Dịch giả: Accel

Sau khi ánh sáng trắng chói lóa tản đi, tổ ba người trợ giáo đã xuất hiện trong phòng học.

"Vậy mà lại là... series Final Destination... thật phiền toái". Tay Trạch Nam khẽ run rẩy, suýt nữa thả cả ma trượng trong tay xuống đất.

"Series Final Destination... chính là một trong những tràng cảnh lớn có danh xưng 'toàn viên đoàn diệt' a. Sử dụng tràng cảnh này làm đề thi chung, cái bọn năm nhất này đúng là quá đen".

Hùng Bá liền nói: "Không cần quản bọn chúng, mọi sự đều có nhân quả. Hiệu trưởng an bài như thế tất nhiên là có lý do của mình. Đi thôi, đề thi chung của chúng ta cũng sắp bắt đầu rồi, tự lo cho chính mình trước đi".

Nói xong, Hùng Bá dẫn đầu ra khỏi phòng học, tâm tình hiển nhiên có chút sa sút. Có lẽ, vô luận như thế nào, đối với các niên đệ lớp 1204, hắn ít nhiều vẫn có một chút tình cảm. Nhìn bọn họ, Hùng Bá dường như thấy được chính mình năm trước...

Kỷ Văn và Trạch Nam bước theo thật sát.

"Đúng rồi", Trạch Nam hình như lại nghĩ ngợi linh tinh.

"Tôi nhớ lúc học trưởng Sùng Minh học năm thứ hai, bọn họ cũng trải qua đề thi chung là... series Final Destination".

"Ừ. Đúng là series Final Destination". Hùng Bá vừa đi vừa nói: "Toàn lớp 17 cuối cùng cũng chỉ còn học trưởng Sùng Minh và học tỷ thành công còn sống". (TG: có người hao hết tuổi thọ chết).

"Vậy cậu có biết cách bọn họ sống sót chứ?". Trạch Nam hỏi.

"Không biết. Tôi cũng không muốn biết". Hùng Bá nói một cách kiên định.

Lòng hiếu kỳ của Kỷ Văn lại bị khơi gợi lên, nói: "Trạch Nam, chẳng lẽ cậu biết?".

Trạch Nam nói: "Nghe đồn, ha ha, nghe đồn thôi".

"Nói xem nào". Kỷ Văn nói.

Lỗ tai của Hùng Phách giật giật, có vẻ cũng muốn biết.

Trạch Nam hắng giọng một cái, nói: "Hình như là... có liên quan tới rất lớn Đại Dự Ngôn Thuật của học tỷ...".

"Đại Dự Ngôn Thuật?". Kỷ Văn bĩu môi nói: "Vậy cái bọn gà mờ kia chết chắc rồi. Đại Dự Ngôn Thuật là năng lực đặc thù nghịch thiên, cậu tưởng là rau cải trắng sao, tùy tùy tiện tiện có được? Đi thôi đi thôi, không bàn linh tinh nữa, chuẩn bị cho cuộc thi nào. Rảnh rỗi luyên thuyên ở đây còn không bằng nghĩ cách với mấy tên điên của lớp chọn như Long Minh".

"...Được thôi". Trạch Nam chán nản.

---------

Lạnh lẽo, lắc lư, tiếng động cơ ô tô, còi xe kêu to cùng cảm giác đang di động.

Sau khi Doãn Khoáng tỉnh lại, da mặt truyền đến cảm giác lạnh buốt, ngẩng đầu, ngồi thẳng người nhìn quanh bốn phía, lòng hắn liền nguội lạnh hơn nửa.

Thế mà lại đang ở trên một cái xe buýt!

Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, cảnh vật hai bên không ngừng trôi tuột về phía sau, một chiếc lại một chiếc xe hơi bắt kịp rồi vượt qua.

Không khí có chút u ám.

Cho dù là ở trong xe buýt, cũng có thể cảm giác được độ ẩm của không khí... và một sự lạnh lẽo tĩnh mịch quái dị.

Chiếc xe buýt này rõ ràng không phải chiếc mà nhân vật trong phim ngồi kia.

Nhưng chiếc xe buýt đó cũng ở ngay phía trước chiếc mà Doãn Khoáng ngồi, cách khoảng 5, 6 mét...

"Cậu là người đầu tiên tỉnh lại". Lê Sương Mộc mở mắt ra, vẻ bối rối trong mắt lóe lên rồi biến mất, sau đó hắn liền trấn định lại, nói với Doãn Khoáng.

Thật khéo là Lê Sương Mộc lại ngồi bên tay trái Doãn Khoáng.

Doãn Khoáng ngẩn người, hỏi: "Có ý gì?".

"Ha ha". Lê Sương Mộc khẽ cười một tiếng, quan sát bốn phía, sau khi nhìn thấy chiếc xe buýt trước mặt thì nói với Doãn Khoáng: "Xem ra có vẻ không ổn lắm".

"Không phải không ổn, mà là...".

"Đây là đâu? Mẹ ơi... nơi này? Ê, tỉnh lại hết đi, này này này! Tất cả đừng ngủ nữa. Ngủ nữa sẽ mất mạng đấy". Một nam sinh thân hình cao lớn đứng lên, vỗ tay gọi mọi người dậy.

"Muốn chết à? Còn ngủ! Đứng lên hết cho tôi!".

Nam sinh này chính là Đường Triệu Thiên.

"Đây... là đâu?".

"Đồ ngu! Ngươi mù à? Không phải nói là Final Destination 5 sao!". Đường Triệu Thiên hung hăng đập nam sinh còn chưa tỉnh hẳn kia một cái, dùng sức vỗ tay nói: "Nhanh! Chúng ta nhanh xuống xe! Không xuống nhanh thì không kịp nữa đâu. Cái xe này sắp đi qua cây cầu treo chết chóc đó. Nếu các ngươi không đi, cả đám sẽ bị Tử Thần hành chết".

"Muốn đi sao? Không thể không nói, các ngươi thật ngây thơ". Doãn Khoáng đứng lên, nói: Ngươi có thể thử xem, cửa xe có thể mở ra hay không. Còn nữa, tên tài xế kia căn bản không để ý đến cậu".

Đường Triệu Thiên liếc Doãn Khoáng, trong mắt lóe ra lửa giận: "Ngươi muốn hại chết mọi người sao?".

Nói xong, hắn liền đưa tay ngăn bạn học trước mắt lại, hô với lái xe: "Này! Dừng xe, tôi muốn xuống xe". Hắn liền đi qua kéo tài xế.

"Ồ... chúng ta đang nói... tiếng Anh?". Một nam sinh khác nói: "Thật sự là tiếng Anh, hơn nữa còn rất trôi chảy".

Doãn Khoáng sững sờ: "Tiếng Anh?".

Doãn Khoáng đúng là cũng không phát hiện bản thân đang nói Anh ngữ, cũng lưu loát như thế, như tiếng mẹ đẻ vậy.

Nhưng điều này không quan trọng, tiếng Anh thì tiếng Anh a, sự thần kỳ của đại học bọn hắn đã biết từ sớm. Quan trọng là... Đường Triệu Thiên đã quay lại, sắc mặt âm trầm: "Mẹ nó! Đánh hắn mấy phát hắn cũng không để ý ta, như cái tượng sáp. Cả cửa xe nữa, kéo thế nào cũng không mở được".

Vương Ninh đã tỉnh lại nói: "Điều này rất bình thường mà?".

"Đúng vậy". Ngụy Minh ở một bên cũng nói: "Cho dù là loại đầu óc không dùng được như ta cũng nghĩ ra được, nếu chúng ta xuống xe bây giờ, còn phải chấp hành mấy cái nhiệm vụ chết tiệt đó sao? Ta đoán hiệu trưởng muốn chúng ta trải qua quá trình cầu treo đứt gãy. Như vậy chúng ta mới có thể bị ghi vào danh sách tử vong của Tử Thần. Bộ phim này ta vừa xem không lâu".

Đường Triệu Thiên nhất thời tức giận, túm quần áo của Ngụy Minh: "Ngươi có ý gì? Ý ngươi là ta rất ngu xuẩn sao".

"Làm gì, làm gì? Buông ra!". Ngụy Minh tốt xấu gì cũng có 8 điểm lực lượng. Tuy Đường Triệu Thiên cường hóa huyết thống Spider Man, nhưng có thể chỉ số ban đầu của hắn khá thấp, nên lực lượng của hắn và Ngụy Minh là tương đương nhau. Bởi vậy, bị Ngụy Minh đẩy một cái, hắn liền lùi về sau một bước nhỏ.

"Dám đẩy ta! Ta làm thịt ngươi!".

"Ngươi thử đi?". Một khẩu súng lạnh như băng đè ngay ót của Đường Triệu Thiên, giọng nói lạnh lẽo của Lê Sương Mộc truyền vào lỗ tai hắn.

"Trước khi ngươi giết hắn, đầu của ngươi nhất định sẽ nổ tung, tin không?".

Đường Triệu thiên chậm rãi buông bàn tay đang nắm cổ áo của Ngụy Minh ra, nhìn chằm chằm Lê Sương Mộc, giơ hai tay lên lùi lại hai bước, "Được chưa?".

Lê Sương Mộc đưa nòng súng hướng lên trời, xem như đã thu súng: "Ý của tôi là vào hoàn cảnh như thế này, mọi người tốt nhất là hòa thuận với nhau. Rất rõ ràng, kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt chính là Tử Thần vô hình vô ảnh kia đã đủ khiến chúng ta đau đầu rồi, không cần phải giơ súng lên với nhau nữa, ok?".

"Không chỉ đau đầu thôi đâu, có khả năng tất cả đều chết...". Doãn Khoáng nói một cách nặng nề.

Trong xe, tất cả mọi người đều run rẩy, một mảnh yên tĩnh.

"...Đồng ý".

Đường Triệu Thiên nhìn Lê Sương Mộc một chút, lại tức tối trừng mắt liếc Doãn Khoáng và Ngụy Minh. Vốn muốn mượn cơ hội cứu mọi người mà khẳng định sự tồn tại của chính mình, có thể xác lập vị trí lãnh đạo là tốt nhất, không nghĩ tới lại biến thành đại ô long, thật mất mặt.

"Chẳng những phải hòa bình, mà còn phải chung sức hợp tác!". Một nữ sinh cao gầy dung mạo thanh lệ lớn tiếng nói. Nói xong, cô nàng cười rất phóng khoáng nói tiếp: "Còn chưa giới thiệu, tôi là Đường Nhu Ngữ".

Kỳ thật... đến tận bây giờ, cái lớp này còn chưa biết hết mặt nhau. Có lẽ là không có thời gian, có lẽ... bọn họ cảm thấy không cần thiết.

Lê Sương Mộc nhíu lông mày lại, thầm nghĩ: "Đường Nhu Ngữ, chẳng lẽ là cô ta...". Sau đó liền nói: "Đường mỹ nữ nói không sai, nếu như có thể chung sức hợp tác, tất nhiên là tốt nhất. Chớ quên, nhiệm vụ của chúng ta lần này là sống sót 180h đồng hồ, hơn nữa còn phải cứu những người hẳn phải chết kia".

Doãn Khoáng cũng đứng lên, nghiêm túc nói: "Tôi hy vọng mọi người có thể tạm thời buông hết mọi sự không thoải mái, cùng nhau hoàn thành tràng cảnh này rồi nói. Tôi đã hỏi học trưởng, có thể trở thành lớp chọn hay không đối với sự phát triển sau này của lớp chúng ta sau này vô cùng quan trọng. Đương nhiên, nếu như mọi người muốn trở thành thịt heo của lớp chọn thì không cần nói nữa".

"Ừ. Tôi cũng hỏi qua học trưởng, đúng là như vậy". Đường Nhu Ngữ nói: "Lớp phổ thông, chính là thịt heo của lớp chọn. Hơn nữa mọi người đừng quên, khi bị Tử Thần giết trong tràng cảnh này sẽ bị trừng phạt!".

"Trừng phạt? Đại tỷ à, lần này chết không bị trừ tuổi thọ hơn nữa còn có phần thưởng cơ bản cố định". Một nữ sinh tóc đuôi ngựa nói.

"Ngu ngốc!". Đường Nhu Ngữ gõ đầu nữ sinh kia một cái: "Vậy lần sau thì sau? Lần sau chết cắt giảm tuổi thọ gấp bội? Ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu tuổi thọ để hiệu trưởng cắt? Đừng nói với tôi lần sau không chết là được rồi, xàm. Điều đó căn bản là không thể. Còn nữa, thuộc tính ẩn vận thế trừ 3 điểm, triệt để vô duyên đối với năng lực đặc thù. Tôi cảm thấy, cái này mới là nghiêm trọng nhất đấy".

"Vì sao?". Đường Triệu Thiên truy hỏi.

"Không có thời gian nhiều lời!". Doãn Khoáng đối với đám người kia thất vọng cực độ, đến lúc nào rồi, vẫn đứng nói nhảm nhiều như vậy? Nhưng hắn vẫn quát lớn: "Mau nhìn!".

Thời khắc này mọi người đều nín thở, sắc mặt khác nhau nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy, thực vật bên ngoài đột nhiên biến mất, tầm mắt đột nhiên trống trải. Bầu trời trắng bệch, mặt sông sâu thẳm ngay trước mắt... Cùng với sự giảm tốc độ của chiếc xe, khung sắt màu xanh của cây cầu hiện ra, từng sợi dây cầu xếp trên khung cầu như đàn hạc, một hai công nhân đang thi công trên cầu, mặt cầu đã hơi lỏng lẻo có một ít vết nứt.

Một trận gió, thôi nghiêng mặt nước màu vàng trong thùng, nước rớt xuống, xuyên qua cái lỗ lớn hình vuông trên mặt cầu.

Trận gió này, cũng thổi vào trong xe buýt, giống như cái đầu lạnh lẽo của con rắn, bò qua trái tim của mỗi người... nhưng vấn đề là, cửa sổ của xe buýt vẫn đang đóng!

Xe buýt đột nhiên dừng lại, bởi vì chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại!

"Bắt đầu rồi! Mẹ nó, xuống xe, nhanh!".

Đường Triệu Thiên hoảng hốt kêu lớn, hai tay đẩy đẩy mấy bạn học cản đường, kéo cửa ra, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống xe trước, sau đó chạy trốn như chạy nước rút trăm mét.

Trong xe lập tức hỗn loạn. Cửa xe vốn không rộng đã đầy ắp người.

"Đừng đẩy... Mọi người, từ từ thôi... Ai da!".

Trong lớp nguy hiểm tính mạng, ai để ý Đường Nhu Ngữ chứ, không biết ai đẩy nàng một cái, vừa vặn va vào người Doãn Khoáng đang chen lấn không có chỗ đặt chân.

"Nhanh xuống xe, cửa sổ!".

Nói xong, Doãn Khoáng nện một quyền lên cửa sổ thủy tinh, 10 điểm lực lượng lập lức đập nát miếng thủy tinh thành nhiều mảnh, mở ra một cái lỗ lớn. Doãn Khoáng cũng bất chấp, ôm lấy hông của Đường Nhu Ngữ nhảy ra ngoài.

Vương Ninh cũng học theo, một quyền đập nát cửa sổ, nhảy ra khỏi xe buýt.

Có thêm hai chỗ thoát thân, cuối cùng mọi người cũng xuống xe trong vòng nửa phút, sau đó dùng hết sức liều mạng chạy về phía đầu cầu!".

Nhưng mà, Doãn Khoáng tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên biến sắc, rống to: "Đáng chết! Bọn ngu xuẩn này! Tất cả trở lại cho tôi!".

Âm thanh lớn đến mức át cả tiếng gió.

Lớp 1204 tất nhiên nghe thấy Doãn Khoáng đang hét, nhưng thế thì sao? Ai sẽ để ý Doãn Khoáng? Không ai phản ứng. Ngay cả Đường Nhu Ngữ bên cạnh Doãn Khoáng cũng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua liền quay cái eo nhỏ, bỏ chạy đầu tóc tung bay.

"Trở lại! Ta đâu có ngu! Trở lại chờ chết sao?"

Ngay tại lúc này, hai bóng người từ bên cạnh hắn xông qua, anh chàng đẹp trai mặc áo kẻ caro hoa, cô gái xinh xắn mặc bộ đồ màu phấn, chính là nam nữ nhân vật chính của Final Destination 5.

"1 giây, chỉ có 1 giây cơ hội, không được...".

Một bóng đen xẹt qua đỉnh đầu Doãn Khoáng.

Sắc mặt Doãn Khoáng lập tức trắng bệch: "Xong rồi...".

Tử Thần mỉm cười.

Nghệ thuật tử vong, được trình diễn ngay tại thời khắc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play