Điền Phong sửng sốt một lúc, mới kịp nhận ra bà già Ngọc Linh Lung nói là Mộ thị. Trong nhất thời, nàng không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói thẳng ý đồ đến đây, chính là tự mình thừa nhận bà già trong miệng Ngọc Linh Lung là Mộ thị, nếu không nói, nàng cũng không thể đắc tội với Tứ tiểu thư.
Vội vàng suy nghĩ trong chốc lát, Điền Phong quyết định, thà đắc tội với Mộ thị, không thể đắc tội với Ngọc Linh Lung.
Nàng vội vàng đem hộp trang sức bằng gỗ khắc hình hoa lê tinh xảo dâng lên, miệng nói: “Phu nhân sai nô tỳ mang đồ tới tặng cho Tứ tiểu thư.”
Ánh mắt Ngọc Linh Lung khẽ híp lại, Mộ thị đây là vừa đánh vừa dỗ ngọt mình sao? Chọc đến mình, lại đem vài thứ đồ đến tặng thì sẽ không có chuyện gì?
Huyên Thảo nhìn thấy Ngọc Linh Lung không lên tiếng, liền đưa tay nhận lấy hộp trang sức, mở ra cho Ngọc Linh Lung xem.
Chỉ thấy bên trong đặt một bộ trang sức hình hoa mẫu đơn bằng vàng ròng lóa mắt cả mắt, nào là ngạch phi (đồ trang sức ở trước trán), lắc chân, trâm cài tóc, hoa cài tóc…thứ gì cũng có, tất cả đều rất tinh xảo, cánh hoa mẫu đơn khéo léo dùng vàng lá tầng tầng xếp thành, lúc này như khẽ rung rung, vô cùng sống động, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Mặc dù Ngọc Linh Lung không hiểu biết nhiều về trang sức cổ đại, những cũng có thể nhìn ra giá trị xa xỉ của bộ trang sức này.
Điền Phong khẽ liếc trộm Ngọc Linh Lung một cái, đánh bạo nói: “Phu nhân sai nô tỳ chuyển lời đến Tứ tiểu thư, tất cả đều là do phu nhân nhẹ dạ cả tin lời nói của bà đồng kia, hiểu lầm Tứ tiểu thư, khiến cho Tứ tiểu thư bị ủy khuất, mong Tứ tiểu thư đại lượng, bỏ qua cho phu nhân.”
Thân là đại phu nhân, lại phải ăn nói khép néo với một thứ nữ như vậy, đúng là không dễ dàng.
Không còn cách nào khác, không làm yên lòng Ngọc Linh Lung, thân thể nhỏ bé của Mộ thị liền chịu tội. So với chuyện da thịt bị đánh trọng thương, bộ trang sức vàng ròng này cũng chẳng là gì.
Sau một lúc lâu, Ngọc Linh Lung mới gật gật đầu: “Huyên Thảo, đem đến đây.”
Nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Ngọc Linh Lung, Điền Phong không nhịn được co rúm lại, đầu lại càng cúi thấp hơn: “Vậy…Ý của Tứ tiểu thư là…?”
Ngón tay mảnh khảnh gõ gõ lên hộp trang sức, Ngọc Linh Lung nhàn rỗi bưng chén trà lên: “Mười bộ, cũng không nhiều lắm.”
Xem ra lần trước nói một nghìn lượng bạc hàng tháng là quá ít, Mộ thị căn bản là vẫn chưa học được kinh nghiệm gì!
Điền Phong sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngã nhào ra đất. Bộ trang sức này là bảo bối dưới đáy hòm của phu nhân, đừng nói là mười bộ, ngay cả một bộ như vậy cũng là cực kì khó thấy. Tứ tiểu thư thế mà lại như sư tử ngoạm một cái, liền muốn mười bộ trang sức!?
Thế này thì nàng biết trở về ăn nói với Mộ thị như thế nào đây!
Thế nhưng Điền Phong cũng được coi là biết điều, hiểu được rằng lúc này trăm ngàn lần không được cự tuyệt Ngọc Linh Lung. Nếu không, đừng nói là không thể hoàn thành nhiệm vụ của Mộ thị, mà ngay cả bản thân mình cũng không thoát khỏi chỗ này.
“Vậy… Nô tỳ về bẩm báo lại với phu nhân…” Thanh âm lí nhí như tiếng muỗi kêu, lộ ra sự bất đắc dĩ cùng lo lắng.
Ngọc Linh Lung lúc này mới mỉm cười, khẽ nhấp một ngụm trà, tâm tình nàng lúc này tốt vô cùng, liền đứng dậy nói chuyện phiếm với Điền Phong: “Phu nhân nhà ngươi mấy ngày nay thế nào? Vết thương trên người có khá hơn chút nào không?”
Thanh âm ấm áp như gió xuân của Ngọc Linh Lung, lại khiến cho Điền Phong sởn gai ốc, nàng lúc này như đang nhìn thấy một con hổ mới ăn uống no say hướng về phía mình nhe răng nanh.
Vết thương trên người Mộ thị rõ rang là do Ngọc Linh Lung gây ra, mà giờ phút này lại có thể tỏ ra ân cần vô cùng hỏi thăm Mộ thị, thật sự làm cho người khác vừa không biết nói gì, vừa không biết phải làm sao.
“Phu nhân… Phu nhân đỡ hơn chút rồi ạ!” Điền Phong nơm nớp lo sợ đáp.
Ngọc Linh Lung thổi thổi lá trà, cười như không cười nói: “Ta nói vết sẹo của nàng nhanh lành thế, quên cả đau. Hóa ra là thân thể khá lên nhiều rồi.”
Nếu không như vậy, sao dám gọi Bạch tiên cô tới chỗ mình diệt quỷ đây? Mộ thị đúng là kẻ chỉ nhớ ăn mà không nhớ đòn.
Điền Phong đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng lau cũng không dám lau: “Phải… Mà không phải…”
Nhìn bộ dáng sợ hãi không nói được gì của Điền Phong, Ngọc Linh Lung đổi đề tài: “Nghe nói Ngọc Bằng sắp về phủ rồi?”
Không nghĩ tới chuyện Ngọc Linh Lung gọi thẳng tên thật của Ngọc tướng quân, Điền Phong ngẩn người một lúc mới khó khăn nói: “Dạ!”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, đầy hàm ý nói: “Vậy phu nhân các ngươi cũng bận nhiều việc lắm.”
Điền Phong không dám trả lời, chỉ dám cúi đầu thật thấp, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn Điền Phong rời đi, Huyên Thảo cười tủm tỉm bước tới: “Tiểu thư, bộ trang sức kia thật đẹp. Lớn vậy rồi mà em chưa bao giờ được thấy bộ trang sức tinh xảo như thế đâu!”
Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn hộp trang sức một cái liền đưa cho Huyên Thảo: “Đem cất đi. Chút trang sức này tính là gì, sau này còn nhiều thứ hay hơn.”
Cũng chỉ là một chút vật ngoài thân, tiểu nha đầu Huyên Thảo này đúng là dễ thỏa mãn.
“Tiểu thư, người nói phu nhân thật sự sẽ lại mang trang sức đến nữa sao?” Gương mặt Huyên Thảo đầy mong chờ hỏi.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười: “Bà ta dám không đưa thử coi!”
Huyên Thảo nhìn không được cười thành tiếng: “Tiểu thư, người lợi hại thật. Đoán chừng, phu nhân lúc này đau lòng muốn chết.”
Một bộ trang sức đáng giá còn không đủ, lại phải mang thêm chín bộ nữa, Mộ thị lần này muốn hộc máu rồi.
Ngọc Linh Lung tựa như không nghe thấy lời nói của Huyên Thảo, khẽ đặt chén trà xuống, ánh mắt trong veo như dòng suối mát nhìn bóng cây loang lổ ngoài sân.
Ngọc Bằng, sắp về rồi sao?
Theo như trí nhớ của thân thể này, nàng gần như không tìm thấy một chút bóng dáng nào của Ngọc Bằng. Phụ thân Ngọc Bằng này, đối với Ngọc Linh Lung mà nói, dường nhỉ chỉ tồn tại trong lời kể của Y Lan.
Một trọng thần quốc gia uy phong lẫm liệt, một đại tướng quân chiến công hiển hách rong ruổi chiến trường.
Sự trở về của hắn, sẽ mang đến biến cố gì cho cuộc sống vừa mới ổn định của mình?
————————————-
Từ sau khi được thưởng hai đĩnh bạc nhờ bắt được Lăng Giác, đám người Mã Trường Canh làm việc nhiệt tình hơn bao giờ hết, mới đầu ngày hôm trước Ngọc Linh Lung nói muốn mua tiểu nha hoàn, ngay buổi chiều ngày hôm sau, Mã Trường Canh đã dẫn về một người môi giới.
“Tiểu thư, đây là Lưu Nhị, thế gia vọng tộc nào muốn mua nha hoàn hay vú già đều tìm đến nàng ta.”
Ngọc Linh Lung ngước mắt nhìn, liếc mắt nhìn Lưu Nhị một cái, chỉ thấy người này dáng người bình thường, không cao không thấp, gương mặt mập mạp lộ ra một nụ cười lấy lòng, hai con mắt không ngừng đảo tròn.
Đây là tên buôn người ở cổ đại sao? Nhìn cũng ra vẻ một kẻ làm ăn khôn khéo đấy.
Lưu Nhị tiến lên vài bước, cười nói: “Kể ra cũng vừa khéo, tiểu nhân lúc này vừa vặn có mười mấy tiểu nha đầu, người nào cũng thông minh lanh lợi, muốn dáng có dáng, muốn mặt có mặt —–”
“Đem bọn họ mang hết vào đây, ta muốn nhìn thử.” Ngọc Linh Lung cắt ngang lời giới thiệu thao thao bất tuyệt của Lưu Nhị, lạnh lùng nói.
Lưu Nhị có chút ngượng ngùng dừng nói, rất nhanh dẫn một đám cô nương vào Phẩm Lan Uyển.
“Không biết Tứ tiểu thư muốn a hoàn như thế nào?” Lưu Nhị chăm chú theo dõi ánh mắt của Ngọc Linh Lung, hy vọng có thể nhìn thấy tâm ý của vị khách này.
“Nha đầu kia tay dài chân dài, thêu thùa rất tốt. Nha đầu kia lại biết vài chữ, tiểu thư giữ làm nha hoàn bên người là thích hợp nhất, nhưng mà —— ” Lưu Nhị tựa hồ quên mất vừa rồi Ngọc Linh Lung mất kiên nhẫn như thế nào, bệnh nghề nghiệp lại nổi lên thao thao giới thiệu.
Mắt điếc tai ngơ với tiếng ồn ào của nàng, Ngọc Linh Lung ngồi trên hiên, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống một đám tiểu cô nương đang đứng xếp hàng, hơi nheo mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT