Thật sự, vào lúc mới kết hôn, Tống Dư Kiều cũng từng đối mặt với tiểu tam, cũng từng hung hăng đánh nhau với những người phụ nữ dám lại gần Diệp Trạch Nam, đã dùng hết các loại thủ đoạn, chẳng qua về sau, Diệp Trạch Nam đi đến công ty bên Pháp khảo sát, ngày trở về cũng là ngày kỉ niệm ngày cưới, Diệp Trạch Nam lại ôm một người phụ nữ khác trong lòng, trên người đương nhiên là có mùi nước hoa của người phụ nữ đó.....
Cảnh tượng kia, giống với những lần bắt gian trước kia, giống như bị xước móng rô ở ngón tay, đâm vào làm máu tươi chảy đầm đìa, lại rút ra, rồi máu tươi đầm đìa.
Tống Dư Kiều luôn nghĩ rằng có thể làm cho Diệp Trạch Nam thay đổi, cũng luôn luôn dùng hết sức để cứu lấy, theo ý mẹ chồng, uống nhiều thuốc Đông y, cho tới hôm nay, mới biết được, mọi việc cô làm đều là công dã tràng, đều là vô ích, vô ích, vô ích!
..................
Bùi Hạo Dục từ lúc còn nhỏ xíu đã thiếu mất tình thương của mẹ, theo Bùi Tư Nhận tới Vancouver, Canada sống hai năm, cậu hầu như đều đứng sau lưng các phụ nữ ở thị trấn trên kêu “Mẹ mới”.
*Vancouver: một thành phố ở Canada.
Nhưng là, vào buổi sang, cậu nghe bố nói “Thanh tú, ân ái” sau tình yêu đơn giản, nhận được tin nhắn của Bùi Tư Nhận, nói muốn giới thiệu người mẹ mới cho cậu, cậu liền không đồng tình, nhìn thấy Kiều Kiều thật xinh đẹp, cảm thấy mình giống như đang phản bội.
Giờ là lúc tan học, nên mở cuộc họp phụ huynh, Bùi Hạo Dục càng ủ rũ.
Dù sao người cậu muốn vứt bỏ có phải là Kiều Kiều?
Cậu dùng sức của một chú bé lắc lắc cái đầu mình.
Bội tình bạc nghĩa là không tốt.
Từ trường học đi ra, cậu đến quán bán quà vặt mua một cây kẹo que, ngồi giữa đám người ở trước cổng trường học, bởi vì muốn mở cuộc họp phụ huynh, cho nên hiện tại trước cổng trường đều là người lớn đến đón con của họ, người tham gia cuộc họp phụ huynh, người tuyên truyền, còn có người bán kẹo...... Còn có cả những cậu bé kêu ầm ĩ đòi ăn kẹo.
Cách đó không xa, có một cậu bé mắt nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô, đôi mắt đen và trong như thủy tinh không chớp lấy một lần, cậu đã đứng đó 10 phút, Bùi Hạo Dục cảm thấy mất bình tĩnh, đi qua mua một cái kẹo hồ lô, quay người: “Mộ Tiểu Đông, cho cậu!”
Cậu bạn nhỏ này luôn được bố mẹ dạy không được lấy đồ của người khác, lấy của người khác là tên yếu đuối, ăn của người khác là miệng thiếu thốn, cho nên Mộ Tiểu Đông lắc lắc đầu.
Bùi Hạo Dục nói: “Đây là mình tặng cho cậu.”
Mộ Tiểu Đông suy nghĩ một hồi: “Là cậu nhất định muốn tặng cho mình.”
Bùi Hạo Dục gật gật đầu.
Mộ Tiểu Đông mặt mày hớn hở nhận lấy cây kẹo trong tay Bùi Hạo Dục, cắn một miếng kẹo.
Cổng trường yên lặng dần, chỉ còn lại vài người buôn bán nhỏ, nhưng Bùi Hạo Dục không chờ Tống Dư Kiều tới.
Mộ Tiểu Đông ăn xong kẹo hồ lô, dùng tay áo quệt lên miệng: “Mẹ cậu không đến? Mẹ mình đã đi vào rồi!”
Bùi Hạo Dục không hé răng, bàn tay nhỏ nhắc nhét vào trong cặp sách lấy chiếc điện thoại ra, cậu gọi: “Bố, vú nuôi mới bố giới thiệu cho con chưa tới.”
Mộ Tiểu Đông hỏi: “Cậu không phải có vú nuôi đến sao?”
Bùi Hạo Dục nói: “Đó la mình tìm vú nuôi, hôm nay họp phụ huynh là bố cho mình tìm vú nuôi, mình lại càng thích tìm vú nuôi.”
Lời này có phần khó hiểu, Mộ Tiểu Đông chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy Bùi Hạo Dục đeo cặp sách lại, hỏi: “Cậu phải về nhà sao?”
Bùi Hạo Dục nhe răng cười: “Thoát được một kiếp nạn, chúng ta tới Khẳng Đức Cơ ăn một bữa chúc mừng đi!”
Mộ Tiểu Đông cho tay vào túi áo lấy tiền thì thấy túi rỗng tuếch: “Mẹ mình vừa ròi chưa cho mình tiền.”