(Xuất phát từ một câu nói so sánh giữa đầu kim và râu (phần trên của lúa mì) có ý nghĩa: ăn miếng trả miếng, quyết không nhượng bộ)
Trong phòng khách ở ngoại viện, Húc Vương ngay ngắn ngồi trên ghế thái sư giữa phòng. Tia nắng sớm mai của buổi sáng bồng bềnh bay qua hòn giả sơn, nhẹ nhàng dừng bước trên trường bào trắng như tuyết thêu Giao Long, đem toàn thân Húc Vương như phát ra một tầng ánh sáng màu bạc chói lọi, làm nổi bật gương mặt tuấn tú, phong hoa tuyệt đại của hắn, lại càng khiến người đối diện không cách nào mở mắt nhìn.
Chính là nam tử tiêu sái như tiên giáng trần này lại mang một ý cười lãnh đạm trên gương mặt, tựa hồ hoàn toàn đem đại quản gia của Ngọc phủ đang đứng hầu bên cạnh trở thành không khí.
“… Vương gia xin thứ tội, phu nhân của tệ phủ thật đang mang chút bệnh nhẹ, không tiện gặp khách…”
(Tệ: dùng để nói về những sự vật có liên quan đến mình, có ngữ điệu khiêm tốn)
Cho dù đại quản gia đã nói toạc ra như thế, Húc Vương vẫn đem lời của hắn như gió thoảng bên tai.
“A? Vậy ý của ngươi là nói, hôm nay bổn vương dù có đến hay không? Con ngựa kia cũng thuộc về các ngươi?” Húc Vương bưng chén trà lên, nhàn nhã thổi lá trà nổi lửng lơ trong nước ấm.“Vẫn là Ngọc Tướng quân ỷ công trạng lỗi lạc, càng ngày càng tự cao tự đại!? Ngay cả bổn vương cũng phải từ từ đợi?”
Đại quản gia lập tức cúi đầu, không dám nói thêm nữa.
Húc Vương này tuy rằng ngày thường cũng hiếm khi qua lại cùng Ngọc phủ, nhưng trong tầng lớp quyền quý ở kinh thành, hắn vốn nổi tiếng là không dễ chọc, không hẳn là nói hắn thô bạo thế nào, mà bởi vì hành động cùng lời nói của hắn vốn là làm theo cảm tính, lại chưa bao giờ nói qua đạo lý. Thời điểm tâm tình tốt, chuyện gì cũng đều hi hi ha ha cho qua; đến lúc tâm tình không tốt, cho dù là trứng gà cũng phải cho người lấy ra xương cốt.
Càng làm cho người khác không biết làm sao là thân phận của hắn tôn quý, lại là Cửu hoàng tử mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất. Điều này quyết định một sự thật: Hắn chọc giận ngươi, ngươi chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không được; nhưng ngươi chọc hắn, thì chính là chọc phải tổ ong vò vẽ.
Cái gọi là cha mẹ sinh con trời sinh tính mỗi người đều không giống nhau, thân là hoàng tử nhỏ nhất, Húc Vương tính tình ngang bướng, làm việc tùy tâm tùy tính, vô luận là ai chọc hắn, thì đều phải đau đầu một thời gian lâu.
Đại quản gia nhìn vị hỗn thế ma vương ngồi trên ghế thái sư, cảm thấy nói chuyện cũng không phải, không nói lời nào cũng không được, gấp đến độ như kiến bò quanh chảo nóng.
Đúng lúc đó, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến: “Không biết Húc vương gia đại giá quang lâm, phải làm sao đây?”
Đại quản gia như thể nghe được thiên âm (thanh âm của trời), tràn đầy hi vọng ngẩng đầu lên, cuối cùng thì cũng có chủ tử thay ông tiếp Húc Vương, rốt cuộc ông cũng có thể lui xuống được rồi.
Nhưng là ngay sau đó, đại quản gia giống như bị sét đánh ngang tai, ngay cả nói cũng không nổi.
Chỉ thấy dưới ánh nắng mặt trời, Ngọc Linh Lung một thân hồng sam thanh tú đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết không chút khách khí nhìn thẳng vào vị vương gia đang ngay ngắn ngồi trên ghế.
Đây không phải là oan gia ngõ hẹp sao? Người ta đã đánh tới cửa rồi, vị Tứ tiểu thư này còn dám xuất đầu lộ diện?
Chỉ thấy Húc Vương mỉm cười, buông chén trà trong tay xuống: “Nguyên lai lại đúng là Tứ tiểu thư của Ngọc gia, ta còn tưởng đêm qua gặp nữ phi tặc.”
Nói nàng là nữ phi tặc!? Ngọc Linh Lung khẽ cười lạnh. Muốn đấu võ mồm sao? Để rồi xem ai thắng ai!
“Vương gia quá khen, dù ta có thế nào, cũng không phong nhã bằng Vương gia đêm khuya say rượu phóng ngựa.!”Ngọc Linh Lung không hề khoan nhượng đáp lại:“Chẳng qua là khiến nhà nhà gà chó ngủ không yên, lại không biết có phải là ý nguyện của Vương gia?”
“Tốt! Thật đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ!”Húc Vương đột nhiên mở chiếc quạt xếp màu bạc trong tay, trên quạt phác họa một bức tranh sơn thủy vừa nhìn đã biết là do cao nhân vẽ, lại như tăng thêm một tầng khí phái quý tộc nồng đậm quanh thân hắn, vừa cao quý nho nhã lại vừa không mất đi khí chất phong lưu.
“Bổn vương rất tốt, vốn là rượu ngon ngựa tốt mà thôi, ngươi lại phá mất nhã hứng của bổn vương, không biết đáng tội gì?”
Nam tử ngồi trên ghế tựa tiếu phi tiếu, đôi con ngươi trong suốt khẽ di chuyển, nhìn thẳng Ngọc Linh Lung, ánh mắt như ẩn như hiện một tia đánh giá cùng không kiên nhẫn.
Nữ tử như vậy, dù đã biết thân phận của hắn nhưng lại vẫn có thể ngạo nghễ như vậy, thanh cao và kiêu ngạo như đóa sen tuyệt thế, thật khiến cho người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Ngọc Linh Lung khẽ cười lạnh, không hề sợ hãi hất cao chiếc cằm xinh xắn của mình lên: “Vậy xin hỏi Vương gia: Đêm khuya phóng ngựa, quấy nhiễu dân chúng không thể yên lòng, vô duyên vô cớ quất roi vào người qua đường, phải phạt tội gì?”
Ngươi là đầu kim, ta là râu! Cứng đối cứng xem ai sợ ai!?
Đại quản gia đứng một bên hết hồn nghe lời Ngọc Linh Lung nói, sợ tới mức chân tay mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, lắp bắp nói: “Vương…Vương gia, Tứ tiểu thư vừa mới vào phủ chưa lâu, không hiểu quy củ. Xin Vương gia đại nhân độ lượng…”
Hai con người trong phòng khách không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, hai đôi mắt gay gắt nhìn nhau, một mang theo ý sửng sốt cùng nghiên cứu tìm kiếm, một lại ngang ngạnh bướng bỉnh như con ngựa hoang rong ruổi trên thảo nguyên rộng lớn. Không khí trong phòng cơ hồ như có thể sắp tóe lửa đến nơi.
Trong thời điểm cấp bách này, một thanh âm nghe qua có chút suy yếu khẽ vang lên, đánh vỡ không khí khẩn trương trong phòng.
“Vương gia giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, mong Vương gia thứ tội!”
Húc Vương hừ lạnh một tiếng, chậm rãi dời mắt, tầm mắt dừng trên người mới bước vào.
Chỉ thấy Mộ thị run rẩy được nha hoàn đỡ vào, lớp son phấn thật dày cũng không che được vết xanh vết tím trên mặt, bước chân hơi lớn một chút khóe mắt liền không nhịn được co giật, hẳn là vô cùng đau xót khổ sở.
Trực giác nói cho hắn biết, Mộ thị chật vật như vậy, nhất định có liên quan đến nữ tử trước mắt này.
Mộ thị cắn chặt răng chịu đau, hành lễ với Húc Vương rồi cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng nói: “Không biết Vương gia đại giá quang lâm có vấn đề gì?”
Húc Vương mỉm cười, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, khôi phục lại hình tượng vương gia nhanh nhẹn thường ngày, không chút để ý nói: “Đừng giả bộ làm dáng! Nếu ngươi đối với bổn vương cung kính như vậy, cũng không đem ta đợi ở đây nửa ngày!”
Mộ thị khó khăn lắm mới chống đỡ ra ngoài gặp khách được, vừa nghe xong lời này lại như sấm đánh bên tai. Húc Vương này vừa mở miệng liền chụp cái mũ bất kính, khiến cho nàng trong nháy mắt cứng họng, nói cũng nói không được.
Rốt cuộc thì Mộ thị cũng không chống đỡ nổi thân mình đau đớn, phịch một tiếng quỳ xuống đất, khóc nói: “Thiếp thân dù có một vạn cái lá gan, cũng không dám bất kính với Vương gia, cầu Vương gia cảm thông cho thiếp thân đang mang bệnh trong người, tha cho thiếp thân!”
Ngọc Linh Lung nhìn Mộ thị tung ra bộ dáng chó vẫy đuôi mừng chủ khóc rống lên, chán ghét dời ánh mắt.
Đây là Ngọc phu nhân mới tối hôm kia còn hất hàm vênh mặt sai khiến người khác sao? Đối với thứ nữ hung tàn ngoan độc, đối với một cái giá áo túi cơm như Vương gia lại khúm núm như thế, thật đúng là hình mẫu bắt nạt kẻ yếu điển hình.
Húc Vương nhìn lướt qua Mộ thị, ánh mắt lại rơi vào trên người Ngọc Linh Lung đang đứng sững một bên.
Mộ thị nói có bênh trong người? Buồn cười! Kẻ sáng suốt liếc mắt một cái là sẽ nhận ra, là bà ta có thương tích trong người!
Nhưng mà một vị quý phu nhân nhà cao cửa rộng, sao có thể bị đả thương nặng như vậy? Lại nhìn đến Ngọc Linh Lung kiêu ngạo ngang bướng đứng bên cạnh, kẻ ngốc cũng nhìn ra được vài phần manh mối.
Húc Vương nhàn nhã thảnh thơi phe phẩy quạt, trưng ra một bộ dáng công tử phong nhã, ngữ điệu cũng khẽ đổi: “Được, đứng lên đi! Để cho người ngoài nhìn vào, lại nói bổn vương tới khi dễ kẻ già yếu bệnh tật các ngươi!”
Mộ thị trong lòng thầm nghĩ, cái gì mà người bên ngoài nhìn vào đều là nói nhảm, Ngọc phủ không có nam nhân chủ quản, Húc Vương đến ức hiếp người già yếu bệnh tật này rõ ràng là sự thật.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngàn vạn lần cũng không dám nói ra mồm, Mộ thị buông mi mắt, chậm rãi đứng dậy, cung kính hỏi: “Vương gia tự mình giá lâm, không biết là có chuyện gì?”
Húc Vương cười như không cười nhìn về phía Ngọc Linh Lung: “Lời này, phu nhân hay là hỏi Tứ tiểu thư của quý phủ đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT