Tần Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, biết tự mình không cách nào trốn tránh, chỉ có ứng chiến mới có thể thoát khỏi khốn cảnh. Sau khi hạ quyết tâm, hắn không hề do dự, cười to nói: " Ha ha, như ngươi mong muốn!"
Trên cổ đột nhiên ngưa ngứa, một thanh âm tinh tế truyền vào tai hắn: " Đại ca, đừng có làm ta chán chết nữa đi! Ai, đánh thật độc cho ta! Tốt nhất móc luôn nguyên anh bọn họ, đoạt chiếm thân thể bọn họ, ta có pháp môn chuyên luyện chế thân thể, a nha nha, ngươi cần phải báo thù cho ta a!" Tập Bắc Phong hận hận nói.
Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt: " Hoàn hồn rồi? Không nên lộn xộn, nhìn xem đại ca ngươi làm sao đánh nhau!"
Côn Lôn phái dù sao cũng là cổ tu chân đại phái, trong môn phái không chỉ có pháp bảo lợi hại, còn có mười mấy lão già đang bế quan, không dễ dàng đi ra, nếu không phải vì Doanh Vu vận dụng quyền trượng của chưởng môn, thì bọn họ cũng sẽ không phá quan trước thời hạn để ứng phó nguy nan của môn phái.
Bây giờ bọn họ ẩn núp trong đám người tu chân, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Tập Bắc Phong bật cười: " Đại ca, không phải ta nói...ngươi chỉ dùng một thanh kiếm tiên đánh nhau, hắc hắc, bản lãnh đánh nhau của ngươi thật sự quá kém đó nghe."
Tần Tiểu Thiên thiếu chút nữa ngã quỵ, nhỏ giọng quát mắng Tập Bắc Phong: " Tiểu tử ngươi, ta muốn đánh nhau rồi, đừng theo ta làm loạn!"
Tần Tiểu Thiên vận khởi Cửu Bức kiếm, thẳng đường ngạnh chém ngạnh sát, thuần túy là ỷ vào uy lực của kiếm tiên khi dễ mọi người.
Trong sự vây công của đám người tu chân, một thanh kiếm tiên như sét đánh lôi đình, tả xung hữu đột( đánh trái đột phải), phảng phất như có vô số điện hỏa quang chớp, những phi kiếm bình thường gặp phải lập tức kiếm hủy người thương, từng làn sóng người tu chân giống như nước thủy triều thối lui trở về.
Vừa thấy cảnh này, Tập Bắc Phong nhất thời kinh ngạc không thôi, mặc dù hắn đối với công kích của Tần Tiểu Thiên không cho là đúng, nhưng đối với sự điên cuồng của người này hắn cũng rất thưởng thức. Hắn cười hì hì nói: " Ngươi dường như không muốn đả thương người nha...Hì hì, chẳng lẽ sợ bọn họ trả thù? Giết a...dù sao ngươi cũng không quen biết bọn họ, có chết thì đã sao!"
Ngữ khí của Tập Bắc Phong cũng giống như Xích Minh, cũng là một tên không quan tâm tới ý nghĩ của người khác.
Trong lòng Doanh Vu cảm thấy một trận lạnh lẽo, hắn nhìn ra Tần Tiểu Thiên không có đem hết toàn lực, chẳng qua chỉ dùng kiếm tiên ngăn lại tuyệt đại bộ phận công kích, một số ít phi kiếm bay tới gần hắn, cũng bị một cỗ quang hoa màu vàng cùng một đạo thanh quang màu xanh nhanh chóng hất rơi, biết trên người hắn có pháp bảo phòng hộ vô cùng kinh khủng.
Bốn khôi lỗi lại càng khủng khiếp, tung hoành qua lại, vờn quanh Tần Tiểu Thiên không ngừng xoay tròn, trợ giúp chủ nhân ngăn cản rất nhiều công kích.
Vừa mới bắt đầu, chúng người tu chân còn liều mạng vọt tới trước, nhưng sau khi bị Tần Tiểu Thiên hủy đi hơn mười thanh phi kiếm, lại thêm bốn khôi lỗi ra tay dị thường tàn nhẫn, đám người tu chân bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không dám tiếp tục liều mạng tiến liên công kích Tần Tiểu Thiên.
Từ từ, vây quanh Tần Tiểu Thiên đều là cao thủ, phi kiếm trong tay đều là cực phẩm tại tu chân giới, mới coi như miễn cưỡng ngăn chận tiên kiếm của Tần Tiểu Thiên, nhưng bọn họ cũng không dám liều mạng. Mặc dù chiến đấu kịch liệt, nhưng rất ít có người dám dùng pháp bảo, sợ sẽ gặp phải đồ vật lợi hại hơn trên người hắn, trong khoảng thời gian ngắn hai bên cũng không ngừng giằng co.
Tần Tiểu Thiên không cách nào đột phá vòng vây của đám người tu chân, trừ phi thật sự giết chết hơn mười người tu chân, nếu không cũng chỉ có thể bị kẹt giữa vòng vây, mà đám tu chân cũng không dám tới gần, bọn họ biết thực lực của Tần Tiểu Thiên cường hãn, nếu chọc giận hắn, tự mình cũng không thể ngăn cản.
Tập Bắc Phong không biết băn khoăn của Tần Tiểu Thiên, hắn bất mãn nói: " Đại ca, ngươi đang đùa cái gì vậy? Nếu không phá vòng vây đi ngoài, nếu không thì giết sạch bọn họ, thời gian dài ngươi chịu không được đâu!"
Trong lòng Tần Tiểu Thiên hiểu rõ Tập Bắc Phong nói đúng, nhưng lại không thể hạ độc thủ giết lung tung. Truyện được copy tại Truyện FULL
Đám người tu chân này cơ hồ đều là tinh anh của mỗi đại môn phái, nếu giết bọn họ nguyên khí đại thương, tu chân giới của Đại Tống triều sẽ rất khó khôi phục phồn vinh của bây giờ.
Hơn nữa cừu nhân của hắn chẳng qua chỉ là Dư Nhất của Côn Lôn phái, mà không phải cả tu chân giới.
Dưới đủ mọi băn khoăn, Tần Tiểu Thiên khó có thể hạ sát thủ, nhưng hắn ra tay rõ ràng mạnh thêm, không giết người không có nghĩa sẽ không đả thương người.
Người tu chân bị thương nặng liền rời khỏi, chỉ chốc lát thời gian, Tần Tiểu Thiên lại tổn thương thêm mười mấy người tu chân.
Tập Bắc Phong nói: " Đúng rồi! Chính là đánh như vậy!" Lần này nếu không phải Tần Tiểu Thiên kịp thời cứu viện, dù hắn giả chết, thì cụ thân thể kia cũng không bảo vệ được, trong lòng vẫn một mực ôm một cỗ lửa giận phải phát tiết.
Tần Tiểu Thiên không muốn tiếp tục dây dưa, quát: " Muốn sống! Tránh ra!"
Một vòng kim quang dâng lên, ngay sau đó là một vòng ngân quang, quang hoa chói mắt nhanh chóng lên tới đỉnh đầu Tần Tiểu Thiên. Làm cho người ta cảm giác mắt như bị châm đâm trúng, hai đợt quang hoa đột nhiên bành trướng ra.
Tập Bắc Phong nhịn không được hỏi: " Đó là thứ gì vậy?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Hổ phù!"
Tập Bắc Phong nhỏ giọng nói thầm: " Tiên khí không tệ!"
Hổ Phù là tiên khí cường lực phá giải trận pháp, đối với trận pháp do người tu chân tạo thành cũng có hữu dụng, trong chớp mắt đã phá vỡ một lổ hổng. Tần Tiểu Thiên lập tức thuấn di đi.
Đám người tu chân ngây ra, nhiều người như vậy không ngờ cũng không bao vây được Tần Tiểu Thiên, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác vô lực và nỗi sợ mơ hồ.
Mỗi người đều cũng nhìn ra Tần Tiểu Thiên không muốn hạ sát thủ, chỉ hủy kiếm không hủy người. Đánh tới trước ngoại trừ mấy người bị trọng thương ra, đại bộ phận đều bởi vì phi kiếm bị hủy mà bị thụ thương, hơi chút điều dưỡng là có thể khôi phục.
Doanh Vu ngơ ngác nhìn xem mọi người, đột nhiên từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, mấy trưởng lão bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy, ý thức trong lúc đó, Doanh Vu cảm giác cả người mình mỏi mệt tới cực điểm, chọc phải địch nhân cường đại như thế, thật sự là có điểm lực bất tòng tâm.
Một hồi lâu, hắn chắp tay nói: " Tạ ơn các vị bằng hữu đến đây viện trợ, Côn Lôn phái sẽ cho mọi người một sự giao phó, trước hết mời tất cả mọi người tiến vào Côn Lôn nghỉ ngơi, những bằng hữu bị phi kiếm tổn thất sẽ do Côn Lôn bồi thường, những ai bị bắt...cũng không cần khẩn trương, Côn Lôn phái sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."
Doanh Vu mặc dù giận dữ công tâm, nhưng dù sao cũng là nhất phái chí tôn, chỉ hơi thoáng bình tức một chút, đã lên tiếng bình thản chững chạc, không có một chút tiêu táo.
Có không ít người tu chân các môn phái, nguyên bổn là muốn đến kéo giao tình, phát hiện không đúng, đã sớm có ý thối lui, âm thầm quyết định chủ ý, một khi tình thế không đúng, liền lập tức rời đi Côn Lôn.
Trong đó có một ít người tu chân có tính chính nghĩa, cũng có ý định rời khỏi, đám người tu chân cũng không phải là kẻ ngu, từ cách nói chuyện của song phương và trong hành động đại khái có thể phân biệt thị phi, vì lí trực thì có thể khí tráng, bộ dáng của Côn Lôn phái đúng là tâm hư, đám người tu chân đều hiểu rõ được thị phi trong đó.
Tần Tiểu Thiên na di qua đỉnh núi tuyết, hít vào một hơi thật sâu, thở dài nói: " Mặt mũi của Côn Lôn phái thật sự là không nhỏ a, nếu giết những người đó, không phải ta lại biến thành công địch của tu chân giới sao." Bốn khôi lỗi nhanh chóng thu nhỏ lại, hắn tiện tay thu vào trong nhẫn trữ vật.
Tập Bắc Phong từ trên lưng Tần Tiểu Thiên tuột xuống, nói: " Công địch? Đại ca, ngươi là tu tiên, không phải tu chân, trở thành công địch cũng không có gì không chịu nổi, chỉ cần ngươi độ qua tiên kiếp lần đầu, bọn họ có thể tính là gì? Lúc đó có thể đứng thẳng trước mặt ngươi đã coi như là hảo hán rồi, ở đâu nhiều ý kiến như vậy?"
Tần Tiểu Thiên không để ý tới lời của hắn, ngồi xổm người xuống. Nói: " Thời gian ngươi giả chết cũng hay lắm, không ngờ lại giấu giếm qua bọn họ."
Tập Bắc Phong cười hì hì nói: " Nếu không phải không nỡ bỏ cụ khu xác này, ta đã thật sự muốn chết thật, cụ thân thể này ta phải dùng rất nhiều năm tháng mới thành công, thật sự nếu vượt qua được thời kì ấu sinh, là có thể lập tức tu tiên, hì hì, ta biết đại ca có thể cứu được ta trở về."
Đối với cái chết của hầu tử Trương Hậu, trong lòng hắn có chút áy náy, lại nói: " Chờ sau hai mươi năm ta bắt đầu tu luyện, Côn Lôn phái ta nhất định sẽ đến chơi đùa, hừ! Đại ca, ta cầu ngươi một chuyện."
Tần Tiểu Thiên hỏi: " Chuyện gì?"
Tập Bắc Phong nói: " Lưu lại Côn Lôn phái lưu cho ta!"
Tần Tiểu Thiên ngẩn người mới phản ứng lại: " Lưu cho ngươi? Nga, tiểu tử, lòng trả thù của ngươi cũng giấu giếm thật cường a, ân, được rồi, vậy lưu cho ngươi, cừu của hầu tử để ngươi tới báo."
Tập Bắc Phong lộ ra vẻ tươi cười vui vẻ. Tần Tiểu Thiên âm thầm lắc đầu, Côn Lôn phái không ngờ lại không biết chết sống mà chọc phải hắn, chỉ sợ là thất sách lớn nhất, tiểu tử này cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu sau khi hắn trưởng thành, tự mình cũng không nắm chắc có thể đánh thắng hắn.
Tập Bắc Phong nói: " Đại ca, ta nghĩ rõ rồi, ngươi tìm cho ta một địa phương bí ẩn, ta phải bế quan một trăm năm, đợi sau khi xuất quan, hắc hắc, lại đi tìm Côn Lôn phái tính sổ."
Tần Tiểu Thiên náo loạn mấy tháng, tâm tư báo thù cũng từ từ phai nhạt, nhất là sau khi cứu được Tập Bắc Phong, mặc dù cái chết của hầu tử Trương Hậu làm cho hắn rất phẫn nộ, nhưng cũng chỉ do tay của một mình Dư Nhất, không cần mở rộng lan tới cả phái Côn Lôn, báo thù chỉ cần nhằm vào Dư Nhất là được.
Tâm cảnh của hắn dần dần bình thản xuống tới, từ sau khi hắn bắt đầu tu tiên, ngoại trừ chấp nhất với chuyện tu luyện, ngoài ra chuyện gì hắn cũng nhìn xem rất đạm.
Nhìn thấy Tần Tiểu Thiên không nói chuyện, Tập Bắc Phong lại nói: " Bằng không ta trở lại địa phương nguyên lai để tiềm tu? Ai, nhưng địa phương kia không đủ bí ẩn a!"
Tần Tiểu Thiên nói: " Có một chỗ rất tốt, nguyên lai ta chuẩn bị cho mình ẩn tu, ân, ta mang ngươi tới nơi đó tu luyện." Lại nói: " Ta còn bắt được một nhóm người tu chân, bỏ đi, hay là thả họ cho rồi."
Tập Bắc Phong nhất thời nhảy lên: " A? Một nhóm? Bao nhiêu tên?"
Tần Tiểu Thiên cười đáp: " Có một trăm mươi tên, không có đếm kỹ."
Tập Bắc Phong kinh ngạc kêu lên: " Oa! Hơn một trăm tên, ha ha!"
Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Ngươi hưng phấn như vậy làm chi?"
Tập Bắc Phong đắc ý nói: " Đại ca, đây đều là tài liệu, đây đều là bảo bối!"
Tần Tiểu Thiên bị dọa một cái: " Uy! Ngươi chuẩn bị đại luyện người sống?"
Tập Bắc Phong trợn mắt nói: " Đại luyện người sống? Ngốc! Ý của ta là có thể dùng bọn họ đổi lại tài liệu, đổi lại bảo bối!" Hắn lộ ra bộ dáng của một tiểu hồ ly, đắc ý cười.
Trong lòng Tần Tiểu Thiên vừa động, chợt hiểu ra nói: " Chủ ý này không tệ, xao trá a, a a, ta có thể đã làm lục lâm tiểu lâu la, còn có xước hào của lục lâm lấy tên gì?" Nghiêng nghiêng đầu, cười nói: " Nghĩ không ra rồi, a a, đi thôi, chúng ta đi xao trá chúng!" Hắn đối với giết người không có hứng thú, nhưng lại hứng thú đi xao trá người khác rất lớn. Tập Bắc Phong nhảy lên lưng Tần Tiểu Thiên, cười hì hì nói: " Đại ca, một lần năm người, nếu bọn họ không chịu trao đổi, hắc hắc, thì đoạt đi thân thể của bọn họ, nuốt nguyên anh, ân, nguyên anh đúng là đồ vật không tệ, có thể luyện chế một ít bảo bối hiếm thấy!"
Tần Tiểu Thiên nghe được đổ mồ hôi lạnh, dùng nguyên anh luyện khí hắn cũng biết, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ vận dụng, chỉ biết là dùng nguyên anh luyện khí uy lực thật lớn, nhưng chiêu này quá độc ác, không có thâm cừu đại hận, sẽ không ai lựa chọn phương pháp âm độc như thế, hắn nói: " Huynh đệ, ta cũng không phải là kẻ giết người điên cuồng."
Tập Bắc Phong dùng tay nhỏ bé vuốt đầu Tần Tiểu Thiên, cười nói: " Ai nha, đại ca, sao ngươi lại có nhiều ý nghĩ cổ quái như vậy? Hì hì, được rồi, được rồi, dù sao ngươi là đại ca, ta nghe lời ngươi..."
Coi như Tập Bắc Phong không nghe cũng không được, điểm này hắn rất rõ ràng, trước khi chưa khôi phục tu vi, tự mình cũng không là gì cả, phải nhờ vả vào vị đại ca có chút ngây ngốc này.
Tần Tiểu Thiên cũng không phải kẻ ngu, chẳng qua là hắn vẫn duy trì phương thức suy nghĩ của con người, cho nên mới có đủ loại băn khoăn và không đành lòng. Hắn gật đầu nói: " Được, chúng ta đi xao trá, ha ha, cảm giác làm thổ phỉ quả thật không tệ." Rồi dẫn theo Tập Bắc Phong thuấn di đi.
Hơn một trăm người tu chân bị khốn trong một trận pháp bí ẩn, chung quanh bạch mang mang mịt mờ một mảnh, vô luận dùng thủ đoạn gì cũng không thể thoát khỏi, đáng sợ chính là cũng không cách liên lạc lẫn nhau.
Có người tu chân bình thường thì bay lên trời độn xuống đất, nhưng cuối cùng cũng bị vùi lấp trong trận, bởi vậy tuyệt đại bộ phận người tu chân không còn cố gắng chạy trốn, mà là ngồi dưới đất bắt đầu tu luyện.
Tần Tiểu Thiên và Tập Bắc Phong đứng ở ngoài trận. Tu vi Tập Bắc Phong mặc dù chưa được, nhưng kiến thức bất phàm, hắn ngắm một cái, nói: " Cổ tiên trận? Nga...rất đơn giản cũng rất thực dụng. A a, không ngờ còn có thể nhìn thấy được tiên trận cổ xưa như thế, đại ca thật là lợi hại."
" Ngươi là chọc ta? Hay là khen ta?"
Tập Bắc Phong ra vẻ già lão, nói: " Đương nhiên là khen ngươi a, hì hì." Nhưng trên mặt lại lộ ra bộ dáng đáng yêu.
Tần Tiểu Thiên không hề hờn giận được hắn, nói: " Được rồi, xuống đi, ở một bên xem náo nhiệt!" Hắn xoa tay, vẻ mặt chờ mong.
Tần Tiểu Thiên đưa tay hư trảo, một người tu chân kêu loạn bay đi ra, chẳng qua chỉ ngón tay lăng không chỉ tới, người nọ đã bị cấm chế trụ lại, một đầu rơi xuống trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu lên, phi phi luôn miệng, phun bùn đất trong miệng ra, bộ dáng thập phần chật vật, vừa mới giãy dụa đứng dậy, cấm chế lập tức phát tác, lảo đảo té ngã.
Tập Bắc Phong ha ha cười to, nhảy trên tảng đá vỗ tay, người tu chân kia nhất thời mặt đỏ tới mang tai, không biết nói gì mới tốt.
Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Môn phái? Tính danh? Nói!"
Người tu chân kia đầy lửa giận, không trả lời câu hỏi của Tần Tiểu Thiên, quát: " Có bản lãnh ngươi...ngươi thả ta ra...ta và ngươi đánh một trận!"
Tập Bắc Phong lại cười to một trận, châm chọc nói: " Không biết chết sống! Cáp!"
Người tu chân kia tức giận cực kỳ, phát ra trận trận rít gào. Tập Bắc Phong vỗ tay nói: " Gọi đi! Tiếp tục gọi! Dù gọi rát yết hầu cũng không ai tới cứu ngươi, hắc hắc, ngươi nhận mệnh đi thôi."
Trong lòng Tần Tiểu Thiên cười khổ, tiểu tử kia, thật ra rất biết cách khi dễ người.
Tên kia không thể động đậy, chỉ có thể mở miệng mắng to. Tần Tiểu Thiên nghe hắn mắng chửi thật sự rất khó nghe, không thể làm gì khác hơn là phong bế miệng của hắn lại, nói: " Được! Nếu ngươi không nói, bỏ đi, ta cũng không muốn biết, a a, nhưng...hắn nhìn người tu chân kia từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười. Người tu chân kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, không biết Tần Tiểu Thiên muốn làm gì, trong lòng cảm giác thật không ổn.
Tập Bắc Phong từ trên tảng đá nhảy xuống, cười hì hì nói: " Đại ca, bắt thêm mấy người đi ra."
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Từ từ, gấp cái gì." Đem người tu chân trên mặt đất kia bắt lại, không nhanh không chậm lột quần áo hắn.
Tập Bắc Phong ngạc nhiên nói: " Đại ca, ngươi làm gì?"
Tần Tiểu Thiên cười nhạt: " Cướp bóc!"
Người tu chân đáng thương bị cướp sạch không còn, trên người chỉ còn lại một cái quần sọt da trâu màu đỏ, ngay cả phi kiếm trong cơ thể cũng bị Tần Tiểu Thiên đánh ra, còn đai lưng trữ vật, còn có các túi nhỏ trên người, cũng bị cướp đi toàn bộ, Tần Tiểu Thiên lại dùng trói buộc cấm, đem hắn trói gọn ném sang một bên.
Tập Bắc Phong khen: " Đại ca còn độc hơn so với ta, hì hì, không nghĩ tới sẽ lấy hết của bọn họ, chơi vui thật, chơi vui thật." Vừa nói hắn vừa vỗ đôi tay nhỏ bé.
Tần Tiểu Thiên lại bắt ra một người tu chân, không tới một lúc thời gian, đã lấy hết đồ vật của năm mươi mấy người tu chân, cướp được không ít đồ vật tốt, còn có những trân bảo tài liệu kỳ lạ mà ngay cả Tập Bắc Phong cũng kinh ngạc không thôi.
Hai người cướp đoạt vô cùng vui vẻ, không ngờ bắt đầu lại thương lượng, có phải nên canh giữ tại phụ cận Côn Lôn phái, chỉ cần vừa nhìn thấy người tu chân là cướp đoạt.
Thích Liệt, Tất Vũ Hầu mấy đại cao thủ của Côn Lôn phái, cũng bị Tần Tiểu Thiên lột sạch sẽ, ngoại trừ còn cái khố, cái gì cũng đừng mong lưu lại. Tầm mắt của Tần Tiểu Thiên không tầm thường, thủ đoạn lại cao minh đến đáng sợ, không ai có thể giấu giếm được vật gì, sau khi hắn lục soát thì ngay cả cọng cỏ cũng không lưu lại.
Duy nhất may mắn thoát khỏi cảnh này chính là hai nữ người tu chân, Tần Tiểu Thiên còn chưa nhàm chán lấy hết quần áo của nữ người tu chân, mà là bảo các nàng bỏ hết đồ vật ra ngoài, nhưng hai người cũng không hề cảm tạ hắn, vẫn mắng chửi không dứt miệng, làm cho Tập Bắc Phong cười không thôi, nói đại ca làm việc thật không công bình, nếu không phải toàn bộ cướp hết, không thì phải toàn bộ thả hết, làm gì chỉ cướp của nam tu chân, lại không cướp của nữ tu chân?
Một lần nữa đem những người tu chân ném vào trong đại trận, Tần Tiểu Thiên kéo Thích Liệt và mấy người tu chân của môn phái khác, đi tới trước sơn môn Côn Lôn phái, chỗ này đối với hắn đã rất quen thuộc, tiện tay lập ra vài cây cột gỗ đem mấy người tu chân giam cầm lại, lớn tiếng quát hướng Côn Lôn phái: " Doanh Vu! Đi ra!"
Trong Côn Lôn phái một mảnh buồn bã, những cao thủ các môn phái đến viện trợ đều cúi đầu ủ rũ, thậm chí còn số ít cao thủ không từ biệt mà đi, Doanh Vu dẫn theo đám trưởng lão hướng đám người tu chân an ủi, cảm tạ, bồi thường không ít phi kiếm, đan dược và tiên thạch ra ngoài, mới miễn cưỡng ổn định được đám người tu chân kia. Mọi người thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, tiếng hét của Tần Tiểu Thiên lại truyền đi vào.
Doanh Vu nghe tiếng, cả người muốn lật. Dây dưa tới hôm nay, hắn hoàn toàn sợ Tần Tiểu Thiên, cũng không phải sợ thực lực cường đại của người này, mà là sợ thủ đoạn dây dưa bám chặt của hắn làm người ta không được an bình.
Nếu như Tần Tiểu Thiên không để ý hết thảy giết lung tung, hắn cũng có thể tổ chức lực lượng phản kích, nhưng đối thủ rất khôn khéo, cực ít giết người, hơn nữa do Côn Lôn phái sai trước, làm cho trong lòng hắn thật sự phiền não, hận hận nói: " Chọc ta nóng nảy, ta...ta.."
Một trưởng lão khuyên: " Chưởng môn, không cần phiền não, đối phương tựa hồ không phải muốn đuổi tận giết tuyệt, hay là ra ngoài nói chuyện có lẽ có thể giải quyết được vấn đề."
Doanh Vu thở dài một tiếng. Côn Lôn phái coi như danh môn đại phái số một số hai, không ngờ lại bị người khi dễ thành như vậy.
Nhưng do Côn Lôn phái sai lầm trước, chính điểm ấy làm cho Doanh Vu bó tay bó chân, nếu không hắn cũng liều mạng bị trách phạt, cũng phải truyền tin cho mấy vị cao thủ bổn phái đang bế quan tu luyện, người nào cũng đạt tới Đại Thừa kỳ, chỉ bất quá bọn họ tương đối cổ hủ. Nếu như Côn Lôn phái không chiếm lý, thì dù là chưởng môn cũng đừng mong tiếp tục được làm nữa.
Lần này hắn không có tụ tập người tu chân, mà là mang theo mấy trưởng lão đi tới trước sơn môn.
Vừa nhìn thấy Thích Liệt bị cố định trên cột gỗ trước sơn môn, Doanh Vu nhất thời phẫn nộ muốn điên, cả người kịch liệt run rẩy. Có thể tu hành đến cảnh giới này, tâm tình phẫn nộ rất ít mới có thể xuất hiện, nhưng gần đây, cơ hồ mỗi lần nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, hắn đều thể nghiệm phải tâm tình ba động như thế, thủ đoạn của Tần Tiểu Thiên quả nhiên là làm người ta tức chết không cần đền mạng.
Tần Tiểu Thiên xòe tay, nói: " Kích động cái gì? Bây giờ bắt đầu đàm phán!"
Doanh Vu thật vất vả ngăn chận lửa giận, trong lòng hắn hiểu rõ ràng. Trước mặt người mạnh chỉ có thể nói lí, nếu không xui xẻo nhất định là mình. Nói: " Dư Nhất là trưởng lão Côn Lôn, ta không thể quyết định cái chết của hắn, ngươi định thế nào?" Ngữ khí thập phần bất đắc dĩ, thanh âm khàn khàn khó nghe.
Tần Tiểu Thiên mỉm cười, nhìn Doanh Vu nói: " Ân, nếu các ngươi không chịu giao ra Dư Nhất, như vậy những người này...Côn Lôn phái các ngươi dự định bỏ luôn phải không?"
" Cũng tốt, dù sao bây giờ ta đang vừa vặn thiếu hụt nguyên anh để luyện khí, a a, nguyên anh những người này...A a, không tệ, rất tốt...vừa vặn cho ta đủ luyện chế một nhóm pháp bảo." Hắn thản nhiên nói.
" Ngươi! Ngươi..." Doanh Vu tức giận đến sắc mặt trắng bệch, rơi vào trong tay Tần Tiểu Thiên đều là trưởng lão cấp cao thủ của Côn Lôn phái, điều này làm sao mà hắn không nóng nảy.
Lúc này một trưởng lão bên cạnh hắn trầm giọng nói: " Ngươi phải như thế nào...mới thả người của chúng ta?" Hắn nhìn thấy chưởng môn phương tâm đại loạn, vội vàng tiến lên giao thiệp.
Tần Tiểu Thiên nâng cằm, bộ dáng như suy nghĩ, trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: " Ân, các ngươi nói...ta thế nào mới chịu thả bọn họ? Ngô, thả thì không thể nào, nếu trao đổi...thì còn có thể..."
Doanh Vu tức giận hét: " Đổi người thì không thể nào!"
Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Ta biết, nhưng...đổi đồ vật có được hay không?"
Doanh Vu đã tức giận đến hồ đồ, lớn tiếng trả lời: " Người của chúng ta, không phải đồ vật!"
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ta đã sớm biết các ngươi không phải đồ vật, ý của ta chính là nói...ngươi có đồ vật gì có thể dùng để trao đổi những người này? Nếu có, ân, có thể mang ra trao đổi người với ta." Dù sao là xao trá một tu chân đại môn phái, cuối cùng, Tần Tiểu Thiên dù sao cũng có ít nhiều tâm tư.
Nghe vậy, Doanh Vu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tin, người nọ không phải là nghèo tới điên rồi, không ngờ lại muốn lấy vật đổi người? Nhưng việc này đối với Doanh Vu mà nói, những lời này của Tần Tiểu Thiên giống như cây cỏ cứu mạng, vì tránh cho Tần Tiểu Thiên đổi ý, hắn lập tức nói: " Đổi! Đương nhiên có thể! Dùng vật gì để đổi người của chúng ta?" Đối phương nếu đưa ra điều kiện như vậy, tự mình nếu không chịu đáp ứng, thì đó chính là kẻ ngu. Đồ vật của Côn Lôn phái rất nhiều, bất luận dùng vật gì đổi người, hắn đều cũng nguyện ý.
Tần Tiểu Thiên cười cười nói ra một chuỗi xuyến tên tài liệu, lại nói: " Đây là giới cách trao đổi mấy vị cao thủ, sau một ngày chúng ta lại trao đổi, ha ha!" Vẫy tay một cái cùng mấy người tu chân bị giam cầm thuấn di đi. Hắn muốn cùng Tập Bắc Phong thương lượng một chút, xem đổi tài liệu thế nào.
Kiến thức của Tập Bắc Phong so với Tần Tiểu Thiên thì mạnh hơn nhiều, hắn nói: " Người tu chân thích thu tập các loại linh vật tài liệu, chỗ nào bọn họ cũng nhận ra, chỉ cần có linh lực ba động thì đều thu tập, cho nên có rất nhiều kì trận bảo bối đều rơi vào trong tay bọn họ, ân, tốt nhất để cho bọn họ lấy ra, chúng ta cẩn thận chọn lựa, như vậy mới không bỏ sót đồ vật tốt."
Hai người hưng phấn thương lượng, dù sao trên tay giữ lại hơn trăm người tu chân, lúc này mà không hung hăng xao trá một chút, chẳng phải đáng tiếc. Cơ hội khó được, hai tên quái vật cổ quái khôn khéo cùng hợp mưu, Côn Lôn phái đã gặp khó khăn.
Tần Tiểu Thiên nói: " Ta đưa ngươi đi một chỗ trước, chờ ta xong xuôi chuyện trở lại tìm ngươi, a a, ngươi bây giờ quá yếu, tùy tiện một người tu chân tới đều cũng không đối phó được."
Tập Bắc Phong hỏi: " Ngươi muốn đưa ta đi nơi nào tiềm tu?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Đây là một địa phương tốt, a a, Ương Táng Hạp là cổ tiên di chỉ ta ngẫu nhiên phát hiện được, ta đã bố trí qua một lần nữa, nơi đó tương đối an toàn, có cổ tiên trận hộ trì, chỉ cần nguyên chủ nhân không trở lại, vậy địa phương kia tuyệt không thành vấn đề."
Tập Bắc Phong gật đầu, thở dài nói: " Ai, còn chưa khôi phục tu vi, thật sự rất khó qua a, đại ca, ngươi dẫn ta đi thôi."
Bay đến Ương Táng Hạp chỉ cần thời gian rất ngắn, an trí xong cho Tập Bắc Phong, Tần Tiểu Thiên một lần nữa đi tới sơn môn Côn Lôn phái, lần này hắn không có dẫn theo tù binh, quát to: " Doanh Vu! Đi ra!"
Nghe tiếng hét lớn của Tần Tiểu Thiên, Doanh Vu không khỏi mắng chửi một trận trong lòng, tốt xấu gì mình cũng là chưởng môn một phái, thái độ của người này quả thực là vô lễ.
Nhưng tình thế so sánh với người quá kém, hắn chỉ có thể thở dài, nói: " Các vị trưởng lão, mời theo ta...Ai, đi gặp tên tiểu ma đầu kia."