Húc Vương đối với Bạch tiên cô giả thần giả quỷ đã mất đi hứng thú, ngồi bên cạnh Ngọc Linh Lung không ngừng nói: “Linh Lung, nàng đã ăn bánh Phỉ Thúy của Lục Mai Trai chưa? Hương vị cũng không tệ, hôm nào ta dẫn nàng đến đó ăn thử nhé?”

“Đúng rồi, Nhiễu Lương Cư có một hoa đán * mới đến, tên là Mộc Lan, hát xướng vô cùng tốt, khi nào ta mang nàng đi nhé?”

Vô luận Húc Vương nói gì, Ngọc Linh Lung đều là mắt điếc tai ngơ.

Húc Vương đang thao thao bất tuyệt nói đến đồ ăn ở một vài tửu lâu đệ nhất trong kinh thành, đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô nhỏ ở đằng sau truyền đến.

Mai di nương đứng bên cạnh Ngọc tướng quân trông như đang sợ hãi vô cùng, tay phải che miệng, đôi mắt chằm chằm nhìn tấm vải trắng trước mặt Bạch tiên cô.

Không chỉ nàng, mà vẻ mặt của những người xung quanh đều rất kinh hãi, không ngừng hít phải khí lạnh. Nếu không phải Bạch tiên cô đã dặn dò trước, chỉ sợ những người đứng trong trong từ đường lúc này sớm đã hét lên.

Trong đám người đang hoảng loạn, thần sắc Ngọc Linh Lung vẫn không thay đổi, mắt đẹp thản nhiên nhìn tấm vải trắng biến hóa, khóe miệng dần hiện lên một nụ cười lạnh.

Chỉ thấy trên tấm vải vốn trống không, không biết từ khi nào dưới đáy xuất hiện một cái bóng đen nhỏ dài, theo chú ngữ của Bạch tiên cô, bóng đen ấy lúc thì trôi lơ lửng về phía trước, lúc như lại trì trệ không, tựa hồ đang do dự có nên xuất hiện hay không.

Bạch tiên cô thấy thế, niệm chú ngữ càng nhanh, phất trần trong tay cũng gia tăng tốc độ, như thể thúc giục oan hồn kia mau hiện thân.

Một khắc sau, bóng đen kia như đã hạ quyết tâm, đột nhiên lớn lên trông thấy, toàn vẹn chiếu trên tấm vải trắng!

Lần này, ngay cả Ngọc tướng quân cũng ngây ngẩn cả người.

Một bóng người hiện lên trên tấm màn che, mái tóc trên đầu búi cao, eo thon mềm mại như liễu, ống tay áo bay bay, rõ ràng là thân ảnh của một nữ tử!

Chén trà trong tay Mộ thị không kiểm soát được khẽ run run, tiếng mảnh sứ đụng vào nhau lanh lảnh phát ra, Thôi ma ma đứng bên cạnh lại hoàn toàn quên mất phải đỡ chén trà cho chủ tử của mình, chỉ mải nhìn chằm chằm thân ảnh quen thuộc trên tấm vải kia, vẻ mặt sợ hãi vô cùng.

Ngọc Thiên Liễu kinh sợ rơi nước mắt, không dám khóc thành tiếng. Ngọc Thiên Phương bên cạnh lại trợn mắt nhìn tấm mải, thân thể không ngừng run rẩy.

Ngọc Duy Nguyên chui thẳng vào lòng Tiền di nương, cái đầu nhỏ chôn chặt trong lòng Tiền di nương, không dám lên tiếng, càng không dám ngẩng đầu nhìn.

Ngọc Duy Đức lặng lẽ nhìn bóng đen kia, không chút sợ hãi, mà bàn tay trên bàn lại nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh.

Húc Vương nãy giờ vẫn cứ ba lăng nhăng, giờ phút này cũng lộ ra chút kinh ngạc, ngay lập tức đưa tay nắm lấy tay của Ngọc Linh Lung, miệng an ủi: “Linh Lung, đừng sợ —–”

Không ngờ, tay hắn lại nắm phải không khí, Ngọc Linh Lung bên cạnh, vẻ mặt đạm mạc, như thể không thấy thân ảnh trên tấm vải trắng.

Húc Vương chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi đưa tay giữ chặt Ngọc Linh Lung đang muốn đi: “Linh Lung, nàng không sao chứ?”

Cảnh tượng như vậy, chỉ sợ ngay cả nam nhân cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhưng vẻ mặt của Ngọc Linh Lung vẫn không đổi, như thể việc trước mắt chẳng hề liên quan đến mình.

Lần này, tay hắn bị Ngọc Linh Lung đẩy mạnh ra, đồng thời thanh âm lạnh như băng tuyết của nàng còn quát hắn: “Thành thật ngồi xuống!”

Húc Vương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đành phải thu tay về.

Trong từ đường, bóng người mềm mại như nước gợn vẫn đang hiện trên tấm vải trắng, mờ mờ ảo ảo.

Thanh âm của Bạch tiên cô dần đè thấp xuống, ngữ điệu cũng dần chậm lại, giống như đang nhẹ giọng trấn an, mà bóng người kia hệt như đang chậm rãi đứng lên, dùng tay áo che mặt tựa như đang khóc.

Bạch tiên cô thấp giọng thì thào một lúc, hướng mọi người nói: “Nàng nói có oan khuất chưa được rửa sạch, không thể chuyển thế đầu thai, cho nên mới ở lại Ngọc phủ. Không biết những người ngồi đây, có ai nhận ra nàng không?”

Vừa dứt lời, một thanh âm mạnh mẽ vang lên, một người đột ngột đứng phắt dậy, ngay cả ghế cũng đánh ngã, cũng chẳng quan tâm đến người khác mà bổ nhào về phía tấm vải, miệng không ngừng bi thương kêu: “Di nương, di nương! Là người sao?”

Tấm vải bọc trên đầu nàng, ngay cả khuôn mặt cũng bị che một ít, nhưng cái khăn rất nặng này lúc này lại bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, mà nàng vẫn không thèm để ý, vén cái khăn che mặt lên, xông về phía từ đường.

Hóa ra lại là Ngọc Thiên Phương!

Một tiểu đạo cô canh cửa vội vàng chạy ra ngăn cản nàng, lạnh lùng nói: “Tiên cô đang làm phép. Tiểu thư, người hiện tại trăm ngàn lần không thể vào!”

Nhìn bộ dáng xúc động của Ngọc Thiên Phương, Ngọc Linh Lung hơi nheo mắt lại.

Ngọc Thiên Phương bằng lòng ra mặt, chuyện này làm tốt lắm.

Bóng người trên tấm vải trắng tựa hồ nghe thấy tiếng gọi của Ngọc Thiên Phương, chậm rãi xoay người lại. Tuy không thể nhìn rõ gương mặt của bóng người kia, nhưng tất cả những người ở đây, đều có thể cảm nhận được nỗi đau thương không thể nói thành lời của nàng.

Tiếp theo đó, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra.

Từ sâu bên trong từ đường, bỗng nhiên truyền đến tiếng thở già của một nữ tử. Mặc dù thanh âm không to, nhưng cũng đủ để mọi người nghe.

Mà trong từ đường lúc này chỉ có một mình Bạch tiên cô, thanh âm rõ ràng không phải của nàng. Vậy, tiếng thở dài kia là của ai?

Không biết từ khi nào, ánh nắng bên ngoài đã biến mất, mây đen kéo đến từng trận, khóm cây lúc này như có như không những cơn gió nhẹ. Một ngày hè nóng bức thế này, trong cơn gió chẳng hiểu vì sao lại tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương.

Những người đang ngồi đều sởn hết gai ốc, Ngọc tướng quân cuối cùng không kiềm chế được nữa, đứng bật dậy, bước về phía từ đường, miệng quát: “Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Dám tác oai tác quái ở phủ của ta?”

Tiếng thở dài kia lại vang lên, ngay sau đó là một thanh âm sâu kín: “Lão gia, người không nhận ra thiếp sao?”

Thanh âm của nữ tử như mơ hồ: “Ba năm trước, người đối với thiếp tình thâm ý nặng thế nào? Nay chỉ nghe người mới cười nói, sao có thể nghe được tiếng khóc của người cũ!”

Nghe tiếng khóc u lãnh mà vẫn không mất đi vẻ duyên dáng mềm mại, Ngọc tướng quân ngây ngẩn cả người.

Hắn chần chừ nói: “Ngươi…Nàng là Lan Nhi?”

Vừa dứt lời, phía sau hắn bỗng truyền đến tiếng sứ vỡ giòn tan.

Chén trà trong tay Mộ thị rốt cuộc không chờ nổi nữa, rơi xuống đất choang một cái!

Thế nhưng, chẳng có ai để ý đến Mộ thị, tất cả ánh mắt của mọi người đều đang nhìn chằm chằm thân ảnh mảnh khảnh trên tấm vải trắng kia.

Chẳng lẽ, bóng đen này là Lan di nương đã chết từ lâu?

Thanh âm của bóng đen khi gần khi xa, như không phải đến từ nhân gian: “Lão gia, người còn nhớ Lan Nhi sao?”

Ngọc tướng quân tựa như đã quên rằng mình đang nói chuyện với một quỷ hồn, nhịn không được gấp gáp nói: “Ta sao có thể không nhớ nàng? Ta còn đem đá ngọc từ Bắc Cương về cho nàng, nghe nói có thể giúp nàng yên giấc…”

Bóng người nhẹ nhàng run lên, như thể rất cảm động: “Lan Nhi đa tạ ý tốt của lão gia, chỉ là, Lan Nhi không có cái phúc ấy…”

Ngọc tướng quân nhìn thân ảnh trên tấm vải, thở dài: “Nàng nếu đã đi rồi, thì cứ an tâm mà đi thôi, vì sao không chịu rời?”

Bóng người run rẩy, thanh âm mơ hồ kia đột nhiên cất cao âm điệu, nghe qua thậm chí có vài phần thê lương: “Lão gia, Lan Nhi không cam lòng, Lan Nhi chết oan uổng a!”

Ngọc tướng quân sửng sốt: “Nàng nói cái gì? Nàng không phải bị bệnh mà chết sao? Sao có thể oan uổng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play