CHƯƠNG 35
Mạc Thụ tiên sinh gần đây tâm tình đặc biệt đẹp đẽ, nói chuyện đặc biệt hòa hợp, nhân khí càng lúc càng thịnh vượng.
Với tình trạng thân thể này của Nam Ca Nhi khẳng định là không thể chịu nổi giày vò, cứ như vậy, Mạc Thụ khẳng định cũng không thể đi.
“Ngươi cũng không có biện pháp, vậy chúng ta phải làm sao đây.” Chu Khê càng sầu não, “Hiện tại ta vừa nghĩ tới ngày tháng trong hai mùa xuân hạ, ta liền ngay cả ngủ cũng ngủ không được.” Hắn rất ai oán chỉ khóe mắt: “Có nhìn thấy không, đây là cái gì?” Hai mắt lộ ra một vòng đen thui a!
Nam Ca Nhi tiến sát lại.
Còn chưa tỉ mỉ nhìn rõ, Mạc Thụ đã một tay kéo Chu Khê lùi lại, ngăn cản hai người tiếp cận trong vòng một mét.
…Trong lúc này ngươi lại hồi thần rồi?
Nam Ca Nhi và Chu Khê cùng ném ánh mắt khinh bỉ về phía Mạc Thụ.
Đương nhiên, Mạc Thụ vẫn chọn lựa bỏ lơ sự tồn tại của Chu Khê, cũng bỏ lơ sự khinh bỉ trong mắt Nam Ca Nhi, cười mị mị nói: “Bụng đói rồi chưa, muốn ăn cái gì.”
“Chúng ta một canh giờ trước đã ăn điểm tâm rồi.” Nam Ca Nhi đen mặt nhắc nhở.
“Đúng a, Tiểu Nam trí nhớ thật tốt.” Mạc Thụ mỉm cười rờ rờ đầu Nam Ca Nhi, “Có lạnh không?”
Nam Ca Nhi đã triệt để không nói nên lời.
Đích xác mà nói, chính là y ngay cả chửi cũng vô lực rồi.
Nhìn lại Chu Khê đang đứng bên ngoài một mét.
Rất tốt, hắn so với ta càng không nói nên lời, cảm tạ thiên cảm tạ địa, tóm lại ngươi đã hiểu ta cũng không thể thay đổi tình trạng hiện tại, vì ta càng ủy khuất hơn cả….
Nam Ca Nhi và Chu Khê hai người trầm mặc rất lâu.
Vẫn là vị sư gia có tố chất tâm lý tốt nhất là người đầu tiên tỉnh táo lại trong không khí vô lực này, nhẹ ho một tiếng: “Chuyện này, Mạc Thụ, ngươi còn nhớ chuyện mấy ngày nữa phải đi đón người chứ?”
Khi nói đến chuyện chính đáng, Mạc Thụ cũng coi như bình thường, gật đầu, sau đó lại nhìn Nam Ca Nhi.
Chu Khê nhìn biểu tình của Mạc Thụ, hơi nhăn mày, nhưng cũng không nói gì.
Nam Ca Nhi nhìn phản ứng hơi kỳ diệu của hai người, có phần khó hiểu nhìn họ.
“Ta cáo từ trước.” Chu Khê tựa hồ than thầm một chút, sau đó phất tay đi lấy người.
Nam Ca Nhi càng không hiểu.
Mạc Thụ bên này, tựa hồ cũng chậm chạp một chút, nói: “Tiểu Nam.” Vỗ vỗ bên cạnh mình: “Qua đây ngồi.”
Nam Ca Nhi thấy biểu tình Mạc Thụ tựa hồ như có chuyện gì muốn nói với mình, suy nghĩ một chút, đi tới, ngồi xuống.
“Trước năm mới có thể ta phải ra ngoài một chuyến.” Mạc Thụ cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn quyết định cứ nói đúng sự thật.
Mạc Thụ sẽ thỉnh thoảng ra ngoài đã không còn là chuyện gì kỳ quái nữa, Nam Ca Nhi không hiểu tại sao lần này hắn lại phải nói với mình, thế là không hiểu lắm nhìn hắn.
“Nơi phải tới là Bắc Quận, thời gian có lẽ sẽ tương đối dài, có thể phải qua năm mới ở bên ngoài…” Mạc Thụ vừa tỉ mỉ nhìn biểu tình của Nam Ca Nhi, vừa một hơi nói hết toàn bộ những gì mình muốn nói: “Tuy đường đi mệt nhọc, nhưng ta hy vọng ngươi có thể đi cùng.”
Dưới tình huống bình thường, Mạc Thụ trước giờ đối với Nam Ca Nhi không có yêu cầu gì, cũng không nói mấy lời như là ‘ta hy vọng ngươi như vậy’.
Hắn đích thực làm được như đã nói với Chu Khê ngày đó, trước giờ chưa từng bức ép gì y, vẫn để tùy ý y làm tất cả mọi chuyện theo sở thích của mình.
Nhưng hiện tại hắn lại yêu cầu như thế.
“Kỳ thật, chuyện lần này, cũng không nhất định phải do đích thân ta đi một chuyến, nhưng ta hy vọng cùng đi với ngươi.” Mạc Thụ lại nói, “Cho nên mới nói với Chu Khê là ta sẽ đích thân đi đón người về.”
Nam Ca Nhi nội tâm hỗn loạn, nghe Mạc Thụ nói như vậy, chỉ theo bản năng ngẩng đầu lên, hỏi: “Tại sao?”
“Tuy nhìn thì ngươi tựa hồ rất không tồi, nhưng ta biết tâm kết của ngươi chưa tiêu.” Mạc Thụ rờ đầu y, nói: “Cho nên, muốn cùng ngươi đi.”
Nam Ca Nhi tuy không nói ra thân thế của mình, nhưng y nghĩ người ở Quảng Điền này đại khái đều ít nhiều biết được, càng huống hồ, mỗi một quốc gia có khẩu âm khác nhau, y từ lúc bắt đầu đã không cố ý che giấu cái gì.
Cho nên, đối với việc Mạc Thụ tự nhiên nói như thế, y cũng không lấy gì làm kinh ngạc ngoài ý muốn.
Y chỉ là không muốn đi lắm thôi.
Thấy Nam Ca Nhi do dự, trên mặt lộ ra vẻ không cam nguyện, Mạc Thụ cười cười: “Kỳ thật, nếu như ngươi thật sự không muốn đi, ta cũng sẽ không cưỡng ép ngươi đi, chỉ là, như vậy được không?”
Nam Ca Nhi ngẩng mắt nhìn hắn.
“Không phải đã quyết định lưu lại Quảng Điền sao, lưu lại bên cạnh ta sao?” Mạc Thụ mỉm cười, “Nếu đã như thế, giải quyết hết những chuyện trước đây vẫn tốt hơn.”
“Ức chế kìm nén sẽ chết rất nhanh, ta không hy vọng ngươi sẽ chết trước ta.”
“Càng huống hồ, ta sẽ cùng đi với ngươi, không có gì đáng phải sợ hãi cả.”
“Chỉ là sự cáo biệt cuối cùng.”
“Sẽ không bao giờ có gì thay đổi nữa.”
“Chúng ta hai người cùng đi, sau đó, hai người cùng trở về.”
“Thế nào?”
Nam Ca Nhi cuối cùng ngẩng đầu, câu môi, cười: “Da mặt thật dày, ta lúc nào thì nói muốn lưu lại bên cạnh ngươi.”
Mạc Thụ thấy Nam Ca Nhi cười, cũng liền nở rộ tiếu dung mỹ lệ, duỗi ngón tay ra, đặt lên ***g ngực Nam Ca Nhi, nhẹ nhàng đâm chọc: “Nơi này, thông qua nụ cười của ngươi, đã nói cho ta biết rồi.”