Một nơi nào đó ngoài thành phố Raccoon, tại trung tâm chỉ huy trong doanh địa tạm thời của công ty Umbrella.
Tổng quản lý chi nhánh của công ty Umbrella tại thành phố Raccoon đang đứng trước màn hình theo dõi. Ông ta mặc một bộ âu phục màu đen, cả người tỏa ra khí chất âm lãnh mà tinh xảo. Đôi mắt của người này giống như mắt ưng liếc nhìn về phía màn hình theo dõi, dường như ông ta không thể cho bất kỳ một điều dị thường nào xảy ra.
Ông ta vô cùng thích thú cái cảm giác nắm giữ mọi thứ này, vô cùng hưởng thụ, vô cùng si mê. Ông ta nghiện nó như người ta nghiện ma túy.
– Chờ chút đã! – Ông ta đột nhiên lên tiếng, ra lệnh cho một kỹ thuật viên ở phía bên phải:
– Quay trở về… lập tức!
– Thưa sếp?
Kỹ thuật viên kia nhất thời chưa kịp phản ứng, xoay đầu nhìn lại ông ta, hiển nhiên không hiểu sao cấp trên của mình lại muốn như vậy.
– Làm theo lời của tôi!
Tổng quản lý kia rất bực mình, kỹ thuật viên kia dám ngỗ nghịch với quyền uy của ông. Kỹ thuật viên bị ánh mắt âm lãnh như rắn chiếu vào, lòng thấy run sợ, vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng.
– Vâng thưa sếp, tôi lập tức làm ngay!
– Đúng vậy… quay qua chỗ đó… quay về tiếp… Dừng! Không đúng, không đúng, ở phía trước một chút… Dừng lại!
Đó là camera giao thông. Hình ảnh giám thị chuyển về có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn được tình hình. Chỗ này là một ngã tư đường, tất cả đều không có gì khác lạ. Bên đường có những chiếc ô tô bị lật ngửa, động cơ tỏa khói đen. Cạnh đó có một cột nước chữa cháy bị ô tô đâm vỡ, nước phun lên khá cao.
Không có gì khác biệt mà?
Không!!
Chỗ đó có một điểm khác biệt!
Ánh mắt của kỹ thuật viên lập tức tập trung lại, quả nhiên nhìn thấy một điểm đen đang di động.
Cái gì vậy nhỉ?
– Phóng to ra, thằng ngu này!
Tay kỹ thuật viên khẽ run lên.
– Vâng… Vâng thưa sếp!
Kỹ thuật viên thành thạo cho ống kính lại gần. Điểm đen kia lập tức hiển thị rõ ràng, là một con chó, một con chó màu đen! Nhìn kỹ có thể thấy, trên cổ con chó kia còn có một chiếc vòng trang sức.
Nhưng mà đó chỉ là một con chó thôi mà! Nó đáng để tổng quản lý chú ý vậy sao?
– Chuyển sang camera khác, tập trung vào con chó kia!
Thanh âm của tổng quản lý lại vang lên, kỹ thuật viên gật đầu lia lịa.
Nói theo một mức nào đó, thành phố Raccoon sở dĩ có thể phát triển như vậy thật ra là vì nó thuộc về công ty Umbrella. Công ty thiết lập một chi nhánh rất lớn ở thành phố này, cung cấp rất nhiều nghề nghiệp cho nên hấp dẫn rất nhiều dân nhập cư. Dần dần, nơi này phát triển thành một thành thị cỡ lớn.
Nhưng mặc dù thành phố này có từ trấn nhỏ phát triển lên tới thành thị thì cũng vẫn bao phủ trong biểu tượng của Umbrella. Nói cách khác, thành phố Raccoon đã bị công ty này hoàn toàn nắm giữ.
Điều động camera giao thông chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Rất nhanh, trên mười chiếc camera theo dõi sát theo con chó kia.
Dần dần, mọi người rốt cục cũng phát hiện ra điểm lạ. Con chó này chạy chậm, dễ dàng vượt qua các chướng ngại vật, không hề sợ hãi những zombie gặp trên đường đi, cũng không hề sủa lên một tiếng nào với đám zombie đó. Thậm chí là những zombie gặp trên dọc đường đi còn vô thức tránh né nó. Đúng vậy, là tránh né! Con chó này rõ ràng chỉ là giống chó Labrador tầm thường, nhưng mà sao zombie lại sợ hãi nó?
Điều này thật sự khó tin. Zombie chỉ có IQ bằng 0, gặp động vật sống là bu vào nhưng ong thấy mật. Nhưng bây giờ thì sao, bọn họ đã thấy cảnh gì? Một con chó có thể khiến cho zombie sợ hãi?
Chẳng lẽ hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?
Hơn nữa, mọi người ở đây rốt cục cũng phát hiện ra một vấn đề, nó không bị lây nhiễm T-Virus!
Cái này có lạ không? Tất nhiên là rất lạ! T-Virus mạnh mẽ đến mức nào, mọi người ở đây đều rõ. Hơn nữa, chó là loại động vật dễ lây T-Virus nhất, bởi thế bọn họ vẫn dùng đủ các loại chó để tiến hành thí nghiệm T-Virus, cho nên có thể chắc chắn rằng loại động vật bốn chân này không hề có năng lực chống cự lại virus độc hại kia!
Nhưng mà, bọn họ đã thấy cái quái gì đây?
Một con chó không bị nhiễm T-Virus.
Phải biết rằng, giờ phút này, T-Virus đã hoàn toàn lan truyền khắp thành phố Raccoon. Nói thẳng căng ra thì, hiện tại Raccoon hoàn toàn có thể xưng là thành phố chết. Người còn sống sót vô cùng ít, mà những động vật khác, đặc biệt là chó đã sớm biến thành zombie hết.
Nhưng mà, trước mắt này xuất hiện một con chó màu đen, là một con Labrador rất bình thường. Điều này giống như một cú đấm thật mạnh vào mặt mọi người!
“Chẳng lẽ T-Virus mất hiệu lực?”
Những khoa học gia, kỹ thuật viên được công ty Umbrella mời tới là một lũ điên, một đám cuồng. Bọn họ mặc kệ chuyện sống chết của người khác, chỉ quan tâm tới thành quả nghiên cứu của mình! Cho nên, khi nhìn thấy con chó Labrador kia, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn họ là “T-Virus thoái hóa”.
Đây quả thực là cơn ác mộng với bọn họ!
Dĩ nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ, tỷ như vị tổng quản lý kia. Ông ta dường như không hề che dấu sự khinh bỉ và chán ghét với những nhân viên tỏ ra khiếp sợ kia. Sau đó, tầm mắt của ông ta chuyển đến con chó Labrador.
– Một con chó Labrador có thể miễn dịch với T-Virus… Thật tuyệt vời, thật thần kỳ! Ca ngợi người, Đức Chúa vạn năng của con, cảm ơn người đã tặng cho con một món quà đặc biệt thế này…
Giống như đang thưởng thức một người đẹp không hề có mảnh vải che thân nào, ánh mắt tổng quản lý kia như lập lòe phát sáng, nhìn không rời mắt khỏi chú chó Labrador.
– Cưng à, về với anh nào…
– Mệnh lệnh: Phái “S.T.A.R.S” đưa con chó kia về cho tôi. Lập tức, lập tức!
– Vâng thưa sếp!
Một người da đen được võ trang đầy đủ vẫn đứng bên cạnh đấy, vừa nghe lệnh của tổng quản lý liền thối lui ra ngoài.
Rất nhanh, tiếng cánh quạt của phi cơ trực thăng truyền tới…
*
* *
– Còn cậu?
Không hề biết bản thân đã đứng về phía đối lập với công ty Umbrella, đám người Lê Sương Mộc cuối cùng cũng lựa chọn “có”, nghĩa là đón nhận nhiệm vụ ẩn tàng “cứu chú chó Mary”.
Nhưng mà sau khi tổ bốn người cùng Tăng Phi và người có kỹ năng đặc thù “Điềm Đạm Đáng Yêu” Tiền Thiến Thiến tiếp nhận nhiệm vụ, Lê Sương Mộc lại quay đầu nhìn về phía Lưu Hạ Thiên, đưa ra câu hỏi cuối cùng.
Lưu Hạ Thiên nói:
– Tôi… Tôi nghĩ là không nhận. Tôi chỉ muốn bình an vượt qua “cuộc thi nhập học” này thôi, không muốn đi làm thiêu thân đâu. Có 200 học điểm đã đủ mua rất nhiều thứ, tôi không có tham lam như mấy người… bằng lòng với hiện tại mới có được niềm vui, ha ha…
Mặc dù hắn cười miễn cưỡng nhưng hiển nhiên là đã quyết tâm làm vậy rồi.
– Được rồi. – Lê Sương Mộc cũng không bắt buộc, chỉ nói:
– Vậy cậu đi theo học trưởng Hùng Bá thôi. Đi theo anh ấy sẽ không có nguy hiểm gì.
Hùng Bá “ừ” một tiếng, nói:
– Mấy người đã đón nhận nhiệm vụ này, vậy thì tôi sẽ không đi theo mấy người nữa. Mặc dù tôi không tiếp nhận nhiệm vụ nhưng nếu tôi đi theo mấy người, “Hiệu Trưởng” chắc chắn cũng gán tôi vào trong đó, như vậy vô hình chung sẽ làm cho nhiệm vụ của mọi người khó thêm… Các người tự cẩn thận lấy.
Nói xong, khuôn mặt kiện cường rốt cục cũng nở nụ cười mỉm nhu hòa nhưng cũng chỉ chớp mắt rồi biết mất. Sau đó, hắn quay người rời đi.
Lưu Hạ Thiên liếc nhìn đám người Lê Sương Mộc một cái cuối cùng rồi quay người đuổi theo Hùng Bá.
– Học trưởng, chờ em một chút.
– Học trưởng, hiện tại chúng ta đi nơi nào? – Lưu Hạ Thiên đuổi theo Hùng Bá, cười nịnh hót.
Hùng Bá không thèm nhìn hắn lấy một cái nhưng rốt cục vẫn nói:
– Nếu đã bỏ đi nhiều trói buộc thì tất nhiên là phải đi làm chuyện của mình rồi.
– Nghĩa là sao ạ?
– Bởi vì đám tay mơ mấy người rất vô dụng cho nên tôi tùy thời có thể đánh mất điểm đánh giá tổng hợp thật vất vả mới có được, cậu nói xem tôi phải làm gì? Hơn nữa tôi cũng nói rồi, tôi chỉ là “trợ giảng” của mấy người mà thôi chứ không phải hộ vệ. Cậu đi theo tôi tôi không phản đối, đây là quyền tự do của cậu. Nhưng nếu cậu làm ảnh hưởng tới chuyện của tôi… hãy tin một điều là tôi sẽ giết chết cậu trước!
Nụ cười trên mặt Lưu Hạ Thiên phút chốc cứng đờ. Hắn hơi ngừng lại rồi lập tức bước theo. Cho dù thế nào, ở cùng một chỗ với người này khiến hắn cảm thấy an toàn, những chuyện khác hắn tạm không suy tính đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT