Đôi mắt sáng ngời của Doãn Khoáng quét qua Lê Sương Mộc, Vương Ninh và Tăng Phi, lại nói lần nữa:
– Tôi vẫn nói câu kia, kế hoạch tôi đã đưa ra, chấp nhận hay không là chuyện của các cậu. Dù sao… tôi nhất định phải làm vậy!
Doãn Khoáng nghiến răng nghiến lợi nói:
– Nếu như các cậu không muốn, tôi nguyện dùng tất cả “học điểm” và điểm đánh giá tổng hợp của mình tới đổi con chó này. Dù sao, các cậu đã lấy được máu của Mary, nó đã mất giá trị với các cậu.
– Sao lại mất giá trị? – Vương Ninh hỏi.
Lê Sương Mộc nhìn Vương Ninh một cái, ánh mắt hắn khẽ nheo lại, nói một cách đương nhiên:
– Dĩ nhiên là mất giá trị rồi! Cậu cho rằng “Hiệu Trưởng” tốt bụng đưa một món quà lớn cho chúng ta hay sao? Nếu thế thì ông ta cũng không trực tiếp cho chúng ta máu của Mary mà để chúng ta tự đi rút lấy. Con chó này đã không còn giá trị với chúng ta nữa nhưng với công ty Umbrella, nó lại có giá trị nghiên cứu lớn!
Vương Ninh chợt hiểu ra, gật đầu.
– Sao rồi? Có làm không? – Doãn Khoáng hỏi tiếp.
Từ khi nhận phần thưởng nhiệm vụ đến giờ, Doãn Khoáng dường như cảm thấy được luồng sát ý đuổi sát phía sau lưng. Có lẽ chỉ mấy phút nữa thôi hắn sẽ bị đội lính điên cuồng vì mất đi đồng đội kia tìm được và bắn chết, hắn không muốn dừng lại một chút nào.
Tăng Phi không nhịn được hỏi:
– Doãn Khoáng, tại sao cậu nhất định phải đối phó với đám lính kia? Chẳng lẽ bởi vì bọn họ tạo thành uy hiếp với chúng ta thôi sao?
– Không phải uy hiếp, họ nhất định sẽ giết chúng ta, để báo thù cho những chiến hữu đã chết! – Doãn Khoáng nói:
– Trừ khi chúng ta có thể sớm tìm được học trưởng Hùng Bá, để lôi anh ta ra làm bia đỡ đạn. Đây có thể coi như kế tạm thời giải vây khốn. Nhưng các cậu đừng quên, học trưởng Hùng Bá là nhân vật còn khó dây hơn cả đám lính kia! Đắc tội với đám lính đó, chúng ta chỉ cần sống hết trường cảnh này là được, nhưng mà đắc tội với học trưởng Hùng Bá…
Trán Tăng Phi và Vương Ninh đều chảy ra mồ hôi lạnh. Tăng Phi lại càng cảm thấy sợ hãi vì ý tưởng muốn kéo Hùng Bá ra làm bia đỡ đạn của mình.
Hiển nhiên, họ đã thừa nhận phỏng đoán của Doãn Khoáng.
– Mặt khác, nếu như các cậu thật không muốn, chỉ cần các cậu giao Mary cho tôi, đợi tôi tìm được nguyên dịch T, tôi cũng cho các cậu một phần. Cho dù tôi thất bại, các cậu cũng không có bất kỳ một tổn thất nào nhưng nếu như tôi thành công, các cậu có thể lấy được một phần nguyên dịch T-Virus tinh khiết. Thế nào?
Tăng Phi và Vương Ninh liếc nhìn nhau một cái, trong mắt họ, Doãn Khoáng thật sự điên rồi.
Vương Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng nói:
– Xin lỗi, tôi vẫn quyết định rút lui. Con chó kia cậu cứ lấy đi, nếu cậu thành công, tôi cũng không cần cậu phải đưa nguyên dịch T cho tôi, dù sao đây cũng là thứ cậu cố gắng lắm mới đoạt được.
Tăng Phi thở dài nói:
– Xin lỗi, Doãn Khoáng, tôi… mệt lắm rồi. Cho nên, mặc dù kế hoạch của cậu có tính khả thi rất cao nhưng nó lại liên quan tới công ty Umbrella… Loại cục diện này vốn không phải thứ chúng ta có thể nắm trong tay.
Cuối cùng, Doãn Khoáng nhìn về phía Lê Sương Mộc.
Lê Sương Mộc vẫn không nói gì, Tiền Thiến Thiến lại giành nói trước:
– Lê… Sương Mộc, đừng đi, kế hoạch này thật sự quá nguy hiểm. Hơn nữa… – Cô nhìn về phía Doãn Khoáng.
“Hơn nữa không phải có cậu ta đi hấp dẫn sự chú ý của đội lính kia hay sao? Như vậy chúng ta sẽ an toàn, không cần thiết phải mạo hiểm.”
Những lời này, cô chỉ yên lặng nói trong lòng.
Mặc dù Tiền Thiến Thiến không nói ra nhưng đám người Vương Ninh cũng hiểu được ý của cô.
Đúng thế, nếu Doãn Khoáng quyết định tính kế đám lính kia, cho dù hắn thành công hay thất bại đều không hề có chỗ xấu nào với bọn Vương Ninh.
Thành công, đám lính bị hắn giải quyết, có thể diệt trừ một mối uy hiếp lớn.
Thất bại, đám lính cũng bị Doãn Khoáng hấp dẫn, có thể tranh thủ thời gian cho bọn họ trốn đi.
Vì vậy, đám người Tăng Phi vốn có chút do dự liền dứt khoát không tiếp thu kế hoạch của Doãn Khoáng.
Còn Lê Sương Mộc thì lại đăm chiêu nhìn Doãn Khoáng, trong lòng nghĩ ngợi: “Làm sao mình lại có cảm giác Doãn Khoáng không hy vọng có thêm người tham dự kế hoạch của cậu ta? Nếu không, cậu ta nhất định sẽ không nói ra như vậy. Mình tin với trí tuệ của cậu ta không thể không không nghĩ rõ những liên quan lợi hại trong này. Mọi người lo lắng bị đám lính đánh lén, còn cậu ta thì lại giống như khẩn cấp muốn hấp dẫn sự chú ý của đám lính đó… Rốt cục thì cậu ta muốn làm gì?”
Nhất thời, Lê Sương Mộc thật sự không biết nên lựa chọn ra sao.
Doãn Khoáng hơi khẩn trương nhìn Lê Sương Mộc.
Không phải hy vọng Lê Sương Mộc đồng ý, mà xác thực là hy vọng cậu ta cự tuyệt!
– Thời gian không còn nhiều rồi, Lê Sương Mộc, cậu quyết định thế nào? – Doãn Khoáng thúc giục.
Lê Sương Mộc lắc đầu, cười khổ:
– Cậu nhìn cái bộ dáng bây giờ của tôi xem, ngay cả sức giơ tay cũng không có, làm sao có thể cầm súng giết người nữa?
Lời này chính là biến tướng của cự tuyệt rồi.
Doãn Khoáng thở dài, cười khổ:
– Xem ra, chúng ta chỉ có thể mỗi người một ngả.
– Doãn Khoáng…
Tăng Phi hơi nóng nảy. Mặc dù hắn cũng sợ đám lính kia trả thù nhưng hắn cũng không hy vọng lôi Doãn Khoáng ra làm bia đỡ đạn. Dù sao cũng là chiến hữu vừa kề vai chiến đấu, hắn hơi không đành lòng.
Vương Ninh giành nói trước:
– Doãn Khoáng, cậu nên suy tính cẩn thận, đừng làm mấy chuyện điên rồ. Có rất nhiều phương pháp lấy T-Virus, mặc dù chưa chắc đã tinh khiết bằng công ty Umbrella nhưng có máu của Mary, tỷ lệ thu được cường hóa T cũng không thấp. Hơn nữa, đám lính kia chưa chắc có thể tìm được chúng ta, không cần phải mạo hiểm như vậy.
Doãn Khoáng nhìn Vương Ninh một cái, sau đó nói:
– Vương Ninh, cảm ơn sự quan tâm của cậu. Nhưng mà, tôi đã quyết định.
Vương Ninh nhìn Doãn Khoáng, cuối cùng thở dài sâu kín, nói:
– Nếu cậu đã quyết tâm thế, tôi cũng không khuyên nữa. Cẩn thận đấy! Đây là quả lựu đạn tôi lấy được từ trên người đám lính, cậu cầm lấy đi, vào thời điểm mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng.
– Cảm ơn. – Doãn Khoáng cầm lấy quả lựu đạn.
Vương Ninh nhìn hắn nhét lựu đạn vào túi quần, trong lòng thầm nói: “Nếu một mình mày muốn chết… cũng đừng trách tao.”
Tăng Phi nói:
– Ở chỗ tôi có một viên “Cứu chữa hiệu quả nhanh”, có thể khôi phục 10 điểm sinh mệnh, hy vọng có thể trợ giúp cậu. Aiz, tôi không hy vọng cậu đi mạo hiểm, con chó kia cậu cứ lấy đi, dù sao nó cũng không có tác dụng gì với chúng tôi.
– Có một số việc không thể không làm! – Doãn Khoáng nhìn bọn họ, nói:
– Cảm ơn cậu, Tăng Phi, ân tình của mọi người, tương lai có cơ hội tôi sẽ trả.
Lê Sương Mộc nói:
– Trên người tôi không có vật gì tốt, chỉ có thể chúc cậu thuận buồn xuôi gió.
– Ừ.
Cuối cùng, Doãn Khoáng nhìn Tiền Thiến Thiến một cái, nói:
– Vừa rồi cảm ơn cô đã xử lý vết thương cho tôi.
– Không… không có gì! Tôi chỉ tiện tay thôi, cậu không cần để trong lòng. – Tiền Thiến Thiến thẹn đỏ mặt, cúi đầu nói.
– Như vậy chỉ có thể chờ khi trường cảnh này kết thúc, chúng ta mới được gặp lại. Mọi người bảo trọng.
– Cậu cũng thế. – Tăng Phi nói.
– Tôi thật sự không biết nói với cậu thế nào nữa… Aiz, bảo trọng! – Vương Ninh nói.
– Cẩn thận. – Lê Sương Mộc nói.
Tiền Thiến Thiến chỉ mở to hai mắt nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên lời.
Doãn Khoáng thở dài một hơi, nói:
– Sau này còn gặp lại.
Nói xong, hắn cúi người, nhấc cái lồng nhốt Mary lên, đi về phía một con đường khác, sau đó rẽ vào trong một con hẻm nhỏ âm u.
– Chúng ta đi nhanh thôi. – Vương Ninh nhìn Doãn Khoáng biến mất trong con hẻm, sau đó nói với Tăng Phi.
– Ừ!
Chiếc xe khởi động, luồn lách qua đám xe ô tô ngổn ngang trên đường rồi đi về phía xa xa.
Lê Sương Mộc đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, nói:
– Các cậu nói xem, Doãn Khoáng tại sao cứ nhất quyết phải giết chết đám lính kia? Dù sao thì cậu ta vẫn chỉ là một người bình thường, thậm chí ngay cả súng cũng không biết sử dụng, rốt cục thì cậu ta dựa vào cái gì? Hơn nữa, các cậu không thấy lạ à? Doãn Khoáng không ngờ còn hào phóng đi hấp dẫn sự chú ý của đám lính kia, chúng ta và cậu ấy dường như không có giao tình sâu đến vậy?
– Thế… – Vương Ninh nghe Lê Sương Mộc nói vậy nhất thời cảm thấy lạ:
– Cậu muốn nói… Doãn Khoáng có âm mưu không thể cho ai biết?
– Âm mưu? Chắc không đến nỗi vậy chứ? – Tăng Phi nói.
– Tôi lại cảm thấy như vậy đấy. – Lê Sương Mộc nói:
– Cho dù chưa chắc cậu ta đã có âm mưu gì với chúng ta nhưng nhất định là có chuyện che dấu. Hơn nữa, chuyện này còn vô cùng quan trọng, không biết sẽ là cái gì?
– Chẳng lẽ là con chó kia? – Vương Ninh kêu lên.
Lê Sương Mộc liếc hắn một cái, nói:
– Đừng nhớ thương con chó kia nữa. Tôi đã nói rồi, nó không còn tác dụng nữa. Tôi từng sờ vào nó rồi, “Hiệu Trưởng” cho nhắc nhở: “Sinh vật đặc thù, không có quyền sử dụng”. Cậu cho rằng tôi sẽ ngu ngốc giao một vật có tầm quan trọng cao cho người khác sao?
Vương Ninh cười xấu hổ:
– Vậy Doãn Khoáng rốt cuộc che dấu chúng ta cái gì? Hơn nữa, Lê Sương Mộc nói rất đúng, Doãn Khoáng tại sao lại muốn đối phó với đám lính kia và muốn đối phó bằng cách nào?
– Cái này… phức tạp quá! Đoán chừng chỉ mình Doãn Khoáng mới biết. – Tăng Phi cười khổ một tiếng, nói.
Vương Ninh quay đầu nhìn con đường tối tăm ở phía sau, trong lòng cười lạnh: “Doãn Khoáng, tất cả cũng là tự mày tìm lấy… Chẳng thể trách ai được! Mặc dù tao không biết mày đang cất giấu bí mật gì nhưng đáng tiếc, nó cũng không quan trọng. Hừ, đồ của Vương Ninh tao, há lại dễ nhận như vậy?”
*
* *
Doãn Khoáng đi ra từ trong bóng tối, nhìn chiếc xe dần biến mất trong màn đêm, thì thầm:
– Xin lỗi… Thật ra thì tôi không phải là người tốt, các cậu cũng đừng coi tôi là thằng ngu… Sau này có cơ hội, tôi sẽ trả lại cho các cậu.
Nói xong, hắn tiện tay ném quả lựu đạn Vương Ninh cho và viên thuốc “Cứu chữa hiệu quả nhanh” xuống đất.
– Không phải đồ của mình, cho dù có tốt hơn nữa cũng không yên lòng sử dụng.
P/S: Hắc hắc, Tiểu Doãn Tử bắt đầu thực hiện đúng nghĩa vụ của nhân vật chính rồi. Từ chương này, cậu ta sẽ thể hiện rõ sự mưu trí và điên cuồng của kẻ trí lực số 7.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT