Trên đường vào kinh thành, có một đoạn hành trình dài đi xuyên qua một mảnh đất hoang Sơn Khâu rộng lớn, ước chừng lộ trình phải đi mất năm sáu ngày, dọc đường lại không có khách sạn hay bóng người nào-. Cho nên khi tiến vào mảnh đất hoang đến ngày thứ ba, đám người Đại Biến Thái cùng Yến Vương tất cả cũng chỉ còn lương khô cùng một ít quả vỏ cứng và ít nước. Ta mặc dù được thiếu niên lang đề cao, đãi ngộ rất tốt nhưng cuối cùng cũng không hơn gì Đại Biến Thái bọn họ -. cho nên ba ngày nay đều ăn bánh mì trắng loại lớn đến nhạt cả miệng.

Bất lực nhìn khoanh bánh mì trắng loại lớn trong tay một chút, cùng nước trắng. Ta bất lực nhìn trời, vô cùng thèm khát vị thịt, thức vị, ( ⊙ o ⊙ ) A! Nhìn xem, Trên trời vừa mới bay qua một bầy chim khảo tiểu….Nước miếng…

Đúng vậy, ta muốn ăn thịt! Ta muốn ăn thịt! Ta rất muốn ăn thịt! ! ! ! !

Có lẽ Trời cao nghe được lời kêu gọi thống thiết của ta

Bởi vì ta nhìn thấy Thanh Y mang theo hai con tiểu bạch thỏ vui vẻ xuất hiện, *o*

Ta tham lam nhìn hai con tiểu bạch thỏ bóng mượt như tuyết trắng, tưởng tượng đang ôm trọn đĩa thịt thỏ đã cạo lông vô cùng tươi ngon. Đáng tiếc, ta ưu sầu nghĩ, nhất định quá ít, chỉ có hai con mà lại có nhiều người như vậy, làm sao chia đây.

Sau đó ta liền thấy thiếu niên lang chạy tới.

Sau đó…thiếu niên lang…mang hai con thỏ thả ra…Σ( ° △ °|||)︴

Lại sau đó, thiếu niên lang xoay người nói với ta: “Thần Vũ, nhìn ngươi thương tiếc con thỏ con như vậy, nhất định là không đành lòng ăn chúng nó. Người chờ chút, ta đi hái cho ngươi mấy quả dại.”

Ta nước mắt đầm đìa…Đại huynh đệ, ngài hiểu lầm ánh mắt ta rồi, ta không phải thương tiếc ! ! ! ! ! Ta chỉ là lo lắng không đủ ăn a T_T…

Vì vậy, ta đành dùng tạm mấy quả dại ăn qua một ngày.

Ngày thứ hai, đang lúc Thanh Y lại lần nữa mang theo hai con thỏ và một con gà rừng trở về, chỉ thấy Đại Biến Thái, hưu – – hưu – – hưu! Ném ra ba hòn đá nhỏ, con gà rừng cùng hai con thỏ con lập tức co giật vài cái rồi bất động.

Đại Biến Thái…Hay…Làm rất tốt!

Thanh Y rất hiểu ý, lập tức lột da bỏ nội tạng, đặt trên ngọn lửa bắt đầu nướng. Chỉ một thoáng, mùi thịt tràn ngập trong đoàn xe. Ta thỏa mãn hấp hấp cái mũi, chờ mong cho thịt mau mau nướng chín.

Con thỏ thứ nhất rất nhanh liền nướng xong, Đại Biến Thái rất tự nhiên cầm đi, chậm rãi ăn. Ta nuốt một ngụm nước bọt, tất nhiên là không dám đoạt thịt trong miệng Đại Biến Thái rồi. Con thỏ thứ hai bắt đầu chảy mỡ, hồ ly Yến Vương phái người đến mang đi T_T. Xem ra hy vọng cuối cùng chỉ còn đặt trên con gà đang nướng kia thôi.

Chỉ thấy Thanh Y nghiêm túc quay quay con gà nướng, cần cù xoay thanh gỗ xiên gà vòng vòng cho mỡ chảy ra thơm ngào ngạt. Ta nước miếng chảy ròng, Đại Biến Thái cùng hồ ly Vương gia ta đều không dám theo chân bọn họ đòi ăn-, con gà nướng cuối cùng này, hỏi Thanh Y muốn chia một chút nha, dù được chia một miếng thịt nhỏ cũng tốt, hỏi đi hỏi đi…

Thấy gà nướng đã phát mềm muốn chín, ta cố lấy dũng khí, hướng Thanh Y đi tới. Trong lúc ta cách thịt gà nướng càng ngày càng gần, đột nhiên bị người kéo trở về.

“Thần Vũ, ta lại hái cho ngươi một ít quả dại tươi, ngươi đảm bảo thích.” thiếu niên lang lôi kéo ta, dúi cho ta mấy quả dại hắn mới hái hôm nay.

Trong đầu ta bây giờ toàn bộ đều là gà rừng, còn nghĩ chi đến quả dại ! ! ! ! ! muốn xoay người đi lại hướng Thanh Y, ai ngờ thiếu niên lang một mực lôi kéo ta không tha, muốn ta nếm thử thành quả hôm nay của hắn. Trong lúc ta đang còn do dự, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, dường như có một luồng lãnh khí từ chỗ Đại Biến Thái kéo tới. Biến thái đại nhân…Ta … Ta đã biết, những quả dại chín này đều cho ngài ăn T_T

Cuối cùng cũng thoát được thiếu niên lang, ta vội vàng tiếp tục chạy đến chỗ gà nướng. Chính là lúc ta vội chạy mau tới được trước mặt Thanh Y, ta… trợn tròn mắt…Trên đống lửa đã không còn bóng dáng gà nướng nữa rồi. Thanh Y vẫn một mực trơ cái bản mặt sắt lạnh lùng ngồi ở một bên, phảng phất như ta vừa mới thấy gà nướng đều là ảo giác, nếu không phải…bên cạnh Thanh Y phát hiện được một khối khung xương gà!

Ta giụi giụi mắt, lại hết sức trừng mắt nhìn, đúng vậy…Ta không có nhìn lầm, đó là một khối khung xương gà vô cùng hoàn mỹ, đầu khớp xương cùng đầu khớp xương trong lúc đó cũng không thấy qua dấu vết bị cắt thái, xương thân cắm trên mặt đất, xương đầu vươn lên, chân cánh sắp xếp như đang bay cao, đẹp hơn tạo hình…

Thanh Y mặt sắt vẫn lơ đãng vẽ một vạch nho nhỏ – đã ăn no -, tựa hồ muốn chỉ rõ chỗ ẩn náu của thịt gà.

Ta bất lực quỳ xuống đất…Orz! Vừa nãy mới sử dụng công phu chuyển đầu, thịt gà nướng của ta cứ như vậy bay đi…yêu quái a…Thanh Y nhất định là yêu quái…>O

Trong không khí còn thoang thoảng vươn lại mùi thịt, ta chỉ còn biết rưng rưng, ngồi xổm một bên tiếp tục gặm bánh mì trắng.

Thiếu niên lang! Ta…nguyền rủa ngươi….

Trong lúc ta vừa gặm bánh mì trắng vừa nguyền rủa thiếu niên lang, sau đầu đột nhiên bị hòn đá nhỏ ném trúng. Ta phẫn nộ xoay người lại, nhác thấy Đại Biến Thái cầm một cái chân thỏ lắc a lắc a lắc. Dường như đang hỏi ta có muốn ăn không, có thèm không.

Sau đó, ta cũng không chịu thua kém, bay qua = =

Lúc cắn miếng thịt nướng đầu tiên, hương tỏa tràn ngập trong miệng, ta thỏa mãn, lòng lâng lâng như đang nghe một khúc tiên nhạc. Nhưng Đại Biến Thái chỉ dùng một câu nói đánh ta từ thiên đường rớt xuống. Hắn nói: “Nhị Nữu, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi nói xem phải báo đáp ta thế nào a…!”

Ta thất thần nhìn Đại Biến Thái, trong miệng còn mắc một nửa chân thỏ, trong lòng …hối a, hận bản thân không thể có hai cái miệng. Tiện nghi của Đại Biến Thái có thể tùy tiện chiếm sao ! ! ! Thế là xong, vì một miếng thịt mà bán thân a T_T

“Như vậy đi, sau này có cơ hội, Nhị Nữu giúp ta lấy một món đồ của Tiếu Tụ Hoa.” Đại Biến Thái một tay nâng má, mỉm cười nhìn ta vẻ ta đây chỉ vô tình tùy tiện mà nói ra thôi.

“Tiếu Tụ Hoa?” Là Ai?

“Chính là cái tên kia…Tiếu tướng quân.” Đại Biến Thái chỉ chỉ thiếu niên lang.

Ta vội đem nửa cái chân thỏ còn lại nuốt xuống, vội vàng gật đầu. “Lấy cái gì?” ta hỏi.

“Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi biết.” Đại Biến Thái lại mỉm cười, như yêu như mị. Ta tận đáy lòng đều phát lạnh, có một dự cảm thật xấu chợt bay xoẹt qua…

Ngày kế tiếp, ta rất chờ mong đêm xuống, không biết Thanh Y có thể lại bắt được một ít động vật trở về không, không chỉ vì có cái ăn, kỳ thật là ta vô cùng tò mò Thanh Y rốt cuộc làm sao ăn tươi con gà nướng kia-! ! ! ! !

Chính là, ta hình như không còn cơ hội để biết. Bởi vì đến tối đêm thì chúng ta… vào thành = = !

Vào thành có một điểm thật tốt là, hồ ly Vương gia rốt cuộc cùng chúng ta mỗi người đi một ngả ! Lúc từ biệt còn nói bóng gió là khi nào phủ đệ của hắn khai tiệc mừng quốc sư cái gì đó đưa tiễn, sẽ mời Đại Biến Thái cùng thiếu niên lang nhân tiện đưa ta đi cùng.

Vào thành lại hỏng chỗ là, trên đường chỉ còn lại có Thanh Y, Đại Biến Thái cùng thiếu niên lang,bởi vì Thanh Y mặt sắt có thể trực tiếp bỏ qua, vậy thì dọc đường đi hào khí càng phát ra quỷ dị T_T…

May thay, chưa đi đến hai ngày đã tới kinh thành, thiếu niên lang cuối cùng cũng từ biệt, ta thì rất tự nhiên theo sát Đại Biến Thái cùng về phủ Thừa tướng.

Đến phủ Thừa tướng, hạ nhân canh cửa nhìn thấy ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, còn rất tự nhiên gọi ta là Thần Vũ tiểu thư. Đại Biến Thái không giải thích cũng không tỏ thái độ gì. Vì vậy ta bị dẫn tới gian phòng của mình, nói đúng ra là gian phòng của Thần Vũ chân chính. Không biết phải trải qua cuộc sống của tiểu thư như thế nào đây? !

Chỉ là, ta bắt đầu chờ đợi Đại Biến Thái đến thăm ta, không phải ta yêu thích gì ở Đại Biến Thái mà là bởi vì…Ta sắp bị …bọn hạ nhân có cùng bản mặt sắt như Thanh Y bức điên rồi…

Ví như vào mỗi buổi sáng:

“Thần Vũ tiểu thư, mời dậy dùng bữa!” nói xong hai nha đầu mặt sắt đứng thẳng tắp ở đầu giường ta nằm, nhìn ta chăm chú, không hề nhúc nhích chờ ta rời giường. Mặc kệ ý muốn ngủ nướng, ta bị dọa đến nổi da gà, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay mất…

Ví như mỗi lần ăn cơm:

Trong phòng chỉ có thể nghe được âm thanh ta khua động bát đũa, một loạt nha hoàn đứng phía sau, trên mặt đều đồng loạt một vẻ mặt sắt, ánh mắt hơi hơi cúi xuống, vẫn không nhúc nhích…Nhìn ta chăm chú…T0T, Ta chỉ có thể ngoan ngoãn cắm đầu ăn cho xong bữa.

Được rồi, mấy cái này… ta nhịn được, nhưng còn nữa!

Nhất nhất không thể dễ dàng tha thứ – nhất định ! ! ! ! ! !

Ta mỗi lần đi WC! ! ! ! ! ! ! ! Cũng có một loạt nha hoàn đứng phía trước ta, vẫn là mấy bản mặt sắt đó…Sau đó…nhìn ta chăm chú T_T

Muốn ta phát điên sao! Muốn ta phát điên sao!Muốn ta phát điên sao!

Hạ nhân ở đây bất luận là nha hoàn hoặc nam phó hay thị vệ, toàn bộ đều mặt sắt vô cảm giống nhau, chẳng lẽ…đều là những người sùng bái Thanh Y? Chỉ có lúc Đại Biến Thái tới, ta mới có thể thấy được vẻ mặt thứ hai ngoài mặt sắt, thời gian như vậy thật sự là…quá kinh khủng…>_

Nhưng là, không có gì bất hạnh nhất, chỉ có càng bất hạnh hơn mà thôi!

Đại Biến Thái lúc trước chỉ mới phát hiện ta không có võ công, sau này còn biết cả chữ ta cũng không nhận biết được, lại phái thanh y mặt sắt tiên sinh dạy ta học chữ, rồi phái thêm một thanh y mặt sắt lão sư dạy ta vũ đạo, tiếp đến là một thanh y mặt sắt nhạc công…

Vì vậy, cuộc sống của ta bước vào trong bóng tối vô biên vô hạn Orz…! Hoàn cảnh này khiến cuộc sống rất dài của ta sau này cứ mỗi lần dưới ánh trăng nhìn thấy bóng áo xanh liền cảm thấy buồn nôn…

Môn học: Học chữ.

Thời gian học: mỗi ngày từ lúc rạng sáng đến khi chiều tà.

Giáo sư: Mặt sắt Giáp.

Cảm tưởng của Nhị Nữu: Đây là thời gian khó khăn nhất trong ngày mà ta phải vượt qua. Trước kia lúc Cẩu nhi ca dạy ta học chữ, ta có thể thưởng thức cảnh đẹp, có thể khinh bạc mỹ nam, nhưng hiện tại, ta tình nguyện viết hết lần này tới lần khác cũng không bói ra một chữ con giun, cũng không muốn liếc mắt nhìn mặt sắt thêm nữa. Đặc biệt mỗi khi ta giao bài tập, tiên sinh dạy học bản mặt sắt còn có thể thăng cấp thành màu xanh…Thật là đáng sợ…Thật là đáng sợ…

Cảm tưởng của giáo sư:…Ta không muốn dạy nàng! !

Môn học: Đàn tranh

Thời gian học: mỗi ngày từ đầu giờ mùi đến hết giờ thân.

Giáo sư: Mặt sắt Ất.

Cảm tưởng của Nhị Nữu: mặc dù khóa học đàn tranh cũng rất khổ nhưng đây vẫn là lúc ta có thể thả lỏng nhất trong ngày. Bởi vì chỉ có lúc ta khảy đàn, nha hoàn cùng người hầu bên cạnh kiên trì giữ khuôn mặt sắt mới có thể xuất hiện một chút vẻ mặt biến hóa vi diệu, mặc dù chỉ là ngày càng co quắp nhưng rốt cuộc có thể làm cho giác quan thần kinh ta có thể nghỉ ngơi. Giáo cầm tiên sinh có khi còn có thể khoa trương phun ra mấy ngụm máu tươi để bào chế thuốc trầm cảm. Ôi…đúng là không tệ, thật là một lão sư tốt.

Cảm tưởng của giáo sư: Giết ta đi, giết ta đi, ta không muốn dạy nàng! Ta không muốn dạy nàng!

Môn học: Vũ đạo.

Thời gian học: Giờ Tuất mỗi ngày.

Giáo sư: Mặt sắt Bính

Cảm tưởng của Nhị Nữu: Đây đại khái là thời gian khoái lạc duy nhất trong ngày của ta. Bởi vì ta kinh ngạc phát hiện, thân thể ta cư nhiên tương đối mềm mại. Đại khái là bởi vì Thần Vũ trước kia từng tập võ hoặc cũng là từng học qua vũ đạo, một ít yêu cầu động tác cao ta dĩ nhiên bản năng thông thường là có thể múa được, tựa như thân thể bản năng có trí nhớ. Khi nghe nhạc ta cũng thường quên bản thân chỉ mới tập múa, một ngày thống khổ bị hành hạ đều trong khoảng thời gian ngắn ngủi này quên hết, Liên lão sư mặt sắt cũng không phải là kinh khủng gì…

Cảm tưởng của giáo sư: Nha đầu này tư chất không tệ nha, Tại sao Tiểu Giáp và Tiểu Ất lại làm như gặp quỷ vậy?

Bất quá cuộc sống đen tối như vậy cũng không diễn ra bao lâu, tất cả đều thay đổi bắt đầu từ cái ngày Đại Biến Thái mang ta đi dự tiệc … Bởi vì … Ta gặp được … một người!

Dĩ nhiên là?!

“Dự tiệc?” Lúc Đại Biến Thái cho ta biết để chuẩn bị, ta sửng sốt một hồi mới nhớ ra. Nhớ ngày trước… tên hồ ly Yến Vương kia lúc ấy từ biệt có từng đề cập đến việc này. Ra vẻ là “Nhân tiện” cũng muốn ta đi.

Lại nghĩ thiếu niên lang có lẽ cũng sẽ đến, ta lại đau đầu. Ta thật sự là nghĩ không ra Đại Biến Thái cùng thiếu niên lang này, một người hư hư thực thực là tình nhân cũ, một người hư hư thực thực là vị hôn thê, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Nhưng nếu Đại Biến Thái đã phân phó ta còn có thể làm gì nữa, chỉ có đi T_T.

Đang lúc xuống xe ngựa thì một đám quan viên nhiệt tình vây quanh bắt đầu hành lễ với Đại Biến Thái, ta đứng một bên không biết làm sao, ngẩng đầu dò xét bốn phía. Ừm không tệ, xem gia học chữ- đại giới đau khổ cũng đáng giá-. Lúc này ta xem đã hiểu trên tấm biển viết ba chữ to “Yến Vương phủ”…Đang vui mừng khôn xiết liền cảm giác có người vỗ nhẹ ta, liền thấy một tiểu nha hoàn thân thiết mỉm cười với ta: “Nữ quyến mời…cùng ta đến nội đường nghỉ ngơi.”

Thấy nụ cười thân thiết, ta cảm động quá thiếu chút nữa thì rơi lệ. Không phải mặt sắt a, không phải mặt sắt a, cuối cùng không phải mặt sắt a ˙﹏˙…

Đang cùng tiểu nha hoàn đi vào trong Yến Vương phủ, chợt có người gọi to: “Thần Vũ…! Thần Vũ…!”

Cái.. cái giọng này…T_T thiếu niên lang!

Ta vừa mới quay người, cũng = = chỉ thấy thiếu niên lang đang nhiệt tình chạy tới, để tránh có thêm … lãnh khí từ chỗ Đại Biến Thái truyền tới, ta rất kinh nghiệm bảo vệ thành công hai tay, không cho thiếu niên lang nắm được. thiếu niên lang trái lại không thèm để ý nói: “Ta thấy Tư Đồ thừa tướng đến, cũng biết ngươi nhất định đã đến rồi nên tìm tới ngươi…Thần Vũ, ngươi đi trước nghỉ ngơi, lát nữa ta trở lại tìm ngươi.”

Trong lòng ta lắc lia lắc lịa, không cần tới tìm ta, không cần tới tìm ta, ngàn vạn lần đừng tới!

“Hôm nay Yến Vương mở tiệc chiêu đãi quốc sư, tương truyền y thuật thập phần cao minh, một lát có cơ hội ta sẽ van cầu hắn, thỉnh hắn xem giúp ngươi, nói không chừng có thể làm cho ngươi khôi phục lại trí nhớ và võ công.” Thiếu niên lang tiếp tục hưng phấn nói.

Ta âm thầm có chút mừng rỡ, có cơ hội khôi phục trí nhớ cùng võ công sao? Cũng không biết quốc sư kia là người như vậy, có thể sẽ chịu giúp ta ?

Sau khi tạm biệt thiếu niên lang, ta bị đưa tới nội đường, đã có một vài nữ quyến ngồi bên trong, ở phía trước, trên bàn còn bày một ít dưa và trái cây, là nơi các nữ quyến nói chuyện phiếm giết thời gian. Chủ tọa là một nữ nhân trang phục xinh đẹp cao quý phong thái ung dung, chắc là Yến vương phi.

Theo lễ nghi, ta tiến lên thở dài.

“Thần Vũ bái kiến Yến Vương Phi.”

“Đứng lên đi, ngươi nhất định là Thần Vũ? Ta đã nghe Yến Vương nhắc tới ngươi, cũng là nữ nhân được Tiếu tướng quân coi trọng, ngày thường cũng đã rất xinh đẹp.” Yến Vương phi vừa cho ta bình thân vừa gật đầu nói.

Hành xong lễ, ta tìm một vị trí tương đối khuất mà ngồi, lại nghe có giọng nho nhỏ bàn tán. “Sao lại là nữ nhân của Tiếu tướng quân? Chẳng phải ta vừa thấy nàng ta đi cùng Tư Đồ thừa tướng đến đây sao?” các nữ quyến khác cũng bắt đầu chỉ trỏ.

T_T …Ta còn muốn biết vì sao hơn các ngươi nữa…

Lập tức trở thành tiêu điểm nghị luận, Yến Vương phi cũng không ngăn cản những …ý tứ muốn cắn lưỡi này của các nữ quyến. Ta thật sự không được tự nhiên, tùy tiện tìm cớ đi ngoài rồi chạy ra khỏi nội đường. Không muốn đi tìm Đại Biến Thái, cũng không muốn gặp lại thiếu niên lang, ta chỉ là đi dạo xung quanh Yến Vương phủ. Bắt đầu suy nghĩ, không biết có thể…hay không gặp được quốc sư, nhân tiện hỏi thăm chuyện hắn giúp ta khôi phục trí nhớ…

Đang nghĩ ngợi lung tung thì trước mặt xuất hiện …một người…chính là tên đầu sỏ đẩy ta vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng này ! ! !

Không sai! Nhất định là hắn, cái tên lão công ăn cướp của ta! ! ! ! ! ! !Mặc dù hắn thay đổi y phục hoa hoa lệ lệ, nhưng ta chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra hắn. nghĩ đến ban đầu nếu không phải hắn cướp ngân lượng của ta, ta sao phải đến nhà Lưu tri phủ làm nha hoàn chứ? Ta sao có thể gặp Đại Biến Thái a?! ! ! ! ! ! ! ! !

Không cần suy nghĩ liền xông lên phía trước.

“Uy!Lão già đáng chết nhà ngươi, đứng lại cho ta!”

“Ngươi là ai?! Sao lại to gan như thế!” lão già kinh ngạc.

“Ta là ai? Ngươi nhìn cho rõ, Không ngờ ngươi chỉ là lão già vô lại, cướp tiền người ta rồi lại ở chỗ này tiêu dao tự tại, đem chuyện cướp giật quên hết trơn!” Ta càng phẫn nộ. Ta chịu đủ hành hạ còn hắn ở chỗ này ăn sung mặc sướng, còn hỏi ta là ai?!

“Ngươi là? ! Sao! Là vị cô nương lúc đó a!” Lão già dùng con mắt như khe hẹp cố gắng nhìn ta đánh giá một hồi rốt cuộc dường như cũng nhớ ra ta là ai.

“Cô nương thay đổi quá, thứ lỗi lão hủ nhất thời không nhận ra được. Cô nương sao ở chỗ này, sau khi đến kinh thành ta có phái đồ nhi đi tìm ngươi…”

“Tìm cái rắm! ! !” Thật sự phẫn hận, ta không đợi lão già kia nói hết đã giận dữ hét. “Ngươi …cái đồ cường đạo!Ngươi có biết chỗ bạc ngươi cướp đi là toàn bộ tài sản của ta a! ! !Ngươi có biết đều là vì ngươi! Ta mới phải rơi vào một thế giới biến thái ! ! ! Ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại hại ta thê thảm! ! ! Ngươi có biết hay không ! ! ! !”

“Ta…Ta lúc ấy thật sự có việc gấp, cô nương, ta không phải cố ý, ta…Ta trả lại tiền gấp đôi cho ngươi.” Lão già mặt nghẹn đỏ bừng.

“Đưa tiền cho ta có ích lợi gì, đừng nói là gấp đôi, cho dù gấp mười, gấp trăm cũng không dùng! ! ! ! ! Ngươi còn– — đền cho ta cuộc sống ban đầu sao?! Ngươi là lão già khốn khiếp, tên ăn cướp khốn khiếp…Ngô@#@¥“

Ta còn muốn tiếp tục rống lại bị lão già điểm một cái, cũng chỉ có thể làm động tác giương nanh múa vuốt chứ tuyệt không phát ra được âm thanh nào.

“Cô nương…Bớt giận…Có chuyện từ từ nói…từ từ nói.” Lão già mặt càng đỏ hơn, hình như sợ người khác nghe thấy được.

#%@… ¥#@#@%¥(Ngươi làm ta không nói được, còn từ từ nói cái gì nữa) Ta ngô ngô ngô chỉ vào lão già.

“Nhị Nữu …Có chuyện gì, xem ngươi rất khẩn trương-.” Đột nhiên, sau lưng ta truyền đến một giọng nói yêu nghiệt quen thuộc. Đúng…Đại Biến Thái!

“Lão già này trước kia ăn cướp của ta!” ta cũng không để ý ta lại đột nhiên có thể nói ra được tiếng.

“Nhị Nữu, ngươi không nhớ lầm chứ. Đường đường là quốc sư, sao gặp được … tiểu nha đầu như ngươi!” Đại Biến Thái cố ý làm bộ kinh ngạc nói, lúc nói hai chữ quốc sư còn cố ý bỏ thêm trọng âm!

Cái… Cái gì…  ̄□ ̄|||, lão già này… Khi không lại là… Quốc sư? !

“Đây…chỉ là hiểu lầm, phải…là lão hũ không đúng!” Lão già quốc sư mặt càng ngày càng hồng, rối tinh rối mù, mất tự nhiên, càng không biết làm sao!

“Nói như vậy, quốc sư ngài thật đã từng cướp của Nhị Nữu? !” Đại Biến Thái còn nói thêm

“Không…Không phải…Đó..đó là…” lão già quốc sư xèo xèo ngô ngô không biết phải trả lời sao với Đại Biến Thái.

“Ha ha, nếu quốc sư nói chỉ là hiểu lầm, Nhị Nữu ta xem nên coi như xong đi. Quốc sư sao lại đi cướp bóc một tiểu nha đầu đây!” Đại Biến Thái cố ý nói câu cuối thật vang dội, có vài quan viên bị hấp dẫn đi đến. Cuối cùng cả Yến Vương cũng xuất hiện.

“Đây là có chuyện gì?” Yến Vương cau mày hỏi.

Lão già quốc sư càng không biết phải làm sao.

Đại Biến Thái lại nói: “Tuy nói chỉ là hiểu lầm, quốc sư cũng không nên khi dễ người ta chỉ là tiểu cô nương a.”

Quốc sư nghe Đại Biến Thái nói xong do dự một hồi mới mở miệng nói: “Như vậy đi, ta phá lệ cho phép vị cô nương này có thể vào Linh Sơn bái ta làm sư.”

Quốc sư một câu nói ra, mọi người phía sau đều đồng loạt tỏa ra lãnh khí. Đại Biến Thái cùng Yến Vương đều ngây ra một lúc.

Ta không hiểu, được cho phép đi Linh Sơn bái sư tại sao mọi người lại kinh ngạc như vậy. Ta chỉ muốn đến đó bởi vì như vậy là ta có thể rời khỏi Đại Biến Thái *o*. Không biết Đại Biến Thái cho chịu thả người không a T_T…

“Nhị Nữu, đây là cơ hội hiếm có mức nào a, còn không mau cám ơn quốc sư.” Đại Biến Thái hướng ta dạy bảo.

Ái? !”Sao, sao, đa tạ quốc sư đại nhân!” Như vậy là có tểh thoát khỏi Đại Biến Thái sao? ! Ta quả thực có điểm không thể tin được! ! !

“Cũng tốt, ngày mai ngươi theo ta cùng lên đường.” lão già quốc sư thở dài, nói với ta.

Ta sợ Đại Biến Thái đổi ý liền gật đầu lia lịa muốn rút gân cổ.

“Ha ha, Thần Vũ tiểu thư thật là có phúc khí! Không bằng hôm nay ngủ lại Yến Vương phủ, ngày mai cùng quốc sư xuất phát, có được không?” Yến Vương lên tiếng.

“Không cần, Nhị Nữu phải cùng ta hồi phủ thu dọn đồ dùng,sáng ngày mai ta sẽ đích thân hộ tống Nhị Nữu lên đường, không cần làm phiền Yến Vương. “Đại Biến Thái thay ta trả lời.

Mà ta, vẫn còn ảo mộng…giống như lọt vào sương mù, cứ nghĩ ngày mai có thể rời khỏi Đại Biến Thái quả thực như nằm mơ vậy, cảnh trong mơ, ta bị một đám người chúc mừng, sau đó thiếu niên lang còn kích động lôi lôi kéo kéo ta nói liên thanh một hồi chẳng biết nội dung là gì…Mơ mơ mộng mộng mãi cho đến khi trở về lúc nào ta cũng không biết…

Không ngờ Đại Biến Thái lại khinh địch như vậy thả người, ta vui vẻ ở trong phòng thu dọn hành lý, kìm lòng không đậu cứ tủm tỉm cười một mình. Ngay cả bản mặt bọn nha hoàn cũng đột nhiên trở nên đặc biệt hòa ái thân thiện.

“Nhị Nữu cao hứng như thế a?”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Ta thuận miệng trả lời ⊙_⊙ giọng nói này là…Ta vừa quay đầu lại đã thầy Đại Biến Thái ngồi ở trong phòng nhìn ta như cười như không.

Ta bị Đại Biến Thái nhìn đến sởn gai ốc, hắn, hắn…hắn vào từ lúc nào? !

“Ta còn tưởng rằng Nhị Nữu sẽ không nỡ xa ta. Chẳng lẽ ta đối với Nhị Nữu không tốt sao?” Đại Biến Thái bắt đầu bỉu môi làm một bộ dạng ủy khuất tến lại gần ta.

“Không, không có…Thừa…Thừa tướng đại nhân đối với Nhị Nữu rất tốt, Nhị Nữu…Đương nhiên không nỡ….” mới là lạ đó! Ta cả đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Ha ha, Nhị Nữu thật ngoan.” Đại Biến Thái đưa tay sờ soạng trên mặt ta cái. Sau đó…đột nhiên sờ cằm ta, ném vào miệng ta một viên thuốc tròn tròn đen đen! ! ! ! ! !

Ta vội vã muốn phun viên thuốc ra. Không ngờ nó vừa chui vào cửa miệng lập tức biến hóa, như vật còn sống mà trực tiếp chui vào yết hầu của ta. Ta ngay cả thời gian phun ra cũng không có!

“Ngươi cho ta ăn cái gì? !” T_T ta cũng biết, Đại Biến Thái không thể nào dễ dàng buông tha ta như vậy…

“Dược phẩm làm đẹp – -!” Đại Biến Thái mất hồn nói với ta.

…Có quỷ mới tin ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play