“Rầm”, cửa phòng bị phá tung, bên trong, Từ Uyển Lỵ bò trên mặt đất, nằm bất động, cô ta chỉ dùng hai tay che chở bụng dưới, cái trán đập trên sàn nhà, “oành” một tiếng.
Mặt Tống Dư Kiều không cảm xúc: “Cầu xin tôi? Cô cầu xin tôi cái gì?”
Từ Uyển Lỵ đứng lên: “Cho tôi giữ lại đứa con này, chuyện lúc trước tất cả đều bỏ qua, tôi bảo đảm sẽ không gây bất hòa giữa cô với anh rể! Chờ đứa bé sinh ra, mỗi một tháng tôi chỉ đến nhìn một chút, đứa bé là vô tội......”
Lời nói này, thực sự là nói kín kẽ không một lỗ hổng, thật giống như lòng dạ của Tống Dư Kiều độc ác nhất muốn giết chết đứa bé, còn Từ Uyển Lỵ thì ngây thơ vô tội như cô bé lọ lem.
Một câu đứa bé hai câu đứa bé, đối với Tống Dư Kiều những lời này giống như lưỡi dao, tàn nhẫn đâm vào lại rút ra!
Đời này cô không thể có con, nghĩ tới đây, trong lòng cô vặn vẹo đau đớn, tan nát cõi lòng.
Từ Uyển Lỵ bước lên trước, ôm lấy chân Tống Dư Kiều.
Trong con ngươi Tống Dư Kiều chỉ có đau thương cùng đau khổ, nhất thời đều hóa thành cơn tức giận, cô tàn nhẫn mà đẩy Từ Uyển Lỵ: “ Bỏ tay ra!”
Từ Uyển Lỵ chờ chính là lúc này!
Cô ta lập tức dập đầu vào góc tường, khóe miệng chảy ra máu, thế nhưng, hai tay vẫn ôm bụng dưới.
Mặt Tống Dư Kiều tối sầm, lúc vừa rồi cô có đưa tay giữ cô ta lại.
Diệp Trạch Nam lạnh lùng nhìn Từ Uyển Lỵ, “Đem bỏ đứa con này đi, tôi không nói lần thứ hai”
Từ Uyển Lỵ khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, “Anh làm sao có thể độc ác như vậy, đây là con của anh......”
Bùi Ngọc Linh không nhìn nổi, chủ động đi đến đỡ Từ Uyển Lỵ đứng lên, đối với con mình nói: “Đứa bé này, mẹ muốn giữ lại! Chị Lưu, gọi bác sĩ tới đây!”
............
Dưới tầng mọi người đều bận rộn với công việc của mình, còn trên tầng không khí lại căng thẳng vô cùng.
Tống Dư Kiều ngồi bên giường, trầm mặc khác thường, bóng người bị ánh đèn trên tường chiếu rọi.
Diệp Trạch Nam hiểu rõ tâm trạng Tống Dư Kiều bây giờ, đột nhiên cảm giác thấy mình không phải đã làm quá mức rồi, rót một cốc nước định đưa cho Tống Dư Kiều, không ngờ cô hất tung cốc nước, cốc thủy tinh vỡ tung tóe chia năm xẻ bảy.
Tống Dư Kiều ngước đầu, trong đôi mắt đẹp đầy rẫy tia máu đỏ: “Sao anh không đi xuống, còn ở lại chỗ này làm cái gì, kinh tởm tôi sao?”
Bộp một tiếng, trên má phải Tống Dư Kiều rơi xuống một bạt tai.
Diệp Trạch Nam dùng lực rất mạnh, Tống Dư Kiều ngã ra giường.
Anh lùi về sau một bước, nhìn vào tay mình, tựa hồ không tin điều mình vừa làm, giật giật môi, “Cô......”
Tống Dư Kiều loạng choạng đứng dậy, tự lẩm bẩm: “Đúng, người phải đi không phải là anh, mà là tôi, sao tôi vẫn ở lại đây kinh tởm anh..... Đây là Diệp gia, đây là phòng của anh......”
Diệp Trạch Nam kéo Tống Dư Kiều, lại bị Tống Dư Kiều điên lên hất tay ra, hét lớn: “Cút! Anh đừng chạm tôi! Diệp Trạch Nam anh cho rằng tôi cứ như vậy mà ở lại đây sao? Đánh tôi một bạt tai rồi la mắng lại một cước đá văng? Ba năm qua tôi chịu đựng quá đủ rồi!”
Thấy phản ứng Tống Dư Kiều quá kịch liệt, anh không đưa tay giữ cô lại, mãi cho đến lúc một bóng dáng đơn bạc biến mất khỏi tầm mắt, anh hoàn toàn tê dại, bỗng nhiên thất thần một hồi.
Vốn là muốn an ủi cô, tại sao lại cãi nhau rồi?
Nếu như anh biết, Tống Dư Kiều lần này rời đi, chính là rời đi rất lâu sau mới gặp lại, có phải anh sẽ sớm một chút nghe theo trái tim mình, vào lúc cô yếu đuối nhất, liều mạng giữ cô lại, sau đó ôm cô vào trong ngực, để cô khóc trong lòng anh mà không phải..... người đàn ông khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT