Tựa như rơi vào một dòng suối chảy, lực lượng cấp tốc xoay tròn, khiến cho Tần Tiểu Thiên không cách nào khống chế thân thể của mình, Ma Huyết Sát Vụ rất nhanh tiêu tán, Toái Tinh Kiếm hình thành màn hào quang, bị đè ép dán chặt quanh thân không tới một thước, bất luận là thần ma lực hay là tiên linh khí, tốc độ tiêu hao làm trong lòng hắn phải run sợ. Lực đè ép còn không đáng sợ, nhưng chịu không được chính là Thanh Mộc Chi Lôi, từng đạo sét đánh lên người Tần Tiểu Thiên, chấn đến đầu hắn choáng váng hoa mắt, Biện Chân Quyết cũng không pháp sử dụng, thân thể không tự chủ được theo trận thế chuyển động.
Hắn lần đầu tiên nhấm nháp được sự lợi hại của trận pháp. Một tầng tầng thanh khí tụ tập tới, dần dần, chung quanh bắt đầu đọng lại, Thanh Mộc Chi Lôi cũng từ từ giảm bớt cho đến khi biến mất. Tần Tiểu Thiên hoảng sợ phát giác, tự mình bị phong bế trong một không gian nhỏ hẹp, tựa như trong một quả trứng nhỏ, đó là một không gian hình tròn. Sau khi bình tĩnh trở lại, Tần Tiểu Thiên bắt đầu tĩnh tu khôi phục.
Không biết qua bao lâu, hắn mới khôi phục lại, chuyện thứ nhất chính là cố gắng phá vỡ không gian phong bế. Giam cầm ngưng tụ thành xác rất dễ dàng phá tan, Toái Tinh kiếm phát triển ra, tầng xác lập tức hóa thành thanh khí. Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Thanh Mộc Chi Lôi cũng tùy ý mà đến. Sau một trận sét đánh tối tăm mặt mày, tạc đến làm cho Tần Tiểu Thiên muốn ngất, chỉ có thể sử dụng Toái Tinh kiếm liều mạng ngăn cản. Túc túc tạc hơn mười phút, Thanh Mộc Chi Lôi mới từ từ chậm rãi dừng lại, lại lần nữa ngưng tụ thành một cái xác phong bế. Tần Tiểu Thiên không khỏi mở miệng mắng to, thứ này thật sự là biến thái, phá vòng vây đi ra ngoài sẽ bị sét đánh, đứng ở bên trong chính là chờ chết. Rất nhanh hắn đã nhận ra, đây là do tu vi mình không đủ, nếu có đủ tu vi, có thể xông ra ngoài, sau đó tìm thông đạo chạy vọt vào. Đáng tiếc tự mình ngay cả Thanh Mộc Chi Lôi cũng ngăn cản không được, bị lôi hỏa phách tới không cách nào trấn định, đừng nói là thông đạo, bên ngoài là tình hình gì cũng không cách phát hiện. Từ sau khi tu luyện Cổ tiên pháp môn, Tần Tiểu Thiên cũng không cần bất cứ vật gì bổ sung, mặc dù bị nhốt trong Thanh Mộc Mật Huyệt, trong lòng hắn cũng không khẩn trương.
Mấy lần phá vòng vây thất bại, khiến cho hắn hiểu rõ ràng sự thiếu sót của mình, chỉ cần thăng lên một chút tu vi, có thể ngăn cản được đả kích của Thanh Mộc Chi Lôi, khi đó có thể dùng Biện Chân Quyết tìm được thông đạo chạy trốn. Tần Tiểu Thiên mất đi khái niệm về thời gian, hắn ở trong Thanh Mộc giam cầm tĩnh tu. Nhưng vì tu vi tăng trưởng không phải tĩnh tu là có thể giải quyết, nhất là trong cơ thể có thêm một cỗ thần ma lực, tiểu ma đầu thỉnh thoảng lại toát ra, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút sợ hãi. Ba chủng loại lực lượng trong cơ thể, tùy tiện là loại nào cũng là lực lượng đứng đầu, nhưng tụ hợp cùng một chỗ lại có rất nhiều vấn đề. Nguyên bổn vốn giáp tạp trong thần dịch lực là một tia thần ma lực, giống như là một điểm hỏa tinh, sau khi hấp thu ma khí trong Ma Luyện Các, điểm ấy hỏa tinh biến thành một đống lửa hỏa hoạn. Mặc dù hắn rất chuyên tâm tu luyện, nhưng tiến triển so với khi ở San Hô Tông lại chậm chạp hơn. Sau khi tĩnh tu một thời gian, Tần Tiểu Thiên thử phá vỡ giam cầm, bị đánh ngược trở lại thì lại tiếp tục tĩnh tu.
Hắn tìm kiếm trong ngọc đồng giản bên trong thủ trạc, cẩn thận dùng thần thức đọc, tinh tế thể ngộ công pháp cao cấp bên trong. Lúc nhàm chán thì phản phục quan sát tài liệu luyện khí ghi lại trong Cổ ngọc giản, bộ phận nội dung chẳng những khổng lồ, hơn nữa còn dị thường phức tạp. Trong thủ trạc có vài loại pháp môn liên quan tu chân, hắn đều xem xét toàn bộ, hy vọng có thể mở ra ý nghĩ tu luyện của chính mình. Theo hiểu biết tăng trưởng, Tần Tiểu Thiên càng ngày càng cảm thấy kinh hãi, bây giờ hắn mới biết được, tự mình tu luyện lại có vấn đề rất lớn, khó trách lúc đầu Thiên Chân Thượng Nhân lại kinh ngạc như vậy.
Tự mình đang đi lên một con đường tu luyện cổ quái, có thể thành công hay không còn chưa biết, thậm chí có thể còn mạng sống hay không cũng rất khó nói, cũng không phải là tu thần, cũng không tính là tu tiên, căn cơ tu ma cũng không đúng, tu chân thì càng không nói tới.
Sau khi hiểu rõ hết thảy, trong lòng hắn đã buông ra, tính toán đi từng bước tính từng bước.
Trải qua mấy trăm lần nếm thử, Tần Tiểu Thiên rốt cuộc trốn được vào trong một thông đạo, lần này hắn không dám dừng lại, theo thông đạo liều mạng phi thoán về phía trước, nhìn thấy Thanh Mộc cũng không dám đưa tay ra bắt nữa.
Nhưng biến hóa của thông đạo vẫn làm người khác đau đầu, thông đạo từ từ biến thành chỉ đủ cho một người đi qua, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng nhỏ.
" Tử lộ?" Tần Tiểu Thiên trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
" Không được! Chỉ cần còn có một tia hy vọng, thì quyết không buông tha!"
Trong mắt Tần Tiểu Thiên lóe ra hồng mang, tốc độ phi hành của hắn nguyên bổn vốn cực nhanh, bây giờ càng tăng lên tới cực hạn, Toái Tinh kiếm hình thành một cây trùy nhọn, dọc theo thông đạo càng ngày càng nhỏ tiến về phía trước.
Nhưng thật ra chỉ cần có Biện Chân Quyết, thì đã có tiền vốn bảo vệ tính mạng, dù là gặp phải trận pháp lợi hại hơn, dùng Biện Chân Quyết cũng có thể tìm được một thông lộ, chỉ là phải dò xét trong phạm vi lớn hay nhỏ mà thôi.
Nếu là trận pháp do tu chân pháp môn giá thiết, dùng Biện Chân Quyết có thể dễ dàng dò xét toàn trận, nếu như là tiên trận, cũng chỉ có thể dò xét một bộ phận, nếu như là thần trận, thì cũng chỉ có thể dò xét một phạm vi rất nhỏ.
Bởi vậy, tác dụng của Biện Chân Quyết làm cho Tần Tiểu Thiên có thể tìm được tới trận nhãn, có thể tìm được một chỗ để thở dốc.
" Ba" một tiếng, giống như đâm xuyên qua một quả banh da. Tần Tiểu Thiên một đầu chui vào trong một đoàn thanh khí, tiếng sét đánh tia chớp lôi hỏa đồng thời nổi lên đánh thẳng lên người hắn.
Sét đánh nơi này là màu xanh chói mắt, lôi hỏa cũng là màu tím xanh quái dị. Tần Tiểu Thiên cũng chỉ có Toái Tinh kiếm hộ thân, hấp thu Ma Huyết Sát Vụ cũng chỉ có thể phòng ngự, bị lôi hỏa sét đánh nổ tung, áp lực cực lớn cơ hồ làm cho hắn hít thở không thông.
Theo chuyển động cấp tốc, chung quanh lóe ra thanh mang hình dáng như chiếc loa, mắt Tần Tiểu Thiên tối sầm, rốt cuộc hôn mê.
Thân thể của hắn mặc dù được Xích Minh rèn luyện, nhưng ở trong trận nhãn cũng chịu không nổi, cũng may có Toái Tinh kiếm và Ma Huyết Sát Vụ phòng hộ, tạm thời không có nguy hiểm tính mạng.
Bởi vì Tần Tiểu Thiên đi tới trận nhãn của Thanh Mộc đại trận, bởi vậy xúc động đại trận toàn lực vận chuyển. Đại trận này đã mấy vạn năm cũng không có khởi động qua, Tần Tiểu Thiên bằng vào Biện Chân Quyết, sấm tới hạch tâm trận nhãn.
Tác dụng thật sự của Thanh Mộc đại trận là truyền tống, kết quả khi toàn lực vận chuyển, chính là Tần Tiểu Thiên bị truyền tống ra ngoài.
Sau khi Tần Tiểu Thiên tỉnh lại, phát hiện chung quanh vẫn là một mảnh màu xanh như trước, hắn điều kiện phản xạ rùng mình một cái, thở dài trong lòng nói: " Kháo, vẫn còn ở bên trong, di, không đúng..."
Mặc dù vẫn là rừng Thanh Mộc, nhưng lại đang ở trong mang mang mịt mờ vũ trụ, nhưng chung quanh thiếu mất thanh khí phiêu đãng, hơn nữa linh khí dư thừa tột cùng, cho dù là đang ở linh mạch cũng không thể có được linh khí dày đặc như vậy.
Trong bất tri bất giác, tiên linh khí trong cơ thể tăng trưởng rất nhanh, trong lòng hắn thầm kinh ngạc: " Vậy, đây là địa phương gì đây?" nguồn TruyenFull.vn
" Nơi này là Thanh Mộc Lâm nơi tiên giới."
" Ai đó? A? Tiên giới..."
Một người mặc bào phục màu xanh, bên trên ẩn ướt tinh mang màu bạc, mái tóc màu xanh đen, một người tuổi trẻ thần thái nhàn nhã xuất hiện ngay trước mắt Tần Tiểu Thiên.
Hốt nhiên, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ sắc bén, trong phút chốc, Tần Tiểu Thiên giống như nhập vào trong nước băng, thân thể nhịn không được run bần bật, cảm thấy một loại sợ hãi phát ra từ trong nội tâm.
Người nọ tự nhủ: " Phương thức tu luyện thật là kỳ quái...ngô, thần dịch lực? Tiên linh khí? Thần ma lực? Cái gì mà rối loạn lung tung hỏng bét thế này, không đúng, cỗ thần dịch lực...A, đây là thần dịch lực đặc hữu của Xích Minh..."
Trong lòng Tần Tiểu Thiên rét lạnh, lắp bắp nói: " Ngươi...ngươi, ngươi là ai a?"
Người kia hỏi: " Xích Minh là gì của ngươi?"
Tần Tiểu Thiên không dám nói hưu nói vượn, dưới uy áp của người này đè xuống, tu vi thiếu chút thì đã muốn hồn phi phách tán. Hắn đàng hoàng nói: " Xích Minh là sư tôn của ta."
Người nọ mỉm cười: " Thứ ngu xuẩn, ngu ngốc..làm sao mà đã thu đồ đệ...quả thật đúng là.."
Tần Tiểu Thiên sợ đến không nói ra lời.
Người nọ nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, lắc đầu nói: " Xích Minh là đồ đệ của ta, ta là Thanh Đế."
Tần Tiểu Thiên giờ mới biết có tiên giới, lại cũng không biết tiên giới chi chủ là Thanh Đế, người này nếu đã là sư tôn của sư tôn, hắn liền vội vàng tiến lên hành lễ, nói: " Tần Tiểu Thiên bái kiến tổ sư."
Thanh Đế thở dài nói: " Ngươi không thể tiếp tục tu hành như vậy nữa, nhất là hấp thu nhiều ma khí như vậy...nếu không có thần ma lực, ta có lẽ còn có biện pháp, nhưng sau khi ngươi hấp thu ma khí và ma đầu, ba chủng loại lực lượng đã dây dưa bám chặt..., đáng tiếc..."
Tần Tiểu Thiên lúc ở trong Thanh Mộc Bí Huyệt tĩnh tu đã tỉnh ngộ được việc này, tự mình đã đi lên con đường kỳ lạ. Bởi vậy lời của Thanh Đế không làm cho hắn rung động quá lớn, chẳng qua chỉ cười nói: " A a, vậy thì như thế nào?"
Không nghĩ tới tiểu đồ tôn này lại khoáng đạt như thế, Thanh Đế gật đầu nói: " Trên đời này...ước chừng chỉ có ba bốn người có thể cứu ngươi, ta cũng tính là một người, đi theo ta."
Đây là một bình thai do Thanh Mộc giá cấu, bốn phía đều là Thanh Mộc huyền phù. Thanh Đế giải thích: " Đây là địa phương ta bế quan tu luyện...đúng rồi, ngươi làm sao đi tới đây?"
Tần Tiểu Thiên kể lại một lần kinh nghiệm tại Phật tông di chỉ.
Thanh Đế kinh ngạc nói: " Nga, không ngờ còn một thông đạo tiến vào tiên giới? Có cơ hội nhất định phải đi xem một chút." Hắn mang theo Tần Tiểu Thiên bay lên Thanh Mộc bình thai, phất tay, ngay giữa bình thai xuất hiện một chuyển luân màu xanh.
Đây là tiên khí của Thanh Đế Thiên Tương Luân, hắn nói: " Nguyên lai vốn không có cách nào giúp ngươi, nhưng lần trước khi Hâm Ba Cổ Thần Tàng mở ra thì ta có được một kiện thần khí, cùng với Thiên Tương Luân, Nghịch Thiên Bảo Kính hợp dụng, thì có lẽ sẽ giải quyết được khốn cảnh cho ngươi."
Thiên Tương Luân và Nghịch Thiên Bảo Kính đều là hình thiên tiên khí, Thanh Đế tại Hâm Ba Cổ Thần Tàng có được một kiện thần khí kỳ diệu, tên gọi Thiên Diễn, ba kiện bảo bối có thể hợp dụng, đây là gần đây Thanh Đế mới thôi diễn đi ra.
" Tiểu tử kia, tu hành là cái gì?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Tu hành là cái gì? Cái này...tổ sư gia, tu hành hẳn là phải nhanh chóng nắm giữ lực lượng."
Thanh Đế lắc đầu nói: " Không đúng, tu hành chính là tu tâm, tu tâm mới chính là trụ cột của tu hành, còn về phần lực lượng...mặc dù cũng trọng yếu, nhưng không phải trụ cột, ngươi thiếu hụt chính là trụ cột...Xích Minh cho ngươi lực lượng, nhưng không có cho ngươi trụ cột tu hành!"
" Tu tâm?"
Tần Tiểu Thiên cũng không hiểu rõ ràng, hắn nguyên lai tư chất cũng không tốt, chỉ là do Xích Minh mạnh mẽ cải tạo, thậm chí không tiếc dùng Thiên Linh Tử gia tăng linh trí. Nhưng tu hành còn cần ngộ tính, còn cần thời dan dài thể nghiệm hết thảy trong cuộc sống, chuyện này Tần Tiểu Thiên cũng không có chuẩn bị.
" Như thế nào tu tâm?"
Thanh Đế nhàn nhạt nói: " Tu tâm thì phải dựa vào chính mình, người khác không cách nào chỉ điểm."
Tần Tiểu Thiên nghĩ thầm: " Đây không phải nói thừa hay sao a." Rồi cười khổ đáp: " Dạ phải." Trong đầu vẫn một đống tương hồ.
Thanh Đế cười nói: " Ngươi không cần quan tâm, ta có biện pháp làm cho ngươi tu tâm."
Hắn suy nghĩ một chút lại nói: " Sau này ngươi muốn tu chân hay là tu tiên? Ta xem pháp môn tu luyện bây giờ của ngươi...đúng là pháp môn tu luyện của Cổ tiên nhân, kỳ quái, Xích Minh không thể nào có công pháp tu hành như vậy."
Tần Tiểu Thiên giải thích, nói: " Dạ đúng là Thiên Chân sư bá cho ta công pháp tu hành."
Thanh Đế nhất thời cứng họng, trong lòng cảm thấy có chút tức cười, đệ tử của Xích Minh, tu luyện công pháp của Thiên Chân. Hắn nói: " Ngươi đi lên Thiên Tương Luân, ta giúp ngươi luyện thể, bất quá, luyện tâm phải dựa vào chính mình."
Tần Tiểu Thiên đi theo Thanh Đế bay lên Thiên Tương Luân. Thanh mang vo tròn cuộn lên, Thiên Tương Luân có vô số lổ hổng, lớn nhỏ không đồng nhất, hình dáng cũng không giống nhau, hai người rơi xuống chính là ngay giữa trung tâm của Thiên Tương Luân.
Trung tâm Thiên Tương Luân có hai luồng quang mang một xanh một trắng, giống như thái cực chậm rãi chuyển động. Thanh Đế nói: " Luyện thể cực kỳ tàn khốc, cũng may ngươi không cần cảm nhận luyện thể chi khổ, bởi vì ta sẽ làm cho linh hồn của ngươi rời đi."
" A? Linh hồn rời đi?" Tần Tiểu Thiên mở to miệng, nghĩ thầm: " Linh hồn rời đi...ta không phải xong đời rồi sao?"
Thanh Đế giải thích, nói: " Thiên Tương Luân, nếu không phải người có tiên thể thì tuyệt đối không chịu được tiên ngao, trừ phi có đại năng lực đến đỡ, bất quá ngươi đã có thần dịch lực cải tạo qua thân hình, lại tu tập Cổ tiên pháp, bởi vậy khi tiến vào Thiên Tương Luân tu luyện, chẳng qua chỉ là cảnh giới của ngươi quá thấp, sau khi đi vào, thân hình có lẽ sẽ chịu được khảo nghiệm của Thiên Tương Luân, nhưng linh hồn sẽ phải hỏng mất, ngươi sẽ hoàn toàn xong đời..."
Tần Tiểu Thiên kinh hãi run sợ, nói: " A! Cho nên phải làm cho linh hồn rời đi? Vậy...vậy linh hồn đi nơi nào?
Thanh Đế vĩnh viễn vẫn là bộ dáng không hoảng hốt không vội vàng, lạnh nhạt nói: " Đương nhiên là có chỗ đi, nhưng tương đối khổ cực mà thôi, thân hình đang ở trong Thiên Tương Luân, để ta trợ giúp luyện hưu một lần, linh hồn...A a, linh hồn của ngươi phải đi thể ngộ, đi tăng lên cảnh giới...ân, chuyện này nguyên lai cũng không thể làm được, nhờ có được Thiên Diễn, mới có thể thỏa mãn điều kiện này."
Tần Tiểu Thiên hốt nhiên hiểu được tóc tai dựng đứng, hắn có một loại cảm giác không tốt, hỏi: " Tổ sư gia, tăng lên cảnh giới...Ai, làm sao tăng lên a? Thân thể cũng không có thì làm sao tăng lên cảnh giới?"
Đang ở trước mặt Thanh Đế, Tần Tiểu Thiên cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé, giống như đang đứng trước một tòa núi lớn cao vút trong mây, ngay cả đỉnh núi cũng nhìn không thấy.
" Điều này không cần ngươi quan tâm, có Thiên Diễn trợ giúp, ta có thể thử...ách...ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy, ta nói được là được, không được thì cũng phải được!"
Thanh Đế trong lòng rùng mình, thiếu chút nữa đã nói sai lời.
Đối với thần khí Thiên Diễn, hắn vẫn không có nắm chắc, Thiên Diễn tổng cộng có ba lần thay đổi, hắn chỉ có thể khống chế đệ nhất biến( thay đổi lần thứ nhất), đó gọi là Thương Hải Tang Điền, trong đó công năng đầu tiên được gọi là Thiên Niên Đạn Chỉ.
Thiên Tương Luân có thể luyện thể, Nghịch Thiên Bảo Kính có thể chuyển thế, Thiên Diễn có thể Đạn Chỉ Thiên Niên, nếu như hợp cùng một chỗ sử dụng, thì có thể giải quyết vấn đề cảnh giới của Tần Tiểu Thiên, bất quá Tần Tiểu Thiên chẳng qua chỉ là một thí nghiệm phẩm, thành công và thất bại mỗi bên chiếm giữ năm thành.
Sau khi Thiên Diễn mở ra, Thanh Đế không cách nào thực hiện đệ nhất biến, bây giờ hắn hiểu rõ ràng, nếu mình không tự thể ngộ trong đó, nếu không ai tiến vào trong đó, xúc tiến cho đệ nhất biến thay đổi, Tần Tiểu Thiên đi đến, cho hắn một cơ hội khó được, để cho linh hồn của Tần Tiểu Thiên tiến vào Thiên Diễn, xem như có thể rõ ràng được sự biến hóa của Thiên Diễn.
Thương cảm cho Tần Tiểu Thiên bị Thanh Đế chọn làm thí nghiệm phẩm, nhưng không có một chút năng lực phản kháng, chỉ có thể hỏi trạng huống cho rõ ràng, nói: " Tổ sư gia, có thể nói rõ ràng một chút hay không, đồ tôn tư chất ngu dốt, thật sự không cách nào lĩnh hội được ý đồ của tổ sư gia."
Thanh Đế nhịn không được nở nụ cười, tiểu đồ tôn này rất có ý nghĩa, một bộ dáng thương cảm, vừa nhìn đã biết mới tu luyện không lâu, còn chưa thoát khỏi phương thức suy nghĩ của người phàm, thiếu mất sự giác ngộ tu hành của người tu chân.
Hắn nói: " Không cần khẩn trương, a a, phải biết rằng, với việc tu luyện rối loạn lung tung bây giờ của ngươi, nhiều nhất chịu được trăm năm cũng sẽ xong đời, nếu như may mắn, thì tu ma là đường ra duy nhất, nhưng tu ma giảng cứu kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, một khi tu ma, ngươi cũng sẽ thành thức ăn ngon cho kẻ khác, rất nhanh sẽ bị đại ma đầu ăn tươi, cho nên tu luyện như vậy thì không được, phải thay đổi...thân thể của ngươi kỳ thật rất tốt, chẳng qua là ẩn chứa lực lượng quá mức hỗn độn, ta dùng Thiên Tương Luân cho ngươi hoàn toàn tu luyện lại một lần..."
Hắn nói tiếp: " Thiên Tương Luân không giống tầm thường, một khi tu luyện tốt thân hình của ngươi, đến trình độ hoàn mỹ...ít nhất sẽ ngang hàng với tiên nhân, rất có thể đạt tới tu vi ngang hàng với La Thiên Thượng Tiên, với cảnh giới bây giờ của ngươi, căn bản không thể nào khống chế được thân hình hoàn mỹ như vậy, cho nên cần phải lấy đi linh hồn của ngươi, mang đi chỗ khác tăng lên cảnh giới cho ngươi, hiểu chưa?"
Tần Tiểu Thiên gật đầu, nói: " Điều này ta hiểu rõ ràng, nhưng là...ta không rõ chính là..đi chỗ khác tăng lên cảnh giới, đi chỗ khác...là địa phương nào? Làm sao tăng lên cảnh giới?"
Thanh Đế vung tay lên, Nghịch Thiên Bảo Kính bay lên phía trên Thiên Tương Luân, bắn ra một đạo quang mang thanh mông mông, rơi vào trên người Tần Tiểu Thiên. Ngay sau đó, hắn há mồm phun ra một chút kim tinh, đó là thu nạp được thần khí Thiên Diễn trong cơ thể.
Một bộ lập thể tinh không xuất hiện ngay trước mặt.
" Ngươi muốn đi tinh cầu nào?"
Tần Tiểu Thiên không giải thích được, nhưng không dám hỏi nhiều, hạ ý thức nói: " Địa cầu, địa cầu của Thái Dương Hệ."
Thiên Diễn cấp tốc xoay tròn, trong phút chốc, một viên tinh cầu màu lam xuất hiện trong Nghịch Thiên Bảo Kính và Thiên Tương Luân.
Thanh Đế liên tục đánh ra hơn mười thủ ấn cấm chế, tinh cầu màu lam bắt đầu chậm rãi xoay tròn, chỉ thấy trên tinh cầu nước lên nước xuống, mây trắng tụ tán phân hợp, băng tuyết lúc ẩn lúc hiện, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, dần dần, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của tinh cầu.
Tần Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn xem, trong lòng không giải thích được: " Đây là đang làm hay sao?"
Thiên Tương Luân hốt nhiên bắn ra vô số đạo thanh mang, Tần Tiểu Thiên không tự chủ được khoanh chân ngồi xuống, hai tay ôm ngực, thanh mang giống như vô số sợi chỉ nhỏ, rất nhanh bao vây hắn đi vào, chỉ nghe Thanh Đế quát to: " Phân!"
Một trận hoảng hốt, linh hồn của Tần Tiểu Thiên bị thanh mang mạnh mẽ kéo ra.
Thân thể Thanh Đế có chút nhoáng lên, chia làm chín Thanh Đế đứng thẳng bốn phía, trong đó một người đi tới bên cạnh linh hồn Tần Tiểu Thiên, một đạo thanh quang nhàn nhạt nhanh chóng bao phủ tới.
Thanh Đế nói: " Đừng khẩn trương, ta sẽ dẫn ngươi đi." Mặt khác tám Thanh Đế còn lại vẫn đứng bên cạnh Thiên Tương Luân. Đưa mắt nhìn phân thân hướng địa cầu bay đi.
Tần Tiểu Thiên cũng không khẩn trương, trạng thái linh hồn đúng là không có cảm giác nào. Lối suy nghĩ tạm thời còn dừng lại trong thân thể giây phút đó.
Bởi vì hắn tu luyện qua Cổ tu tiên pháp, cho nên lực lượng linh hồn phi thường cường đại, hơn nữa có Thanh Đế bảo vệ, giữ lại được trí nhớ của bản thể.
Thanh âm của Thanh Đế vang lên tận sâu trong linh hồn của Tần Tiểu Thiên: " Tiểu tử kia, lần đầu tiên ngươi tự thể ngộ tu hành nên phải thận trọng, ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm một kí sinh thể, vạn nhất kí sinh thể tử vong, ngươi sẽ tự mình tìm kiếm thân thể thích hợp, ở trong lúc này, không ai có thể giúp ngươi, hết thảy đều phải dựa vào chính mình."
Tần Tiểu Thiên không cách nào phát thanh trả lời, cảnh sắc trước mắt lại không ngừng chuyển đổi, hắn ngay cả năng lực suy tư cũng không có, hết thảy còn nhờ vào Thanh Đế bảo vệ.
Linh hồn chấn chiến một trận kịch liệt, Tần Tiểu Thiên hốt nhiên cảm giác được thân thể của mình, tự mình tựa hồ có tri giác, ngay sau đó là sự đau đớn khôn cùng, còn có cảm giác đói bụng đến kịch liệt.
Hắn cố gắng mở mắt, nhưng toàn thân không còn có chút sức lực nào, trong giây lát, hắn tỉnh ngộ lại, tự mình đã kí sinh bám vào cơ thể người khác.
Không thể mở mắt, hắn chỉ vảnh tai cẩn thận lắng nghe, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tựa hồ chỉ có tiếng chim hót và gió nhẹ thổi qua ngọn cây phát ra tiếng hoa hoa, khí trời có chút lạnh, dưới mặt đất lạnh như băng ươn ướt.
Trong lòng Tần Tiểu Thiên tiêu táo bất an, hắn dùng hết khí lực toàn thân, chậm rãi ngồi dậy, lập tức dựa theo pháp môn Cổ tiên nhân tu luyện bắt đầu tu hành, đây là công pháp hắn quen thuộc, một chút một chút hội tụ linh khí chung quanh.
Ước chừng sau hai giờ, hắn rốt cuộc có thể mở mắt.
Một thân bố y tàn phá, rách nát nhìn không ra được màu sắc, một cây dây cỏ đeo bên hông, hai chân trần, bên cạnh có một cây gậy gỗ, còn có một cái chén gỗ đen đen.
Tần Tiểu Thiên nhịn không được mở miệng mắng to. Ngoại trừ ăn mày, còn ai có trang phục như thế. Thanh Đế thật sự quá đáng, không ngờ để cho mình sống kí sinh trên người một tên ăn mày.
Tần Tiểu Thiên sờ sờ trên người, trong lòng một trận lạnh lẽo, thủ trạc và Toái Tinh kiếm toàn bộ còn ở trên bản thể, tự mình giờ đây hoàn toàn trắng tay, lại nhìn xuống thân hình, gầy yếu không chịu nổi, phỏng chừng cỡ mười lăm, mười sáu tuổi, thật sự là một tên tiểu ăn mày.
Hắn khóc không ra nước mắt, cầm lấy cây gậy đánh chó, gõ vào chén gỗ, không khỏi thở dài nói: " Tổ sư gia, ngươi hại người chết."
Nơi này là cảnh tượng trời thu, một gốc cây tràn đầy lá vàng, Tần Tiểu Thiên nhìn quanh mọi nơi.
Một bức tường đất tàn phá, trên tường còn có rong rêu, cách đó không xa tựa hồ như có một con đường lớn, nhìn theo đường lớn, xa xa mơ hồ có một tòa thành trấn, mặt trời vừa mới mọc lên, trên đồng trống nhìn không có một bóng người hoạt động.
Tần Tiểu Thiên vừa tức vừa giận, hướng đường lớn đi đến, đi ngang qua một khe nhỏ thì hắn cố ý rửa sạch gương mặt của mình.
Nhìn hình ảnh trong nước, hắn rốt cuộc đã biết mình có hình dáng như thế nào, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ngây thơ, dơ bẩn bùn đất, sau khi rửa sạch thì mi thanh mục tú, cũng không khó nhìn, cánh tay ốm yếu như một cây gậy trúc, cho dù cầm cây gậy đánh chó cũng thấy nặng nề.
Tần Tiểu Thiên chưa từ bỏ ý định hét lớn: " Tổ sư gia, tổ sư gia...ta biết ngài vẫn còn ở đây, đi ra! Mau ra đây! Khái khái......khái.."
Thanh Đế quả nhiên còn chưa đi, hắn lặng yên hiện ra thân hình, nói: " Mới vừa rồi chửi thống khoái lắm phải không?"
Tần Tiểu Thiên cuống quýt lui về phía sau, chỉ thiếu chút đã hoảng sợ đến bất tỉnh.
Thanh Đế đột nhiên tỉnh ngộ, may là mình chỉ là một phân thân, hơn nữa đã kiệt lực thu nhiếp uy áp. Cho dù như vậy, Tần Tiểu Thiên cũng chịu không được, hắn nói lắp bắp: " Ta...ta...có thể hay không...cho ta lấy lại thủ trạc..."
Thanh Đế lắc đầu nói: " Không được, vật của ngươi đều ở trên bản thể, lúc này không lấy được."
Tần Tiểu Thiên van xin: " Ta như vậy...ta như vậy đúng là sống không nổi đâu...sẽ, sẽ cho ta một viên linh đan?"
Thanh Đế cười nói: " Dễ dàng có được đồ vật, ngươi sẽ không quý trọng, cho nên...ta không thể cung cấp bất cứ thứ nào tăng lên tu vi, ngươi phải tự mình tu luyện, a a, như vậy đi, ta cho ngươi một chiếc nhẫn do Thanh Mộc ngưng kết, ngoài ra toàn nhờ vào một mình ngươi thôi."
Chỉ thấy Thanh Đế đưa tay trảo tới, hai tay hợp lại, thanh quang chợt lóe, một chiếc nhẫn màu xanh giống lá cây xuất hiện trong tay.
Hắn đưa cho Tần Tiểu Thiên, nói: " Chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật rất nhỏ, bên trong trống không."
Tần Tiểu Thiên đeo chiếc nhẫn, một đạo thanh quang lóe ra, chiếc nhẫn lặng yên ấn vào da tay. Không gian trữ vật của chiếc nhẫn là nhỏ nhất, ước chừng chỉ có thể tích cỡ một gian phòng, so với trữ vật thủ trạc nguyên lai thì kém hơn rất nhiều.
Mắt thấy Thanh Đế biến mất, hắn không khỏi hét lớn: " Tổ sư gia, nơi này là địa phương nào?"
" Ta cũng không biết..." Thanh âm quanh quẩn bên tai.
Tần Tiểu Thiên lại kêu lớn: " Đừng đi a, ta còn có chuyện muốn nói!" Thanh Đế cũng không trả lời. Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, tổ sư gia lần này là đi thật rồi.
Đường lớn kia chẳng qua chỉ là con đường đất, bên trên còn dấu vết xe cộ in hằn rất sâu.
Trong lòng Tần Tiểu Thiên có chút sợ hãi, hắn nhìn không thấy bất cứ đồ vật hiện đại nào.
Đi chưa bao xa, mặt sau đi lên hai người. Tần Tiểu Thiên giật mình trợn mắt nhìn bọn họ, thầm nghĩ: " Kháo, là cổ trang? Chẳng lẽ nơi này không phải địa cầu?"
Hai người mặc y phục màu xám trắng vải bố thô, chân mang giày cỏ, lưng quần dùng dây cỏ bện lại buộc chặt, bên trong túi còn mang theo một ít món ăn. Nhìn thấy Tần Tiểu Thiên nhìn chằm chằm mình, trong đó một người lên tiếng trách mắng: " Tên ăn mày nhỏ, nhìn cái gì? Cút xa một chút! Xui xẻo, dậy sớm đã gặp phải tên ăn mày!"
Một người khác nói: " Mắng hắn quá mức làm gì? Đi mau, đi mau!"
Tần Tiểu Thiên có thể nghe hiểu hai người nói chuyện, càng cảm giác được ngữ điệu có điểm kỳ quái, trong lòng cười khổ: " Thể ngộ? Cảnh giới? Đây không phải làm cho người ta phải thụ tội hay sao, ai...trước vào thành nhìn một chút, tốt nhất tìm được một việc làm, chỉ mong nơi này không phải cổ đại." Hắn có thể khẳng định, nơi này không phải quê quán nguyên lai của mình.
Đó là một trấn nhỏ, có tường đất thấp lùn. Cửa thành khảm một khối tảng đá, bên trên khắc ba chữ Song Long Trấn thật to.
Vừa mới đi vào cửa thành, một trung niên hán tử mặc quần áo rách nát liền quát: " Tiểu vương bát đản( trứng rùa nhỏ: ý mắng chửi), ngươi còn dám quay lại?"