Tống Dư Kiều khóc cũng đã khóc xong, trong thời gian Bùi Tư Nhận đến, chỉ lẳng lặng cầm một ly nước, ngồi bên trong góc ghế sô pha không nhúc nhích, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ uống say.

Bùi Tư Nhận trả tiền, chuyển tầm mắt đến, vừa vặn nhìn thấy Tống Dư Kiều mở to đôi mắt có chút mê người nhìn anh, nhíu mày: “Làm sao?”

Tống Dư Kiều nói: “Tôi đã gặp anh.”

“Đã gặp nhau ở đâu?”

Tống Dư Kiều nâng cằm suy nghĩ một hồi, sau đó lắc lắc đầu: “Không biết.”

Bùi Tư Nhận ngồi vào bên cạnh Tống Dư Kiều, nhíu mày hỏi: “Không nhớ rõ?”

Tống Dư Kiều lại lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Bùi Tư Nhận có chút mơ hồ, nhìn anh một hồi lâu.

Ở dưới ánh đèn ám muội, một người phụ nữ dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, ý tứ rõ ràng là mời gọi.

Bùi Tư Nhận căng thẳng cả người, Tống Dư Kiều bởi vì uống rượu, khuôn mặt nhỏ tròn bị anh ngắt một hồi, cúi đầu liền ngậm môi cô. Cô nhận ra được muốn lui về phía sau, nhưng tay anh đã giữ ở sau gáy của cô, đầu lưỡi ở giữa răng môi phác hoạ một vòng.

Tống Dư Kiều trợn tròn mắt lên, đôi mắt đen tròn Bùi Tư Nhận tràn đầy ý cười, người phụ nữ này, uống say vẫn như trước kia, thật ngốc nghếch.

Trợ lý Bùi Tư Nhận, Lê Bắc Đô mua thuốc giải rượu trở về, nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn này.

Sau trận hôn nhau triền miên, trên bờ môi đều dính một tầng nước bọt sáng lấp lánh.

Tống Dư Kiều khuôn mặt hồng hào, cô bây giờ không còn tỉnh táo, nhưng theo bản năng dùng tay lau qua môi vừa bị hôn.

Bùi Tư Nhận ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống một hồi, lần nữa ngại ngùng hôn lên môi Tống Dư Kiều, lúc nãy càng dùng sức, như muốn để hai người hòa làm một.

Lê Bắc Đô xoay người, vừa định yên lặng mà lui ra, lại nghe thấy phía sau Bùi Tư Nhận gọi anh ta: “Trợ lý Lê.”

“Vâng.”

Bùi Tư Nhận tiện tay nới lỏng cà vạt, đi qua người Lê Bắc Đô, nhẹ nhàng lưu lại một câu: “Đỡ cô ấy lên xe.”

Lê Bắc Đô vẫn cứ nhìn người phụ nữ ngồi ở trên ghế salông, trong lòng phát điên: ông chủ, như thế không công bằng,không phải vừa cưỡng hôn người ta sao?

............

Một chiếc xe chạy vững vàng trên đường, điện thoại Tống Dư Kiều vang lên, cô từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy ba chữ Diệp Trạch Nam, dừng một chút mới ấn nút nghe.

“Em vừa gọi điện thoại cho tôi......”

“Ai gọi điện thoại cho anh? Tôi ở bên ngoài rất tốt. Không phải tôi không thể sinh con sao, tôi không muốn! Anh và tôi đều không muốn, con trai tôi cũng không cần! Mẹ kiếp anh cút cho tôi!”

Diệp Trạch Nam xưa nay chưa từng nghe Tống Dư Kiều mắng người, nhíu nhíu mày: “Em bây giờ ở đâu?”

“Tôi ở đâu anh quan tâm sao? Anh dựa vào cái gì không cho tôi đi? Anh là ai? Anh là ai?”

Tống Dư Kiều viền mắt chua xót, hương vị rượu truyền đến cổ họng, nôn một tiếng liền khom lưng ói ra.

Cô đúng là uống nhiều rượu, những thứ vừa nôn ra bẩn như vậy làm khoang xe vốn chật hẹp giờ thêm phần ngột ngạt. Lê Bắc Đô lái xe ở phía trước không khỏi nín thở, hạ cửa sổ xe xuống một khe nhỏ.

Tống Dư Kiều đã say thật sự, vừa nãy nhận được điện thoại của Diệp Trạch Nam. Cô hoàn toàn mất hết lý trí, lập tức nhào vào lòng Bùi Tư Nhận, nhịn không được gào khóc.

Trong một đêm, mất đi mẹ chồng che chở, mất đi chồng, cũng mất đi tư cách làm mẹ.

Lê Bắc Đô ngồi phía trước nhìn vào gương chiếu hậu, suýt chút nữa đem chân ga làm phanh xe đạp, người phụ nữ này là muốn tìm đường chết! Ông chủ vốn có bệnh thích sạch sẽ! Có điều, hành động của Bùi Tư Nhận không khỏi để anh ta sờ cằm suy nghĩ.

Bùi Tư Nhận vỗ lưng Tống Dư Kiều, trực tiếp dùng tay lau đi vết bẩn trên khóe miệng cô, gạt tóc ướt dính trên mặt qua một bên.

“Đừng khóc, xấu chết được.”

Mà ngay lúc này, Tống Dư Kiều không có tắt máy, Diệp Trạch Nam ở đầu dây điện thoại bên kia mơ hồ nghe thấy âm thanh của một người đàn ông, nhất thời trong đầu nổi một đám lửa, động một hồi nổ tung.

Tống Dư Kiều ở ngoài thật sự có người đàn ông khác!

Anh giơ tay ném chiếc điện thoại di động đi, va vào tường chia năm xẻ bảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play