Tiêu Dao ngự kiếm phi hành mất nửa canh giờ đi tới ngọn
núi phía Bắc. Nơi đây là nơi linh khí loãng nhất Vạn Hoa Sơn, phần lớn
đều là động phủ của đệ tử ngoại môn, mà đệ tử nội môn chỉ có những kẻ
năng lực tầm thường không có hy vọng thành đại đạo mới bị phân đến đây
mở động phủ.
Điểm tốt duy nhất của chỗ này chính là diện tích khá lớn, hai động phủ cách nhau rất xa cho nên không bị bên ngoài quấy nhiễu.
Mà động phủ của Tiêu Dao nằm ngay trên ngọn núi phía Bắc này. Nàng quen
thuộc đi tới cửa vào động phủ mình. Nơi này chỉ là một động đá đơn giản, ngoài cửa cũng không lập cấm chế gì.
Vừa vào bên trong đã thấy, ngoại trừ giường đá, bàn đá và mấy cái ghế đá thì nổi bật nhất là một giá sách để đầy ngọc giản, ngoài ra trong động
phủ không còn đồ vật nào khác.
Tiêu Dao ngồi trên giường đá, lôi Báo Nanh Kiếm từ trong ngực ra, đầu
tiên là nhéo nhéo cái mũi của nó, sau đó tùy tiện ném lên giường, nói:
“Chúng ta bắt đầu thôi, thưa chân-tiên-đại-nhân-trộm-gà-không-được-còn-mất-nắm -thóc.”
Thân hình Báo Nanh Kiếm chỉ lớn như một con mèo, bị nàng ném như vậy
liền lộn lộn mấy vòng trên giường, mà trước đó lại còn bị nàng nhéo mũi
đối đãi như sủng vật, đây tuyệt đối là sỉ nhục! Nó không khỏi nổi giận
lôi đình, vô cùng phẫn hận. Tối xấu gì thì mình cũng là Hồng Mông
thú,sinh ra cùng thời với thiên địa, ở Tiên giới có địa vị độc nhất vô
nhị, thế mà nữ nhân chết tiệt này lại đắp nặn cho mình một cái thân thể
như vậy, lúc đặt tên vẫn gọi là Báo Nanh Kiếm! Đúng là không thể tha thứ được!
“ Lại chèn ép ông đây hả? Ngươi không thấy giờ ông đây cũng chả hay ho
gì sao? Từ giờ khắc đó hai người chúng ta đã trở thành nhất thể đồng
mệnh*, là người một nhà! Đám người ngoài nói khó nghe như thế mà cũng có thấy ngươi nổi giận gì đâu. Hừ, đúng là cái đồ khủy tay hướng ra
ngoài*!
* ý nói: có cùng sinh mạng
* ý nói: giúp đỡ người ngoài hơn là người nhà
Tiêu Dao không thèm để ý tới cơn giận của Báo Nanh Kiếm, xoay đầu nhìn nói:
“Mấy tin vịt này cũng đâu phải ngày một ngày hai, ta nghe đến tai mọc
kén từ lâu rồi. Nhưng mà chuyện chân tiên đại nhân ngài đã từng đoạt xá
ta thì chân chân thực thực mười phần chính xác, hại ta suýt chút toi
mạng. Ai ác hơn ai vừa nhìn là biết, với lại”
Nàng lấy tay búng trán nó một cái.
“Có một điểm ta phải sửa lại. Chúng ta không phải nhất thể đồng mệnh.
Chính xác mà nói điều này chỉ ảnh hưởng tới ngươi thôi. Ta chết ngươi
không sống được, nhưng ngươi chết thì đối với ta mà nói cũng chẳng có
nửa phần ảnh hưởng.”
Báo Nanh Kiếm bị nàng búng trán còn muốn phản bác lại nhưng vừa nghe nửa câu sau liền hoàn toàn ủ rũ. Quả thật là nó phải trông cậy vào nàng mới có thể sống lâu chút. Đợi một ngày nào đó nó trở lại Tiên giới, nhất
định sẽ trọng tố chân thân, báo thù rửa hận, nay chỉ đành dựng thẳng hai tai uất ức quát:
“Câm miệng! Đi tu luyện!”
Báo Nanh Kiếm dùng móng vuốt vẽ một đường trong không trung. Không gian
liền rách ra, một khe hở xuất hiện trước mắt hai người. Nó dẫn đầu đi
vào cái khe, Tiêu Dao theo sau, đợi hai người đều tiến vào cái khe lại
tự động khép lại, đến khi hoàn toàn không nhìn ra dấu vết.
Ánh sáng trong động đá vẫn như trước, giống như hai người vừa rồi còn đứng đây tựa như ảo giác, chưa bao giờ tồn tại.
Trong Hư không là bóng tối vô tận giống như bầu trời đêm, giữa tấm màn
đen điểm xuyến đầy ánh sao cùng với tinh vân thay đổi liên tục, trong
nơi quỷ dị này chỉ có duy nhất hai người bọn họ lơ lửng. Đây chính là Hư không!
Bất luận tiến vào bao nhiêu lần Tiêu Dao vẫn vô cùng hiếu kỳ trước cảnh
sắc nơi này. Nếu không phải vì phạm vi di chuyển của mình chỉ không đến
mấy thước, chắc chắn nàng đã dạo quanh Hư không một vòng, nơi chưa từng
có bậc đại năng nào bước vào này rồi.
“Đây! Cầm lấy”
Báo Nanh Kiếm dùng móng vuốt biến ra một quyển sách, trực tiếp ném đến trước mặt nàng.
Trên bìa quyển sách chỉ viết hai chữ thật to:
[ Công pháp ]
Công pháp là gì? Cái tên đã nói lên tất cả. Đó là một cách gọi chung
chung cho phương pháp hấp thu linh khí của người tu đạo thành tiên như
bọn họ. Công pháp tốt có thể giúp tu sĩ trong thời gian ngắn hấp thu hội tụ càng nhiều linh khí, khiến cho linh khí chất chứa trong đan điền
càng ngày càng nhiều, giúp tu sĩ đi xa hơn trên con đường tu tiên. Mà
công pháp kém không chỉ tốn thời gian, hiệu quả hấp thu linh khí kém mà
cảnh giới còn tăng lên vô cùng chậm.
Cho nên một quyển công pháp tốt là điều mà tất cả người tu tiên đều tha
thiết. Thường thường chỉ đại môn phái hoặc gia tộc tu tiên lớn mới có,
mà thường không truyền ra ngoài, chỉ truyền cho đệ tử trung tâm.
Mỗi công pháp đều có tên của riêng mình, là đúc kết tâm huyết của các
bậc đại năng thượng cổ. Tiếp tục sử dụng cái tên đó cũng đồng nghĩa với
việc tỏ lòng tôn trọng các bậc tiền bối. Ví dụ như công pháp cao nhất
của Tiên Vũ Môn là “Hóa Vũ Kinh”, của Tú Sơn Phái là “Luân Hồi Kinh”
vậy.
Nhưng chưa bao giờ thấy ai dùng cách gọi công pháp chung để đặt tên cả. Nói cách khác, bản công pháp này không có tên.
Loại công pháp lai lịch không rõ như vậy, nàng vốn phải lo lắng mới
đúng. Nhưng từ khi linh hồn mình dung hợp với Báo Nanh Kiếm, thân thể
nàng sinh ra một loạt biến dị, mà bất đắc dĩ nhất lànàng không thể hấp
thu linh khí!
Bình thường không thể hấp thu linh khí nghĩa là không thể tu tiên. Tu sĩ có thể hấp thu linh khí là nhờ có linh căn, người phàm vì không có linh căn nên mới không thể thu nạp linh khí. Nàng có linh căn, chỉ là không
biết vì sao vốn là linh căn thuộc tính Lôi nay lại có thêm thuộc tính
Thủy, khiến nó nhìn giống như song linh căn. Đương nhiên, linh căn biến
dị không có nghĩa là không thể hấp thu linh khí, nhiều nhất chỉ là vấn
đề hấp thu được bao nhiêu, nhưng mà cố tình nàng lại không thể hấp thu
linh khí, vận hành chu thiên, chỉ có thể hấp thu loại khí theo lời Báo
Nanh Kiếm nói – tiên khí.
Tiêu Dao không có chút khái niệm nào về tiên khí. Nàng mới chỉ nghe tới
linh khí cùng với nguyên khí dẫn độ tu sĩ đại năng phi thăng tới thượng
giới.
Trong nhận thức của tu sĩ, toàn bộ thế giới chia ra làm ba giới vị, có
thấp có cao. Giới vị cao nhất chính là Tiên Giới, nơi tu sĩ tu thành đại đạo đạt tới trường sinh, trở thành chân tiên. Bình thường tu sĩ Nhân
giới đạt tới cảnh giới giả Hóa Thần thì giới vị sẽ không còn đủ tài
nguyên cung cấp cho bọn họ tiếp tục tu luyện nữa, nhưng lại không có tư
cách phi thăng đến Tiên giới trở thành chân tiên, nên chỉ có thể phi
thăng tới Linh giới, giới vị trung tầng. Tuy rằng nơi này tài nguyên
không phong phú bằng Tiên giới nhưng so với Nhân giới vẫn tốt hơn nhiều, chỉ có tu luyện ở Linh giới mới đủ khả năng để phi thăng lên Tiên giới, tu thành đại đạo trường sinh.
Bởi vì phân chia giới vị nên nhu cầu hấp thu khí của tu sĩ cũng không
giống nhau. Khí mà tu sĩ hạ giới như họ tĩnh tọa hấp thu chỉ có thể gọi là linh khí, mà tới thượng giới Linh giới, thì linh khí nồng đậm tới
mức biến chất, gọi là nguyên khí. Các tu sĩ ở Linh giới đều hấp thu
nguyên khí, còn chuyện sau khi tới Tiên giới thì Tiêu Dao không nghe nói tới. Dù sao thì đối với Nhân giới mà nói, nó cách quá xa. Mà Báo Nanh
Kiếm lại nói: Tiên giới cũng có khí của riêng mình. Từ Linh giới phi
thăng tới Tiên giới, nguyên khí nồng đậm tới cực điểm, biến thành chất
gọi là tiên khí, cũng chính là căn bản tu luyện của các chân tiên Tiên
giới.
Đấy là dưới tình huống Báo Nanh Kiếm nói không sai, Tiêu Dao vẫn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ đối với lời Báo Nanh Kiếm nói. Cho dù nó không hại
mình thì cũng không nghĩa là nó không được phép nói phét.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ là: Nàng đã thử dùng vô số công
pháp, nhưng vẫn không thể hấp thu một tia linh khí nào. Chỉ có thể luyện công pháp kỳ quái do chân tiên đại nhân cho, hơn nữa còn phải nhờ nó xé ra Hư không, mới có thể dẫn tiên khí vào để nàng hấp thu. Dù sao thì
Nhân giới cũng không thể chịu được loại khí quá mức nồng đậm như tiên
khí, chỉ cần một chút tiên khí chảy vào cũng đủ để hạ giới này sụp đổ.
Tiên khí có thể dẫn vào Hư không để hấp thu rất ít. Ít đến mức Tiêu Dao
không biết phải dùng bao nhiêu ngày đêm mới có thể tĩnh tọa vận hành
xong một thiên. Phải biết rằng trước kia thời gian vận hành chu thiên
của nàng cùng lắm cũng chỉ hai canh giờ. Nhưng nàng cũng đã quen với tốc độ chậm rãi hiện nay, ít nhất điều này nghĩa là nàng vẫn có thể hấp thu tiên khí, vẫn có thể tu tiên.
Tiêu Dao thấy ưu điểm dễ thấy nhất của tiên khí so với linh khí đó là
tác dụng rèn luyện thân thể. Bình thường người tu tiên chỉ chú trọng nội đan mà không chú trọng tu luyện thể hình. Nếu tu sĩ không có linh khí
hộ thể thì ngay cả vũ khí bình thường cũng có thể đả thương bọn họ. Mà
nay thân thể Tiêu Dao mạnh mẽ tới mức cho dù có dùng đạo khí hay thậm
chí pháp bảo cũng chưa hẳn có thể tổn thương nàng.
Gặp được Báo Nanh Kiếm có thể nói là cơ duyên lớn của Tiêu Dao. Tu sĩ hạ giới như nàng vốn không có khả năng thừa nhận nguyên khí hoặc tiên khí
nồng nặc của thượng giới, nhưng nhờ cùng chung một linh hồn và dung hợp
một phần thân thể với chân tiên như nó nên mới có thể có chuyện tốt như
vậy. Trong thời gian ngắn chưa nhìn ra có gì khác với hấp thu linh khí,
nhưng đợi đến Chân Tiên giới thì nàng sẽ phát hiện ra đây là lực lượng
khủng bố cỡ nào.
Mỗi khi nghe nó kiêu ngạo nhắc tới Chân Tiên giới, Tiêu Dao luôn cười tỏ ra không để ý nhưng trong lòng lại sôi trào.
Tiên giới thật sự tồn tại sao? Cho dù thật sự tồn tại, thì tiên khí
loãng như vậy đủ để cung cấp cho mình tu tới Chân Tiên giới sao? Chỉ sợ
mình đã sớm hóa thành đống xương trắng?
Giờ phút này mấy thứ đó cách nàng quá xa, nay nàng chỉ hi vọng trước khi đại nạn ập xuống có thể một lần nữa luyện thành Kim Đan. Cho nên nàng
vẫn gian khổ ngày ngày tu luyện, không dám lười biếng, cho dù chuyện Kết Đan chỉ có một tia hi vọng mỏng manh, nàng cũng phải chặt chẽ bắt lấy!
Bời vì nàng vẫn còn chấp niệm, vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT