Bùi Hạo Dục tắm xong từ trên tầng đi xuống, đã ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu, nhăn mũi quyết tâm ngửi một cái, là mùi thơm của trứng gà.

Cậu bé ngoái ra lan can nhìn xuống phía dưới, nhìn sang một chút, Bùi Tư Nhận cùng Tống Dư Kiều đang ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, ăn mì.

Không thể không nói, Bùi tư nhận làm mì, Tống Dư Kiều lấy làm kinh hãi, cô cho rằng Bùi Tư Nhận này là thiếu gia của gia tộc lớn, nhất định là mười ngón không dính nước, sao lại biết nấu mì? Nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Bùi Hạo Dục bước chân nhỏ ngắn chạy tới, sượt đến bên người Tống Dư Kiều: "Con cũng muốn ăn mì!"

Bùi Tư nhận nói: "Không còn."

Bùi Hạo Dục ở trong lòng oán thầm, Bùi Tư Nhận khẳng định không phải cha ruột của cậu, sau đó sượt qua chân Tống Dư Kiều: "Kiều Kiều, con cũng muốn ăn!"

Tống Dư Kiều đem hơn phân nữa mì bỏ sang bát nhỏ đưa cho Bùi Hạo Dục, nhìn vẻ mặt Bùi Tư Nhận, cười cợt giải thích: "Dù sao tôi cũng ăn không hết."

Sau một lúc, Bùi Tư Nhận bỗng nhiên lên tiếng: "Tống trợ lý, cô có từng đi qua Canada?"

Tống Dư Kiều nói: "Mẹ tôi ở Canada, tôi ở Vancouver trong một quãng thời gian."

Bùi Hạo Dục đang dựng thẳng lỗ tai nghe giữa người lớn nói với nhau, nghe thấy Vancouver liền phấn khởi, tay nhỏ chỉ chỉ: "Con cũng từng ở Vancouver! Con cùng ba ba mới vừa về năm ngoái."

Tống Dư Kiều hơi kinh ngạc, cười cợt: "Thật là trùng hợp nhỉ."

Bùi Tư Nhận nhìn Tống Dư Kiều một chút, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Ừ, trùng hợp rất khéo."

Trong lúc ăn mỳ, Tống dư kiều trong đầu chuyển động thật nhanh, đang suy tư Bùi Tư Nhận ngày hôm nay rốt cuộc bị gì.

Từ Hoa Uyển đi ra, Tống Dư Kiều cảm thấy tim thật giống quấn lấy một tầng màng, cảm giác thở không thông.

Trực giác cô nhắc nhở, Bùi Tư Nhận là một kẻ nguy hiểm, cô lần sau gặp gỡ tuyệt đối phải đi đường vòng.

Chạy xe ra khỏi ngự cảnh uyển, dừng xe trước kho thì từ phía sau rào chắn trước mặt có hai bóng người bước ra, một người trên tay có cầm camera nói: Quả thực chính là cô gái này.

Một người khác nói: "Theo Bùi Tư Nhận vài ngày như vậy, phải là cô không sai rồi."

"Vậy thì chỉ chờ tìm thời gian đem sự việc này."

"Chờ Viên quản lý thông báo đi, nếu có thể hoàn thành, vậy cũng không cần làm việc kiểu này rồi."

............

Đới Lâm Tạp lúc nhận đơn từ chức của Tống Dư Kiều, kỳ thực không có chút kinh ngạc nào, kinh ngạc là chiều hôm qua rốt cuộc biết vợ của Tổng giám đốc nhà họ Diệp chính là Tống Dư Kiều.

Vào lúc ấy, nếu như trước mặt có một máy chụp hình, nhất định sẽ chụp lại trò hề kia.

Đới Lâm Tạp tự cho rằng mình nhìn rõ mọi việc, thế nhưng trong nhà ẩn giấu như một vị đại Phật, đương nhiên bản thân cũng không hay biết, làm cấp trên, chuyện này có điều lừa gạt, tóm lại là lòng có khúc mắc, chỉ có điều với thân phận Tống Dư Kiều, nhất định không thể ra tay với cô.

Cô ta nâng kính lên trên mũi: "Dư kiều, nói thật, nếu như trước đây tôi nhận được đơn từ chức của cô, nhất định sẽ khuyên cô ở lại, hoặc là viết cho cô một lá thư giới thiệu cô với một công ty quảng cáo khác, thế nhưng hiện tại" Cô ta đem thư từ chức đẩy phía trước, "Chuyện này tôi không làm chủ được"

"Chị Đới, tôi biết tôi che giấu là không đúng, thế nhưng tôi thực sự cũng là bất đắc dĩ." Tống Dư Kiều nói, "Tôi lúc đó ký hợp đồng là ba năm, bây giờ còn ba tháng, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi sẽ......"

"No, no, " tay Đới Lâm Tạp dừng lại ở một tư thế, "Hiện tại hồ sơ của cô đã được Tổng Công Ty điều đi rồi, không hề thuộc về phân công ty, vì thế tôi không có quyền lực quyết định cô đi hay ở lại." Đơn từ chức một lần nữa bị Đới Lâm Tạp để trở lại trong tay, Tống Dư Kiều nắm bắt mép giấy in, lề sách, bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác bất lực nồng đậm.

Diệp Trạch Nam rốt cuộc là muốn làm gì?

Đới Lâm Tạp chú ý tới Tống Dư Kiều trên mặt trống không, hỏi: " Nếu cô có vấn đề với giám đốc Diệp, cần giải quyết và nói rõ ràng, cứ như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề. Một lúc sau Tề Mộng Lâm muốn tới ký kết hợp đồng quảng cáo, cô tiếp đón đi."

" Chị Đới......"

Điện thoại trên bàn làm việc Đới Lâm Tạp vang lên, làm hiệu bảo Tống Dư Kiều, "Tạm thời cứ như vậy, giờ cô ra ngoài, tôi phải nghe điện thoại."

............

Trong phòng bên cạnh, Chu Hải Đường mang cho Tống Dư Kiều một chén trà mật ong: "Không thành công chứ gì? Tôi biết mà, bọn họ không dễ dàng tha cho cô như vậy."

Tống Dư Kiều hai tay nâng chén trà mật ong, hơi nước nóng bốc lên làm mờ mắt kính.

Cô hoàn toàn có thể rời đi, một tờ giấy hợp đồng không thể giữ được cô.

Thế nhưng, quan hệ giữa cô và Diệp Trạch Nam vẫn chưa dứt khoát, cô nhất định phải có thời gian yên tĩnh suy nghĩ nên làm thế nào để ly hôn?

Có thể chuẩn bị trước một bước cũng tốt, ngược lại nếu không chọc thủng tầng mây cuối cùng, Đới Lâm Tạp sẽ lại phân công cho cô việc nặng rồi.

Mặc dù thái độ của Chu Hải Đường đối với Tống Dư Kiều so với thường ngày không thay đổi. Thế nhưng, ở trong công ty, mọi người rõ ràng đã nhìn cô bằng ánh mắt khác. 

Có trở nên kính nể, có trở nên xem thường, có trở nên nịnh nọt, nhiều hơn là ở phía sau luôn xì xào bàn tán.

Cô đi vào trong phòng nghỉ lấy một tách cà phê, lúc đi ra có hai nữ đồng nghiệp đang nói chuyện. Khi Tống Dư Kiều đi tới, không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, dời ánh mắt chỗ khác.

Chu Hải Đường không vừa mắt, mở miệng cùng hai người kia rùm beng: " Hai cô đang nói chuyện gì?"

Tống Dư Kiều nhìn Chu Hải đường, lắc lắc đầu.

Công ty cô cũng không muốn ở lại, lập tức muốn rời đi, không cần thiết để Chu Hải đường vì mình ra mặt mà bị xa lánh.

"Dư Kiều, đừng để trong lòng." Chu Hải đường nhìn Tống Dư Kiều sắc mặt không tốt.

Tống Dư Kiều nói: "Tôi muốn làm cái gì thì phải làm, cũng không nhẫn nhịn tới bây giờ."

Chu Hải Đường nhìn Tống Dư Kiều bộ dạng nhẹ nhàng bình thản như mây gió, ở trong lòng thở dài một hơi.

Cô không có hỏi Tống Dư Kiều, những người khác đều nói hôn nhân bị em gái của mình chen chân, hơn nữa còn có con, có phải thật vậy hay không, lời này xem ra nên chôn vào trong lòng.

..................

Nửa giờ sau đó, Tề Mộng Lâm đến, so với lần ở trong quán rượu còn xinh đẹp hơn. 

Đi theo phía sau là hai trợ lý, người cầm ô, người cầm giỏ xách. Đi thẳng về phía trước, có vài nhân viên nam nhìn trợn cả mắt lên.

Tề Mộng Lâm vóc người kiều diễm ướt át, mới dễ dàng làm cho đàn ông nổi lên thú tính.

Tống Dư Kiều đem nội dung hợp đồng quảng cáo trình bày cho cô ta, cô ta ngồi ở trên ghế, nâng quai hàm, con mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên mặt không có biểu hiện gì, không biết có phải là đang nghe hay không, thỉnh thoảng chỉnh quần áo và nhìn đồng hồ xem thời gian

Thế nhưng, cuối cùng Tờ Mộng Lâm vẫn không có dị nghị mà đặt bút xuống kí tên.

Một lần nữa đeo mắt kính vào, Tờ Mộng Lâm chuyển ánh mắt đến Tống Dư Kiều đang thu thập tư liệu trên bàn nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau ở quán rượu phải không?"

Tề Mộng Lâm hỏi mơ hồ, có điều biết người làm phát sinh chuyện bắt gian kia là người ở trong quán rượu.

Tống Dư Kiều nở nụ cười, nhưng vẫn không nói gì.

"Trợ lý Tống, cô Hoa Tranh từng nói muốn giết chết tôi, là bạn thân của cô?" Tề Mộng Lâm xinh đẹp nở nụ cười một tiếng, vừa hất tóc ra phía sau: "Phiền cô chuyển lời đến cô ta, tôi vẫn đang chờ cô ta giết chết tôi."

Tống Dư Kiều cảm thấy câu nói cuối cùng của Tề Mộng Lâm rõ ràng mang ý thâm sau, cô cảm thấy không phải đơn giản như vậy, liền lôi kéo Chu Hải Đường bên cạnh hỏi một hồi.

Chu Hải Đường khó có thể tin hét to: "Không phải chứ! Dư Kiều thật sự không biết? Cô không phải sinh sống ở trong chân không đấy chứ......"

Từ internet Microblogging tìm ra một loạt tin tức, Chu Hải đường nói: "Ầy, cô xem một chút đi." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play