Xe bay lẳng lặng đi theo phía sau Tần Tiểu Thiên, bất luận hắn bỏ chạy hướng nào, cũng đều theo sát phía sau. Tần Tiểu Thiên cũng không nghĩ tới, mình lại mua được một chiếc xe bay " trung tâm cảnh cảnh" như vậy.
Mười phút đảo mắt trôi qua, xe bay đột nhiên nhanh hơn tốc độ, chạy đến bên người Tần Tiểu Thiên.
" Mời lên xe, cảm ơn!"
Tần Tiểu Thiên dở khóc dở cười nói: " Ta không đi, ngươi có thể làm thế nào?"
" Nếu như không lên xe..." Hệ thống điều khiển bên trong xe chớp lên màu lam thật nhanh: " Nếu như không lên xe, thì lập tức thông báo cho đội cứu viện, cảm ơn!"
Tần Tiểu Thiên không còn gì để nói. Trình thức xếp đặt như thế thật là biến thái, tựa như một đoàn kén vo tròn, muốn vẩy ra cũng vẩy không xong. Hắn lần đầu tiên đối với một chiếc xe sinh ra sát ý, chỉ có hủy diệt chiếc xe này, mới có thể tự do hành động.
Cuối cùng con ngươi hắn vừa chuyển, nói: " Ngươi ở chỗ này đợi thêm mười phút, ta sẽ lên xe, đừng đi theo ta, cảm ơn."
Hệ thống khống chế của xe lại nhoáng lên, đại khái đang tính toán đến lúc đó còn kịp hay không: " Mười phút cuối cùng, mời đúng lúc quay lại, cảm ơn."
Tần Tiểu Thiên chạy đến bên một đồi cát, móc ra một quả lôi phù, trong lòng cười khổ nói: " ***, không ngờ phải dùng lôi phù mới có thể thoát thân, ai, cái thế giới này thật quá khùng cuồng." Hắn dùng toàn lực bóp vỡ ngọc phù, bắn đi ra ngoài.
Tia chớp cỡ thùng nước bổ về chiếc xe bay, ầm ầm nổ, chiếc xe bay hoàn toàn báo phế, lôi điện lóe ra trong nháy mắt phá hư tất cả thiết bị điện tử bên trong xe.
Tần Tiểu Thiên thở dài nói: " Ai, rốt cuộc thanh tịnh rồi, cảm ơn...Phi! Miệng phật tâm xà a." Xoay người rời đi.
Rời khỏi xe bay, tốc độ bước đi chậm chạp như bò, Tần Tiểu Thiên cảm thấy rất không có phương tiện.
Trong nhẫn trữ vật có đủ các loại độn phù, nhưng hắn không dám loạn dùng, ai biết độn phù sẽ đưa mình truyền đến địa phương nào, chỉ có thể đi tới từng bước.
Suốt một ngày, mới đi được hơn sáu mươi công lý, Tần Tiểu Thiên không muốn lại tiếp tục đi nữa, như vậy thật sự quá hành hạ người. Hắn lựa chọn một khối cát bằng phẳng, móc ra một quả bạo liệt ngọc phù, sau khi bóp vỡ thì đánh ra ngoài.
Liên tục bạo khai vài mai ngọc phù, tạc ra một cái hố to sâu chừng mười thước.
Tần Tiểu Thiên nhảy vào hố to, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra các loại tài liệu kim khí, rất nhanh cấu trí một phòng kim khí phong bế hoàn toàn, giống như thường nhìn thấy trên địa cầu. Song vây quanh phòng ngự trận bên ngoài, cũng đem trận nhãn thiết trí bên trong phòng kim khí, muốn đi ra ngoài thì chỉ cần bỏ ngọc phù trong trận nhãn ra là được.
Khảm thêm vài cái đèn, thả vào cao hiệu điện thế, phòng kim khí nhất thời một mảnh sáng sủa.
Trong đầu Tần Tiểu Thiên hiện lên một ý niệm: " Thứ này y như một cái quan tài lớn a? Ai, quan tài thì quan tài đi, có thể ở lại là tốt rồi."
Tần Tiểu Thiên đơn giản bố trí một mạng điện não, một vật phẩm truyền tống tiếp thu, một giường lớn và ghế sa lon cùng bàn trà.
Hắn không cần hưởng thụ vật chất, chỉ cần phương tiện và thư thích an toàn. Vặn mình một cái thật mạnh, Tần Tiểu Thiên hoàn toàn hài lòng.
Mở ra một chỗ luyện công, lại trải trên mặt đất vài tấm thảm mang theo từ đời Tống, kiếp sống bế quan chính thức của hắn bắt đầu.
Tần Tiểu Thiên mấy lần nhớ lại cổ thần trong mộng cảnh, bây giờ hắn cần thiết nhất chính là mô phỏng, cho đến khi học xong cách vận dụng quy tắc của năng lượng cổ quái.
Trong mộng cảnh, trong cơ thể cổ thần có một trăm lẻ tám quang điểm, cùng loại như tinh quang.
Tần Tiểu Thiên phát hiện, lúc vận dụng đại năng lực thì đám quang điểm này có tốc độ vận chuyển thật nhanh, cũng hình thành các loại hình dáng, nếu không vận dụng, tốc độ vận chuyển thật chậm.
Quang điểm vận chuyển cũng có quy tắc nào đó, một trăm lẻ tám quang điểm có màu sắc không giống nhau, phải tìm được quy luật trong đó, mới có thể thuận lợi mô phỏng ra được quang điểm này.
Trải qua cẩn thận dò xét phân tích, Tần Tiểu Thiên phát hiện, một quang điểm còn bao hàm thêm một trăm lẻ tám quang điểm khác, lại phát hiện cứ một quang điểm lại có thêm một trăm lẻ tám quang điểm, cứ một tầng lại một tầng, từng quang điểm đều có.
Một hơi dò xét, hắn hoảng sợ phát hiện, quang điểm tựa hồ vô cùng vô tận, trong lòng đột nhiên chợt động: " Tại sao có thể tiếp tục dò xét xuống? Chẳng lẽ ta không có mặt trong mộng cảnh? Vậy đây là nơi nào?"
Lúc này trận nhãn của phòng ngự trận hốt lóe ra quang hoa, cho thấy phòng ngự trận đang lọt vào công kích.
Siêu cấp bão cát nhấc lên cát kim khí phô thiên cái địa, hoàn toàn chôn kín hố to của Tần Tiểu Thiên ẩn thân, không ai còn phát hiện ra được nơi ẩn thân của hắn.
Nhưng Tần Tiểu Thiên không có chú ý tới phòng ngự trận khởi động, hắn toàn tâm toàn ý đầu nhập vào giữa giải mê. Dần dần, hắn ý thức được, lần trước ở trong mộng cảnh kinh nghiệm hết thảy, toàn bộ khắc lại trong lòng mình, cho dù lúc ấy không có nhìn thấy, cũng chưa kịp thể ngộ, chỉ cần suy nghĩ lại một chút là có thể có điều thu hoạch.
Trước tiên ở trong lòng thành lập mô hình quang điểm, đây là bước đầu tiên Tần Tiểu Thiên nghĩ ra một biện pháp tỉnh lược, hắn ở trong mạng điện não tạo ra một không gian mô phỏng, chỉ dùng số học mô thức giá cấu không gian mô phỏng, sau đó nhớ lại quang điểm trong cơ thể cổ thần, trọng kiến lại trong không gian điện não.
Từ khi bắt đầu một quang điểm, một tầng một tầng dò xét xuống, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng tới tầng cuối. Nơi đó chỉ có một quang điểm màu đen, tựa như một điểm mực đen trên tờ giấy trắng.
Ý thức chớp động nhanh phi thường, làm cho Tần Tiểu Thiên cảm giác được kiệt lực. Hắn không nghĩ đến chỉ là kết cấu của một quang điểm, tự mình phải hao phí quá nhiều tinh lực như vậy. Sau khi đem một quang điểm giá cấu xong, cả không gian hư nghĩ cũng bị điền đầy.
Lần giá cấu này rất có ý nghĩa, từ ngoại hình nhìn giống như một rể cây thực vật đang sinh trưởng. Quang điểm giăng khắp nơi, hình thành từng rễ cây, mỗi một rễ cây sắp xếp cũng không giống nhau, duy nhất tương tự là hình dáng, ánh sáng phát ra sắp xếp như hình dáng một chiếc loa.
Tần Tiểu Thiên không khỏi sợ hãi than: " Trời ạ, đây là thứ gì đây?"
Ngẫm nghĩ thật lâu cũng không có đáp án, vật này đã hoàn toàn siêu việt sự tưởng tượng của hắn.
Tần Tiểu Thiên tính toán một chút. Rễ cây chủ có một trăm lẻ tám rễ phụ, rễ cây phó có một vạn một ngàn sáu trăm sáu mươi bốn rễ con, mà những rễ phó thì tầng cấp rễ vô số không kể xiết. Rậm rạp, vô cùng vô tận. Ngoài ra số lượng của những quang điểm càng là thiên vạn, còn bao quát cả sự biến hóa của mỗi rễ.
" Má ơi, đừng nói là mô phỏng, chỉ nhìn thôi đã choáng đầu hoa mắt..."
Tần Tiểu Thiên đem không gian hư nghĩ tăng lên một trăm lẻ tám lần, hắn cần phải giá cầu bản đồ của đầy đủ quang điểm, mô thức giá cấu của không gian hư nghĩ rất đắt tiền, hơn nữa không gian sử dụng càng lớn, phí dụng lại càng cao.
Không gian này tổng cộng hao phí hơn một ngàn vạn, bất quá hắn cũng không quan tâm, bởi vì sổ học mô phỏng của không gian hư nghĩ có thể trợ giúp tính toán vị trí chuẩn xác của quang điểm rất nhanh, có thể tiết kiệm được phần lớn thời gian và tinh lực.
Đầu tiên, hắn cần phải giá cấu ra một trăm lẻ tám chủ rễ, toàn bộ tinh thần của Tần Tiểu Thiên chăm chú giá cấu, quên đi thời gian, quên cả ngủ. Khi một trăm lẻ tám chủ rễ giá cấu hoàn thành thì hắn cũng đã hoàn toàn nhớ được hình thái của quang điểm.
Sau khi xác nhận không lầm lẫn, hắn lập tức đem hình vẽ lập thể của mô phỏng quang điểm truyền tới trong một tinh thể ghi nhớ, cũng đem đồ hình trong không gian hư nghĩ rửa đi sạch sẽ.
Bây giờ, làm sao mô phỏng trong cơ thể đi ra là một vấn đề lớn.
Tần Tiểu Thiên đem trí nhớ tinh thể cầm trong tay cắm vào trong máy, một đạo ánh sáng mở ra, hình thành một bức bản đồ lập thể quang điểm. Trong lòng hắn cảm thán: " Quả thật giống như là một tinh hệ, thật xinh đẹp!"
Hắn nhìn chằm chằm bản đồ quang điểm, mặc dù từng vị trí quang điểm đều cũng nhớ kỹ rõ ràng, nhưng trực tiếp quan sát, vẫn rất rung động như cũ.
Chỉ là một bản đồ giá cấu xuất ra quang điểm, đã hao phí mất sáu năm thời gian. Tần Tiểu Thiên biết không thể tiếp tục chậm trễ, thân thể rất nhanh sẽ hoàn toàn củng cố, hắn có trực giác như vậy, nếu như không vội vàng tu luyện, thì cụ tiên thể này rất nhanh sẽ phải phế bỏ.
Nhưng làm sao giá cấu quang điểm này trong cơ thể, là một cánh cửa khó thể vượt qua, chỉ cần có thể thành công sinh ra quang điểm thứ nhất, là có thể y theo mà sinh sôi, khó khăn nhất chính là thành lập quang điểm đầu tiên.
Tần Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn bản đồ quang điểm thu nhỏ lại, đột nhiên chợt giật mình. Nếu dùng cực phẩm tinh thạch ở trong cơ thể giá cấu ra một khung cơ bản, không biết có thể sinh ra được quang điểm hay không.
Năng lượng của cực phẩm tinh thạch đều thuộc về trung tính, bất luận là người tu chân hay tiên nhân đều cũng có thể sử dụng, chẳng qua là số lượng cực ít, người tu chân bình thường thậm chí gặp cũng chưa từng gặp qua, mà hắn ở trong thế giới Thiên Diễn lại có không ít cực phẩm tinh thạch.
Tần Tiểu Thiên không có hy vọng xa vời chỉ một chút đã giá cấu ra một trăm lẻ tám quang điểm, hắn cũng không có nhiều cực phẩm tinh thạch như vậy. Kiểm tra lại cực phẩm tinh thạch trong nhẫn trữ vật, cực phẩm tinh thạch ước chừng có hơn một vạn khối, tinh thạch cao nhất có hơn một ngàn khối. Thượng phẩm tinh thạch tích như núi, không cách nào đếm hết.
Mà cực phẩm tinh thạch này có ba chủng loại, phân biệt là Hỗn Thôn thạch, Hậu Mục thạch và Khảm Tiền thạch, nhiều nhất chính là Hỗn Thôn thạch, ít nhất là Hậu Mục thạch.
Tần Tiểu Thiên tuyển chọn Hỗn Thôn thạch, không phải hai chủng loại kia không tốt, mà là vì Hỗn Thôn thạch rất nhiều, có hơn sáu trăm khối. Cũng đủ thử một phen, nếu có ai biết hắn dùng tinh thạch để trúc cơ, không bị hù chết cũng phải bị tức chết, một khối tinh thạch đỉnh cấp, là có thể khiến cho tu chân giới hỗn loạn.
Quang điểm là gì? Tần Tiểu Thiên còn không hiểu rõ ràng, duy nhất rõ ràng chính là quang điểm là một chủng loại năng lượng.
Dùng tinh thạch thay thế là một biện pháp khi không còn cách nào, hắn thật sự nghĩ không ra chủ ý tốt hơn, nếu sư tôn sư bá ở đây, còn có thể hướng bọn họ thỉnh giáo, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào thể ngộ trong mộng cảnh mạnh mẽ tu luyện.
Thương cảm cho Tần Tiểu Thiên bây giờ ngay cả bản lãnh hấp thu năng lượng trong tinh thạch cũng không có, bởi vì thân thể hắn sắp hoàn toàn củng cố, không cách nào đem tinh thạch từ bên ngoài nhét vào trong cơ thể.
Gãi đầu bức tóc hồi lâu, hắn nghiến răng nói: " ***, ta cũng không tin tà! Hừ hừ, ta ăn tươi ngươi!" Một ngụm liền nuốt vào một Hỗn Thôn thạch chừng quả trứng gà.
" Hấp thu không được thì ói ra!" Tần Tiểu Thiên ác hung hăng suy nghĩ.
Một viên tinh thạch không tạo nên tác dụng gì, hắn một hơi nuốt một trăm lẻ tám khối, trướng to tới mặt đỏ tới mang tai, anh ách đến nỗi không chịu được, thầm than nói: " Có phải lão tử làm chuyện vớ vẩn hay không? Không biết có làm cho người chết hay không? Ai...ai yêu sẽ chết rồi. Cùng lắm thì một lần nữa biến thành trạng thái linh hồn, lại đi cướp một cụ thân thể."
Nhưng thật ra hắn cũng hiểu rất rõ ràng, cụ thân thể này một khi xong đời, linh hồn sẽ bị thương nặng, mà muốn ngưng kết thân thể một lần nữa, không có trăm ngàn năm thời gian, thì cũng đừng mộng tưởng.
Muốn bố trí tinh thạch trong cơ thể dựa theo quang điểm, thì cũng hình thành sự phân bố như trong cơ thể cổ thần, thì phải mạnh mẽ mở rộng khí quan sắp ngưng kết trong cơ thể, đó là một chuyện cực kỳ thống khổ.
Nhưng đến bước này, Tần Tiểu Thiên đã không còn đường lui, nếu như không thể nắm Thiên Diễn trong tay, đám người sư tôn sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở bên trong.
Dựa theo quang điểm trong cơ thể cổ thần phân bố, Tần Tiểu Thiên đem tinh thạch đầu tiên mạnh mẽ đặt vào vị trí chính xác, mở rộng khí quan do linh hồn ngưng kết, đau đớn đến đầu hắn đầy mồ hôi.
Mỗi khi lập một viên tinh thạch, Tần Tiểu Thiên lại phải phát tiết một chút. Cho tới bây giờ hắn chưa có cảm giác thống khổ như vậy, có thể so sánh được với sự đau đớn luyện hồn.
Trong tích tắc một trăm lẻ tám viên tinh thạch được đưa đến vị trí chính xác, cỗ năng lượng kỳ lạ trong cơ thể Tần Tiểu Thiên đột nhiên liền vận động, tựa như đàn ong tìm được tổ ong, cùng nhau dũng hướng một trăm lẻ tám viên tinh thạch, cũng nhanh chóng bao vây toàn bộ tinh thạch.
Tần Tiểu Thiên vui mừng, toàn bộ tinh thần chăm chú thể ngộ biến hóa trong đó.
Nhưng quang điểm không có hình thành, cỗ năng lượng trong cơ thể nhanh chóng hòa tan một trăm lẻ tám viên tinh thạch, hơn nữa sau khi hòa tan, đều có dấu hiệu khai mở.
Tinh thạch cỡ quả trứng gà vừa mới tiến vào trong miệng, nguyên bổn năng lượng cổ quái cơ hồ đồng thời bắn ra một đạo năng lượng tuyến, nhanh chóng quấn quanh tinh thạch, chỉ vài giây đã hoàn toàn hòa tan.
Hỗn Thôn thạch không giống như tinh thạch khác, chẳng những ẩn chứa năng lượng cực kỳ dư thừa, hơn nữa rất khó phân giải. Năng lượng vô danh trong cơ thể Tần Tiểu Thiên không ngờ có thể cắn nuốt rồi phân giải tinh thạch như vậy, thật sự là bất khả tư nghị.
Đã tới bước này, Tần Tiểu Thiên cũng không cách nào ngừng lại, cũng không dám ngừng lại, chỉ có thể liều mạng bỏ tinh thạch vào trong miệng.
Chỉ chốc lát thời gian, đã cắn nuốt ba trăm viên cực phẩm tinh thạch không còn gì. Tần Tiểu Thiên phát hiện Hỗn Thôn thạch không còn nhiều lắm, tiện tay xuất ra Hậu Mục thạch nhét vào miệng, hiệu quả không ngờ cũng giống nhau.
Vì vậy cho nên hắn không tiếc bỏ tinh thạch vào trong miệng, không tới một ngày thời gian, tinh thạch đỉnh cấp chỉ còn lại một trăm viên, nhưng một trăm lẻ tám quang điểm vẫn chưa xuất hiện.
Trong lòng Tần Tiểu Thiên nhịn không được kêu rên, ăn tinh thạch như vậy thật sự làm cho người ta chịu không được, cổ tay vừa lộn, một đống cực phẩm tinh thạch và thượng phẩm tinh thạch xuất hiện, hắn tiện tay cầm một khối tinh thạch bỏ vào trong miệng, ai ngờ năng lượng trong cơ thể như ngửi được mùi máu tươi, lập tức hóa thành một trăm lẻ tám sợi năng lượng tuyến bắn ra ngoài.
Đống tinh thạch kia ít nhất cũng hơn một ngàn viên, không tới nửa giờ đã bị cắn nuốt không còn.
Tần Tiểu Thiên không khỏi mừng rỡ, chỉ cần không tiếp tục nuốt tinh thạch, thế nào cũng tốt. Phải biết rằng rất nhiều tinh thạch lớn như quả banh, phải có cái miệng rộng siêu cấp mới nuốt nổi.
Hoa lạp, đổ hết tinh thạch từ trong thủ trạc ra ngoài thiếu chút nữa cũng vùi chôn cả hắn, mặc kệ là cực phẩm hay thượng phẩm tinh thạch, ngay cả trung phẩm tiên thạch có số lượng nhiều nhất cũng đổ ra hết.
Lực chú ý của Tần Tiểu Thiên rốt cuộc có thể tập trung ở tám quang điểm lẻ, hắn vui mừng phát hiện, trong cơ thể có quang điểm cực kỳ yếu ớt mỏng manh thoáng hiện.
Ở tinh cầu viễn cổ trong thế giới Thiên Diễn, Tần Tiểu Thiên từng đào ra vô số tinh thạch, cho nên hắn không quan tâm sự tiêu hao như thế.
Sau khi một đống tinh thạch bị cắn nuốt xong, hắn lại thả ra một đống, theo thời gian trôi đi, quang điểm yếu ớt trong cơ thể trở nên rõ ràng lên.
Ước chừng hao đi một trong ba phần tinh thạch, tốc độ cắn nuốt của năng lượng rõ ràng chậm lại. Trong lòng Tần Tiểu Thiên có chút bất an, cảm giác như đã thiếu điều gì đó, bởi vì một trăm lẻ tám quang điểm không mở rộng, mà mỗi quang điểm cũng không tự động sinh ra thêm một tầng, nhất định đã thiếu mất cái gì đó.
Hắn thử xuất ra một khối tinh thiết, cũng quả nhiên bị phân giải cắn nuốt, tốc độ cực nhanh, như là lôi điện.
Tần Tiểu Thiên bắt đầu hướng ra ngoài phóng thích các loại tài liệu luyện khí.
Hắn kinh ngạc phát hiện, không chỉ tài liệu luyện khí bị cắn nuốt, mà ngay cả linh đan tiên đan cũng không ngoại lệ.
Nhưng chỉ cần có thể giá cấu thành công, mặc kệ là tài liệu gì cũng có thể bỏ qua. May mắn lúc ở trong thế giới Thiên Diễn đã thải tập vô số tài liệu, nếu không hắn thật không có cách nào tiếp tục cung ứng.
Bởi vì rất nhiều tài liệu còn chưa đề thuần, mà một trăm lẻ tám quang điểm chỉ đòi hỏi tinh túy, sau khi phân giải thì còn lưu lại vật thừa, Tần Tiểu Thiên không thể không thu vào trong trữ vật.
Tài liệu trong nhẫn trữ vật tiêu hao rất nhanh, mà quang điểm chỉ sáng lên được một chút. Bất quá Tần Tiểu Thiên nhận thấy được, mỗi một quang điểm đang dựng dục quang điểm kế tiếp, nói cách khác, quang điểm thứ nhất cơ bản đã ổn định xuống.
Một năm sau, năng lượng rốt cuộc dừng lại sự hấp thu, tài liệu trong nhẫn trữ vật của Tần Tiểu Thiên cơ hồ dùng hết, chỉ còn lại có một ít.
Tần Tiểu Thiên đối với kết quả như vậy rất hài lòng, ý nghĩa mình đã thành công mô phỏng được năng lượng trong cơ thể cổ thần, mặc dù chỉ là một trăm lẻ tám quang điểm, nhưng đã xác định được phương hướng tu hành sau này, cũng chính là tu xuất thêm quang điểm khác.
Còn về phần pháp thuật, hắn cũng không vội vã có được, sau khi kiến thức thủ đoạn của cổ thần, Tần Tiểu Thiên đối với pháp thuật của tiên nhân và người tu chân cũng không còn hứng thú.
Sau khi một trăm lẻ tám quang điểm sinh thành, Tần Tiểu Thiên lại buồn ngủ, hắn chờ mong lại nhìn thấy cổ thần.
Nhưng khi hắn tỉnh dậy, thất vọng, ngủ không được bao lâu, không nằm mộng được gì. Chẳng lẽ phải hoàn thành tất cả quang điểm giá cấu, mới có thể một lần nữa mộng thấy cổ thần? Vậy còn phải tu luyện thêm bao nhiêu thời gian? Chủ yếu nhất chính là phải cần bao nhiêu tinh thạch và tài liệu luyện khí? Vấn đề là bây giờ mình rất khó tìm được một tinh cầu có tư nguyên phong phú.
Tần Tiểu Thiên cẩn thận quan sát quang điểm trong cơ thể một chút, so sánh với quang điểm trong cơ thể cổ thần có sự khác biệt rất lớn, ngoại trừ vị trí giống nhau ra, quang điểm trong cơ thể cổ thần liên tục vận chuyển, còn quang điểm trong cơ thể mình vẫn yên lặng bất động.
Đối với việc vận chuyển quang điểm trong cơ thể cổ thần Tần Tiểu Thiên ghi nhớ rất rõ ràng. Lúc trước khi ra tay với tinh cầu, quang điểm vận chuyển cực kỳ chậm chạp, mà khi cổ thần ra tay, quang điểm mới vận hành rất nhanh. có thể lúc bắt đầu vận hành mới là mấu chốt, chỉ có khi quang điểm trong cơ thể bắt đầu tiến hành vận chuyển thì mới chính thức học được chút bề ngoài của cổ thần.
Nhưng bất luận Tần Tiểu Thiên dùng thủ đoạn gì, đều không thể thúc giục quang điểm vận chuyển, trong lòng hắn hiểu rõ ràng, nếu như không thể làm cho quang điểm trong cơ thể di động, thì tự mình sẽ phải chết trong phòng kim khí này. Bởi vì trên đỉnh đầu có đến một lớp cát kim khí phủ kín tới mấy chục thước, mà hắn lại không có năng lực phá vỡ cát kim khí, sẽ bị chôn sống dưới mặt đất.
Đột nhiên, phòng kim khí bị chấn động một cái, rồi lại một cái.
Tần Tiểu Thiên nhất thời cảnh giác.
Sau một lúc lâu, phòng kim khí lại chấn động lần nữa, mạnh mẽ chìm xuống bên dưới, căn phòng lập tức nghiêng hẳn.
Khách sát một tiếng, phòng ngự trận dưới áp lực cực lớn cuối cùng hỏng mất, cát kim khí dọc theo khe hở chảy xuống.
Áp lực thúc đẩy làm cho phòng kim khí tiếp tục nghiêng qua, trong tiếng ầm ầm, cả phòng kim khí dựng đứng lên, tiếng vang nứt vỡ thành một mảnh. Tần Tiểu Thiên thầm giật mình, tựa hồ có cái gì đó đang ăn phòng kim khí.
Khách sát! Khách sát! Khách sát!
Vách dày làm bằng hợp kim bị cắn thành một cái động, một con trùng tử toàn thân lam quang đang tiến vào, thân của nó cỡ như bàn chân người, ngoại hình rất giống loài nhện.
Rất nhanh, một đám trùng tử theo miệng động dũng tiến vào.
Đây là Kim Chu nổi danh tại Thải Vi Tinh chuyên ăn các loại kim khí, đối với người thì không có hứng thú. Đương nhiên, nếu như lọt vào công kích, thì Kim Chu cũng không để ý mà cắn vài miếng.
Nhưng Tần Tiểu Thiên lại không biết bọn Kim Chu này sẽ không tấn công người, trong lòng có chút ảo não, sớm biết như vậy còn không bằng ở lại Viêm Tinh. Mặc dù không có phương tiện, nhưng không bị nguy hiểm tính mạng. Bọn tiểu trùng tử này hàm răng thật quá tốt, ăn được tấm vách bằng hợp kim thật dày, tựa như đang ăn bánh, nếu cắn mình một cái, còn không biết có thể trụ được hay không.
Cho dù Kim Chu không đả thương người, nhưng nếu như hủy diệt phòng kim khí, kết quả cũng giống nhau. Tần Tiểu Thiên biết không thể ngồi chờ chết, vì vậy hắn tìm tòi rất nhanh trong nhẫn trữ vật, tìm kiếm vũ khí có thể sử dụng.
Phi kiếm cũng có một cái, là tiên khí từ Ương Táng Hạp mang theo ra, đáng tiếc không có tiên linh khí vận dụng, hơn nữa thuộc tính của thanh kiếm tiên này và mình không hợp, lúc đầu bởi vì nguyên nhân này mà không luyện chế lần nữa, bây giờ càng không có khả năng luyện chế lần nữa. Bất quá dù sao kiếm tiên vẫn là kiếm tiên, cho dù không trải qua luyện chế thì vẫn mạnh hơn phi kiếm.
Tần Tiểu Thiên suy tư: " Dùng kiếm tiên trực tiếp chém, hẳn là có thể chém chết mấy con trùng tử! Đáng tiếc không thể sử dụng tiên phù, ở địa phương nhỏ hẹp này...sử dụng tiên phù, ta cũng sẽ gặp xui xẻo."
Đây là một thanh kiếm tiên màu lam nhạt, chỉ cỡ bàn tay, giống như một lưỡi câu. Kiếm tiên không có chuôi kiếm, Tần Tiểu Thiên chỉ có thể dùng hai ngón tay cầm nó, nghiến răng bổ về phía một con Kim Chu.
Thân thể Kim Chu cực kỳ cứng rắn, phi kiếm bình thường cũng khó tổn thương nó, nhưng Tần Tiểu Thiên sử dụng chính là kiếm tiên, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, con Kim Chu trong nháy mắt bị chém đầu.
Tiếng chi chi bén nhọn vang lên, tựa như hai thứ kim khí va chạm lẫn nhau. Mấy con Kim Chu ngừng ăn, rối rít vung đầu trành Tần Tiểu Thiên. Vài giây sau, bảy, tám con Kim Chu nhào tới.
Tần Tiểu Thiên không cách nào vận dụng pháp thuật, bất quá thân thủ cũng không tệ, kiếm tiên trong tay lại không gì cản nổi, bởi vậy mấy con Kim Chu cũng không uy hiếp được hắn.
Kiếm tiên trong phòng kim khí phát ra một đạo lam quang nhàn nhạt, dễ dàng giết chết mấy con Kim Chu đánh tới.
" Chi..."
Tiếng kêu to bén nhọn thật dài cùng tiếng vang của cát kim khí di động vang thành một mảnh, mà vách kim khí bị tổn hại thành một cái động, đàn Kim Chu như nước suối tràn vào dũng mãnh, làm Tần Tiểu Thiên hoảng sợ oa nha kêu loạn, giết mấy con Kim Chu, so sánh với chọt vào tổ ong hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng lần này Kim Chu vọt tới có chút khác hẳn, thân thể màu đỏ, tám chân đen trắng giao nhau, chính là Kim Chu thuộc loại chiến đấu. Mà Kim Chu màu lam là chuyên ăn kim khí.
Kim Chu chiến đấu không lập tức công kích, mà nhanh chóng tản ra chung quanh, rất nhanh đã vây quanh Tần Tiểu Thiên, chân của chúng đứng lên, hình thành một sự trống rỗng không lớn lắm, mà bên trong chính là Tần Tiểu Thiên.
Tần Tiểu Thiên cũng không sợ đám trùng tử này, hắn tin tưởng dựa vào thân thể trước mắt, Kim Chu chưa chắc có thể cắn được hắn, chẳng qua là không khỏi chịu chút đau khổ, giết thì giết, dù sao cũng không thể câu thông được với loại quái trùng cấp thấp như Kim Chu.
Không đợi bọn Kim Chu chiến đấu hành động, Tần Tiểu Thiên đột nhiên cấp tốc xoay tròn thân thể, một cánh tay vươn ra, lam quang của kiếm tiên theo thân thể xoay tròn xuất ra từng đạo vòng sáng. Cùng lúc đó, Kim Chu chiến đấu xông tới.
Kim Chu chiến đấu không phải chuyện đùa, với thân thể của Tần Tiểu Thiên mà cũng có chút ăn không tiêu, Kim Chu chiến đấu cắn không được, chỉ có thể hung hăng cắn vào da thịt, dù không làm bị thương được Tần Tiểu Thiên, nhưng có thể làm cho hắn đau đớn vạn phần. nguồn TruyenFull.vn
Hơn mười con Kim Chu chiến đấu, rậm rạp bám trên người Tần Tiểu Thiên, mà mỗi con cắn một cái, tựa như có mười cây kềm kẹp vào thịt, đau đến mức hắn phải ngao ngao kêu loạn, thanh kiếm tiên không ngừng chém lung tung.
Theo tiếng kêu chi chi của Kim Chu, có càng lúc càng nhiều Kim Chu dũng tiến vào trong phòng kim khí.
Kim Chu chiến đấu cắn Tần Tiểu Thiên, trừ phi cắn đứt được da thịt, nếu không tuyệt không nhả ra, không sợ chuyện bị kiếm tiên của hắn cắt xuống.
Tần Tiểu Thiên đang huy vũ cánh tay đột nhiên chợt dừng lại, một tiếng thảm hào vang lên: " Ngao minh...mẹ kiếp, dám cắn ta...ngao..."
Kim Chu chiến đấu mặc kệ nơi nào có thể cắn hay không, chỉ cần là thịt của Tần Tiểu Thiên, thì cứ cắn, cắn một cái, rốt cuộc chọc hắn nổi điên.
" Cút con mẹ ngươi!"
Tần Tiểu Thiên bóp nát một mảnh linh hỏa phù, trong phút chốc, phòng kim khí một mảnh biển lửa.