Tống Dư Kiều đi vào văn phòng, nhìn thấy trên khay trà có một túi đựng đồ ăn, đũa để ở một bên, thức ăn bên trong có lẽ là gạo, nằm rải rác ở trong túi. Văn phòng Bùi Tư Nhận bố trí theo phong cách phương Tây rất đơn giản, mang tới cảm giác lành lạnh, nằm tại tầng cao của tòa nhà. Thế nhưng, đặc biệt ở chỗ bên trong phòng làm việc của anh ta còn có một gian bếp nhỏ. Tống Dư Kiều trầm ngâm một chút, đằng nào cũng phải chờ, làm một món ngon còn có thể nịnh bợ vị này để Đới Lâm Tạp luôn giao cho những vị khách tốt. Nghĩ vậy, cô liền đi rửa tay, mở tủ lạnh nhìn qua một lượt thức ăn bên trong, nguyên liệu gồm cà tím và trứng gà, cô định làm cơm rang trứng, tuy rằng không phải sơn hào hải vị gì, quan trọng là Bùi Tư Nhận khen cô làm bếp sạch sẽ. 

Chỉ trong mười phút, món cơm đã xong, đặt trong lò để giữ ấm. Tống Dư Kiều từ trong phòng bếp đi ra, tới bên cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe tấp nập qua lại phía dưới. Cửa phòng làm việc nhẹ nhàng mở ra, cô quay lại. 

"Tổng giám đốc Bùi!" 

Bùi Tư Nhận xem ra quả thực nhìn rất uể oải, anh ta xoa xoa thái dương, ánh mắt liếc qua Tống Dư Kiều, ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức. Tống Dư Kiều giải thích: 

"Vừa nãy thư ký Ngô nói anh chưa ăn cơm, bên ngoài đồ ăn thức uống lại không được sạch, tôi liền mượn nhà bếp một lúc, làm một phần cơm rang trứng." 

Ngô Na đứng đằng sau Bùi Tư Nhận yên lặng nắm chặt hai tay với nhau, cô nói thêm một câu như vậy, vẫn may là... May ư? 

Bùi Tư Nhận hỏi Ngô Na: "Tôi còn bao lâu?" 

Ngô Na liếc nhìn đồng hồ: "Anh còn 40 phút." 

Bùi Tư Nhận không nói thêm gì. Vậy là đủ rồi. Bùi Tư Nhận thầm cảm ơn Tống Dư Kiều. 

Cô mang cơm rang trứng để trong bát sứ màu trắng ra, màu vàng của trứng kết hợp với màu đỏ của cà tím (không biết tại sao tg ghi cà tím có màu đỏ nữa), nhìn qua rất chi là ngon mắt. Tống Dư Kiều thấy Bùi Tư Nhận chưa cầm đũa lên, vội nói: "Tôi không dám nói đĩa cơm có ngon hay không nhưng đảm bảo sạch sẽ tuyệt đối, tổng giám đốc yên tâm." 

Bùi Tư Nhận "Ừ" một tiếng, nói: "Trên bàn tôi có một sấp tài liệu, phiền cô giúp tôi đi đóng dấu 20 tập." Tống Dư Kiều sửng sốt một chút. Những việc như vậy từ lúc nào đã đến phiên cô làm rồi? Có điều nếu Bùi Tư Nhận đã mở miệng, Tống Dư Kiều đi tìm tập tài liệu ngay. "Là phần hợp đồng chi tiết với công ty Bông Tê Tê này ư?" "Ừ." Bùi Tư Nhận lạnh nhạt nói. Đợi Tống Dư Kiều cầm sấp tài liệu đi ra ngoài, Bùi Tư Nhận từ từ lấy điện thoại di động ra, quay ra chụp món "cao sơn mỹ vị" cơm rang trứng kia một tấm, còn cố ý nhìn ngắm một hồi, thong thả nhàn nhã nhắn vào di động nhỏ của Bùi Hạo Dục, sau đó mới bắt đầu ăn.

Trong phòng làm việc, Bùi Tư Nhận đang ăn cơm, Tống Dư Kiều đứng bên cửa sổ sát đất, trong tay cầm một tách cà phê, thong thả uống từng ngụm từng ngụm một. Dạo gần đây buổi tối cô ngủ rất ít, mỗi ngày đều uống hai tách cà phê. Bùi Tư Nhận nhìn thấy dáng vẻ vâng lời của Tống Dư Kiều, trong lòng giống như có lông chim lướt qua, có chút ngứa ngáy.

"Dư Kiều."

"Vâng thưa tổng giám đốc?" Tống Dư Kiều định thần lại.

"Cô và tôi không tính là cấp trên cấp dưới, không cần gọi tôi là tổng giám đốc nữa." Bùi Tư Nhận thong thả ngả người trên ghế salông.

"À" Tống Dư Kiều hơi ngập ngừng "Vậy gọi là ngài Bùi? Hay ông Bùi?" Cô để ý thấy sắc mặt Bùi Tư Nhận đen lại, cảm thấy phải thay đổi không khí ngột ngạt bí bách này, thuận miệng nói: "Anh Bùi thì sao nhỉ? Ha ha, tôi đùa thôi."

Bùi Tư Nhận nghe thấy hai chữ "anh Bùi" mềm mại, cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, nới lỏng ca-ra-vat, đứng dậy: "Đi thôi." 

Vừa mới từ tòa cao ốc của nhà họ Bùi đi ra, phóng viên đang chờ ở ngoài như ong vỡ tổ xông tới. Những phóng viên này đều canh ở ngoài tòa nhà từ sáng sớm, ai cũng muốn được trực tiếp phỏng vấn, mặc dù Bùi Tư Nhận không phải ngôi sao màn bạc nhưng tiếng tăm vang xa không thua gì Thiên vương Vincent.

"Tổng giám đốc Bùi, xin hỏi quan hệ giữa anh cùng tiểu thư họ Hoa có đúng vậy không?"

"Thiếu gia Bùi, bức ảnh hơi mờ, có người nói là đã qua chỉnh sửa, anh nghĩ sao về ý kiến này?" 

"Anh và Tờ Mộng Lâm thực sự chỉ qua lại với tư cách người giám hộ thôi sao?" 

Câu hỏi này xong lại một câu hỏi khác, tình cảnh nhất thời gần như mất kiểm soát, có rất nhiều người vây quanh bên trong ba tầng và ở ngoài ba tầng, nhưng số ít là phóng viên, còn lại đều là những thành phần hiếu kỳ. Cũng may Tống Dư Kiều từng ứng phó với tình cảnh này, đứng vững, tiến lên một bước che trước Bùi Tư Nhận: "Tổng giám đốc Bùi hiện tại không nhận bất kỳ phỏng vấn nào, xin mọi người tránh ra." Nhóm người chen chúc đẩy mạnh Tống Dư Kiều một cái, vì mang giày cao gót nên đi đứng lại càng khó, lúc bước xuống bị hụt một bậc. Bùi Tư Nhận rất nhanh ôm lấy eo cô, ánh mắt lạnh đi ba phần hướng về đám phóng viên, rất nhanh trong phạm vi hơn ba mét yên lặng cả ba giây đồng hồ. Bảo vệ bên cạnh nhanh chóng cản phóng viên lại, cuối cùng cũng lên được xe, may mắn coi như là bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì. 

Tống Dư Kiều sửa sang lại mái tóc hơi rối, đối diện với Bùi Tư Nhận nói: " Thật cảm ơn... tổng giám đốc." Vẫn gọi là Bùi tổng, có lẽ là quen miệng rồi. Thú thật, Tống Dư Kiều không hiểu tại sao ban nãy Bùi Tư Nhận lại hành động như vậy, biết rõ nếu khoảnh khắc ấy bị phát tán đi sẽ ảnh hưởng tới anh ta như thế nào, nhưng nó chắc chắn sẽ bị lan truyền. Chẳng lẽ là vì không muốn ảnh hưởng đến tình bạn giữa cô cùng cô bạn Hoa Tranh? Tống Dư Kiều lắc đầu quyết liệt, đinh ninh bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play