Hoàng Cẩn Sâm rất chi là không hài lòng: “Nhìn được ăn không được thì thôi đi! Còn không cho người ta tuốt ống nữa hả?!”

Câu này của gã cứ như đã được huấn luyện qua, không hề chịu ảnh hưởng của trạng thái cơ thể, một khi ra khỏi cổ họng thì quả là trung khí mười phần, rõ ràng rành mạch. Khấu Đồng vốn đã có tật giật mình liền lập tức nhào tới bịt miệng gã lại, hạ giọng nói: “Tiên sư anh, nơi này của ông đây là nhà dân, nhà dân đấy biết không? Hiệu quả cách âm không tốt như vậy đâu cha nội!”

Hoàng Cẩn Sâm bị hắn bịt miệng, cơ thể duy trì tư thế rất buồn cười cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ. Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ vang, giọng nói đầy nghi hoặc của mẹ Khấu truyền vào: “Đồng Đồng con còn thức phải không ? Vừa rồi ai kêu cái gì đấy ? Có chuyện gì thì nói tử tế, đừng có cãi nhau nhé.”

Khấu Đồng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đành cười gượng một tiếng: “Dạ không sao đâu mẹ, không có cãi nhau. Vừa rồi lúc rửa mặt tai con bị nước vào nên nghe không rõ ấy mà…”

Sau đó những lời này ngưng bặt một cách cực kì thiếu tự nhiên, bởi vì Hoàng Cẩn Sâm nhân cơ hội kéo đai lưng của hắn.

Hoàng Nhị Béo! Tên này tuyệt đối có khuynh hướng bệnh thần kinh!

Khấu Đồng điên tiết im lặng phân cao thấp với gã, tranh đoạt đai lưng của mình. Ai ngờ khi hắn buông lỏng cánh tay đang che miệng tên kia thì liền thấy người này hít sâu một hơi, dồn khí đan điền như đang chuẩn bị thét dài ba ngàn dặm, bắc loa truyền gọi cho cả nhà đều biết hai người bọn họ ở trong phòng đang làm chuyện gì.

Thế  giới tốt đẹp như thế, thủ đoạn của lưu manh lại cao minh như thế, bác sĩ Khấu gặp nguy không biến lúc này thiếu chút nữa xù lông. Dưới tình thế cấp bách, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi của Hoàng Cẩn Sâm, chặn hết lời gã muốn nói lại trong vòm miệng.

Hoàng Cẩn Sâm vui tươi hớn hở nghĩ bụng: Ai nha ~ gãi đúng chỗ ngứa, thu hoạch ngoài ý muốn rồi ~ Vì thế gã cũng không cướp đai lưng nữa, một bàn tay nắm chặt eo Khấu Đông, tay kia quàng qua gáy hắn đặt cả người hắn lên người mình.

Mẹ Khấu ở bên ngoài hồ nghi nói thầm hai tiếng đại ý là “Rửa mặt mà còn có thể để nước vào tai, đúng là chỉ có dài mà không có lớn ”, sau đó lại hỏi: “Vậy buổi tối con muốn ăn gì?”

Khấu Đồng ưm một tiếng, ra sức tránh thoát Hoàng Cẩn Sâm, trong lúc bận rộn trăm bề còn rút ra được một câu trả lời mẹ hắn: “Tùy mẹ!”

Mẹ Khấu ghét nhất là nghe người khác nói chữ ‘tùy’, vì thế buồn bực quẳng lại một câu: “Đáng ghét, đã thế mẹ làm món con ghét nhất cho chết.”

Cuối cùng cũng đi rồi.

Khấu Đồng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm tình đang căng thẳng cũng thả lỏng xuống.

Hoàng Cẩn Sâm vùi mặt trong lòng hắn, cười đến rút gân.

Khấu Đồng chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời thở dài, cố tình lại ép giọng nói xuống rất thấp: “Nói thật đi, rốt cuộc anh ăn cái gì mà lớn lên hả?”

Hoàng Cẩn Sâm đặt hắn lên đùi ra sức dụi dụi cọ cọ, Khấu Đồng bóp chặt cổ gã mà lắc: “Tí nữa mẹ tôi lại vào gọi ra ăn cơm, anh tính khiêu chiến năng lực thừa nhận của bà đấy à?”

Hoàng Cẩn Sâm tủi thân: “Rõ ràng là em thắp lửa trước, em là cái đồ phụ lòng, định bội tình bạc nghĩa sao?”

Khấu Đồng đen sì mặt, cơ mà cẩn thận ngẫm ra thì hình như là có chuyện như thế thật, vì thế xấu hổ vội ho một tiếng, chối bay chối biến: “Nói bậy, rõ ràng là anh…”

Hoàng Cẩn Sâm nói: “Người ta quân tử động khẩu không động thủ, em mới là người mó máy tay chân í!”

Khấu Đồng: “…”

Hoàng Cẩn Sâm giữ chặt tay hắn kéo xuống thân dưới của mình, đê tiện nói: “Em giúp tôi, tôi giữ yên lặng, thế là được chứ gì?”

Khấu Đồng nhìn gã một cái: “Không cho phép phát ra tiếng.”

Hoàng Cẩn Sâm gật gật đầu, làm động tác kéo khóa miệng.

Đây là uy hiếp! Lừa gạt! Khấu Đồng mặt khó đăm đăm giúp gã giải tỏa. Hoàng Cẩn Sâm rốt cuộc không làm trò nữa. Gã khép hờ mắt lại, một tay khoác lên lưng Khấu Đồng. Cho dù bác sĩ Khấu làm việc chẳng hề tận chức tận trách, từ đầu đến cuối rất có lệ qua loa, gã vẫn cảm thấy… còn sảng khoái hơn bất cứ lần nào trước đó.

“Khấu Đồng…” Gã bỗng nhiên thấp giọng gọi tên Khấu Đồng, không hề mang chút ý quấy rối, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng hơi khàn khàn, lại đượm đầy cảm xúc khó dùng lời để tả. Giữa từng hơi thở dồn dập, tiếng gọi phảng phất như thốt ra ngay bên tai Khấu Đồng, vấn vương mãi chẳng tiêu tan. Bàn tay Hoàng Cẩn Sâm đặt sau lưng Khấu Đồng đột nhiên nắm chặt lớp áo sơ mi, đầu ngón tay xuyên thấu lần vải dệt mỏng manh chạm tới làn da trên lưng hắn.

Tiếng gọi, như một lời nỉ non vô thức giữa cơn mộng chập chờn giữa đêm khuya, truyền tới từ nơi sâu thẳm tâm hồn, đi vào linh hồn của một người khác.

Kết quả chính là… chờ đến khi hai người họ tôi qua anh lại sến sẩm xong xuôi, đã qua cả nửa ngày.

Hai người sóng vai nằm trên giường như tóc mai vành tai chạm nhau. Hoàng Cẩn Sâm ôm Khấu Đồng không chịu buông tay, Khấu Đồng nghĩ nghĩ gì đó, bỗng hỏi: “Mấy năm nay… Anh có gặp ai khác đi ra từ Hạt Giống không?”

Hoàng Cẩn Sâm chững lại một chút: “Trừ những đồng bạn chỉ gặp vài lần đã bị mang đi trước đây ra, thì nhiều năm như vậy tôi mới chỉ gặp được một mình em.”

“Là vì bài xích Gen.” Khấu Đồng nói, “Trẻ con bị cấy ghép Gen rất khó có thể lớn lên và sống sót.”

“Ừ.” Hoàng Cẩn Sâm lên tiếng.

“Thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa là chúng ta không phải là người.” Khấu Đồng quay đầu nhìn vào đáy mắt của Hoàng Cẩn Sâm, bàn tay vươn ra vén vài sợi tóc rối trên trán gã, “Cũng có nghĩa là chúng ta là ngoại tộc, bất đồng với những người khác.”

Hoàng Cẩn Sâm trầm mặc không lên tiếng.

Khấu Đồng nói: “Chúng ta cùng những người khác không có chỗ nào không giống nhau. Anh không cần cảm thấy… giống như trên thế giới chỉ còn lại anh với tôi là đồng loại. Nếu như anh mong muốn thì sẽ có thể tiếp cận thêm càng nhiều người, cùng bọn họ lập thành rất nhiều mối quan hệ. Sau đó anh sẽ phát hiện thực ra mỗi người đều sẽ có một điểm tương đồng với mình, có thể là hứng thú nào đó, có thể là tính cách hoặc là cách cư xử, một vài thứ đã trải qua…hoặc là… một cái gì đó khác nữa.”

Khấu Đồng nói xong thì ngồi dậy, thắt lại chiếc đai lưng bị tháo ra phân nửa rồi chỉnh lại mái tóc lộn xộn. Hắn khom lưng nhặt lên cặp kính chống phóng xạ, đi giày, nói với Hoàng Cẩn Sâm: “Anh có thể thử xem, tôi không lừa anh đâu…”

Hoàng Cẩn Sâm lại đột nhiên ngắt lời hắn: “Tôi đã tìm được một người tốt lắm rồi.”

Khấu Đồng nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu anh bảo một người vào vườn cây hái xuống quả táo lớn nhất, chỉ được đi một lần, không được quay đầu lại. Thế thì anh ta nhất định sẽ cứ đi mãi, bởi vì ở phía trước có vô vàn các loại khả năng…”

Hoàng Cẩn Sâm liền nở nụ cười, gã hỏi: “Tôi giống cái loại thằng ngu như vậy lắm sao?”

“Tôi chỉ cần phán đoán xem quả táo trong tay đối với bản thân mình đã đủ ngon, đủ lớn hay chưa là được rồi.” Kị sĩ Nhị Béo ngồi dậy vuốt lại tóc, bộ dạng lười biếng mang theo gợi cảm chết người. Gã ôm cổ Khấu Đồng hôn một cái, “Bảo bối, tôi không phải nhi đồng tự kỉ cũng không lớn lên ở thế ngoại đào nguyên. Tôi biết con người là như thế nào, biết đầu đường xó chợ là ra làm sao, cũng biết bản thân là thứ gì.”

Sau đó gã sảng khoái đứng lên mở tung cửa sổ, chớp mắt với Khấu Đồng: “Thoáng khí cái đi, đừng dọa mẹ vợ tôi sợ.”

Nói xong, bèn huýt gió đi ra ngoài.

——-

Bên ngoài máy chiếu___ Căn cứ ST thức thâu đêm.

“Đây chính là biện pháp của chú?” Ngô Hương Hương khó tin hỏi Thường Đậu, “Dò quét toàn diện rồi đưa tín hiệu thăm dò vào, sau đó thì sao?”

Thường Đậu nói: “Liên tục dò suốt bốn mươi tám giờ, xác suất bác sĩ Khấu có thể thu được tín hiệu là tương đối cao…”

Ngô Hương Hương gật gật đầu: “Phải rồi, chú bắt hắn phải tự mình nghĩ cách bò ra, đúng là thông minh thật.”

Thường Đậu phẫn nộ nói: “Đây cũng là một loại phương pháp! Bác sĩ Khấu bọn họ bị nhốt bên trong nhất định là do mất quyền điều khiển hệ thống! Nhưng mà anh ấy là người sáng lập ra cả hệ thống, anh ấy chỉ vướng phải chướng ngại thu thập thông tin thôi, phương pháp này sẽ giúp anh ấy định vị từ bên trong được!”

Ngô Hương Hương bình phẩm: “Ờ, đợi đến lúc sông cạn đá mòn là cậu đưa được người ra đây chứ gì?”

Thường Đậu thở phì phì nhìn hắn: “Đây là sáng kiến! Là tư duy ngược! Tui dám khẳng định là ông chưa từng nghĩ đến chuyện này! Ông muốn thế nào? Phá cái máy này đòi người hả?”

Ngô Hương Hương run chòm râu dê quát lên: “Tui ghét chú đồ cằm trụi râu! Tui ghét chú đồ sinh vật chỉ số thông minh thấp!”

Một đám nhân viên kĩ thuật tăng ca len lén nhìn hai người này, trong lòng không hẹn mà có cùng một ý tưởng: hai cha này rốt cuộc là đến xử lý kĩ thuật hay là đến gạt người?

…Bác sĩ Khấu, có khi anh thực sự phải tự túc là hạnh phúc mất thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play