Dịch giả: Dương Thiên Mạc

– Đội trưởng… – Một thanh niên Châu Á đi tới bên cạnh một người trung niên có râu, giọng nói mang sự đau đớn kịch liệt:

– Đạn bắn thẳng vào đầu, kỹ năng bắn súng của người kia rất chuẩn, chắc chắn là đã từng được huấn luyện quân sự chính quy.

Một trung niên có râu, nhìn khuôn mặt khá khôi ngô đang dựa vào một cái lốp xe hơi. Nghe đội viên báo cáo như thế, hắn gật đầu nói:

– Tôi biết rồi.

Thấy đội viên im lặng, người đội trưởng mới hỏi:

– Sao vậy, không thoải mái à?

– Dạ.

– Chú nên cảm thấy mừng cho anh ấy. Chết bởi viên đạn của kẻ địch chính là kết thúc viên mãn nhất cho một người lính, cũng là đỉnh cao vinh quang nhất mà anh ấy theo đuổi khi bắt đầu nhập ngũ.

Thủ lĩnh đội lính “S.T.A.R.S” – Nicolas thản nhiên nói:

– Cruise vốn đã muốn chết nhưng anh ấy vẫn không muốn rời khỏi chiến hữu. Hiện tại, anh ấy đã được như ý nguyện rồi, chết trong tay kẻ địch, kết thúc tội ác khi anh ấy còn sống. Có lẽ anh ấy sẽ phải xuống địa ngục nhưng rốt cục thì cũng đã được giải thoát, còn chúng ta…

“Cạch cạch!”

Nicolas vừa lắp đạn vào súng vừa thản nhiên nói chuyện với người đội viên bên cạnh.

– Nói theo tín ngưỡng của đạo Phật thì cái này có nghĩa là siêu độ. Hoặc là chúng ta siêu độ kẻ địch, hoặc là kẻ địch siêu độ cho chúng ta. – Nói đến đây, anh ta bỗng nhiên mở mắt. Đó là một đôi mắt của dã thú!

– Arthur! Tìm được kẻ đang tập kích chưa? – Nicolas ấn vào tai nghe vô tuyến, trầm giọng hỏi.

– Đội trưởng, đối phương rất giảo hoạt, chỉ bắn một phát súng là liền nấp ngay lập tức. Nhưng đội trưởng cứ yên tâm, chỉ cần nó dám thò đầu ra lần nữa, viên đạn của tôi nhất định sẽ làm nó tung sọ.

– Ừ. – Nicolas im lặng một lúc rồi mới nói:

– Không nên xem thường đối thủ.

– Ha ha, đội trưởng cứ yên tâm. Trong mắt tôi chỉ có mục tiêu, không có những thứ khác. – Nói xong, đối phương ngắt liên lạc.

Nicolas lại tiếp tục phát mệnh lệnh qua bộ đàm:

– Fox, Rat, hai chú đối phó với mục tiêu số 2, hãy dụ kẻ địch đang tập kích ra ngoài. Whale, Sagittarius, hai chú đối phó với mục tiêu số 1. Murray, Assen bắn hỗ trợ, vây kín vùng trung tâm! Cần giải quyết kẻ địch trong thời gian ngắn nhất!

– Rõ thưa đội trưởng!

– Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi.

– Đã nhận nhiệm vụ!

*

* *

Đoàng đoàng… Đoàng đoàng đoàng…

Đạn được xả ra một cách điên cuồng cứ như một cơn mưa lớn. Họng súng tóe ra lửa cùng với ánh sáng chói lòa khi đạn bắn lên sắt cứng làm cho đêm tối càng thêm sáng sủa một chút.

Ánh sáng mang đến cái chết!

Đội đặc nhiệm “S.T.A.R.S” dùng ưu thế áp đảo, không ngừng tiến quân về phía trước.

Còn Lê Sương Mộc và Doãn Khoáng ngoại trừ việc co rúc trốn tránh ra thì căn bản chẳng làm được gì. Đối mặt với một đám lính cho dù là tính tổ chức, kỷ luật, hay là kỹ năng tác chiến, trang bị vũ trang đều áp đảo thế này, bọn thanh niên mới bước chân vào đại học như họ không nắm được một phần thắng nào cả.

– Hiệu Trưởng chết tiệt! – Doãn Khoáng vẫn núp trong tiệm bán quần áo, cảm thấy vừa bực dọc vừa nóng nảy.

– Một đám hung mãnh như “quân cảm tử” thế này, ông ta rốt cục có đầu óc hay không vậy, thiết kế nhiệm vụ kiểu này cho một đám ngay cả súng cũng chưa từng chạm qua! Chẳng thà trực tiếp giết hết chúng ta đi cho rảnh nợ!

Đột nhiên, một vật màu đen hình trụ được ném vào từ bên ngoài. Kèm theo một tiếng “xì” nhỏ, vật kia phun ra một làn khói trắng.

– Mẹ nó! Ngay cả bom cay cũng ném ra luôn!

Doãn Khoáng là một đứa trẻ ngoan, chưa từng lôi mẹ của kẻ khác ra chửi bao giờ lúc này cũng thực sự giận điên lên rồi. Hắn bối rối xé một mảnh vải… Ờ, thực ra là Doãn Khoáng trực tiếp lấy một miếng vải hình tam giác có cảm giác tơ lụa rất mềm mịn chụp lên miệng mình, sau đó co mình chui vào sâu trong cửa hàng.

Mặc dù Doãn Khoáng rất lạ là tại sao đối phương không ném luôn một quả bom vào để hắn trở về ngôi trường học chết tiệt kia luôn, nhưng hiển nhiên lúc này không phải thời khắc suy nghĩ. Thực ra, hắn cũng chỉ hơi oán thầm một chút thôi, ai chẳng tiếc rẻ mười năm dương thọ.

“Nếu để cho mình bắt được cơ hội một lần nữa, mình tuyệt đối sẽ không tiếp tục e sợ!”

Nê Bồ Tát còn có ba phần hỏa khí chứ nói gì đến Doãn Khoáng hắn.

Doãn Khoáng vẫn luôn bị hỏa lực của kẻ địch đánh cho không ngóc đầu lên được. Hắn cứ phải giống như con chuột cống bẩn thỉu, lúc chui chỗ này khi rúc chỗ kia. Hắn chưa từng chịu sự khuất nhục đến thế, sự tức giận trong lòng đã sớm không thể nín nhịn.

“Có thể, nếu để bọn họ đi vào nơi này, mình có thể lợi dụng hoàn cảnh ở đây, tiến hành phản kích lại.” Trong cửa hàng có rất nhiều giá treo đầy quần áo, phòng bên trong được lợi dụng không gian một cách triệt để làm cho một nơi rộng rãi như vậy nhìn qua lại khá trật hẹp, hoàn toàn có thể coi nó như một mê cung nhỏ.

Giờ phút này, Doãn Khoáng đang chui trong đống quần áo thầm cầu nguyện, hy vọng kẻ địch có thể đi vào trong này. Mặc dù hắn cảm thấy hy vọng này rất xa vời, đối phương không cần thiết phải tiến vào trong này giao thủ với hắn nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cầu nguyện trong lòng.

Doãn Khoáng tự nhiên không biết, đội lính đặc nhiệm của công ty Umbrella sở dĩ không trực tiếp nổ chết hắn chẳng qua là vì muốn lôi kẻ ẩn nấp bắn lén trong bóng tối kia ra.

Xạ thủ bắn tỉa như một bóng ma trên chiến trường, nhất thiết phải giải quyết họ trước! Bởi vì, tập kích từ trong chỗ tối thậm chí có thể làm ảnh hưởng tới toàn bộ chiến cuộc.

Dùng nguy hiểm của đồng đội để lôi xạ thủ kia ra.

Đồng thời, cái người ném bom cay vừa rồi để lộ vị trí ẩn nấp cũng là một con mồi.

Hai tầng dụ hoặc, Nicolas không tin, kẻ ẩn nấp kia vẫn có thể vững vàng không bị hấp dẫn.

*

* *

– Con bà nó! Thiếu chút nữa thì lật thuyền trong mương!

Trong một căn phòng có ánh đèn lập lòe, Tăng Phi nhổ một ngụm nước bọt vào cái xác zombie ở dưới đất.

Trên đầu zombie kia vẫn còn cắm con dao quân dụng của Tăng Phi, chuôi đao đã lún vào ba phần. Dĩ nhiên, điều này cũng là vì não bộ của zombie bị T-Virus ảnh hưởng, trở nên yếu ớt, nếu không lấy khí lực của Tăng Phi, cho dù làm thế nào cũng không có được hiệu quả như thế.

Tăng Phi lúc này chật vật không còn từ nào hình dung nổi, đánh nhau với một zombie bất ngờ nhảy ra, chưa bị cắn đã là vạn hạnh rồi. Khuôn mặt của hắn tái nhợt không còn chút máu, hơn nữa nó còn thêm vẻ tiều tụy, sợ hãi, bối rối, còn có phần phẫn uất.

Tại sao hắn không ở trên mái nhà mà lại phải chạy tới căn phòng này?

Rất đơn giản, ẩn náu.

Hắn nã một phát súng, hiệu quả tăng 10% độ chính xác của “Bắn Trúng Mục Tiêu” được phát động, một phát đã làm nổ tung đầu tên da đen kia. Sau đó, không đợi hắn lâm vào trạng thái ghê tởm muốn nôn mửa sau khi giết người thì một loại cảm giác rét lạnh đột nhiên ập tới, hắn không hề do dự rút lui khỏi điểm đánh lén.

Hơn nữa, cho dù không có cái loại cảm giác uy hiếp tử vong lạnh lẽo thì hắn cũng phải rút lui.

“Bắn một phát bỏ chạy!” Đây là kinh nghiệm cha hắn dạy hắn.

“Xạ thủ quan trọng nhất là cái gì? Không phải bắn chết mục tiêu mà là biết cách ẩn giấu bản thân vào nơi bí mật!” Tăng Phi dường như trở lại kỳ nghỉ hè năm ngoái, ở bãi đất trống vùng dã ngoại, cha hắn đã dạy hắn tập bắn. “Ẩn giấu hoàn mỹ nhất chính là địch nhân không nhìn thấy con nhưng con tùy thời có thể nắm bắt hành động của mục tiêu. Chỉ cần mục tiêu nằm trong tầm ngắm của con, con có thể bóp cò bắn chết nó vào bất cứ lúc nào.”

– Cha, mặc dù con không biết vì sao cha lại không cho con ở lại trong quân… nhưng mà, những thứ cha dạy con, cho tới bây giờ con vẫn không quên. Hiện tại, con đã hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho con lúc giảng dạy… Con đã… đã giết một người…

Mặc dù đã ói ra hết mọi thứ trong bụng nhưng giờ phút này nghĩ tới cảnh tượng cái đầu của người da đen nổ tung, Tăng Phi vẫn muốn nôn mửa như cũ.

Chẳng qua hắn cũng không hề áp chế sự sợ hãi trong lòng, ngược lại còn tinh tế cảm nhận cảm giác ghê tởm sau khi giết người.

– Có lần đầu tiên… thì sẽ có lần thứ hai! Mình đã không sợ giết người!

Khó trách “Hiệu Trưởng” lại cho hắn một kỹ năng gọi là “Người Lính Hợp Cách”. Giờ phút này, biểu hiện của Tăng Phi mặc dù còn rất non nớt nhưng không thể không nói, năng lực thích ứng của hắn không hề tầm thường.

– Kế tiếp, chính là thời gian chiến đấu trong bóng tối.

Tăng Phi lẩm bẩm nói.

Mặc dù hắn không chân chính nhìn thấy đối phương đang tập kích, thậm chí còn không biết đối phương có xạ thủ hay không nhưng hắn rất tin vào cảm giác của mình. Không biết có phải nguyên do vì hắn có 9 điểm cảm giác hay không nhưng mà, nhất định luôn có một đôi mắt đang núp trong bóng tối, truy tìm hắn.

Không sai, một đôi mắt! Tăng Phi nhận định: chỉ có một xạ thủ!

Nếu không, dưới sự phối hợp của hai xạ thủ, hắn đã sớm chết rồi!

Nhìn zombie nằm dưới đất, hai mắt Tăng Phi lóe lên ánh sáng kỳ quái…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play