Những người khác cũng đều cười, suy nghĩ không biết nên gọi Tống Dư Kiều hay Tổng giám đốc phu nhân......
Những năm qua, khả năng chịu đựng của Tống Dư Kiều đã đủ mạnh, trong khi mọi người đưa ánh mắt soi mói, bàn luận xôn xao sau lưng, cô vẫn thoải mái ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính viết đơn từ chức.
Chu Hải Đường đi tới, hạ thấp giọng hỏi: "Dư Kiều, có thật không?"
Tống Dư Kiều đương nhiên biết Chu Hải Đường hỏi cái gì, trả lời một cách tự nhiên: "Ừ."
"Làm bạn ba năm... " Chu Hải Đường hỏi, "Cậu không định nói cái gì sao?"
Tống Dư Kiều nhìn Chu Hải Đường một chút, lưu văn bản đã đánh được một nửa, "Đến phòng nghỉ ngơi đi."
Ở công ty quảng cáo nhỏ này... Nơi có tính người nhất là phòng nghỉ ngơi chung, nơi đây có một ít trà chiều và cách trang trí cũng đầy đủ, tao nhã.
Tống Dư Kiều đi tới cái bàn ở phía trong cùng ngồi xuống, quay đầu đã thấy Chu Hải Đường bưng hai ly cà phê đi tới.
Chu Hải Đường đối với Tống Dư Kiều mà nói, cũng giống như Hoa Tranh, chẳng qua là đồng nghiệp, thế nên đề tài thường các vấn đề khác ngoài công việc.
Bây giờ nói đến chuyện lúc trước, cũng không hẳn là khó mở miệng, ba năm, còn điều gì có thể không phai nhạt được đây.
..................
Lớp 11.
Lúc ấy, cha mẹ Tống Dư Kiều vừa ly hôn, cô cùng chị gái ở với cha, mà mẹ cùng em trai tới Canada. Tống Dư Kiều là học sinh chuyển trường, kết quả học tập không được tốt, giáo viên chủ nhiệm bị vướng bởi cha Tống Dư Kiều, thậm chí còn vì mặt mũi nhà họ Tống, liền để cho người có kết quả học tập tốt nhất là Diệp Trạch Nam giúp cô học phụ đạo.
"Xin chào, tớ là Tống Dư Kiều." Lần đầu gặp mặt, Tống Dư Kiều vô cùng lịch sự nói chuyện.
Mà đáp lại, Diệp Trạch Nam ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, tỏ ý coi thường, anh ngồi xuống, ánh mắt liền rơi vào điểm màu đỏ tươi trên bài thi, dường như không tình nguyện nói tên của mình: "Diệp Trạch Nam."
Thật ra, nếu như Tống Dư Kiều đổi một góc độ khác mà nhìn, sẽ nhìn thấy lỗ tai Diệp Trạch Nam có chút ửng đỏ.
Trong hai tháng học kèm, Diệp Trạch Nam mỗi khi chú ý tới tóc rối bên tai Tống Dư Kiều rơi xuống, đều giúp cô vén lên sau tai.
Diệp Trạch Nam miễn cưỡng dựa vào ghế, cánh tay khoát lên trên chỗ tựa lưng ghế của Tống Dư Kiều, nhìn chằm chằm vào cái cổ thon dài của cô, cả người đều giống như là một cây bách hợp hoang dã dính nước sương.
Tống Dư Kiều đã quen cùng Diệp Trạch Nam ở chung trong hoàn cảnh này, Diệp Trạch Nam sẽ không chủ động nói chuyện với cô, cô đành phải làm một học sinh chăm học hỏi, "Bài này áp dùng định luật gì?"
Diệp Trạch Nam nhìn chằm chằm không chớp mắt, trả lời: " Định luật hai Newton."
Tống Dư Kiều cúi đầu tiếp tục tính toán, bởi vì cảm thấy tóc dài vướng, nên búi tóc lên cao ở sau gáy, phía gần nơi cổ, lưu lại một chút tóc con, tóc rối xõa xuống.
"Tôi đã làm xong." Tống Dư Kiều nghiêng đầu lại, "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Diệp Trạch Nam không kịp suy nghĩ đã nói ra: "Nhìn cậu"
Lòng cô non nớt, rất dễ rung động, mùa mưa năm 17 tuổi thật sự mông lung trong lòng của rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ, một trong số đó là Tống Dư Kiều và Diệp Trạch Nam, hai chân dưới bàn học vô tình đụng nhau, đều sẽ đỏ mặt nhìn nhau nở nụ cười, ngón út móc ngón út.
Thế nhưng, tất cả bắt nguồn từ năm mười tám tuổi, cha Diệp Trạch Nam gặp tai nạn trên không, gia đình anh ta phản bội, giờ gặp chuyện là ngoảnh mặt ngay, Diệp Trạch Nam cùng mẹ của anh ta trở thành cô nhi và góa phụ bị mất đi sự che chở, bị đuổi ra khỏi gia tộc, ở bên ngoài thuê nhà ngầm, điều kiện rất khó khăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT