Rừng trúc phát ra một mảnh thanh âm sa sa. Sau một lúc lâu, Tần Tiểu Thiên lắc đầu, nói: " Không nghĩ tới nơi này cũng có người tu chân..."
Tập Bắc Phong hỏi: " Hắn đi rồi sao?"
Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Đi, a a, hình như không muốn phát sinh xung đột cùng chúng ta."
Tập Bắc Phong nói: " Quỷ quỷ túy túy không phải người tốt." Hai người một trước một sau dọc theo bờ hồ đi vào thành thị.
Tần Tiểu Thiên phát hiện nơi này đích thật là cổ Hàng Châu. Trong trí nhớ của hắn, lịch sử phát triển đến thời kì Nam Tống, nơi này là đô thành Lâm An phủ, bất quá hắn cũng không xác định địa cầu trong Thiên Diễn thế giới rốt cuộc là thật hay giả, một lần cũng không quan tâm biến hóa sau này, thành thị này chẳng qua chỉ là một cái tên, một dịch trạm đi ngang qua mà thôi.
Bên Tây Hồ tất cả đều là vườn rau cải, bên hồ bùn đất đều trồng lá sen bích lục, trong gió nhẹ chập chờn.
Hai người dọc theo một con đường quanh co uốn lượn, đi không bao xa thì bước lên quan đạo, đó là đường lớn dùng đá xanh trải đầy, hai bên đường là cây dương liễu thật chỉnh tề.
Quan đạo không bằng phẳng, có hai dấu bánh xe thật sâu, trên đường có rất ít người. Rất nhanh, cửa thành xuất hiện trước mắt hai người.
Tần Tiểu Thiên có chút ngoài ý muốn, thành thị này không giống như trong tưởng tượng, so với Đại Danh phủ còn phồn hoa hơn nó thập bội, lại đừng nhắc tới Đông Kinh đô thành Khai Phong phủ.
Vào thành không xa đã nhìn thấy một tiệm trà rất lớn, Tập Bắc Phong chỉ vào, hỏi: " Đó chính là tiệm cơm phải không?"
" Không phải, đó là quán trà."
Tập Bắc Phong lập tức đi vào bên trong.
Một nam tử đen đúa gầy ôm chào đón, vẻ mặt tươi cười nói: " Tiểu thiếu gia...A a, khách quan lão gia, mời! Mời vào trong."
Trong quán trà là một sân lộ ngoài trời, liên tiếp với tiệm trà, bên trong có hai cây hương xuân, bàn trúc xanh, được lau thật sạch sẽ.
Buổi sáng, giờ uống trà mới kết thúc, còn chưa có khách, tiểu nhị dẫn hai người đi tới chỗ đại thụ, tìm ghế trúc, vừa dùng giẻ lau, vừa nói: " Nơi này tốt lắm, mát mẻ, lại có gió mát."
" Có gì ngon? Ta đói bụng!" Tập Bắc Phong bò lên ghế trúc, khoanh chân ngồi, ngưỡng đầu nói.
Trải qua việc chỉ dạy của Tần Tiểu Thiên, hắn bắt đầu học tập làm sao giả thành tiểu hài tử bình thường, chủ yếu là khẩu khí nói chuyện và thần thái, mặc dù vẫn còn chút bộ dáng người lớn, nhưng so sánh với lúc trong rừng rậm thì tốt hơn nhiều.
" Tiểu thiếu gia, xin phân phó..." Trà tiểu nhị trong tay cầm một mảnh trúc, bên trên ghi chép các loại trà điểm, hắn cẩn thận đặt mảnh trúc lên bàn, cung kính đợi Tập Bắc Phong phân phó.
Tập Bắc Phong vờ vĩnh cầm mảnh trúc nhìn chốc lát, gật đầu, đưa cho Tần Tiểu Thiên, nói: " Đại ca, ngươi chọn!"
Tần Tiểu Thiên nhìn cũng không nhìn, nói: " Hai hồ...trà tốt nhất, thức ăn, điểm tâm, tiên quả tùy ý mang lên, nếu để cho tiểu đệ nhà ta vừa lòng...có thưởng."
Hắn lấy ra một khối bạc nặng chừng ba lượng, ném lên bàn, một bộ phú quý đại công tử, đáng tiếc không có người hầu bên cạnh.
Eo của trà tiểu nhị nhất thời cúi gập xuống.
Khách nhân ra tay hào phóng là bọn hắn yêu nhất, ý nghĩa có thể có được rất nhiều tiền thưởng. Trà tiểu nhị bình thường không có tiền thu vào, chỉ toàn dựa vào khách nhân ban thưởng tiểu phí, bởi vậy bọn họ đối đãi với khách nhân ân cần chu đáo, nếu không thì sẽ không có thu nhập.
" Khách quan đại lão gia, tiểu thiếu gia, xin chờ một chút...tiểu nhân lập tức sẽ tới."
Từ khách quan lão gia bay lên thành khách quan đại lão gia, có thể thấy được uy lực bất phàm của tiền bạc.
Nước trà điểm tâm như nước chảy không ngừng được bưng lên. Tiểu nhị đưa lên đều là đồ vật tốt nhất trong điếm, đương nhiên cũng là mắc tiền xa hoa nhất, chỉ cầu Tần Tiểu Thiên có thể cấp cho tiểu phí nhiều hơn.
Tần Tiểu Thiên đã sớm không còn thích các loại thức ăn nhân gian, chỉ có thủy quả còn có thể ăn được một chút. Tập Bắc Phong là lần đầu tiên nhấm nháp đồ vật này, từ khi hắn ngưng kết thân thể cùng loài người cơ bản giống nhau, đối với mùi vị của thực vật rất mê, ngay từ đầu chỉ là những đĩa nhỏ, sau đó đã trực tiếp phân phó cho tiểu nhị bưng cả khay lên.
Bánh bao canh ngọt, thịt, bánh ngọt, thịt gà, canh cá, món canh rau, còn có tiên quả phẩm, chén trà, tràn đầy một bàn.
Tần Tiểu Thiên thế mới biết ẩm thực Tống triều phát đạt, cũng không kỳ quái một quán trà có thể có nhiều món ăn như vậy.
Hắn hỏi: " Có rượu không?"
Tiểu nhị hơi sững sờ, vội vàng nói: " Đại lão gia, không có rượu....nhưng tiểu nhân có thể đi tới tiệm rượu đối diện mua, đại lão gia cần rượu gì?"
Phía trước cách không xa tiệm trà thì có một tiệm rượu, tiểu nhị cũng không muốn đánh rơi khách quý này, tình nguyện tự mình chạy đi mua, cũng không dám cự tuyệt khách nhân. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Tiểu Thiên xuất ra mười lượng bạc, nói: " Là rượu tốt nhất, bất luận là hoàng tửu bạch tửu hay rượu gạo thôn nhưỡng, chỉ cần tốt nhất...nhớ kỹ, không được pha nước."
Tiểu nhị không phải chưa từng gặp qua khách quý, nhưng khách quý hào phóng như thế cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cầm lấy bạc khom người đi ra ngoài. Tần Tiểu Thiên quay đầu nhìn Tập Bắc Phong một chút, lại nhịn không được bật cười.
Chỉ thấy Tập Bắc Phong không dùng đũa, trực tiếp dùng tay, một tay cầm thịt, một tay chụp bánh mềm nhét vào trong miệng, hưng phấn nhai nhồm nhoàm, ăn đến vẻ mặt muốn nở hoa, thân thể cơ hồ muốn nằm dài trên mặt bàn. Nhìn ra hắn phi thường thích những thức ăn này.
" Quá ngon phải không?"
Tập Bắc Phong chi ngô hai tiếng, ý bảo quá ngon, tay không ngừng miệng không khép, tiếp tục ăn như điên, chiếc bụng nho nhỏ đã bắt đầu trướng to lên. Hắn thỉnh thoảng dùng tay vỗ vỗ, chỉ chốc lát sau bụng lại xẹp xuống.
Tần Tiểu Thiên không nhịn được cười nói: " Nhanh như vậy đã tiêu hóa được thức ăn, a a, ngươi đây là lãng phí."
Tập Bắc Phong mặc kệ lãng phí hay không lãng phí, lần đầu tiên nhấm nháp thực vật của con người, đương nhiên phải ăn cho tận hứng. Hắn không để ý tới lời của Tần Tiểu Thiên, tiếp tục ăn uống, chỉ chốc lát sau, thực vật trên bàn đã bị đảo sạch, nói: " Quá ngon! Ta bây giờ mới biết được cái gì gọi là nhân gian mỹ vị, đại ca, ta còn muốn!"
Trà tiểu nhị đầu đầy mồ hôi chạy về, nói: " Tiệm rượu sẽ lập tức mang rượu tới, các loại rượu ngon đều cũng có...Ách..." Hắn nhìn thấy trên bàn trống trơn, không nhịn được ngây ngẩn cả người, giương mắt nhìn Tần Tiểu Thiên, lại nhìn Tập Bắc Phong, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Tần Tiểu Thiên nói: " Đừng nhìn ta, là hắn ăn đó..."
Tập Bắc Phong không cho là đúng, nói: " Cũng giống nhau thôi...mang lên một phần! Phải nhanh!"
" A?" Trà tiểu nhị giật mình kêu lên một tiếng, lập tức ý thức mình vô lễ, cuống quýt nói: " Dạ, dạ...tiểu thiếu gia thỉnh chờ một chút, có ngay, có ngay...ai nha..."
Hắn vừa lui về sau vừa gật đầu cúi người, không nghĩ tới bị một rễ cây đột xuất vướng lại, ngã ngồi trên mặt đất, vội vàng đứng dậy bỏ chạy.
Tập Bắc Phong vui vẻ ha ha cười to, tiếng cười của hắn non nớt mười phần, lại chọc cho Tần Tiểu Thiên cũng bật cười, hai huynh đệ giống như hai người điên cười không ngừng.
Nửa giây sau, Tần Tiểu Thiên nhịn cười nói: " Tiểu Phong, ngươi như vậy không được, quá dọa người rồi."
" Nói hưu nói vượn, ta ăn một chút...hù dọa được ai?" Tập Bắc Phong còn chưa tận hứng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, một bộ dáng bất mãn, thấy vậy Tần Tiểu Thiên cũng nhịn không được muốn nếm thử một chút.
Một người nho nhỏ làm sao có thể ăn được nhiều đồ vật như vậy? Tần Tiểu Thiên rất nhanh hiểu được, bởi vì ngưng kết thân thể phải cần thực vật bổ sung doanh dưỡng, hơn nữa cho tới bây giờ Tập Bắc Phong không có ăn qua thức ăn của con người, lòng hiếu kỳ mãnh liệt làm cho hắn ăn như điên cuồng. Đây là một quá trình, rất nhanh sẽ qua, đến lúc đó, dù có thêm mỹ vị, hắn cũng sẽ khinh thường không quan tâm tới.
Rất nhanh, lại có bàn thực vật đưa lên, làm Tập Bắc Phong vui đến cuống quýt kêu hay.
Lão bản của tiệm rượu cũng đã chạy tới, mấy tiểu nhị bưng những vò rượu đi vào tiệm trà.
Tần Tiểu Thiên miệng cười không ngớt, hỏi: " Đều là rượu gì?" Một bộ dáng như tửu quỷ.
Tập Bắc Phong tò mò hỏi: " Đại ca, cái gì là rượu?"
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Là một loại đồ uống, có rượu cồn, uống..sẽ phiêu phiêu, ân, tiểu hài tử thì không thể uống được."
Tập Bắc Phong không cách nào đón nhận hạn chế như thế, cái gì mà tiểu hài tử không thể uống rượu, cho tới bây giờ hắn cũng không cho rằng mình là một đứa bé, nói: " Nga, ta không phải tiểu hài tử, ta có thể uống!"
Lão bản tiệm rượu ánh mắt lăng lăng nhìn hai người, bị ánh mắt Tần Tiểu Thiên đảo qua thì tận đáy lòng hắn toát ra một tia hàn khí, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, vội vàng nói: " Tổng cộng mười vò rượu ngon, trong đó tám vò là thái điêu lão tửu, đều là trần tửu năm mươi năm, còn có hai vò là ngọc hồ xuân của phương bắc nhưỡng tạo, a a, nếu như không đủ, ta sẽ trở về lấy thêm."
Khách nhân cầm mười lượng bạc đi mua rượu hắn cực ít nhìn thấy, khách quý như vậy vô luận thế nào cũng phải hầu hạ cho tốt.
Tập Bắc Phong nhảy xuống ghế trúc, hỏi: " Kia là rượu gì?"
Lão bản tiệm rượu khó có thể tin nhìn hắn, một hài tử mới năm, sáu tuổi cư nhiên thần khí dát dát hỏi mình. Sửng sốt một chút, hắn cười nói: " Tiểu thiếu gia, đó...đó là thái điêu lão tửu, trần tửu năm mươi năm...a a, lúc uống, phải uống ngay mới tốt."
" Mở nó ra!" Thanh âm của Tập Bắc Phong non nớt, trong giọng nói lại ẩn ướt vẻ uy nghiêm của người trưởng thành.
Lão bản tiệm rượu do dự nhìn thoáng qua Tần Tiểu Thiên, nhìn thấy hắn phất tay, lão bản yên lòng, phân phó thủ hạ nói: " Mở ra!"
Lão tửu năm mươi năm, chỉ có nửa vò, đổ vào trong chén hổ phách, phi thường sềnh sệch, mùi rượu đặc trưng cực kỳ.
Tập Bắc Phong đi tới dùng sức ngửi một hơi, nghi ngờ nói: " Mùi rất quái lạ, thứ này mà để uống sao?" Hắn lại ngửi ngửi.
Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói: " Ta nói rồi, rượu này...hắc hắc, tiểu hài tử không thể uống được."
Tập Bắc Phong bưng chén rượu lên, uống một ngụm, táp táp miệng thưởng thức một chút, nhíu mày nói: " Ân, có chút chát...còn có chút mùi vị kỳ quái, uy, rót tiếp một chén."
Lão bản tiệm rượu, trà tiểu nhị, cùng những tiểu nhị mang rượu tới đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tập Bắc Phong.
Điều này thật sự quá kinh người, một tiểu hài tử như phấn điêu ngọc trác, không ngờ một ngụm lại uống đi hơn nửa bát rượu, nhưng lại không có chuyện gì đòi thêm một chén, mà đại ca hắn ở một bên chỉ cười cười mà không ngăn cản, ngược lại còn bảo tiểu nhị tiếp tục rót rượu. Hai người này thật sự là kỳ quái.
Hoàng tửu được trần nhưỡng hàm lượng tương đối cao, Tập Bắc Phong đối với hương vị này đặc biệt cảm thấy hứng thú, cho tới bây giờ hắn còn chưa ăn xong hương vị này, bởi vậy lại đòi một chén, liếm liếm môi: " Đây là vị ngọt hay sao...hắc hắc, trở lại...ân, đưa bình cho ta." Dùng chén cảm giác không thỏa mãn, trực tiếp cầm vò rượu uống.
Theo miệng của mọi người mở ra càng lớn, Tập Bắc Phong cũng đem một vò rượu uống hết, sắc mặt hắn bắt đầu hồng nhuận lên, nói: " Ân, vẫn còn được...Ngọc Hồ Xuân kia là mùi vị gì, mở ra! Mở ra!"
Lão bản tiệm rượu mặt mày mồ hôi lạnh, tất cả mọi người ánh mắt si ngốc. Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ngươi xác định muốn uống Ngọc Hồ Xuân?"
Tập Bắc Phong nghi hoặc nói: " Không thể uống hay sao?"
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Có thể! Người khác không thể...ngươi nhất định có thể! Mở cho hắn một vò...lão bản, lấy thêm mười vò rượu tới." Hắn lại ném ra một thỏi mười lượng bạc trắng.
Sắp tới giữa trưa, một ít trà khách lục tục tiến vào, rất nhanh bị hai người họ hấp dẫn.
Một tiểu nhị mở ra miệng vò rượu, Tập Bắc Phong vươn hai tay nhỏ bé nói: " Đưa đây!"
Có người ủng hộ nói: " Tiểu hài nhi hảo khí lực!"
Một vò Ngọc Hồ Xuân ước chừng mười cân, thân bình cũng có vài cân, bề ngoài Tập Bắc Phong chẳng qua chỉ là một tiểu nam hài, bộ dáng ôm vò rượu thập phần đáng yêu, một tay hắn đặt trên miệng vò, một tay dưới đáy vò, giơ lên bên mép uống một ngụm.
" Phốc!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tập Bắc Phong trướng lên đỏ bừng, mắng: " A nha...mùi gì vậy? Quá khó uống..."
Mọi người hống lên cười to, Tần Tiểu Thiên nói: " Ngươi nhìn xem...không uống được, ngươi phải nhớ nếu muốn uống, thì uống chút hoàng tửu là được rồi, bạch tửu là để cho đại nam nhân uống."
Có người hảo tâm nói: " Tiểu hài nhi, rượu uống ít mới thỏa đáng, ngươi tuổi quá nhỏ, không nên uống rượu."
Tập Bắc Phong trừng đôi mắt, nói: " Ai là tiểu hài nhi, ta chẳng qua là chưa quen mùi vị này, hừ hừ..."
Hắn ôm vò rượu uống mấy ngụm lớn, thở dốc một chút, lại giơ vò lên, một hơi uống hết một vò rượu, đưa tay ném vò rượu xuống, " hoa lạp lạp" Vò rượu rơi xuống đất nát bấy. Hắn cười nói: " Chỉ có khó uống một chút thôi, uống rượu? Không có gì khó!" Thanh âm hài đồng, nhưng khẩu khí không nhỏ.
" Hảo khí phách!" Tần Tiểu Thiên khen, mọi người ngây ra như gà gỗ.
Sau một lúc lâu, mọi người mới tỉnh táo lại, kề đầu bàn luận rốt rít.
Tần Tiểu Thiên nhìn thấy người vây xem quá nhiều, nhướng mày nói: " Được rồi, gặp nhau chính là hữu duyên, tiểu nhị, hôm nay tiền trà nước coi là ta mời khách, tất cả mọi người không cần vây quanh chỗ này, huynh đệ chúng ta không phải múa trò khỉ..."
Mọi người lại hống cười dần dần tán đi, không ít người chắp tay cảm tạ: " Cảm ơn công tử!"
Tần Tiểu Thiên không quản đến tiền tài, dụng biện pháp như thế xua tan đám người, cười cười nhìn lão bản tiệm rượu nói: " Chờ một lát, ngươi mua cho ta một phần rượu, phải là tốt nhất...có đặc sắc nhất, ân, số lượng ước chừng năm trăm vò tới tám trăm vò, đều vận chuyển đến tiệm của ngươi, xế chiều ta đi lấy."
Hắn ném ra một thỏi hoàng kim mười lượng, nói: " Đây là tiền đặt cọc, nếu rượu ngon...còn có thưởng! Mấy vò rượu kia để lại chỗ này, các ngươi có thể đi về."
Trên bàn một lần nữa mang lên các loại thức ăn, Tần Tiểu Thiên lấy ra một chén ngọc. Uống rượu cần hảo khí mãnh, điểm này hắn rất đồng ý, các loại rượu ngon trong cuộc sống, hắn chẳng qua có thói quen muốn uống một chút, làm một loại tiêu khiển, một loại sở thích.
Người tu hành thường thường luôn có những sở thích khác nhau, có người thích trà, có người thích ẩm thực ly kỳ cổ quái.
Tập Bắc Phong vẻ mặt đỏ bừng nói: " Cho ta một vò nữa...thái điêu lão tửu..."
Tần Tiểu Thiên nói: " Ngươi say rồi, không nên uống nữa." Càng không cho uống thì tiểu tử kia càng đòi uống.
Tập Bắc Phong lắc đầu, nói: " Đại ca, hẹp hòi quá đi, uống chút rượu...ngươi cũng không nỡ?"
Tần Tiểu Thiên thầm nghĩ: " Người này đúng là có tiềm chất của tửu quỷ." Nói: " Tùy tiện ngươi, muốn uống tự mình cầm lấy." Hắn không nhiều lời nữa, biết Tập Bắc Phong cho dù có uống nhiều cũng không quan hệ.
Tập Bắc Phong rất vui vẻ, uống một vò lại một vò, bụng cố dùng hai tay nhu nhu, cũng không biết là công pháp gì, toàn tâm toàn ý làm bụng thu nhỏ lại, sau đó tiếp tục ăn uống.
" Ai, a Hổ...mau đến xem! Một tiểu hài nhi đang uống rượu...ha ha!"
Một thanh âm du khang hoạt điều( châm chọc) vang lên, tiếp theo là một trận cười quái dị, mấy hán tử mặc áo vải màu xanh đi vào quán trà.
Trà tiểu nhị sắc mặt khẽ biến, vội vàng tiến lên đón, nói: " Tề nhị ca, mời đi bên này..." Hắn cố gắng dẫn khai mấy người kia.
Tề nhị ca vẻ mặt đầy râu mép, lưng hùm vai gấu, gương mặt không có chút gì của người phương Nam. Hắn đẩy trà tiểu nhị ra, chỉ bàn trống bên cạnh hai người Tần Tiểu Thiên, nói: " Nhị gia ngươi muốn ngồi ở đó, đem trà lên cho ta..."
Nói xong mang theo mấy người đi tới, đến bên cạnh Tần Tiểu Thiên, cúi đầu nhìn Tập Bắc Phong một chút, kinh ngạc nói: " Ai nha, tiểu hài nhi thật xinh đẹp! Ha ha, trưởng thành nhất định sẽ là thỏ nhân tướng công, ha ha!"
Tập Bắc Phong nghe không hiểu, hỏi: " Đại ca, hắn nói cái gì là thỏ nhân tướng công? Ý gì?"
Tần Tiểu Thiên cũng không hiểu, nhưng khẳng định không phải lời tốt, nói: " Không biết, có thể là lời mắng chửi người."
" Ha ha, đúng là hai thỏ nhân tướng công!"
Tập Bắc Phong vừa nghe nói là lời mắng chửi thì " tạch" từ trên ghế trúc đứng lên, dương tay tát tới chiếc miệng rộng, tốc độ nhanh như điện chớp.
Phách ba! Bàn tay nhỏ bé trắng nõn cứng rắn như sắt, Tề nhị ca chẳng những bị đánh gãy hai cái răng, còn té ngã xuống mặt đất, ôm miệng nói không ra lời.
Ai cũng không nghĩ tới tiểu nam hài xinh đẹp này lại hung như vậy, không ngờ chỉ hai cái tát đã đánh ngã một đại hán bưu hình, tất cả mọi người bị chấn ngây.
Tập Bắc Phong bây giờ không thể tranh đấu cùng người tu chân, nhưng muốn đánh một phàm nhân tráng hán, so sánh với việc ăn một cái bánh bao còn quá dễ dàng, hai cái tát đánh xong, hắn nghiêng đầu nói: " Di...sao lại có chút choáng váng..."
Men rượu cuối cùng đã đến.
" Ngao...răng của ta...Phi! Phi! Đánh cho ta!"
Tần Tiểu Thiên không nhịn được cười nói: " Tiểu Phong, ngươi đã gây họa, hắc hắc."
" Gây họa? Gây họa gì?"
Đang khi nói chuyện, mấy đại hán vọt đi lên, trong đó một người hướng Tần Tiểu Thiên đánh tới. Hắn đại khái ngại ngùng đánh một tiểu hài tử, cho nên tìm Tần Tiểu Thiên trút giận.
Một chiếc ghế trúc đột nhiên ngã vào bên chân người nọ: " Ai nha!" Người nọ bị vấp ngã về phía trước.
Tần Tiểu Thiên có chút chợt lóe, đưa tay vỗ lên đầu hắn, cười nói: " Bước đi phải cẩn thận...a a." Người nọ nhất thời nện đầu lên mặt đất, hồi lâu không nói nên lời, toàn thân đều cũng chết lặng.
Tập Bắc Phong cũng không như vậy, xuống tay thật độc làm cho Tần Tiểu Thiên cũng cảm thấy giật mình, thân thể nho nhỏ giống như con bướm xuyên toa, vung tay nhỏ bé là tát vào miệng người, chân nhỏ đá người, tốc độ cực nhanh, con người căn bản không cách nào tránh né. Liên tục trúng hơn mười đòn nghiêm trọng, đánh cho mấy người kia toàn bộ nằm dài dưới đất, lăn lộn quay cuồng kêu thảm thiết.
" Xong xuôi!" Tập Bắc Phong phủi hai tay nhỏ, ngồi xuống ghế trúc, thân thể giống như con mèo nhỏ cuộn tròn lại, dương dương nói: " Nhớ...ta muốn ngủ một giấc, cảm giác rất thoải mái..."
Men rượu đã hoàn toàn phát tác, hắn súc trong ghế ngáy vang. Có Tần Tiểu Thiên đang ở đây, hắn vô cùng yên tâm.
Tần Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là chịu trách nhiệm chuyện sau đó, ai bảo hắn làm đại ca của Tập Bắc Phong. Hắn nói: " Được rồi, các ngươi có thể đi, hắc hắc, chọc ai không chọc, đến gây chuyện với huynh đệ của ta, đánh cũng không oan...nếu còn không phục, vậy trở lại! Bất quá cũng là bị đánh nữa thôi, a a."
Mấy tên kia giống như gặp quỷ dìu đỡ nhau, lảo đảo chạy ra ngoài. Đám khách có người ủng hộ, có người vỗ tay.
Tần Tiểu Thiên ôm quyền cười nói: " Mời mọi người tiếp tục uống trà, a a."
Không cần so đo với con người, điểm này hắn sớm thành thói quen, cũng không phải thay đổi bản tính, mà là cho rằng không đáng giá. Dùng tiên pháp cấm chế đối phó con người, hắn ngay cả nghĩ cũng không có nghĩ tới.
Chưởng quỹ tiệm trà chống một cây quải trượng đầu rồng từ trong nội viện đi ra. Một người hầu dìu hắn đi tới, ngồi dưới một chiếc ghế dài dưới gốc cây râm mát, người hầu đi pha một chén trà, không ít trà khách chào hỏi lão chưởng quỹ.
" Trương đại gia, ngài khang an a!"
" Lão chưởng quỹ...hôm nay Tề Nhị lại đến đảo loạn, nếu lão sớm đi ra một chút, tên đó cũng không dám gây loạn ở đây."
Mọi người nhao nhao nói chuyện. Quán trà nguyên lai vốn là nơi tụ tập tin tức, mọi người nhàn nhã nhàm chán, tin tức gì cũng truyền.
Lão chưởng quỹ đối với những trà khách này rất quen thuộc, ho khan một tiếng nói: " Già rồi...Tề Nhị? Khái khái, nếu lúc ta còn trẻ, chỉ một đao đã làm hàm răng hắn mất tiêu...khái khái, bây giờ...đã là thiên hạ của bọn tuổi trẻ rồi!"
Tần Tiểu Thiên tò mò quay đầu nhìn lại, trong lòng có chút khẽ động.
Người này phi thường quen mặt, nhưng tự mình cho tới bây giờ cũng không có vị bằng hữu nào già như vậy. Trong lòng hắn suy nghĩ: " Trương? Trương đại gia? Kỳ quái, sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?"
Trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người: " Chẳng lẽ là hắn? Vẫn còn sống?"
" Trương Hậu! Hầu tử!" Tần Tiểu Thiên thử kêu lên dò xét, đôi mắt khẩn trương nhìn lão chưởng quỹ.
Lão chưởng quỹ bưng chén trà vừa đưa lên mép, tay run lên, nước trà đổ ra ngoài phân nửa.
Hắn quay đầu nhìn lại, trong lòng không khỏi nghi hoặc: " Hắn là ai vậy? Sao lại biết xước hào hồi trẻ của ta? Chẳng lẽ là con cháu của lục lâm bằng hữu trước kia...Ai, không thể nào, ta đã sớm thoát khỏi lục lâm, ngay cả tên cũng đổi lại, hắn là ai vậy?"
Do Tần Tiểu Thiên thay đổi cụ khu xác, hình dạng hoàn toàn thay đổi, nếu như vẫn còn bộ dáng lúc trước, hắn cũng sẽ không nghi vấn nhiều như vậy.
" Tiểu ca nhi...ngươi là?"
Không nghĩ tới hắn thật là Trương Hậu, tại Thanh Phong Lĩnh tiểu thổ phỉ, vẫn còn sống.
Tần Tiểu Thiên đứng lên nói: " Ta là lão bằng hữu của ngươi, a a, lúc ở Thanh Phong Lĩnh, chúng ta cùng đi ra sau núi săn thú, còn nhớ không?"
Trương Hậu đối với Tần Tiểu Thiên ấn tượng khắc sâu, tự mình thoát ly khỏi lục lâm, tiền bạc gầy dựng đều do Tần Tiểu Thiên cấp cho. Hắn thất thanh kêu lên: " Tần...Ngươi, ngươi là Tần..."
Trong lúc nhất thời không sao gọi hết được tên, tiếp theo lại nói: " Không đúng, ngươi...ngươi không có khả năng là hắn, hắn không phải gương mặt này, tuổi cũng không đúng...ách..." Nói xong thì đứng dậy.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Không sai, là ta...Tần Tiểu Thiên, a a, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi, Hầu tử, năm đó ngươi rời đi Lục gia trang, không có đi Đại Danh phủ?"
Trương Hậu choáng váng, hắn có thể khẳng định, từ sau khi mình rời khỏi Tần Tiểu Thiên, cho tới bây giờ không có nói về chuyện này với ai, để tránh người biết chuyện ngày xưa mình từng làm thổ phỉ. Người trước mắt một ngụm đã nói ra tình cảnh lúc ấy, không khỏi làm hắn vô cùng nghi hoặc.
Hắn không dám dễ dàng nghe lời đối phương, lại tiếp tục hỏi tới: " Lục gia trang? Năm đó tổng cộng có bốn người, còn hai người khác là ai?"
Tần Tiểu Thiên biết hắn không thể phán đoán mình là thật hay giả, cười nói:" Ngụy bàn tử và Ngụy đại tẩu lúc đầu ở Đại Danh phủ phải không?"
Trương Hậu ngơ ngác nhìn Tần Tiểu Thiên, môi run run, lẩm bẩm: " Trời ạ...vậy..khả năng cũng có...thật sự không giống a, quá trẻ...sẽ không già đi hay sao?" Hắn hoàn toàn hồ đồ.
Tần Tiểu Thiên ngoắc nói: " Hầu tử, lại đây ngồi."
Trương Hậu căng thẳng đi tới. Bởi vì hai người đang ở gần, thanh âm nói chuyện cũng không lớn, không khiến cho những trà khách khác chú ý.
Tần Tiểu Thiên kéo một chiếc ghế trúc, mỉm cười mời Trương Hậu ngồi xuống, nói: " Hầu tử...Ai, không thể gọi ngươi là Hầu tử nữa, a a, ta nên làm sao xưng hô ngươi mới tốt? Mời ngồi."
Trương Hậu sống lâu như vậy, kiến thức lịch duyệt cũng gia tăng rất lớn so với trước kia, hắn vô luận như thế nào cũng không dám tin tưởng, người trước mắt chính là Tần Tiểu Thiên năm đó.
Hắn lại lần nữa mở miệng dò xét: " Tiểu Thiên, năm đó...lúc ta rời đi Lục gia trang, ngươi cho ta năm mươi lượng bạc, không, là bao nhiêu lượng bạc...ngươi còn nhớ rõ hay không?"
Trong lòng Tần Tiểu Thiên hiểu rõ, Trương Hậu vẫn không dám tin mình, không khỏi cười nói: " Hầu tử, đừng thử dò xét ta, ta đích thật là Tần Tiểu Thiên, a a, là hai trăm lượng...ngươi mới chịu đáp ứng rời đi, còn nhớ rõ quán canh gà rừng kia không?"
" Lão thiên gia...điều này sao có thể?" Trương Hậu khó có thể tin, rồi lại không thể không tin, bởi vì chuyện này chỉ xảy ra với hai người bọn họ năm đó, người khác không thể nào biết.
Hắn sờ sờ bộ râu tuyết trắng, nói: " Tiểu Thiên...chẳng lẽ ngươi không phải là người?" Chỉ có giải thích như thế mới có thể thông suốt, một người bình thường không thể nào trường sinh bất lão.
Tần Tiểu Thiên nhịn không được cười mắng: " Hắc...ngươi mới không phải người! Là Hầu tử!"
" Ai là Hầu tử?" Tập Bắc Phong mơ mơ màng màng mở mắt, thuận miệng hỏi một câu.
Dù là Trương Hậu có da mặt dày, cũng không khỏi đỏ mặt.