Sau khi không gian tan vỡ, Tiêu Dao bị một cỗ lực truyền tống tới một không gian khác. Nơi này cũng là một căn phòng, ước chừng rộng hơn ngàn thước, trong phòng không có bất cứ thứ gì ngoài bốn chiếc đèn trường minh đế sen dùng để chiếu sáng, còn lại đều trống không. Mà phía trước nơi nàng đứng là một cánh cổng vàng kim cao hơn mười thước, trên cửa khắc hình rồng oai phong, dáng vẻ hoa mỹ, vảy tím bao thân, mắt lộ ngạo khí, bay lượn giữa vân vụ, vuốt bên trái còn quắp một hạt châu to cỡ nắm đấm. Bức họa này được điêu khắc sống động như thật, nếu chỉ nhìn lướt qua thậm chí sẽ cảm thấy con rồng này như vẫn còn sống.

“Cô đem bốn cái đế đèn kia lại đây.”

Tiêu Dao đang cẩn thận đánh giá căn phòng này thì Báo Nanh Kiếm đột nhiên mở miệng sai bảo nàng.

“Đế đèn này là bảo vật gì? Vì sao phải lấy?” Tiêu Dao có chút kinh ngạc, mấy cái đế đèn này nhìn qua rất bình thường, tuy rằng không biết làm từ vật liệu gì nhưng nhìn cũng không giống thiên tài địa bảo gì cho lắm.

“Lão tử bảo lấy thì cứ lấy, chớ có nói nhảm!” 

Thấy giọng nó có vẻ không kiên nhẫn, Tiêu Dao hiểu ra, không biết vì cớ gì mà vị này lại bắt đầu giận dỗi.  Nàng tỉnh rụi nhanh nhẹn dập tắt đèn trường minh sau đó thu toàn bộ bốn đế đèn vào túi trữ vật. Sau khi làm xong hết thảy, căn phòng liền rơi vào bóng đêm, chỉ còn cánh cổng vàng kim khắc hình rồng tỏa sáng lóng lánh.

Thu đế đèn vào túi trữ vật không được bao lâu lại có thêm hai người khác bị truyền tống đến đây, Tiêu Dao hơi nhíu mày, người tới đúng là Chu Chân Chân và Tất Phương kia. Đúng như quy tắc đã nói, chỉ cần một người đáp đúng, những người khác đều được qua cửa.

Cô nàng Chu Chân Chân thấy Tiêu Dao, gương mặt vốn còn vẻ hoảng hốt lập tức biến thành vui sướng, vui vẻ tiến lên giữ chặt ống tay áo Tiêu Dao nói: “Tỷ tỷ, xem ra chúng ta qua cửa rồi! Quả nhiên là Chân Chân trả lời đúng!”

Nghe nàng ta nói thế, Tất Phương và Tiêu Dao đều không nhịn được run lên, vẻ mặt rối rắm. Cô nương à, rốt cuộc tự tin của cô từ đâu ra thế?

Tiêu Dao cố nén cảm giác vô lực trong lòng, hỏi:“Chân Chân cô nương gặp phải câu nào?”

“Là một câu hỏi rất kỳ quái.” Chu Chân Chân hơi suy nghĩ, chun mũi cười khẽ: “Nó hỏi ta có biết người nó ghét nhất là ai không, hại Chân Chân mãi mới nghĩ ra.”

“Vậy cô đáp thế nào?” Mắt Tiêu Dao vô thức giật giật, long thần toàn hỏi mấy câu kiểu gì không biết?

Lúc này vẻ mặt Chu Chân Chân bỗng ảm đạm, nàng hơi khổ sở nói: “ Tuy Chân Chân đáp đúng, nhưng có chút đau lòng. Khi nó vừa hỏi câu này, quả thật Chân Chân rất mờ mịt, sau đó nghĩ lại mới nhớ ra ban nãy trước khi tiến vào nơi này nó từng nói mình thuộc long tộc, cho nên Chân Chân nghĩ người nó ghét nhất hẳn là phụ hoàng ta rồiChân Chân vừa nghĩ đến việc nó ghét phụ hoàng thì cảm thấy rất là buồn.”

Khụ, cô nương ơi, cô suy nghĩ quá nhiều rồi, không hiểu phải tài ba cỡ nào mới có thể liên hệ hai người này với nhau? Không nói Tiêu Dao mà ngay cả Tất Phương cũng câm nín, biểu tình quái dị. Tiêu Dao thậm chí còn nghĩ xa hơn: Cái quy tắc mỗi lần đáp sai một nửa long môn sẽ sụp hẳn là mới được thêm vào, có lẽ ban nãy long môn sụp xuống là do lão long bị cô nương này làm cho run rẩy một trận.

Thấy Tiêu Dao không phản ứng, Chu Chân Chân lại tự nói tiếp: “Ở Thái Cổ, mọi người đều nói phụ hoàng là chân long thiên tử, nhưng phụ hoàng cũng không phải là long tử thực sự, bị nó ghét cũng là đúng thôi...”

Tiêu Dao không biết nên nói gì, đành phải dời tầm mắt, hỏi Tất Phương: “Không biết tiền bối..”

“Nó hỏi ta người nó hận nhất là ai.” Tất Phương vừa đánh giá căn phòng vừa nói.

Ghét nhất, hận nhất, kẻ thùđem những thứ này liên hệ lại với nhau, Tiêu Dao cảm thấy cái vị trong cơ thể mình càng thêm trầm mặc, rốt cuộc phải oán hận tới cỡ nào mới nghĩ ra mấy câu ác như vậy để trút giận? Không phải là mười hai cánh cửa đều chung một đáp án đấy chứ?

Báo Nanh Kiếm, rốt cuộc ngươi đã làm gì con lôi long này hả? Chết rồi mà oán niệm vẫn không tan kia kìa.

“Thú tộc vốn hận nhất là nhân tu, nhưng sau khi ta trả lời, nó chỉ để ta chờ mà không nói chuyện qua cửa.”

Tất Phương sâu kín nhìn nàng, hiển nhiên nó đã đoán được người trả lời được câu hỏi này chỉ có thể là Tiêu Dao.

“Ta chọn phải câu: kẻ thù của nó là ai?” Tiêu Dao chẳng hề chột dạ, nhìn thẳng Tất Phương.

“Vậy ngươi trả lời thế nào?”

“-- Phượng hoàng” Tiêu Dao nói dối không chớp mắt: “Cổ ngữ nói: Long phượng trình tường kỳ thực chỉ là che giấu, ta từng nghe đồn hai tộc này vốn là túc địch.”

“Hừ!” Tất Phương hừ mạnh một tiếng, trong mắt lạnh như băng “ Ngươi cứ ở đó mà xỏ lá. Ta khuyên ngươi nên thành thật một chút, nếu không...”

Nó hơi động thần niệm, Tiêu Dao lập tức cảm thấy toàn thân quặn đau, đau đến mức nàng gần như không đứng thẳng nổi.

Thấy mặt nàng không chút máu, Tất Phương vừa lòng tiêu sái đi tới trước cảnh cổng vàng kim bắt đầu nghiên cứu. Tiêu Dao hung hăng siết chặt nắm đấm, ép bản thân đứng thẳng lại, híp mắt nhìn chằm chằm Tất Phương ở xa, huyết chú này đối với nàng quá nguy hiểm, nàng càng hạ quyết tâm giết nó trừ hậu hoạn, chỉ là nhất định phải nghĩ cách tiếp cận nó mới được.

Tất phương thử thăm dò, dùng tay sờ soạng cánh cổng, kết quả phát hiện cánh cổng này được bảo vệ bởi một cấm chế vô cùng mạnh, khi tay hắn vừa chạm phải cấm chế, chỗ tiếp xúc giữa tay và mặt cổng đột nhiên phụt ra tia lửa chói mắt.

“Quả nhiên, nơi này có huyền cơ.” Nó tự nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh cánh cổng. Đã có một lần kinh nghiệp, nó sớm khôn ra, mọi thứ của thượng giới giống như một tòa núi khổng lồ, cho dù bọn họ có thể hô phong hoán vũ ở Nhân giới nhưng so với thượng giới thì chẳng khác nào con kiến. Nếu vị tiền bối này muốn đùa giỡn đám chúng sinh bọn họ thì bọn họ cũng chỉ đành chấp nhận số phận. Hiện tại chỉ có thể chờ đợi tiếng nói kia vang lên lần nữa, đưa ra đề mục tiếp theo.

Tiêu Dao cũng tùy ý tìm một chỗ giả vờ giả vịt ngồi xuống, trong lòng thầm tính toán phải thoát thân như thế nào. Chu Chân Chân ngoan ngoãn như thỏ, im lặng ngồi cách nàng không xa bắt đầu ngây người.

Ai ngờ ba người chờ đến hai ngày hai đêm cũng không thấy lão long kia cất tiếng, nhưng thật ra ngày thứ nhất vẫn nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết trước khi chết của ai đó truyền đến, còn lại đều là yên lặng như tờ.

Đến tận ngày thứ ba, trong không khí đột nhiên có dị động, đây là dấu hiệu có người bị truyền tống tới nơi này, ba người cùng cảnh giác nhìn chăm chú vào chỗ phát ra dao động.

Chỉ thấy có tia sáng chớp lên giữa bóng đêm, trong phòng nhiều thêm ra hai người, lúc này Tất Phương không che giấu được nỗi kích động trong lòng, đi đến đón: “Bạch Trạch huynh, Nhĩ Thử huynh, ta biết các người nhất định sẽ đến mà!”

Người tới đúng là Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử, trên người hai yêu cũng có chút thương tích, nhưng không đáng ngại, chỉ là thần sắc có hơi mỏi mệt, nhưng vẫn không giấu được ngạc nhiên trong mắt.

Bạch Trạch cười nói:“Tất Phương hiền đệ, lúc trước hai người bọn ta còn nhắc tới đệ cùng Hóa Xà đạo hữu đấy. Ngay từ đầu bốn người chúng ta đã bị phân tán, an nguy khó liệu, vi huynh cũng rất lo lắng cho đệ, nay thấy đệ không sao thì đại ca cũng yên tâm rồi.”

“Ha ha ha, chứng tỏ ba người chúng ta vô cùng có duyên.” Nhĩ Thử thấy đồng bọn bình yên vô sự thì mặt mày cũng vui vẻ ra: “Đúng rồi, sao Tất Phương hiền đệ lại tới đây? Xem ra vẫn chưa trải qua chiến đấu gì, lông tóc không tổn nhé!”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm”

Tất Phương tốn chút thời gian, cứ thế cứ thế kể lại cho hai người những chuyện xảy ra sau khi bọn họ tách ra.

Sau khi nghe xong, Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử đều nhìn về phía Tiêu Dao đang ngồi trong phòng. Nhất là Bạch Trạch, ánh mắt vô cùng thâm trầm, giống như hai mũi đao muốn khoét cả người nàng vậy. Cuối cùng, nó ý vị thâm trường* nói:

* ý vị thâm trường: sâu xa, mang nhiều hàm ý

“Tất Phương hiền đệ đừng vội, việc này chờ đệ và ta rời khỏi nơi này rồi bàn, cho dù nàng ta có bản lĩnh đến mấy thì cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay ta.”

Trên mặt Tiêu Dao chẳng tỏ vẻ gì, làm bộ không nghe thấy, nhưng trong lòng lại lạnh như băng, tay không khỏi có chút run rẩy, sợ rằng tình hình hiện nay vô cùng bết bát, không ngờ lại có tới ba vị yêu tu vô cực tới đây! Thế này thì nàng còn cơ hội giết Tất Phương sao?

Nàng an vị ngồi đó thêm một ngày một đêm nữa nhưng mãi cũng không nghĩ ra cách nào hay. Chỉ có thể mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động trong phòng.

Lại mấy ngày nữa qua đi, năm người giống như bị lãng quên, ngồi ngây người hơn mười ngày, rốt cuộc Tất Phương ngồi không nổi nữa, đề nghị với Bạch Trạch: “Bạch trạch huynh, tuy vài lần trước đều là tiền bối lên tiếng rồi mới bắt đầu xông vào, nhưng giờ đã hơn mười ngày rồi mà vẫn không có động tĩnh. Liệu có phải vị tiền bối thượng giới này cố ý khảo nghiệm chúng ta không? Ngài ấy để chúng ta tập hợp trong căn phòng này kỳ thật là muốn chúng ta phá vỡ cấm chế nơi này?” 

Vẻ mặt Bạch Trạch cũng nghiêm trọng lên, suy nghĩ rồi nói: “ Cách nghĩ của tiền bối thượng giới không phải thứ tiểu bối chúng ta có thể phỏng đoán, Tất Phương hiền đệ vẫn đừng nên hành động thiếu suy nghĩ thì hơn.”

“Ôi, Bạch Trạch huynh, thật ra thì lời Tất Phương lão đệ nói cũng không toàn hoàn vô lý.” Thấy Bạch Trạch không đồng ý, Nhĩ Thử lại nói ra ý kiến của mình “Giờ mặc dù tiền bối không có chỉ thị gì, nhưng cũng không nói là không cho chúng ta phá cấm chế mà? Dù sao thì đợi mãi cũng không phải cách, không bằng tiến lên thử xem, nếu may mắn không chừng có thể phá bỏ cấm chế thật.”

Bạch trạch nhìn Tất Phương rồi lại nhìn Nhĩ Thử, trong lòng cũng có chút dao động. Liếc mắt nhìn cảnh cổng vàng kim một cái, nó càng nhìn càng thấy có hi vọng, đúng như Nhĩ Thử nói, thử một lần cũng không mất gì, chung quy cũng tốt hơn ngồi đợi.

“Được, chúng ta thử xem thế nào.”

Tam yêu đi tới trước cánh cổng, Tất Phương là người đầu tiên nóng lòng muốn thử:“Để ta dùng pháp thuật thăm dò một chút.”

Dứt lời, nó tụ khởi linh khí khiến bản thân biến thành một con phượng hoàng lửa thiêu đốt, đánh thẳng về phía chính giữa cánh cổng.

Phượng hoàng lửa vô cùng khí thế, dũng mãnh phi tới, nhưng sau khi đụng phải cấm chế thì phượng minh bén nhọn hoàn toàn bị tầng cấm chế hấp thu, ngay cả một mồi lửa cũng không chừa.

Tất phương thấy pháp thuật của mình bị hút không còn một mảnh thì rất chi là buồn bực, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành giương mắt nhìn cánh cổng. 

Bạch Trạch đứng bên nhíu mày nói: “Tất Phương hiền đệ, để vi huynh thử xem.”

Tất Phương lui qua một bên, nhìn Bạch Trạch vận khởi linh khí, nháy mắt bên cạnh nó xuất hiện năm con hỏa hỗ hung mãnh, chỉ nghe thấy hắn “A” một tiếng:

“Mãnh hổ vồ mồi!”

Năm con hổ đánh về năm phương hướng khác nhau của cánh cổng, “rầm rầm rầm” sau năm tiếng vang, mấy con hổ đều bị cấp chế hấp thu hoàn toàn, mà cấm chế thì ngay cả văn ti* cũng không đổi.

* văn ti: đường văn

Cuối cùng Nhĩ Thử chen vào nói:“Có lẽ công kích trực tiếp không hiệu quả, để lão phu đánh từ nền đất lên thử xem.”

Nó niệm khẩu quyết, một con thổ long đột nhiên xuất hiện, chui đầu xuống lòng đất, bắt đầu đánh vào cánh cổng từ bên dưới. Lúc đầu còn nghe được tiếng rồng ngâm, nhưng không ngờ sau đó nền đất trước cổng cũng không thấy động tĩnh gì. 

Lúc này ba người hai mặt nhìn nhau, chưa chịu từ bỏ mà dùng thử các loại pháp thuật khác.

Lại nói, dù thế nào đi nữa thì ba người cũng đều là yêu tu trước kì biến hóa, tùy tiện dùng một pháp thuật cũng đủ để hủy thành diệt trì ở Nhân giới. Nhưng tại nơi này, trước một cấm chế nho nhỏ lại không khác nào nít ranh quấy khóc, chẳng có một chút tác dụng, tia sáng đỏ, vàng đầy trời cùng tiếng động ầm ĩ khiến Chu Chân Chân sợ tới mức lẩn ra thật xa. 

Tiêu Dao tuy rằng ngồi im không nhích, nhưng mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tam yêu cùng cánh cổng, có lẽ nàng nhìn từ xa nên thấy được toàn cục. Không biết vì sao mỗi lần cánh cổng bị công kích, hạt châu khắc trên phù điêu đều hơi biến sắc, mỗi lần đều như thế, cho dù mình có hoa mắt thì cũng không lý nào lại hoa mắt nhiều lần như vậy, hạt châu này tuyệt đối có huyền cơ!

Nhưng nàng lại vờ như không biết, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Ngay khi tất cả pháp thuật đều đã tung ra, tam yêu bắt đầu uể oải, giọng nói của lão long đột nhiên vang lên.

“Ha ha, các ngươi định cứ thế mà lấy bảo vật của Ngao mỗ à?”

Tiếng nói chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng vang lên, nhưng lại khiến tam yêu hơi lúng túng, hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng, Nhĩ Thử cung kính hành lễ về phía cánh cổng, nói: “Xin tiền bối chỉ cho một con đường sáng.”

“Đường sáng? Được thôi, đường sáng chính là lão phu đột nhiên không muốn cho các ngươi bảo vật nữa, giờ tính sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play