“Ai ôi!” Da thịt mềm mịn của Mộ thị sao có thể chịu được cú đánh tàn nhẫn như vậy, mới trúng chút xíu, ả ta đã kêu gào thảm thiết!

Thôi ma ma thấy tình thế không ổn, vội vàng nhào lên trên người Mộ thị, dùng thân thể của mình cản trở cơn mưa then cửa của Ngọc Linh Lung, luôn miệng nói: “Phu nhân mau đi đi, để nô tỳ chặn nó!”

Ngọc Linh Lung cười lạnh, thật đúng là một con chó trung thành! Được, vậy chị đây sẽ thành toàn cho ngươi!

Thôi ma ma mặc dù thể cốt rắn chắc hơn Mộ thị, nhưng cũng không thể chịu nổi những cú đánh hung bạo của Ngọc Linh Lung, mới trúng năm ba cái đã quỳ rạp trên mặt đất, không dậy nổi.

Ngọc Linh Lung hung hăng đạp bà ta một cước, khẳng định con mụ già này không thể đứng dậy lên mặt với mình nữa mới dừng lại.

Con mụ già này dám giúp Mộ thị hại nàng, đây chính là kết cục của ả!

Thôi ma ma dùng máu thịt của chính mình đổi lấy chút thời gian quý giá cho Mộ thị chạy trốn, thừa dịp Ngọc Linh Lung chuyên tâm đánh Thôi ma ma, Mộ thị bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài cửa, luôn miệng hô: “Người đâu, mau tới đây! Cứu mạng a!”

Mộ thị luôn cao cao tại thượng, giờ phút này lại không còn một chút hình tượng tôn nghiêm cao quý nào, chỉ lo chạy ra ngoài. Trong đầu ả chỉ có một ý niệm: “Nếu không chạy, nhất định sẽ bị Ngọc Linh Lung đánh chết!”

Ngọc Linh Lung sao có thể để chính chủ chạy trốn, then cửa trong tay hất lên, bay thẳng đến lưng của Mộ thị.

Mộ thị vừa chạy ra tới ngoài sân, đã bị then cửa mạnh mẽ đập trúng gáy, ngã vật ra đất.

Bên trong sân, mười mấy nha hoàn lớn nhỏ nằm xiên xẹo trên mặt đất, tất cả đều là những kẻ vừa rồi có ý đồ cản trở Ngọc Linh Lung bị quật ngã. Giờ phút này nhìn vị chủ mẫu của mình cũng không thoát nổi ăn đánh, bọn họ nhất thời rụt đầu lại, không ai dám thở mạnh.

Ngọc Linh Lung chậm rãi đi tới, nhìn lướt qua Mộ thị. Mộ thị bị nàng nhìn, trong lòng cảm thấy sợ hãi, lại mạnh miệng quát: “Ngọc Linh Lung! Ngươi dám đánh ta, ngươi tin hay không ngày mai ta đuổi ngươi ra khỏi phủ?! Ta xem ngươi rời Ngọc phủ sống thế nào!”

Ngọc Linh Lung híp mắt lại, vô cùng hứng thú đánh giá Mộ thị.

Đến lúc này rồi, còn giả B?

(Giả B: Tương tự Trang B)

Con mẹ này óc có nước à, bị lễ giáo phong kiến tẩy não, lại còn lấy đạo hiếu ra áp chế nàng?

Nực cười, đạo hiếu là cái gì? Càng khỏi nói là Mộ thị cùng nàng một chút quan hệ huyết thống cũng không có! Nàng hiếu thuận hay không, cùng với Mộ thị có một xu liên quan sao?

Trong sân lúc này, hơn mười cặp mắt lớn nhỏ chằm chằm nhìn Ngọc Linh Lung, không khí nhất thời tràn ngập cảm giác bất an cùng khẩn trương.

Mộ thị ép buộc chính mình đối mặt với Ngọc Linh Lung, ánh mắt vẫn không tự chủ được khẽ liếc đến chỗ then cửa rơi xuống. Nếu Ngọc Linh Lung lại nhặt cái then cửa kia lên, ả sẽ không giả bộ nổi nữa, chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.

May mắn là, Ngọc Linh Lung cũng không có ý định nhặt then cửa kia lên, ngược lại lại tiến lên vài bước.

Mộ thị trong lòng âm thầm cân nhắc, chẳng nhẽ lời nói của mình có tác dụng? Con nha đầu lỗ mãng bạo lực này có phải bị mình uy hiếp nên sợ rồi? Đúng a, trong… trong cái xã hội phong kiến này, một nữ tử độc thân bị gia tộc trục xuất, muốn sống sót cũng vô cùng khó khăn!

Không đợi Mộ thị suy nghĩ cẩn thận Ngọc Linh Lung muốn làm gì, đột nhiên ả cảm giác thấy áo bị kéo căng, cả người đều bị Ngọc Linh Lung xách lên!

“Ngươi có biết hay không, ta ghét nhất là trang B!”

Lời còn chưa dứt, xiêm y của Mộ thị đã bị xé toang. Chiếc váy gấm thêu hoa mẫu đơn chỉ có phu nhân chính thất mới được mặc trong tích tắc bị Ngọc Linh Lung chia năm xẻ bảy!

“Ngươi —–” Tiếng kinh hô của Mộ thị bay tới tai Ngọc Linh Lung căn bản chỉ là gió thoảng bên tai, chỉ thấy nàng vô cùng nhanh gọn đem áo ngoài và áo lót xé nát, chỉ còn lại chiếc yếm và tiết khố trong cùng.

Trong tiết trời se lạnh của mùa xuân, Mộ thị run lẩy bẩy, ngay cả nói cũng nói không nổi.

Cho dù ả nói được, ả cũng không dám nói tiếp. Ả rốt cuộc cũng hiểu, đứa thứ nữ này quả thật chính là ác ma, là vận hạn của ả! Mặc kệ mình nói gì, Ngọc Linh Lung cũng mắt điếc tai ngơ, muốn đánh thế nào liền đánh thế đấy! Còn không bằng thành thật một chút, không chừng còn có thể tránh được một kiếp.

Nhìn bộ dáng cắn chặt môi đầy hoảng sợ của Mộ thị, Ngọc Linh Lung cười lạnh, đưa tay nhặt then cửa lên.

Tưởng xé nát xiêm y của ngươi là xong chuyện rồi? Trò hay giờ mới bắt đầu đây này!

Vừa rồi Mộ thị mặc quần áo dày như vậy, đánh thế nào cũng là cách một tầng lực cản, căn bản chẳng sảng khoái chút nào! Giờ thì tốt lắm, nàng có thể thống thống khoái khoái trừng trị Mộ thị rồi!

Nhìn chiếc then cửa trong tay Ngọc Linh Lung, Mộ thị dù ngốc cũng biết kế tiếp Ngọc Linh Lung muốn làm gì, ả bất chấp áo quần có rách hay không, vội vàng bò ra ngoài. Giờ phút này, ả chỉ muốn tránh Ngọc Linh Lung càng xa càng tốt!

Vì thế, trong nội viện Ngọc phủ liền trình diễn một màn như này: Trong cơn gió lạnh, đường đường là phu nhân của Ngọc phủ, trên người chỉ mặc một chiếc yếm cùng tiết khố, liều mạng chạy trốn, phía sau là Ngọc Linh Lung cầm một chiếc then cửa vung vẩy đuổi theo.

Mộ thị vốn được nuông chiều từ bé, thân mình yếu đuối sao có thể chạy thoát được Ngọc Linh Lung. Mới chạy vài bước, ả đã bị Ngọc Linh Lung đuổi theo, hung hăng dùng then cửa đập một cái. Mộ thị bị đau, lại dốc toàn lực để chạy, nhưng là được mấy bước, lại bị Ngọc Linh Lung bắt được, rồi lại bị then cửa đập cho một cái nữa.

Chiêm ngưỡng tính cách quá mức hung ác của Ngọc Linh Lung, toàn bộ người trong nội viện của Ngọc phủ không có một ai dám đứng ra giải cứu cho Mộ thị!

Cuối cùng, Mộ thị sức cùng lực kiệt nằm dài trên mặt đất. Ả thật sự là chạy không nổi nữa, cứ chạy thế này, không bị Ngọc Linh Lung đánh chết, chính mình cũng kiệt sức mà chết.

Nhìn Ngọc Linh Lung mặt không đỏ khí không gấp, trong tròng mắt của một Mộ thị luôn cao ngạo rốt cuộc cũng lộ ra vẻ cầu khẩn: “Ngươi… Ngươi đừng đánh nữa….”

Tay phải cầm then cửa cân nhắc gõ gõ vào lòng bàn tay trái, gương mặt tuyệt mỹ của Ngọc Linh Lung hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

Anh hùng còn không chịu nổi gậy của nàng, huống chi chỉ là một phu nhân Ngọc phủ hèn mọn? Giờ cũng đã biết cầu xin tha thứ, sớm thế này có phải hơn không?

“Ngươi muốn gì ta đều cho ngươi, van cầu ngươi đừng đánh….” Thân thể Mộ thị đau rát khắp nơi, bên trên phần da thịt lõa lồ hiện đầy những vết tím đỏ, thoạt nhìn thật quá ghê người.

Ngọc Linh Lung cúi đầu kiểm tra chiến quả của chính mình. Ân, tuy không có chút máu nào, nhưng vết thương cũng đầy người rồi. Tạm coi như vừa lòng, phỏng chừng lần này Mộ thị có thể nhớ lâu một chút.

Đối xử với những người không phục mình, Ngọc Linh Lung bình thường cũng không có kiên nhẫn, luôn đánh trước rồi nói sau, xem ra nguyên tắc này ở cổ đại cũng hữu hiệu.

“Muốn ta dừng tay? Có thể. Đem bạc tới đây!” Đối xử với một con chó bị rơi xuống nước, Ngọc Linh Lung không có một chút thương cảm nào.

(Chó bị rơi xuống nước: Kẻ sa cơ thất thế)

Nói đùa gì vậy, mới vừa rồi là ai muốn đưa nàng vào chỗ chết? Nhân từ với kẻ muốn hại mình, chính là kẻ ngu ngốc nhất trần đời.

Mặc dù kẻ đầu sỏ giờ phút này quỳ phục dưới chân mình, cầu xin mình thủ hạ lưu tình, nàng cũng tuyệt không có một chút thương hại.

Trong bóng đêm, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Ngọc Linh Lung nồng đậm lệ khí, khiến cho tất cả mọi người xung quanh không dám nhìn thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play