Lê Sương Mộc vẫn dùng tư thế ưu nhã cắt thịt bò trên bàn ăn như trước, sau đó dùng dĩa đưa miếng vào trong miệng nhai một cách cẩn thận, sau khi nuốt liền nhấp một ngụm rượu đỏ. Thần thái điềm tĩnh và động tác ưu nhã của hắn quả là làm cho người khác hưởng thụ về thị giác. Những người phụ nữ nước Mĩ xung quanh cũng không nhịn được liên tục nhìn qua bên này, thậm chí có người bạo dạn tới gần. Những người khác không thể nào nhàn nhã tự nhiên như Lê Sương Mộc. Cho dù là giả bộ, bọn hắn cũng giả bộ không được.
Ba người Tề Tiểu Vân đang phải đối mặt với một quyết định liên quan đến sinh tử. Ở lại, hay là rời đi? Đôi khi, hai chọn một, chính là lựa chọn khó khăn nhất trên đời!
Doãn Khoáng thỉnh thoảng nhìn về phía Lê Sương Mộc, lại mấy người Tề Tiểu Vân, sắc mặt trầm thấp. Những người khác cũng không khác Doãn Khoáng lắm, nhìn bộ dáng xoắn xuýt đấu tranh của ba người, bọn họ ngày càng cảm thấy cùng chung đội với ba người này rất không có cảm giác an toàn. Thế nhưng chẳng lẽ phải tuyệt tình bài trừ các cô ra khỏi đội hay sao? Cho nên, bọn họ lựa chọn trầm mặc.
Đúng lúc này! Một trận âm phong thổi qua, thổi cho khăn trải bàn trắng noãn phập phồng. Nếu có người để ý, sẽ phát hiện nó còn thổi qua thân dưới của một người phụ nữ mặc váy ngắn...
Không có dấu hiệu nào, một tiếng thét của phụ nữ vang lên: "A!! Lưu manh!".
Mọi người nhao nhao nhìn lại theo tiếng kêu, liền trông thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn quay người lại tát "Bạch!" một cái vào mặt một người công nhân. Khuôn mặt hung tợn của người công nhân xuất hiện thêm một dấu tay đỏ.
Hiển nhiên một công nhân sẽ không bao giờ cư xử như một quý ông. Còn chưa kịp giải thích đã bị ăn bạt tai, máu nóng dồn lên đầu, lúc này hắn lập tức chửi thề một tiếng: "Con điếm!". Sau đó liền trả lại một cái tát.
Người phụ nữ bị tát mạnh ngã ngồi trên mặt đất, bàn tay theo bản năng túm lấy khăn trải bàn bên cạnh.
Một chiếc dao ăn trên bàn cũng bị xê dịch theo chiếc khăn, chuôi dao đã lòi ra ngoài bàn, nhưng vẫn chưa rơi xuống.
"Dace!!". Một người đàn ông cạnh đó hét lên, vọt tới tên công nhân: "Ta phải giết ngươi!". Nói xong liền tiện tay cầm một chiếc dao trên bàn đâm tới!
Tên công nhân thân hình cường tráng, to như một con trâu, đâu có ngại gì, cười gằn một tiếng bắt được tay người kia, cướp lấy con dao rồi một đá sút bay người. Hắn gầm lên một tiếng như dã thú rồi giơ ngón giữa lên, cười ha ha đẩy đám người ra bước đi.
Người đàn ông bị đá kia không chịu thua, liền cầm một bình rượu ném tới! Không ngờ anh ta ném rất chính xác, bình rượu đập trúng ót tên công nhân vỡ tan, rượu đỏ xối ướt hết cả người. Nếu không phải hắn đang đội nón bảo hộ, chỉ sợ đã mất nửa cái mạng.
"Fuck you!!". Tên công nhân khuôn mặt trở nên đầy dữ tợn, cởi chiếc nón bảo hộ quăng trên mặt đất, nhe răng trợn mắt đi tới. Mà lúc này phục vụ viên của nhà hàng, đầu bếp, bảo về xung quanh cùng với một ít người có tâm liền chạy tới khuyên can, kéo hai người ra. Trong đó có một bảo vệ mập mạp còn trực tiếp bị đá một cái liên tục lùi về sau.
Người bảo vệ béo bị đạp ra sau dẫm vào chiếc nón bảo hộ bị vứt trên đất, bươc đi loạng choạng, hai tay vung loạn, liền ngã ngửa xuống đất! Mà cánh tay của hắn lại vừa vặn đánh vào chuôi dao đang lòi ra khỏi bàn, con dao lập tức bật lên xoay tròn...
Cùng lúc đó, một đám người khuyên can, không biết ai đá vào đáy bình rượu vỡ trên đất, làm nó lăn đi, không gặp chút trở ngại nào xuyên qua chân tất cả mọi người. No lăn về phía một người mặc đồ đầu bếp màu trắng, trong tay ông ta còn cầm cái nĩa thép to bên trên cắm toàn thịt nướng. Khỏi cần nói, ông ta chính là đầu bếp của nhà hàng. Chỉ thấy ông ta đang gào thét vô cùng hung hăng, thịt mỡ trên khuôn mặt rung rinh: "Dám gây sự trong nhà hàng của ta?!".
Thế nhưng không ai để ý, bởi vì tên công nhân và người đàn ông kia đang đánh nhau túi bụi. Ông ta lại hét một tiếng, cầm cây nĩa thép xông tới. Người này hiển nhiên cũng không phải dạng vừa!
Trong lúc xông tới ông ta không chú ý dưới chân, chiếc bình vỡ đã lăn tới ngay bên dưới... Chiếc nĩa bay lên, thịt nướng cũng bay loạn trong không trung...
Đám Doãn Khoáng khi nhìn thấy cách chỗ mình không xa xảy ra cảnh tượng hỗn loạn đó trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy không ổn rồi... Không thể nói bọn hắn hay nghi thần nghi quỷ, có khói sẽ có lửa, bọn hắn thật sự bị Tử Thần dọa thảm lắm rồi. Bởi vì Tử Thần sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Ai biết bây giờ có xảy ra chuyện gì hay không?
"Tôi... Tôi đi WC một lát...". Một nữ sinh bên người Tề Tiểu Vân đứng lên, toàn thân đều run rẩy. Có lẽ bởi vì run rẩy, cô không cần thận đụng đổ chai mù tạt. Mà cái chai kia cũng không vặn chặt, mù tạ liền đổ ra, theo làn gió phiêu tán trong không khí. Nhất thời trong không khí tràn ngập một mùi vị cay cay nồng nồng. Tất cả mọi người liền nhắm mắt lại theo bản năng.
"A, mắt của tôi!". Một giọng nữ thét lên.
Doãn Khoáng kêu lên sợ hãi: "Không tốt! Cẩn thận!". Ngay tại thời điểm hắn muốn khởi động con mắt G, bên tai đột nhiên nghe một tiếng "Vèo!", tiếp theo là một âm thanh quái dị.
Rầm! Âm thanh một vật nặng rơi xuống đất. Chờ đến lúc mọi người thử mở mắt, đang mơ màng thì phát hiện nữ sinh nói muốn đi WC kia đã ngã xuống trên bàn. Trong miệng của cô đang cắm một cái dao ăn khác! COn dao ngập lút vào trong đầu chỉ để lại chuôi dao bên ngoài! Máu tươi nhuộm hồng cả chiếc khăn trải bàn trắng noãn...
(ND: âm thanh quái dị chắc là tiếng dao cắm vào đầu:v)
Tuy rằng cô ta vẫn còn nhuc nhích, nhưng hiển nhiên không thể sống tiếp...
"Phương Phương...". Sắc mặt Đường Nhu Ngữ lộ vẻ sầu thảm. Tề Tiểu Vân và một nữ sinh khác lập tức hét rầm lên.
Không đợi mọi người cảm khái, một bạn học khác lại đứng trước nguy cơ tử vong, đột nhiên một vòng sáng thoáng hiện trong làn sương mù tạt còn chưa tan hết, thẳng hướng Tăng Phi! Doãn Khoáng đứng gần Tăng Phi nhất lúc này đã mở con mắt G, thấy một vệt sáng màu u lam vọt tới chỗ Tăng Phi, hắn nhanh chong đẩy Tăng Phi ra. Tăng Phi chỉ cảm thấy bị cái gì đó đụng phải, thân thể nghiêng sang một bên, sau đó hắn cảm thấy gò má lạnh lẽo, rồi lại nóng rực.
Đó là cây nĩa lớn bằng thép của ông đầu bếp, bay sượt qua gương mặt của Tăng Phi!
Nhưng mà đúng lúc này, tên công nhân giơ "bạn trai của Dace" lên, ném lên mép bàn cái rầm. Mặt bàn nhếch lên, làm tất cả đồ vật trên bàn cũng bay theo, bay thẳng tới lưng của Tăng Phi. Nào là mảnh kính, mảnh bình rượu vỡ, dao nĩa...
Tăng Phi lúc trước nghiêng sang, tay chống lên mặt bàn, bàn tay lập tức truyền tới một cơn đau kịch liệt, hình như là đặt tay vào một cái ly vỡ. Hắn rụt tay lại làm cơ thể ngã ngửa ra sau. Lúc cái ót sắp chạm đất, mảnh bình rượu vỡ trên đất lại dựng đứng lên...
Tăng Phi giống như có lẽ đã cảm giác được cái gì, mắt trợn to, đồng tử co lại như cây kim... Hắn chỉ cảm thấy cái ót lạnh như băng...
Vào lúc này Lê Sương Mộc và Doãn Khoáng đồng thời ra tay, nắm chặt cổ áo Tăng Phi, giữ hắn lại vị trí cách mặt đất 10cm. Tăng Phi lúc này đây đã ngửi được một mùi rượu nồng nặc. Trong lòng hắn không khỏi tự giễu cảm thán: "Thì ra, đôi khi mùi vị của tử vong chính là mùi rượu a...".
Doãn Khoáng và Lê Sương Mộc cũng không cho hắn quá nhiều thời gian cảm khái, liền tranh thủ kéo hắn lên. Doãn Khoáng nói: "Chúng ta đi mau, nơi đây không thể ở lâu". Mọi người nhao nhao đứng dậy.
"Phương Phương làm sao bây giờ?". Tề Tiểu Vân hỏi.
Lê Sương Mộc hừ lạnh một tiếng: "Hai người các cô ở lại với cô ta đi". Nói xong xoay người rời đi, dưới chân sinh ra gió.
Tề Tiểu Vân và nữ sinh bên cạnh cô lập tức sắc mặt tái nhợt. Mà Doãn Khoáng sau khi liếc một cái, âm thầm thở dài, kéo Tăng Phi bỏ chạy. Bạch Lục nhìn cũng chưa từng nhìn hai người Tề Tiểu Vân, bỏ mấy tờ đô ra xem như thanh toán, cầm một cái bánh mì lên bước đi.
"Chị cả...".
Đường Nhu Ngữ im lặng lắc đầu, cô gái này cũng tương đối quả quyết: "Các em đã dùng hành động chứng minh lựa chọn của mình. Phương Phương gần các em nhất, chỉ cần tiện tay đẩy một cái là có thể cứu. Nhưng các em đã không làm như thế. Vô luận như thế nào, các em đã không thể nào đạt được sự tín nhiệm và tin tưởng của mọi người nữa. Người, cũng nên vì hành động của chính mình mà gánh vác trách nhiệm. Thật đáng tiếc, cố gắng sống sót đi". Nói xong đứng dậy liền đi.
Trong mắt Âu Dương Mộ hiện lên vẻ không đành, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu.
Không để ý tới Tề Tiểu Vân và một nữ sinh khác, sau khi đi tới địa điểm coi như là tạm an toàn, Doãn Khoáng hỏi: "Tăng Phi, sao rồi?".
Tăng Phi vẫn còn sợ hãi, sắc mặt tái nhợt: "Hiệu trưởng nhắc nhở, tiếp theo tôi có 24h an toàn...".
"Quả nhiên là như vậy!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT