Vẻ mặt Bạch tiên cô kiên cường chính trực, đón nhận ánh mắt sắc như dao của Ngọc Linh Lung: “Không sai, chính là quỷ nhập vào người! Nếu bổn tiên không ra tay, không quá ba ngày, quý phủ của các ngươi nhẹ thì hao tốn tiền tài, nặng thì cửa nát nhà tan —–”
Thôi ma ma nghe được cảm thấy sợ hãi không thôi, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy? Nhớ tới lời nhắc nhở của Mộ thị, Thôi ma ma nhất định sẽ mở miệng xin Bạch tiên cô lập tức ra tay giúp đỡ, trừ khử yêu ma quỷ quái trên người Ngọc Linh Lung.
Chỉ là chưa kịp mở miệng, đã thấy một đôi hài thêu đỏ tươi bay vút tới, trực tiếp chụp vào cái miệng đang thao thao bất tuyệt của Bạch tiên cô.
“Ngươi nói ai bị quỷ nhập vào ngươi!?” Ngọc Linh Lung ung dung vỗ vỗ tay, như thể người vừa quăng chiếc hài thêu màu đỏ kia không phải là nàng, “Ta xem ngươi thực sự là chán sống rồi!”
Hình tượng chính nghĩa của Bạch tiên cô nháy mắt đã bị một chiếc hài thêu đánh vỡ, tức khắc khiến cho nàng cảm thấy vừa ngượng vừa phẫn nộ. Đế hài vừa vặn chụp vào miệng, Bạch tiên cô chịu đựng đau đớn, vẫn cố làm ra vẻ hô lớn: “Yêu nghiệt lớn mật, nếu không chịu đền tội, đừng trách bổn tiên đánh ngươi hồn phi phách tán.”
Vừa dứt lời, hai tiểu đạo cô lập tức vọt lên, một trái một phải vây quanh Ngọc Linh Lung, một người cầm chập cheng không ngừng đánh, một người cầm chuông đồng phe phẩy, leng keng leng keng, khiến cho lỗ tai mọi người cứ ong ong mãi.
Mà Bạch tiên cô bên này, gương mặt trắng nõn còn in vết hài, phất trần trong tay vung qua vung lại trong không khí, phối hợp với chú ngữ quang quác trong miệng, bộ dáng thật đúng là có chút giống như đang bày trận pháp.
Ngọc Linh Lung quét mắt nhìn hai tiểu đạo cô như hai con khỉ nhảy nhót xung quanh, đôi mi thanh tú nhíu lại, thật là ầm ỹ muốn chết!
Bàn tay trắng nõn khẽ đảo, cái chập cheng rời khỏi tay tiểu đạo cô, trực tiếp rơi vào tay Ngọc Linh Lung!
“Ngươi ——- Yêu nghiệt nhà ngươi!” Có lẽ là chưa từng bị khản kháng thế này, tiểu đạo cô bị đoạt mất pháp khí, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất đỏ bừng vì tức giận, cũng đã quên mất lời dặn của Bạch tiên cô, theo bản năng xông lên cướp lại cái chập cheng của mình.
Không có cái chập cheng kia, nàng thi pháp thế nào?
Chính là nàng đã quên, thiếu nữ đối diện với mình lúc này không phải là Tứ tiểu thư yếu đuối kia của Ngọc gia, mà là Ngọc Linh Lung bị “quỷ nhập vào người”!
Ầm một cái! Hai mảnh chập cheng một trái một phải bay vào đầu tiểu đạo cô, thanh âm rợn người kéo dài từ ngực cho đến lỗ tai!
Tiểu đạo cô nhỏ nhắn non nớt sao có thể chịu đựng được cú đánh này, trong nháy mắt đã ngất đi, mất đi ý thức ngã nhào trên mặt đất, động cũng không động nổi.
Tiểu đạo cô còn lại nhìn thấy bạn bị đánh ngất xỉu, sợ tới mức không nhúc nhích nổi, ngay cả chuông đồng cũng quên không lắc.
Trông thấy đồ nhi của mình chịu thiệt, Bạch tiên cô hét lớn một tiếng: “Thanh Nguyệt, quay về!”
Tiểu đạo cô không bị đánh lúc này mới sực tỉnh, vội vàng trốn sang một bên, không dám tiến lên nữa.
Trong sân chỉ còn lại một mình Bạch tiên cô, lúc này như đang làm ảo thuật lấy từ trong tay áo ra một lá bùa giấy màu vàng, cắm trên mũi kiếm gỗ đào, giơ lên không trung quơ quơ vài vòng, lá bùa kia đột nhiên bốc cháy!
Ngay lập tức, những người xung quanh kinh ngạc kêu lên, thật thần kì! Không hổ là cao nhân, pháp thuật không ngời lại cao thâm đến thế!
Ngọc Linh Lung nhếch mép cười lạnh. Không phải chỉ là dùng bột phốt-pho vẽ lên lá bùa thôi sao, bột phốt-pho gặp không khí thì bốc cháy có gì lạ? Cái loại thủ thuật che mắt người này, hù được kẻ khác, không hù được nàng!
Con mụ lừa đảo có vài mánh lới thủ đoạn, lại dám đến trước mặt nàng, chỉ tự ôm lấy mất mặt và xấu hổ mà thôi!
Bạch tiên cô dùng sức vung tay, lá bùa giấy đang bốc cháy mang theo ánh lửa, lao thẳng về phía Ngọc Linh Lung!
“Đốt! Yêu nghiệt, còn không mau hiện hình!”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh, đảo thân một cái, lá bùa giấy kia bay sượt qua. Ngay sau đó, ánh mắt mạnh mẽ của nàng chiếu thẳng lên người Bạch tiên cô, tựa như đao kiếm đang bộc lộ khả năng sắc bén của mình!
Dám chọc đến nàng, thật đúng là muốn tìm chết!
Ngọc Linh Lung tiến lên vài bước, một cước đá đổ mấy cái nhang đèn trên án. Bạch tiên cô bị bất ngờ, không kịp phòng ngự, tức khắc liền bị mấy cái án đánh ngã xuống đất!
Thuận tay nhặt lên nửa viên gạch, Ngọc Linh Lung không chút do dự đánh vào mặt Bạch tiên cô: “Con mẹ nó, cả nhà ngươi mới bị quỷ nhập! Cả nhà ngươi bị quỷ nhập!”
Bạch tiên cô bị đánh ngã nhào trên mặt đất, đạo bào màu trắng dính đầy tro bụi, búi tóc tinh xảo lúc ban đầu giờ phút này cũng rối tinh mù, gương mặt bị gạch đánh máu tươi đầm đìa, lại thêm tiếng kêu thảm thiết chả khác nào tiếng sói khóc quỷ gào. Hình tượng này, đúng là có vài phần giống với nữ quỷ!
“Con ác quỷ này! Ngay cả bổn tiên cũng dám đánh!” Bạch tiên cô yếu ớt giãy dụa, một mặt ra sức chống đỡ, một mặt lại hướng sang bên cạnh rống to, “Thanh Nguyệt, đem máu chó lên!”
Tiểu đạo cô bị điểm danh, bất chấp sợ hãi ôm chậu máu chó xông thẳng lên, hướng về phía Ngọc Linh Lung hắt ào một cái.
Ngọc Linh Lung phản ứng cực kì nhanh, nhẹ nhàng xoay người, nguyên cả chậu máu chó tanh nồng một giọt cũng không dính lên người nàng, trái lại, Bạch tiên cô đang nằm trên mặt đất kia lại bị hắt đầy lên mặt và cổ!
“Trời ạ, sư phụ!” Thanh Nguyệt gây họa lớn, khóc không thành tiếng, “Sư phụ, người không sao chứ! Đồ nhi không phải cố ý!”
Bạch tiên cô lúc này đã không một chút phong thái đạo tiên như lúc nãy nữa, chỉ thấy cả người nàng lúc này dính đầy tro bụi cùng bùn đất, máu chó cùng máu người trộn lẫn trên mặt, bốc lên mùi tanh nồng vô cùng khó ngửi.
“Đồ vô dụng!” Bạch tiên cô thẹn quá hóa giận chửi ầm lên, không còn để ý đến hình tượng tiên cô của mình nữa!
Mà cho dù nàng có muốn để ý cũng không được, bộ dạnh như nữ quỷ thế này, ai có thể tin được mới lúc nãy nàng còn là một tiên cô thanh cao?
“Đứng sững ra đó làm gì, còn không mau lấy kiếm đào đâm ả!”
Không thể không nói, Bạch tiên cô đúng là một bà đồng chuyên nghiệp. Bản thân mình biến thành bộ dáng như này, vẫn không quên phân phó Thanh Nguyệt – lực lượng cuối cùng còn sót lại của mình tiến lên thu phục “ác quỷ” Ngọc Linh Lung.
Thanh Nguyệt nhặt kiếm đào lên, run rẩy đi về phía Ngọc Linh Lung, bộ dáng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống mặt đất, ngay cả đám vú già nha hoàn đứng một bên xem náo nhiệt cũng không tin nàng có thể đuổi được quỷ.
Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung khẽ nhíu lại, những kẻ này đúng là chưa đến phút cuối chưa thôi!
“Ngươi nghe lời sư phụ thật đấy nhỉ!” Ngọc Linh Lung trở tay, đem chậu máu chó cướp về, thuận tay hướng lên đầu của Thanh Nguyệt đập một cái!
Mặc dù nàng không dùng sức, nhưng đối với Thanh Nguyệt đang bị dọa, chỉ sợ lần này lại vượt ra khỏi chút dũng khí cuối cùng của nàng!
Rầm một cái, thanh kiếm đào trong tay Thanh Nguyệt vô lực rơi xuống, cả người cùng chậu máu cũng cùng nhau ngã xuống.
Rút từ trong người ra một chiếc khăn tay lau máu, Ngọc Linh Lung đứng ngạo nghễ giữa một đống hỗn độn, ánh mắt đầy uy hiếp quét đến đám người đang đứng xem: “Còn có ai muốn đến thu phục quỷ trên người bổn tiểu thư?”
Ngay sau đó, cá đám người đang ngây ra vì sợ hãi tức khắc liền chạy toán loạn, chạy nhanh nhất chính là Thôi ma ma – người đã dẫn Bạch tiên cô đến!
Hừ lạnh một tiếng, Ngọc Linh Lung cũng thèm liếc mắt nhìn đến ba sư bồ Bạch tiên cô đang vặn vẹo trong vũng máu, xoay người trở về Phẩm Lan Uyển.
Đám phế vật này, phải đợi đến lúc bị đánh tơi tả, mới biết chị đây không phải người dễ chọc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT