Mới chỉ khoảng 3 phút, Bùi Tư Nhận bỗng nhiên nhấc tay lên, Tổng giám đốc cho rằng anh định đứng lên làm gì, Tống Dư Kiều đã bước lên trước, đem cặp đựng giấy tờ đưa tới.

Anh nhìn Tống Dư Kiều một chút, nói: “Bên trong này phân ra theo các mảng, đem 80% đổi thành 100%, trước tiên in thành 3 bản.”

“Vâng.”

Tống Dư Kiều đối với việc này hết sức quen thuộc, cô đã đem USB có chứa công văn cắm vào máy tính, chỉ có điều bởi vì là máy tính riêng của Bùi Tư Nhận, lúc nhập passwork cô phải dừng lại, quay về phía Bùi Tư Nhận dò hỏi.

Bùi Tư Nhận nói: “1108.”

Tống Dư Kiều ngẩn ngơ một hồi, 1108, đây không phải sinh nhật của cô sao?

Thế nhưng không có thời gian dư thừa để suy nghĩ, cô lập tức nhập password, mở một công văn, chỉ cần không tới một phút, liền chỉnh sửa đóng dấu xong xuôi, liên tiếp làm động tác nước chảy mây trôi.

Mà vào lúc này, Lê Bắc mới vừa từ khách sạn chạy tới, nhìn thấy tình cảnh như vậy, yên lặng mà lùi ra.

Tống tiểu thư này tuyệt đối không đơn giản, dĩ nhiên có thể cùng ông chủ ăn khớp cao như vậy, chỉ một động tác chỉ thị nhỏ theo thói quen của Bùi Tư Nhận, người phụ nữ này không cần thời gian phản ứng đã có động tác tiếp theo, nếu như là không có nửa năm tiếp xúc trở lên quen thuộc lẫn nhau, thật sự không thể hiểu được.

Quả thực là một trợ lí cao cấp cũng không sánh được! Quả thực không thể nhẫn nhịn!

............

Cuối cùng, quyết định chính là khách hàng mua một nhóm sản phẩm này, có thể trả tiền lại hết hoặc là lựa chọn lấy sản phẩm cũ thay đổi bằng một sản phẩm quý mới sắp ra.

Tống Dư Kiều ở trong lòng âm thầm khen gợi quyết định của Bùi Tư Nhận, như vậy mặc dù nói là hao tổn một số tiền lớn, thế nhưng nhất định sẽ ở trong xã hội đều khen ngợi, không cần phải nói, danh tiếng không giảm ngược lại còn được nâng cao.

Lúc trở về, đã là rạng sáng, hai người đều không có ăn cơm, Tống Dư Kiều tối hôm qua vì chuyện bố cô mà ngủ không ngon, lại bận đến bây giờ, cũng có chút mệt mỏi.

Bùi Tư Nhận đem một tấm phiếu phòng đưa cho Tống Dư Kiều, “Cô đi lên trước, tôi đi mua chút đồ ăn khuya.”

Tống Dư Kiều tinh thần quá độ tập trung, hiện tại có chút mỏi mệt, nên cái gì cũng không nói, nhận phiếu phòng liền đi đến trước thang máy, có điều không nghĩ tới, đợi được thang máy tới, phía sau tiến tới lại có một bóng người màu đen, cô kinh ngạc đang muốn phản kháng, một chiếc khăn mặt bịt mũi miệng của cô lại, mắt cô tối sầm lại, trong chốc lát đã không còn ý thức.

“Ông chủ, nhìn phiếu phòng của cô là số mấy?” Phía sau một người lấm la lấm lét nói.

Một người mặc quần áo màu đen có hơi mập lấy tấm thẻ phòng trong tay cô, liếc mắt nhìn: “2322, đi, đi tới.”

Người này......

Không phải Viên Bằng Phi thì là ai?!

Bởi vì đã mua được người quản lí phòng, vì lẽ đó Viên Bằng Phi dọc theo đường đi kéo Tống Dư Kiều đã không cảm giác chút nào, không kiêng kị mà trực tiếp cầm phiếu phòng mở cửa đi vào.

Viên Bằng Phi cùng tay chân của hắn đem Tống Dư Kiều vào chiếc giường trong phòng, sau đó rót hết một bình chất lỏng màu phấn hồng cho nàng.

Đúng, đầy cả bình. Thế nhưng Tiểu Cá Tử nhớ tới thời điểm cùng Ngọc Diện Lang chính là thuộc hạ đi mua loại thuốc này, nói rất đúng một phần ba lượng.

“Loại này liều lượng có ảnh hưởng quá lớn không?” Tiểu Cá Tử hỏi.

“Lớn hơn mới có thể làm củi khô bốc lửa” Viên Bằng Phi tát một cái, “Lúc nào đến phiên ngươi nghi ngờ quyết định của ta rồi hả?! Nói thêm nữa liền trừ tiền!”

Ông chủ, có thể dạy bảo, đánh lại càng ngu ngốc ạ!

Tiểu Cá Tử xoa xoa đầu, mau mau ngậm chặt miệng, một câu nói không nói nhiều.

Cho Tống Dư Kiều uống thuốc xong, Viên Bằng Phi cùng Tiểu Cá Tử hai người cởi áo khoác cùng quần áo của Tống Dư Kiều ra, ném xuống đất, Tiểu Cá Tử đang chuẩn bị cởi móc áo lót phía sau của Tống Dư Kiều, bị Viên Bằng Phi ngăn cản.

“Cứ như vậy đi, muốn nói ngừng mới tốt, đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play