíu một chút, sau đó cũng hiểu ra mình vừa thất thố. Nhưng cũng chỉ là thất thố mà thôi, dù sao Doãn Khoáng cũng không có hứng thú gì với cô gái mê trai này, tuy có hơi xấu hổ nhưng vẫn thản nhiên nói: "Xin lỗi xin lỗi, cô đừng hiểu nhầm. Vừa rồi suy nghĩ hơi nhập thần. Đừng hiểu nhầm".
Rất rõ ràng, Doãn Khoáng không phải loại người am hiểu việc tiếp xúc với nữ giới. Nếu như đổi lại là một cao thủ tình trường, nói vài câu mập mờ, dù Tiền Thiến Thiến không có khả năng vứt Lê Sương Mộc vừa cao vừa đẹp kia ra khỏi đầu ngay thì ít nhất cũng lưu lại trong lòng một chút gì đó. Mà Doãn Khoáng vừa nói như vậy, cảm tình của Tiền Thiến Thiến đối với Doãn Khoáng liền giảm mạnh: "Rõ ràng vừa rồi nhìn mình chằm chằm, suy nghĩ cái gì chứ. Có người nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta suy nghĩ vấn đề sao?".
Doãn Khoáng thấy biểu cảm của Tiền Thiến Thiến liền biết mình giải thích không có chút hiệu quả nào, nhưng cũng không để trong lòng, cô ấy nghĩ thế nào thì thế đó đi, giải thích giống như chột dạ. Vì vậy Doãn Khoáng liền hỏi: "Tiền Thiến Thiến, có phải cô... còn có những kỳ năng đặc thù khác không? Thứ cho tôi mạo muội. Nếu như cô nguyện ý thì nói, không muốn cũng không sao".
"Kỹ năng đặc thù khác?". Tiền Thiến Thiến vẻ mặt nghi hoặc, sau đó ánh mắt có chút né tránh: "Không có a? Tôi... kỹ năng đặc thù chỉ có +10 mị lực thôi... Không có gì khác. Thật đó... Tôi không lừa cậu".
Trong lòng Tiền Thiến Thiến lại nghĩ: "Mình làm sao có thể nói kỹ năng đó cho hắn biết đây? Thật là.. xấu hổ chết người. Hiệu trưởng tại sao lại cho mình một kỹ năng cổ quái như vậy, thật là...". Biến hóa trên mặt Tiền Thiến Thiến cũng không tránh được ánh mắt của Doãn Khoáng.
Doãn Khoáng thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Nếu như cô ấy không muốn nói coi như xong. Coi như là thật sự được pháp tắc thần kỳ nào đó bảo vệ. Về phần thông qua lĩnh ngộ "Tử Vong Pháp Tắc" để thoát khỏi thiết kế của Tử Thần, căn bản chính là người si nói mộng. Tồn tại như ông bác da đen, luôn luôn tránh thoát Tử Thần mới lĩnh ngộ được một bộ phận "Tử Vong Pháp Tắc". Chỉ bằng mình? Giống như một đứa trẻ 2 tuổi đi thi đại học vậy, không biết lượng sức, vừa phí công vừa hao tổn tinh thần".
"Nhưng!". Tay Doãn Khoáng ngày càng siết chặt: "Cũng không thể nói lần này đi gặp ông bác da đen không có bất kỳ thu hoạch nào. Ít nhất, mình đã biết đến một loại sức mạnh mới - Pháp Tắc Chi Lực! Như như mình đoán không lầm, Tử Thần thiết kế và giết người là nhờ việc lĩnh ngộ hoàn toàn và vận dụng "Tử Vong Pháp Tắc". Lợi dụng hết tất cả những thứ có thể lợi dụng, liên tục tạo ra những việc ngoài ý muốn để giết người, năng lực này thật là nghịch thiên a. Như vậy, cái chết có "Tử Vong Pháp Tắc", những thứ khác thì sao? Tất cả những thứ trên đời này, đều có quy tắc của riêng mình. Cho nên, chỉ cần có thể lĩnh ngộ một loại pháp tắc nào đó trong rất nhiều pháp tắc... Lĩnh ngộ Tử Vong Pháp Tắc có thể trở thành Tử Thần... Cho nên phải chăng... chỉ cần lĩnh ngộ bất kỳ một loại nào đó liền có thể trở thành... Thần?".
(ND: Pháp tắc: quy luật, quy tắc)
"Tuy rằng khoảng cách này đối với mình rất xa xôi. Nhưng nó đã cho mình thấy một mục tiêu rõ ràng, một phương hướng để tiến tới! Giống như việc một kẻ nghèo khó sống trên núi như mình thi đậu đại học đệ nhất Bắc Hạ, lúc đó chẳng phải là ngàn vạn khó khăn sao, nhưng cuối cùng mình vẫn làm được! Còn lần này, mình cũng giống như đang học tại một đại học vậy, chỉ cần cố gắng. Phải bắt cho bằng được tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp chết tiệt này!". Nắm tay của Doãn Khoáng càng siết càng chặt.
Tiền Thiến Thiến ở một bên thấy Doãn Khoáng thần sắc biến đổi liên tục không khỏi lo sợ trong lòng: "Chẳng lẽ hắn nhìn ra mình lừa hắn sao? Hắn có tức giận hay không? Nhưng, loại kỹ năng này, mình làm sao có thể nói cho hắn được? Cho dù... cho dù Lê hỏi mình... cũng không nói. Làm sao bây giờ? Nếu như hắn nói với những người khác mình lừa hắn, những người đó sẽ nhìn mình như thế nào? Những người khác không quan trong... Nhưng Lê sẽ nhìn mình như thế nào? Doãn Khoáng...". Trong lòng Tiền Thiến Thiến không khỏi dâng lên oán khí yếu ớt: "Sớm biết như vậy đã không đi cùng hắn. Bây giờ phải làm sao đây?".
Lông mày Doãn Khoáng nhíu lại, quay sang Tiền Thiến Thiến hỏi: "Cô... rất căng thẳng sao?". Không biết vì cái gì, Doãn Khoáng tựa hồ có thể cảm giác được tâm tình Tiền Thiến Thiến đang dao động, trực giác nói cho Doãn Khoáng biết, tinh thần Tiền Thiến Thiến có vẻ không ổn định, hơn nữa dường như còn có chút bất mãn với mình.
"Hả?". Tiền Thiến Thiến hoảng hốt, vội vàng nói: "Không, không có đâu. Làm sao có thể, tôi sao lại căng thẳng?".
Doãn Khoáng thở dài, nghiêm túc nói: "Tiền Thiến Thiến, tôi nói rồi, mặc dù cô không muốn nói, tôi cũng sẽ không trách cô. Dù sao mỗi người đều có quyền giữ bí mật của riêng mình. Tôi cũng vì nhớ đến câu nói của ông bác da đen nên mới hỏi một câu, xem có gì giúp được cho việc chạy trốn Tử Thần không thôi. Cô không nói là quyền của cô. Hi vọng cô không hiểu làm ý của tôi".
Tiền Thiến Thiến lặng lẽ mở mắt, đôi má lại đỏ lên: "Hình như... mình hiểu lầm hắn?".
Sau đó, Tiền Thiến Thiến yếu ớt hỏi: "Cậu... Cậu vừa rồi lại suy nghĩ à?".
Doãn Khoáng nhướng mày: "Kkhông thì cô cho rằng tôi làm gì? Cô...".
"Không có!". Tiền Thiến Thiến vội vàng nói lớn, sau đó âm thanh lại yếu xuống: "Tôi không nghĩ gì cả... Thấy cậu ngẩn người nên hiếu kỳ, hiếu kỳ thôi".
Doãn Khoáng gật gật đầu: "Ừm".
"Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta về thôi. Dù sao cũng không có chuyện gì nữa". Nói xong Doãn Khoáng liền uống hết nửa chai nước khoáng, đậy nắp lại rồi ném một cái ra sau, nhắm vào một chiếc thùng rác cách đó không xa.
Tiếc là chai nước chị chạm vào mép thùng rồi rơi xuống đất.
Tiền Thiến Thiến vốn là đang bối rối, nhìn thấy Doãn Khoáng thất thủ không khỏi cao hứng trở lại, nhảy lên một cái, nói: "Cậu đúng là kém. Cho cậu xem một chút này. Hây!". Nói xong, Tiền Thiến Thiến cầm chai nước vẫn còn một nửa quăng ra, "Bịch" một tiếng đập vào thùng rác. Thùng rác kia tựa hồ là trống không, bị đập một cái liền đổ trên mặt đất, chai nước lại răn ra.
Tiền Thiến Thiến nguyên bản muốn hét lên lại bị nghẹn lại, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Doãn Khoáng không tự giác được cười cười, quay người đi tiếp. Hắn lại đột nhiên quay đầu lại, sau khi dừng một chút liền đi tới thùng rác kia.
Doãn Khoáng không đáp, chỉ đi qua, dựng thùng rác dậy sau đó để hai chai nước vào, trở lại bên người Tiền Thiến Thiến, nói: "Tốt rồi, đi thôi".
"Đúng là người kỳ quái!". Tiền Thiến Thiến chu miệng một cái, sau đó lập tức đi theo.
Lúc này, một trận gió thổi tới, thổi một tờ báo bay tới trên mặt ghế chỗ Doãn Khoáng vừa ngồi. Trên mặt báo viết: "Bảo vệ môi trường thành phố, ai ai cũng có trách nhiệm". Ngày in là "18".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT