Ở kinh thành, phủ Ngọc tướng quân cũng không được tính là một tòa nhà lớn cho lắm. Mặc dù Ngọc Thiên Phương và Ngọc Thiên Liễu đều là tiểu thư của Ngọc phủ, nhưng không thể ở riêng một mình, mà là được Mộ thị an bài ở cùng một viện, Ngọc Thiên Phương ở sương phòng phía đông, Ngọc Thiên Liễu thì được ở một nơi rộng rãi hơn một chút, sương phòng phía tây.
Ngọc Thiên Phương cùng Ngọc Thiên Liễu ở cùng nhau, quan hệ cũng thân thiết hơn một ít, mâu thuẫn nhỏ thì tránh không được, nhưng bình thường coi như cũng không có khó khăn gì. Hơn nữa lại có cùng địch nhân là Ngọc Linh Lung, quan hệ của hai tỷ muội về sau lại thân mật hơn không ít.
Hôm nay trời vừa sáng, Ngọc Thiên Phương đã bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, lười biếng rời khỏi giường, gọi tiểu nha hoàn hầu hạ bên người tới hỏi: “Bên ngoài có tiếng gì, sao lại ầm ỹ như vậy?”
Tiểu nha hoàn đáp: “Là Tam tiểu thư muốn đi vấn an phu nhân. Mới sáng sớm, đã kiêu người múc nước rửa mặt chải đầu, lại muốn tìm xiêm y, người bên kia đều bận bận rộn rộn!”
Ngọc Thiên Phương nhíu mày, Mộ thị bình thường đối với mấy thứ nữ các nàng cũng không quan tâm quá nhiều, sao hôm nay Ngọc Thiên Liễu bỗng dưng lại muốn qua thăm?
Nhớ tới ván cờ đêm qua mình sắp đặt, Ngọc Thiên Phương đột nhiên ngồi dậy: “Mau lấy nước cho ta, ta muốn qua gặp Tam muội muội.”
Rất nhanh, Ngọc Thiên Phương mang theo nha hoàn Xuân Yến bên người ra khỏi cửa.
Vừa ra đến cửa, nàng liền nhìn thấy Lăng Giác đang bưng một chậu nước, từ trong hành lang gấp khúc bước vội tới.
Ngọc Thiên Phương dùng ánh mắt ra hiệu cho Xuân Yến phía sau, Xuân Yến hiểu ý, vội đề cao thanh âm nói: “Ngươi vội vội vàng vàng, muốn đi đâu?”
Lăng Giác dừng bước, cười lấy lòng nói: “Nô tỳ vội vàng mang nước cho tiểu thư, lại không nhìn thấy Nhị tiểu thư. Nô tỳ thỉnh an Nhị tiểu thư!”
Ngọc Thiên Phương thận trọng gật đầu, biết rõ còn cố hỏi: “Ân, các ngươi sao lại vội vậy, Tam muội muội muốn đi ra ngoài sao?”
Lăng Giác cười nói: “Hồi bẩm Nhị tiểu thư, tiểu thư chúng nô tỳ muốn trang điểm đẹp, lên nhà trên vấn an phu nhân.”
Ngọc Thiên Phương nghe vậy, mày nhíu lại. Một thị luôn không muốn gặp mấy thứ xuất tiểu thư gì gì đó, chê các nàng chướng mắt, sớm đã phân phó các nàng nếu ngày thường không có việc gì thì không cần thỉnh an, hôm nay Ngọc Thiên Liễu lại gióng trống khua chiêng, trông có vẻ như là tràn đầy hào hứng đi thỉnh an Mộ thị. Chẳng lẽ không sợ chọc giận Mộ thị sao? Chuyện này là thế nào?
Ngọc Thiên Phương càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, nhìn sắc mặt cổ quái của Lăng Giác, không khỏi sinh lòng hoài nghi.
Nếu Mộ thị muốn gọi thứ nữ đến thỉnh an, tuyệt đối không gọi mình Ngọc Thiên Liễu mà không gọi Ngọc Thiên Phương, chẳng lẽ là…
Lăng Giác nhìn bốn phía, đè thấp thanh âm, vô duyên vô cớ buông một câu: “Nói là đến chỗ phu nhân, thật ra là muốn đi ngang qua Phẩm Lan Uyển.”
Ngọc Thiên Phương nghe xong, không nhịn được cười với suy nghĩ trước đó của mình: “Ta biết rồi, ngươi mau đi đi. Đừng để nước nguội, Tam muội muội lại trách tội ngươi.”
Lăng Giác nhún người cười với Ngọc Thiên Phương một cái liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lăng Giác, gương mặt Ngọc Thiên Phương lộ ra một tia cười đắc ý.
Xem ra kế sách của mình thành công rồi, Ngọc Linh Lung nhận định người đứng sau mấy trò ma quái là Ngọc Thiên Liễu. Đây chính là cái bẫy, khiến cho Ngọc Linh Lung muốn thu thập nàng ta.
Đáng thương cho Ngọc Thiên Liễu lòng đầy vui mừng tỉ mỉ trang điểm, không biết rằng bản thân đang tự chui đầu vào lưới.
Thường ngày, Ngọc Thiên Liễu ỷ vào bản thân mình so với Ngọc Thiên Phương dáng người thon thả hơn, gương mặt xinh đẹp hơn, không ít lần bóng bóng gió gió châm chọc Ngọc Thiên Phương, Ngọc Thiên Phương vẫn ghi hận trong lòng. Nhớ lần trước Ngọc Linh Lung cho Ngọc Thiên Liễu đầy cả một bụng nước bẩn, trong lòng Ngọc Thiên Phương vô cùng sảng khoái. Lần đó Ngọc Thiên Liễu chỉ mắng Ngọc Linh Lung vài câu, Ngọc Linh Lung liền xuống tay ngoan độc như vậy, lần này Ngọc Linh Lung nhất định sẽ không bỏ qua cho Ngọc Thiên Liễu.
Dù sao thì Ngọc Thiên Liễu và Ngọc Linh Lung cũng từng náo loạn ầm ĩ với nhau, nàng chỉ cần ngư ông đắc lợi là được rồi.
Nghĩ đến đây, cước bộ Ngọc Thiên Phương nhẹ nhàng đi rất nhiều, nàng khẽ xoay người nói: “Đi! Về ăn cơm, lát nữa đi xem kịch hay.”
Xuân Yến sao lại không đoán được tâm tư của Ngọc Thiên Phương, cũng cười nói: “Tiểu thư thật là thần cơ diệu toán.”
Ngọc Thiên Phương rốt cuộc không nhịn được cười, nhẹ nhàng gõ gõ lên trán Xuân Yến: “Con nha đầu này, cũng thích xem náo nhiệt nha!”
Chủ tớ hai người vừa cười vừa nói, thoáng cái đã trở về phòng.
—————————
Tại Phẩm Lan Uyển…
Ngọc Linh Lung nhàn nhã ngồi uống trà, nhìn Huyên Thảo chăm chỉ ngồi thêu khăn tay bên cửa sổ.
Thói xấu của người cổ đại cũng thật nhiều, một chiếc khăn tay mà thôi, còn muốn phí công phí sức thêu hết chim này hoa nọ, thật không thấy phiền phức sao.
Huyên Thảo thêu được một lát, bất an ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngọc Linh Lung: “Tiểu thư, rốt cuộc là chúng ta đang đợi ai?”
Sáng sớm hôm nay, Ngọc Linh Lung sai nàng pha một chum trà, nói rằng có người đến, mà gần nửa ngày trôi qua rồi, vẫn chẳng thấy chút động tĩnh gì cả.
Ngọc Linh Lung hiếm khi cảm thấy vui vẻ, cười nói: “Nha đầu như em sao lại nóng vội như vậy, chờ một chút nữa thôi.”
Ngọc Linh Lung đang nói, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm tức giận của Ngọc Thiên Phương: “Đám đầy tớ già các ngươi từ đâu đến, lại dám động thủ với ta!”
Ngọc Linh Lung đột nhiên đứng dậy: “Con cá mắc câu! Đi, đi ra ngoài xem.”
Ra đến cửa, nàng tùy tay cầm theo chiếc kéo Huyên Thảo đang dùng.
“Tiểu thư, thế này là…” Huyên Thảo run sợ nhìn sắc mặt của Ngọc Linh Lung, nhớ rõ lần trước tiểu thư đi tìm Mộ thị tính sổ, cũng là vẻ mặt này.
“Sợ cái gì, còn không mau đi ra…” Ngọc Linh Lung không thèm quay đầu lại, vén rèm cửa bước ra ngoài.
Ngoài sân, chủ tớ hai người Ngọc Thiên Phương đang bị mấy nữ đầu bếp túm lấy, Xuân Yến cao giọng mắng: “Các ngươi thật to gan, không nhìn xem đây là ai! Đây chính là Nhị tiểu thư của chúng ta! Chủ tử của các ngươi là ai, không dạy quy củ cho các ngươi sao?”
Lời còn chưa dứt, một thanh âm lạnh lùng đã vang lên: “Chủ tử của bọn họ chính là ta!”
Thanh âm trong trẻo dễ nghe nhưng lại làm cho trái tim của người khác hóa băng, Ngọc Thiên Phương trong lòng giật mình, động tác trên tay thoáng chốc ngưng trệ.
Khó trách sao cảm thấy đám đầy tớ này lạ mắt đến thế, hóa ra lại là nữ đầu bếp Ngọc Linh Lung mướn từ bên ngoài về, bọn họ đương nhiên không biết thân phận của Ngọc Thiên Phương nàng.Trong mắt bọn họ, chỉ có một mình chủ tử Ngọc Linh Lung của mình!
Ngọc Thiên Phương phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng nói: “Xuân Yến, không được vô lễ!” Sau đó nàng quay đầu, khuôn mặt tròn trịa như trăng tròn hiện lên một nụ cười ôn hòa: “Hóa ra là Tứ muội muội, ta đang muốn đến thăm muội muội đây.”
Nàng chỉ là muốn đến xem náo nhiệt, nào ngờ vừa mới tới bến ngoài Phẩm Lan Uyển đã bị một đám đầy tớ già vây quanh, trực tiếp lôi vào trong. Phẩm Lan Uyển vốn có thanh danh đầy ma quỷ, dù là ban ngày cũng không có ai dám qua lại, chủ tớ các nàng phản kháng kêu to nhưng cũng chẳng có ai nghe thấy.
Lúc này nhìn giương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Ngọc Linh Lung rét lạnh giống hệt như băng tuyết trên núi Thiên Sơn, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy không yên, chỉ có thể hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, Ngọc Linh Lung sẽ thả mình đi thật nhanh.
Đã từng nhìn thấy thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, nàng nào dám có nửa phần sơ suất? Chỉ có thể điềm đạm giữ hòa khí thật tốt, tránh gặp phải con cọp mẹ này.
“Muội muội chuyển vào viện mới, ta còn chưa có chúc mừng muội muội.” Ngọc Thiên Phương mạnh mẽ kiềm chế bất an trong lòng, vẻ mặt tươi cười nói.
“Phải không? Nhưng mà ta đã sớm nhận được quà mừng của ngươi rồi..” Ngọc Linh Lung ngồi xuống ghế thái sư nhóm đầu bếp nữ vừa mang tới, từ trên cao nhìn xuống Ngọc Thiên Phương, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn như cười như không, “Đêm qua, Lăng Giác đã thay ngươi đem qua rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT